NHƯ MỘNG HỮU LỆNH - Chương 19
Mà chương trình buổi trưa là biểu diễn văn nghệ theo cá nhân. Thành thật mà nói, Khương Nhập Vi thực hoài nghi đây là chủ ý tài tử thao thức suốt đêm nghĩ ra, mục đích chính là có thể thể hiện trước mặt Đường Xuân Sinh. Nhưng sự thực là cô đã quá đa nghi, ngoại trừ cô và Đường Xuân Sinh có chút mạc minh kỳ diệu, còn lại ai cũng đều có vẻ đã chuẩn bị.
Đối với Khương Nhập Vi mà nói, dù cô đã mấy lần nhảy qua thời gian, trải qua biến cố lớn của đời người, nhưng cô kỳ thực không hiểu rõ chính mình. Với một người đến quá khứ của mình còn mờ mịt, ngẫu hứng biểu diễn tiết mục gì đó thật sự là có chút miễn cưỡng. Cho nên cô định từ chối, dù sao cô là một trong hai nữ sinh ở đây, đặc quyền ấy hẳn là có thể hưởng.
Chỉ tiếc, lúc đó cô và Đường Xuân Sinh không phối hợp với nhau tốt lắm, tài tử thịnh tình mời Đường Xuân Sinh mở màn biểu diễn một tiết mục.
Đường Xuân Sinh dĩ nhiên cũng không chuẩn bị gì, nhưng nàng cũng chỉ cau mày suy nghĩ một chút, liền rút ra cây sáo mang theo bên người, lộ ra ý cười xinh đẹp mà nói: “Đã như vậy, tôi sẽ giúp vui cho các bạn.”
Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn bốn phía. Các nàng chọn một gốc cây đại thụ ngồi, tán phủ như mây, giống như ôm lấy một thế giới nho nhỏ. Chỗ này cũng là tài tử chọn, tự nhiên là thật tốt. Nhưng Đường Xuân Sinh lại chọn lấy một cành phong, muốn trèo lên tương đối khó khăn.
Tài tử vừa nghe nguyện vọng của Đường Xuân Sinh, như gà bị chọc tiết, nhảy như thỏ ra ngoài tìm ba để mượn thang. Có bạn học nhìn cậu như vậy liền đẩy đẩy kính mắt, hơi kín đáo bảo Đường Xuân Sinh: “Cậu ta rất ít khi thất lễ như vậy.”
Đường Xuân Sinh nhón đầu ngón chân nhìn tài tử quả nhiên khiêng một cái thang đi đến, vui vẻ nói: “Cậu ấy thực sự là một người tốt.”
Tài tử đem cái thang thật cẩn thận gác trên thân cây, vì bảo đảm an toàn, cậu còn tự mình trèo lên thử. Ở dưới nhìn cậu tất tả chộn rộn, Khương Nhập Vi không nhịn nổi buồn cười. Nhìn cậu như vậy, hẳn đang nghĩ, giữa phong cảnh thiên nhiên thuần mỹ như vậy, hai người ngồi trên cành cây phong tâm tình quả là một mỹ ảnh.
Cuối cùng tài tử cũng trèo xuống, Đường Xuân Sinh trèo lên còn tự tin hơn cả cậu. Đợi nàng tìm được vị trí thích hợp ngồi xuống, quay đầu lại đẩy hai chiếc lá phong che khuất tầm nhìn ra, nàng cười nói với phía dưới: “Tôi vốn hiếm khi thổi sáo, các cậu thực sự là có nhĩ phúc.”
Đúng lúc đó có nam sinh đang xé một túi đồ ăn vặt, bị tài tử ngăn lại, cậu khiến cho tất cả mọi người như ngừng thở theo, không dám phát ra một tiếng động. Mà ngay lúc đó, tiếng sáo du dương cất lên từ phía trên.
