NHỎ CÙNG BÀN!!! EM YÊU CHỊ - Chương 28
– ” Tôi Ôn Nhị đây.Ra về gặp nhau ở quan Coffee House. Tôi có chuyện muốn nói với cô“
Hi Chi đang ngồi suy nghĩ bâng quơ thì đột nhiên điện thoại trong túi quần rung lên. Cô vội lấy ra đút học bàn mở lên xem.Nhận ra đó là do Ôn Nhị gửi nên cô liền quay phắt xuống nhìn Ôn Nhị. Thấy Hi Chi nhìn mình Ôn Nhị liền nở nụ cười bí ẩn với cô ra hiệu.
– Hi Chi….hôm nay tôi về nhà ngủ.Em ở một mình nhớ cẩn thận nha.
Hạ Vi vừa tan ra liền nhìn Hi Chi nói chuyện. Hi Chi nghe vậy liền nhìn Hạ Vi trong ánh mắt có chút buồn,rồi liếc mắt nhìn sang Vĩ Đình đang đứng kế bên đợi. Cô liền nhói lòng nhưng cũng không muốn nói gì thêm nên chỉ ừ một tiếng rồi sách cặp ra về.
– ( Những lời cô ta nói là thật sao? Mối quan hệ của hai người là gì? Tại sao bây giờ chị vì người con gái đó mà bỏ em một mình. Cô ta về đây để giành lại chị từ em phải không?)
Hi Chi đứng trên lầu nhìn xuống nhà xe hơi nơi Hạ Vi vẫn hay đậu. Cô muốn xác định một chuyện, và sự thật đau lòng điều cô càng không tin nó lại sảy ra. Hạ Vi cùng Vĩ Đình đang cười vui vẻ ra xe nó,cả hai còn vui vẻ cùng lên xe rồi lái đi. Cô nhìn cảnh tượng đó mà hai bàn tay xiếc chặc mắt cô đỏ dần lên. RỒi vô tình hai giọt nước mắt cũng đã không buồn mà rơi xuống rồi.
Sau khi xe Hạ Vi khuất đi thì Hi Chi mới chịu đi xuống lầu rời khỏi trường. Cô bắc xe bus đi tới quán nước chỗ Ôn Nhị hẹn mình.
Quán Coffee House
– Tới rồi à..ngồi xuống đi.
Ôn nhị từ lâu đã ngồi trong quán đợi Hi Chi. Nhìn thấy Hi Chi bước vào cô ta vội đưa tay ngoắt ra hiệu. Sau một màn kêu nước rồi cả hai cũng chịu vô vấn đề chín rồi.
– Này…tôi và cô cùng thích một người, cùng nhau tranh giành chị Hạ Vi. hi…Nhưng cuối cùng thì sao…người chị ấy yêu thương nhất lại là một người khác.
– Cô hẹn tôi ra đây để cười nhạo tôi sao?
Hi Chi nghe từng lời của Ôn Nhị làm lòng càng thêm nhói đau khi nhớ tới cảnh tượng vừa mới xảy ra ở bãi xe trường. Hi Chi quay mặt ra cửa sổ nhìn dòng xe qua lại để che đi con mắt đang đỏ lên của mình. cô cũng biết rõ Ôn Nhị không ưa gì mình khi Hạ Vi cho mình mà không chọn Ôn Nhị. Nên cô nghĩ ôn nhị mời cô ra nói chuyện là để cười nhạo cô thôi.
– Cô nghĩ sau cũng được…..Nhưng từ lâu tôi từ bỏ mơ mộng chị hạ Vi rồi.Tôi biết chị ấy sẽ không yêu tôi đâu và tôi chỉ muốn ở phía sau dõi theo chị ấy thôi. Nhưng cô thì khác, chị ấy thích cô..nên tôi hẹn cô ra đây là để muốn giúp cô giữ chặc Hạ Vi tránh xa con nhỏ kia ra…. hi…sao? cô đồng ý không?
Ôn nhị trong lòng cũng đang rất buồn nhưng bản thân cô biết rõ hiện giờ Hi Chi còn đau lòng hơn cô rất nhiều. Nên cô luôn tỏ ra bình thản che giấu cảm xúc nói chuyện bình thường với Hi Chi.
Hi Chi khó hiểu đưa ánh mắt nhìn Ôn Nhị. Cô thật không hiểu Ôn Nhị. đang có tỉnh táo không.
– (Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Tình địch mà đi giúp nhau giành người yêu sao. Hoan đường thật.)..hi…Cô nghĩ tôi là ai. Giữ người yêu còn phải nhờ người khác sao?
Dù Hi Chi có vẽ nghe Ôn Nhị nói giúp cô cũng được nhưng nghĩ lại người yêu của cô thì tự cô giữ, hạnh phúc của cô thì tự cô bảo vệ. Cô không muốn người ngoài chen vào nên liền cười lạnh lùng từ chối Ôn Nhị.
– được…nếu cô có bản lĩnh như vậy thì thêm một đối thủ cũng không sao nhỉ?
Ôn Nhị bị từ chối nên liền nghĩ cách khác là tự thân mình vận động. Hi Chi nghe câu nói đó liền nheo mày mặt khó chịu có vẽ như Ôn Nhị muốn một lần nữa ra tay.
– hi…Tôi luôn sẵn sàng.
Nói rồi Hi Chi cằm cặp đứng dậy rời đi. Ôn Nhị không có ý xấu muốn cướp Hạ Vi nhưng nếu Hi chi đã không chịu cùng đồng hành thì cô tự khắc làm một mình.
