NHỎ CÙNG BÀN!!! EM YÊU CHỊ - Chương 37
Hạ Vi bị tạt nước chỉ đứng im chịu trận mà không hề lên tiếng kêu than với mẹ Hi Chi. Bà nhìn một cô gái lì như vậy cũng không biết làm gì nữa nên liền đóng sầm cửa lại đi vào trong.
Hạ Vi đứng đó nhìn xung quanh ai nấy đi ngang cũng nhìn nó. Nó biết nếu nó đứng đó tiếp tục thì người khác sẽ chỉ trích Hi Chi và mẹ cô. Nên nó đi xuống xe mình đứng đợi. Nó cứ đứng đưa ánh mắt nhìn về hướng cửa nhà Hi Chi mà buồn bã.Thế là nó cứng đứng dưới đường chờ đợi. trời càng lúc càng nắng, những cơn nắng chiếu xuống thẳng đỉnh đầu nó. Nó thì mặc kệ làn da trắng nõn của mình hay cơn nắng gắt kia có thể thiêu sống nó. Nó cứ đứng đợi là đợi, đồ cũng khô rồi mà nước mắt bi thương của người yêu đã khô chưa. Sáng rồi tới tối, nắng rồi lại mưa. Tối đến trời trúc cơn mưa lớn xuống mà nó vẫn mặc nhiên đứng đợi. Cả ngày không ăn không uống trời thì mưa lạnh nó run rẩy đầu choáng váng rồi mà vẫn không chịu vào xe rời đi.
– ( Mưa rồi… chị đã về chưa? )
Hi Chi ngồi trong phòng nghe tiếng mưa to nên liền lo lắng. Cô đưa mắt tìm kiếm mẹ mình, thấy bà đang bận bịu trong bếp ngồi nói chuyện với chị họ.Cô vội vàng lén lút đứng dậy đi tới cửa sổ vén màn nhìn xuống.
– ( Đồ không não…sao chị ngốc như vậy chứ…Đi về đi…Chị cứ như vậy sẽ bệnh mất.)
Hi Chi nhìn bóng hình gầy mái tóc dài trên người chỉ là chiếc áo thun đơn giản cùng một chiếc quần jean thôi. Cả người cứ đứng dưới cơn mưa ngốc nghếch đợi cô mà đau lòng.
Hạ Vi đưa ánh mắt nhìn lên trên nhà Hi Chi vội thấy cô đứng ngay cửa sổ nó liền cong khóe môi nhìn cô. Nó liền đưa tay lên mặt ra hiệu hình chiếc điện thoại. Cô thấy vậy liền lén lúc đi lại lấy điện thoại mình rồi trở lại cửa sổ. Nó lấy điện thoại trong xe ra gọi cho cô.
– Tiểu Khúc…Mẹ em có đánh em không?
Hạ Vi dùng giọng ấm áp ôn nhu ngước nhìn cô mà hỏi. Hi Chi kê sát tai nghe giọng nó mà lòng ấm áp nước mắt cô lại rơi. Nhưng cô vẫn giấu nó mà lắc đầu cho nó yên tâm.
– Tiểu Khúc…em đừng lo cho tôi..tôi không sao đâu? Tôi sẽ vẫn ở đây đợi em, dù trời có giông tố tôi cũng không sợ…Tôi chỉ sợ….một phút em yếu lòng mà rời xa tôi thôi.
Hạ Vi đem tất cả yêu thương dành cho Hi Chi bộc bạch với cô. Nhưng ngay lúc này mẹ Hi Chi phát hiện ra cô nghe điện thoại liền chạy tới dựt lấy
– Con dám nghe điện thoại của nó.Hai cái đứa cứng đầu này
– Mẹ..mẹ trả cho con đi mà..Con chỉ muốn nghe giọng chị ấy một chút thôi…mẹ…con xin mẹ.