Tiếng sáo vừa vang, Khương Nhập Vi liền tiến nhập vào một cảnh giới huyền diệu. Cảnh giới này không phải thật sự xuất hiện, cô chỉ có chút xuất thần mà thôi. Cô như quên mất đây là cây sáo tự thổi làm từ thanh trúc cắt trên tiên sơn —— tựa như tâm trí cô vẫn luôn quen thuộc rằng từ trước tới nay cây sáo này luôn luôn do Đường Xuân Sinh thổi vậy.
Tiếng sáo trong vắt tựa như ánh sáng mùa thu xuyên thấu qua lớp lá phong, mang theo chút mát mẻ mà ấm áp. Mắt thấy, một mảnh thuần cam phía trên như chuyển động theo từng nhạc điệu sáo, có lẽ vừa có ngọn gió khẽ lướt qua, lay động rực rỡ ánh sáng màu.
Tuyệt mỹ không giống nhân gian.
Khương Nhập Vi chợt nghĩ những lời này, đột nhiên liền giật mình bừng tỉnh.
Cô nhìn bốn phía, nam sinh xung quanh đều là vẻ mặt say mê, tài tử lại càng lộ ra nét đắm đuối.
Tiếng sáo đúng là vẫn còn âm vang, mang theo dư âm réo rắt giữa không trung tựa hồ thật lâu không tan biến. Đường Xuân Sinh lần thứ hai đẩy lá phong ra, cúi đầu đúng lúc Khương Nhập Vi nhìn đến, cô thoáng sửng sốt. Cô gái kia ngồi thật tùy ý, vẻ mặt cũng tùy ý, không giống những người khác còn đang xuất thần. Đường Xuân Sinh cười cười, không về theo đường cũ mà là từ trên nhánh cây nhảy xuống, nhẹ nhàng chạm đất.
Nàng nhảy xuống như thế khiến tất cả mọi người giật mình bừng tỉnh, lộ vẻ hoảng sợ, tài tử mặt mũi trắng bệch vài phần.
“Tôi không sao.” Đường Xuân Sinh cười hì hì trở lại thảm, dựa gần Khương Nhập Vi ngồi xuống, “Phía trên phong cảnh đẹp vô cùng, cậu muốn xem không?”
Khương Nhập Vi hơi ngửa đầu liếc mắt nhìn cây. Cây này rõ ràng lâu đời hơn nhiều cây táo nhà cô, cô cảm thấy từ kinh nghiệm trèo cây táo của mình, trèo cây kia hẳn là không cần thang, chỉ là có chút ảnh hưởng tới hình tượng. Ngẫm lại tiếng sáo của Đường Xuân Sinh khiến mọi người thần hồn điên đảo mà mình đi biểu diễn trò con khỉ leo cây cũng không tránh khỏi quá gây mất hứng, vì vậy cô đành từ bỏ.
Lúc này cả đám nam sinh nhìn Đường Xuân Sinh gần như nhìn nữ thần vậy. Đường Xuân Sinh tuy rằng xinh đẹp, học hành cũng tốt, nhưng hội diễn văn nghệ trong trường nàng luôn luôn không tham gia, có đôi khi còn có chút cảm giác thần bí. Nhưng ngày hôm nay khoảng cách bỗng xích lại gần, mọi người mới phát hiện hóa ra đấy đúng là khuôn mặt một nữ thần, đôi mắt kia, miệng kia, mũi kia…
Tài tử nhìn ánh mắt của bạn học bên cạnh, trong lòng tức khắc có chút cáu kỉnh, cậu liên tục ho khan vài tiếng kéo tâm trí của mọi người trở về, lúc này mới chỉnh lại quần áo nói: “Đường bạn học là châu ngọc ở bên, lần này thu du tôi tự nhiên cũng không thể quá mất mặt. Mọi người cũng biết tôi có viết văn chương, có ít giải thưởng lại cũng được xuất bản, tiếp theo tôi sẽ đọc diễn cảm một đoạn, cũng là giúp góp vui.”