TRƯƠNG GIA
– papa…
Phía Hạ Vi và Vĩ Đình sao khi rời trường hai chị em liền thẳng tiến về nhà. Vĩ Đình vừa vào nhà thấy ba mình ngồi ở phòng khách nói chuyện với anh hai thì liền nhào tới ôm nũng nịu. Hạ Vi đi phía sao thấy em gái tính vẫn trẻ con như ngày nào mà cũng nở nụ cười ngồi xuống cạnh anh hai mình.
– Đình nhi…hôm nay đi học sao rồi?
Trương Lục thâm cười vui vẻ ôm đứa con gái út bé bỏng trong lòng mà nói chuyện.
– Dạ tốt lắm ạ. Mà đặc biệt con còn khám phá ra một chuyện rất là hay luôn đó nha.
Vĩ Đình buông ba mình ra ngồi lí lắc vẻ đắc ý tươi cười nói chuyện với mấy người kia. Trương Thức và Trương Lục thâm ngồi nghe mà lòng dâng lên hàng ngàn tò mò,
– Chuyện gì mà em làm bí hiểm vậy?
– hihi. Đó là chị Hạ Vi nhà ta dọn ra ngoài là vì chị ấy đang sống chung… và nuôi 1 tiểu thú cưng đó ba.
Vĩ Đình đúng là người nhà cũng không nương tay. Cô nhìn Hạ Vi mà lí lắc nói hết bí mật của nó ra cho mọi người biết. Hạ Vi nghe vậy liền xanh mặt, vì chuyện cô sống chung với Hi Chi cả nhà cũng chưa ai hay biết.
– Vậy sao? Nuôi sao con không mang về nhà nuôi mà phải dọn ra ngoài vậy con? Có phải ba không cho con nuôi đâu. Có gì ba mua cái chuồng cho nó là được mà.
Trương Lục Thâm thế hệ trước hơi cổ lổ sỉ chút không hiểu ẩn ý của Vĩ Đình nên nhìn Hạ Vi hỏi chuyện rất thật tình.
– haha.Ba à..ý của Đình nhi là Vi nhi ở ngoài đang sống cùng 1 cô gái đó ba.
Trương Thức ngồi nghe ông nói mà không nhịn nổi cười. Anh ta nhìn ông giải thích rồi cười to. Hạ Vi dù đang lo lắng bí mật bị bại lộ rồi nhưng mà cũng không nhịn nổi cười.
– Thật vậy sao Vi nhi?
– Vâng ạ. Con đang sống cùng người yêu của con ở một nhà trọ ạ.
Hạ Vi cuối cùng cũng phải nghiêm túc thừa nhận mọi chuyện của mình. Nó cúi đầu không dám nhìn ông mà lên tiếng trả lời vì nó sợ ông sẽ nổi giận.
– hai đứa quen nhau bao lâu rồi.
Trương Lục Thâm đột nhiên nghiêm túc lại trầm mặt nhìn Hạ Vi lên tiếng. Cả nhà ai cũng căng thẳng theo. Không khí trong nhà cũng im ắng đi thở cũng không ai dám thở mạnh.
– Dạ 1 năm mấy rồi ạ.
– Thật quá đáng mà…
Trương Lục Thâm đột nhiên quát lên tay đánh nhẹ xuống bàn nước.
– ( Kì này chết rồi…chị ấy mà không cưới được vợ….mình cũng đừng mong mà có người yêu )
Vĩ Đình xanh cả mặt mày vì không hiểu sao ba mình lại nổi giận như vậy. Chuyện Hạ Vi thích con gái cả nhà cũng biết lâu rồi mà. Cô ngồi mặt mài xanh lét nheo mày suy nghĩ cách rở rối chuyện cái miệng mình vừa gây ra.
Hạ Vi cũng một phen bất ngờ, nó đưa mắt ngạc nhiên nhìn ba mình. trong lòng đang dâng lên cảm giác lo sợ tột cùng. Nếu ba nó không cho nó quen Hi Chi thì phải làm soa đây.
– Quen lâu vậy sao còn chưa chịu mang về ra mắt hả?
Trương Lục Thâm biết mình vừa lừa được đám nhóc con nên rất vui vẻ. Ông vui vẻ cười với bọn trẻ. Mọi người nghe xong liền thờ phào một cái nhẹ cả người.
– hi..dạ..con đang đợi có cơ hội thôi ạ.
– ba..đợi con xác định xem cô gái đó có yêu chị hai thật không đã.
Vĩ Đình vừa nhẹ người chuyện kia xong vẫn chưa chừa lại tiếp tục nghĩ ra trò nữa.
– Con đó…lúc nào cũng kiếm trò để mà phá phách.Con làm sao mà hù người ta chạy bỏ dép đi nha.
– Ba yên tâm…con mà không cưới được người ta thì nó…cũng đừng mong gả được khỏi Trương gia.
Hạ Vi nhìn Vĩ Đình bằng ánh mắt hăm dọa. Vĩ Đình nghe vậy liền nuốt nước bọt mặt mày lắm lét.
– Hahaha.thôi hai đưa lên tắm rồi xuống ăn cơm.
Trương Lục Thâm nhìn hai đứa con gái cưng đùa giỡn với nhau lòng cũng ấm lên. Nên cuối cùng cũng ngăn cuộc hỗn chiến lại để cho bọn trẻ đi tắm.