Hi Chi quỳ xuống níu lấy tay mẹ mình mà cầu xin nhưng mà lòng bà vẫn không động tâm. Bà vung tay ra
– Ta nói cho con biết…ta mà thấy con đi với nó hay nghe điện thoại nó nữa thì ta sẽ mang con về quê gả chồng. Lúc đó đừng mong học hành hay gặp nó nữa. Con tự mà suy nghĩ đi
Mẹ Hi Chi giận dữ tịch thu điện thoại Hi Chi rồi đi nhanh lên giường nằm xuống. Hi chi nghe bà ham dọa sẽ mang cô về quê thì liền sợ hãi. Vì nếu quả thật như vậy thì cô sẽ không thể nào được gặp Hạ vi nữa huống chi là yêu.
Hi Chi đi vào nhà tắm bậc vòi sen rồi ngồi xuống mặc nước sối sả trên người. Cô ngồi nhớ lại lần đầu gặp Hạ Vi, lần mà cô hung hăn đổ nước lên người Hạ Vi, lần định mệnh dẫn đưa hai đứa tới với nhau. Nhớ cả lúc cô phá phách nó bỏ mù tạt vào thức ăn Hạ Vi. Cô nhớ cái ôm của Hạ Vi khi Ôn Nhị hại cô. Cô nhớ ngày sinh nhật mình Hạ Vi đã ôn nhu và làm bao nhiêu thứ cho cô. Và cái ôm đầu tiên ngày cô nhận ra mình yêu Hạ Vi.Những lúc Hạ Vi ghen với Thiên Nhân….Mọi thứ cứ thế lại hiện về trong đầu cô. Cô ngăm mình trong phòng tắm một lúc lâu rồi mới trở ra. Cô nhẹ nhàng lại cửa sổ nhìn xuống thì đã không thấy Hạ Vi nữa nhưng xe thì vẫn đó. Cô chỉ nghỉ nó vào xe ngồi rồi. Nhưng cô đâu biết ngay khoảng khắc Hạ Vi nói câu cuối vào điện thoại cô thì nó đã lăn đùng ra sỉu xuống đường.
***
Hôm sau đi học lại mẹ cô đi theo cô tới trường để tránh Hạ Vi gặp cô. Nhưng ngay lúc vừa bước ra khỏi nhà thì chủ nhà trọ Hi Chi thuê cũng đi mua đồ rồi lại bắt chuyện với mẹ Hi Chi.
– Mẹ Hi Chi…tối qua chị có hay tin gì không?
Mẹ Hi chi nhìn người kia mà khó hiểu nên hỏi ngược lại:
– Chuyện gì vậy chị?
– Thì cái con bé bạn Hi chi nè. Nó đứng giăn nắng cả ngày ở dưới đường kìa. Tối qua còn dầm mưa nên sỉu ra đường đó. Hên là lúc đó chồng tôi đi làm về trễ thấy nó nên đưa nó đi bệnh viện rồi.
Hạ Vi nghe bà chủ nói Hạ Vi sỉu liền hoảng loạn nắm lấy tay bà. Cô đưa ánh mắt buồn mặt thì bi thương nhìn bà gặn hỏi
– Bác nói sao? Hạ Vi nhập viện sao?
– ừm…Bệnh viện Happy nè.
– Ờ…cám ơn chị.thôi chúng tôi có việc đi trước nhé. Tạm biệt.
Mẹ Hi chi thấy ocn gái lo lắng quá mức nên cũng ngại ngùng nói vài câu với người phụ nữ kia rồi cáo từ.
– Con đừng có suy nghĩ tới thăm con bé. Nó có người nhà lo. Con cứ đi học cho mẹ.
Bà biết con gái đang muốn làm gì nên liền lên tiếng trước. Hi chi nghe vậy cũng chỉ biết gật nhẹ đầu rồi ngoan ngoãn đi ra bến xe bus đợi. Dù ngoan ngoãn nghe lời bà không tìm Hạ Vi nhưng lòng cô đang dâng lên hàng hàng sự lo lắng. Cô ngồi vào ghế của xe bus thì hình ảnh cũ lại hiện ra
” Tôi lo em sẽ ngủ gục trên xe rồi dựa vào vai anh chàng nào đó thì sao?”
– Đồ ngốc…
Cô ngồi nhìn ra cửa sổ nhìn xa xăm nhớ lại nó cũng từng ngốc ngếch đi tới trạm chờ cô rồi ngồi cùng về với cô. Cô nhớ lại vội buộc miệng nói ra 2 chữ nhưng mặt vẫn buồn rười rượi nước mt cũng rơi trong im lặng.