Cậu nói rồi đi tới chỗ Đường Xuân Sinh ra vẻ tùy ý lấy ra một quyển tạp chí, Khương Nhập Vi sắc bén nhìn thấy cậu lật chính xác tới trang đã đánh dấu, không kềm nổi cúi đầu nhịn cười.
Đường Xuân Sinh cất cây sáo đi, hỏi bên tai cô: “Vừa rồi tôi thổi khúc ấy có dễ nghe không?”
Khương Nhập Vi cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng hỏi lại: “Vừa rồi là cậu thổi?” Cô vừa nghĩ Đường Xuân Sinh muốn trèo lên trên cây là để che giấu cây sáo tự thổi kia.
Mắt Đường Xuân Sinh lập tức tròn dựng lên, hiểu rõ ý tứ của cô, chớp mắt vài cái: “Cậu ghét bỏ tôi thổi không bằng nàng?”
Đại khái là bởi vì Đường Xuân Sinh khiến cô bị nhảy qua thời gian, Khương Nhập Vi tất nhiên không buông tha cơ hội trêu chọc nàng: “Kém một chút.”
Đường Xuân Sinh giật mình, đột nhiên suy sụp rũ hai vai, buồn bực nói: “Tôi biết… Tôi không phải nàng…”
Khương Nhập Vi nhất thời không hiểu, vừa định truy vấn, đã vì tài tử kia đang diễn cảm trầm bồng du dương đột nhiên chuyển giọng khẩn cấp mạnh mẽ mà kéo đi lực chú ý.
Văn chương thi từ của tài tử nói thật Khương Nhập Vi vốn không có ấn tượng gì, nghe qua cũng đều là thương xuân bi thu cố gắng gây sầu não. Nhưng nhìn cậu lông mày nhíu chặt, giọng đọc thấp trầm, vẫn là có chút ý thơ. Chính là cậu không ngờ dáng cậu ôm chặt sách trong lồng ngực khiến Khương Nhập Vi không thể cười đùa mà nhớ tới chuyện thi cử sắp tới, nhưng lại phải ra sức chăm chú lắng nghe, cũng rất mệt.
Đường Xuân Sinh vẫn luôn nghe thực chăm chú, cuối cùng nhiệt liệt vỗ tay.
Khương Nhập Vi buồn bực hỏi: “Cậu nghe hiểu?”
“Nhìn rất hay a.” Đường Xuân Sinh trả lời.
Sau đó, mỗi nam sinh đều lần lượt lên biểu diễn tiết mục. Trong đó có một nam sinh vốn dĩ chuẩn bị thổi sáo, nhưng nghe tiếng sáo của Đường Xuân Sinh, cậu tỏ vẻ xấu hổ, sau cậu còn xin bản nhạc của Đường Xuân Sinh. Đường Xuân Sinh bảo là chỉ ngẫu hứng thổi một khúc, cũng không có bản nhạc, nam sinh gần như sợ ngây người.
Nhưng Khương Nhập Vi đúng là tránh không thoát, hóa ra tài tử đã sớm định, Đường Xuân Sinh mở đầu, Khương Nhập Vi kết thúc, đợi mọi người biểu diễn xong tiết mục, mọi ánh mắt chờ mong liền dừng ở trên người Khương Nhập Vi.
Khương Nhập Vi giương mắt nhìn chung quanh, sau đó nói: “Tôi nhất định sẽ không nha…”
“Sao lại như vậy, cậu phải vẽ tranh chứ?” Đường Xuân Sinh tự nhiên tiếp lời.
“Tôi cám ơn cậu a, ” Khương Nhập Vi nhếch khóe miệng, nghiến răng nói, “Cám ơn cậu hiểu rõ tôi như thế.”
Đường Xuân Sinh cười rạng rỡ đáp lại.
Khương Nhập Vi tức khắc nghĩ ông trời vẫn là công bình, cho Đường Xuân Sinh dung nhan xinh đẹp, sau đó không quên tặng kèm tính tình ngốc nghếch.