– ( Hi chi…mẹ xin lỗi…mẹ biết con bé Hạ Vi rất tốt rất yêu con. Nhưng mẹ không thể để tương lai con bị người đời chê cười được. )
Mẹ Hi Chi nhìn gương mặt mới có hai ngày mà đã hốc hác của Hi Chi mà cũng đau lòng. bà hiểu rõ mọi thứ, dù bề ngoài cương quyết nhưng bên trong bà cũng rất thương Hạ Vi.
***
BỆNH VIỆN HAPPY
Sau một đêm nằm nghỉ và vô nước biển cuối cùng Hạ Vi cũng tỉnh lại. Nó mở mắt nhìn xung quanh căn phòng thì mới biết đó là phòng bệnh. nó nhìn xung quanh cũng chỉ thấy Vĩ Đình, cha và Trương thức thôi. Nó lại xụ mặt buồn bã rồi chóng tay ngồi dậy dựa vào tường.
– Vi nhi…con thấy sao rồi? Có còn mệt chỗ nào không con?
Trương Lục thâm thấy con gái tỉnh lại liền lo lắng lên tiếng hỏi. Hạ Vi thấy ba mình lo lắng cũng giọng yếu ớt lên tiếng trấn an ông:
– dạ con không sao đâu ạ. nghĩ ngơi cũng khỏe lại rồi….mọi người đừng lo
– Em làm cả nhà sợ chết khiếp đó. 2 ngày không về nhà, đến khi nhận điện thoại thì bệnh viện báo em sỉu nhập viện làm cả nhà lo quá trời em biết không?
Trương Thức đứng ở chân giường nhìn đứa em tội nghiệp của mình mà lo lắng.
– Em xin lỗi…
– Chị hai…rốt cuộc đã có chuyện gì? Em vừa đi có 3 ngày vừa về thì chị nhập viện rồi.Người đưa chị vô đây vợ ông ta nói chị đứng dưới nắng cả ngày cộng thêm tối dầm mưa lớn suốt đêm lạnh quá nên sỉu ra đường.Điều đáng nói là chị đứng dưới nhà Khúc Hi Chi nữa chứ.
Vĩ Đình tối qua vừa về nước thôi, về đến nhà thì vừa lúc cả nhà nhận điện thoại bệnh viện nên cô tức tốc không ngỉ ngơi chạy tới bệnh viện ngay. Cô ngồi trên giường bệnh cạnh Hạ Vi nắm lấy tay nó lo lắng hỏi chuyện.
– Vĩ Đình…
Hạ Vi nghe Vĩ Đình nói chuyện mình sỉu liên quan Hi Chi. Nên cô lo lắng nhìn ba mình và anh mình lo lắng sao đó liền lên tiếng ngăn Vĩ Đình nói thêm nữa.
– Chị sợ gì chứ? ba và anh cả biết hết rồi. Rốt cuộc Khúc Hi Chi lại lên cơn điên gì vậy?
Vĩ Đình không rõ sự tình nhưng chỉ cần nhớ người đưa chị mình vào viện nói chị sỉu ngay đường dưới nhà Hi Chi thì cô không thể không khó chịu được.
Hạ Vi mệt mỏi không muốn nhắc tới chuyện đó nữa nên liền nằm xuống trùm mền nghiên người lại tránh né.
– Không phải lỗi của em ấy… Chị muốn nghỉ ngơi.. Mọi người về đi.
– Thôi để chị con nghỉ ngơi đi.Khi nào nó khỏe hẳn rồi nói chuyện.
Thấy Vĩ Đình vẫn còn nhăn nhó chưa chịu đi nên Trương Lục Thâm nắm tay con bé lôi đứng dậy. Vì ông hiểu rõ Hạ Vi đang có chuyện gì đó không muốn nói. Có cại miệng nó cũng sẽ không nói. Nên đợi bình tỉnh tự khắc sẽ nói thôi.
Nói rồi cả ba người rời khỏi phòng bệnh về nhà. Vĩ Đình thì không khoan nhượng cô đi nhanh ra xe lái tới trường mà không về nhà.