Tài tử sau khi nghe xong xoa xoa tay nói: “Thế cũng được a, Khương bạn học cậu nhìn phong cảnh nơi này chính là một bức họa xinh đẹp, cậu vẽ lại, coi như là cho hoạt động buổi sáng một kết cục hoàn mỹ đi.”
Khương Nhập Vi xòe tay: “Nhưng trong này cũng không có giấy vẽ a.”
“Tôi có tôi có, ” Đường Xuân Sinh bận rộn không ngừng từ trong ba lô rút ra một quyển giấy trắng, “Tôi lúc nào cũng mang theo.”
Tâm của Tư Mã Chiêu kia Khương Nhập Vi thật đã thấy rõ ràng, đáng ghét nhất chính là cô không thể nghiêm mặt phản đối Đường Xuân Sinh ở nơi đông người. Mà cô còn đang âm thầm ảo não Đường Xuân Sinh đã kê giấy vẽ lên một bản tạp chí của tài tử, liền gọt bút chì đưa cho cô.
Khương Nhập Vi cũng không cầm lấy, chỉ đứng lên, hướng mọi người cười cười: “Nơi này góc nhìn hạn chế, tôi muốn đi xa một chút xem.”
Cả bàn Khương Nhập Vi kỳ thực không quá thân thiết với lớp. Đường Xuân Sinh là bởi vì quá mức xinh đẹp, Khương Nhập Vi là vì có chút lãnh đạm, bình thường không quá thích giao du. Nhưng cũng không có nghĩa là bạn học không để ý đến cô, kỳ thực nam sinh trong lớp đều lén thảo luận qua, cả bàn các nàng vẻ ngoài đều là hơn hẳn nữ sinh khác trong lớp, cho nên lúc đó bọn họ mời một người cũng là nghĩ đến muốn mời cả bàn. Chỉ là lúc đầu không thành công, không biết sau lưng bị bao nhiêu người chê cười, dù bây giờ đã hoàn toàn hòa nhau.
Khương Nhập Vi mỉm cười, không thua gì xuân phong hóa tuyết, đám nam sinh mềm nhũn người mà đương nhiên sôi nổi gật đầu đồng ý. Khương Nhập Vi xoay người trừng mắt liếc Đường Xuân Sinh, Đường Xuân Sinh liền ngoan ngoãn đứng dậy theo sát: “Tôi cùng cô ấy đi một chút.”
Tài tử lập tức nói: “Các cậu hai nữ sinh rất không an toàn, bằng không…”
“Chúng tôi sẽ đi xung quanh đây, không đi xa đâu.” Khương Nhập Vi đúng lúc ngắt lời cậu, không đôi co thêm kéo Đường Xuân Sinh đi.
Hai nữ sinh đều chỉ mặc quần, nhưng thế nào cũng thấy là giai nhân thướt tha yểu điệu, các nam sinh đợi các nàng vừa đi, liền bắt đầu nhỏ giọng mà sôi nổi thảo luận.
Đường Xuân Sinh bị Khương Nhập Vi kéo đến sau cây phong khác, tràn đầy chờ đợi nhìn cô: “Khương Nhập Vi, cậu nghĩ ra sẽ vẽ gì chưa?”
Giữa không trung vừa lúc có một mảnh lá phong rơi xuống, Khương Nhập Vi đưa tay khó khăn đón được. Phiến lá phong thế nhưng đã chuyển sang màu đỏ sẫm: “Cậu cho tôi một hạt giống, chôn vào đất từ bức tranh của tôi có thể mọc ra một cây táo, cậu nói tôi vẽ một chiếc lá phong này, liệu qua một đêm có thể thành cánh rừng?”
Cô vốn không để tâm mà hỏi, không nghĩ Đường Xuân Sinh thật sự nghiêm túc tự hỏi: “Trên nguyên tắc mà nói hạt giống là hi vọng, đất là nuôi dưỡng hi vọng; lá cây thật không có khả năng này, nhưng nếu như cậu nguyện ý, có thể hồi sinh nó.”
Khương Nhập Vi tức khắc mờ mịt: “Hồi sinh?”