NHỎ CÙNG BÀN!!! EM YÊU CHỊ - Chương 22
– ( Tiểu Khúc!!! Em thật sự rất ngốc, là đại ngốc…tôi thích em lâu như vậy mà em cũng không nhận ra…hay em đã sớm nhận ra, chỉ là trong lòng em tình yêu dành cho người đó lớn đến mức che mất ánh mắt em… )
Hạ Vi ngồi bên dưới nhớ tới cảnh chiều mưa hôm qua rồi cảnh trước mắt mà lòng xót xa không nguôi.
Ôn Nhị ngồi một bên nhìn thấy Hạ Vi buồn rầu tâm tình cũng xót xa nhìn lên phái Hi Chi rồi nhìn Hạ Vi.
– ( giờ mình mới nhận ra rằng muốn bên một người mãi mãi thì thân phận bạn bè là hợp lí nhất. Hạ Vi…em sẽ luôn phía sau chị…)
Yêu đơn phương một loại tình cảm mà đau hơn gấp trăm lần nỗi đau bình thường. Yêu cũng yêu gấp trăm lần người khác. Chỉ trách chúng ta gặp nhau đúng lúc nhưng sai thời điểm.
– ( Hạ Vi…chị sao vậy? Chị có còn buồn em không?)
Hi Chi nhận được tin nhắn của Tiểu Bạch nên liền quay xuống thì nhìn thấy Hạ Vi đang nhìn mình với ánh mắt ưu buồn. Cô cũng nhíu mày nhìn nó mà không nói gì rồi quay lên. Vì bây giờ Hi Chi không muốn dịu dàng và hay gần gũi nó nữa. Cô nghĩ chỉ cần cô lạnh lùng một chút có khi sẽ khiến nó chủ động để ý cô.
***
Chiều tới là tiết thể dục ai nấy cũng có mặt đầy đủ bình thường nó vẫn kiếm cách ngồi gần cô. nhưng hôm nay nó chẳng buồn ngồi đại xuống một chỗ mà không quan tâm kế bên là ai nữa.
Ai nấy chạy xong cũng đứng sang một bên nhóm Hi Chi chạy cuối nên Hạ Vi đứng một bên quan sát.
– a… 😭
Hi Chi vấp té nhào trên đất nó vội cầm chay nước tới nhưng chân vừa mới định thì từ xa Thiên Nhân đã nhanh hơn chạy tới đỡ Hi Chi vào băng đá ngồi rồi. Nó mặt mày khó coi đảo đảo mắt ánh mắt buồn chẳng nói gì tiếp tục quan sát. Thiên Nhân xem sét vết thương nơi đầu gối của Hi Chi đang chảy máu rồi lấy nước rửa dùm cô. Hạ Vi đứng một bên cũng xót xa trong lòng khi Hi Chi bị thương nhưng mà không làm gì được. Nó không vui liền mở chay nước uống ực ực một hơi mặc cho nước đang trào ra chảy xuống áo. Hi Chi dù đau nhưng vẫn xoay nhìn xem thái độ của nó. Nhưng cô chỉ thấy mỏi nó đang ực chay nước suối thôi.
Nhìn cảnh Thiên Nhân chăm sóc cho Hi Chi nó không tài nào chịu được liền bỏ đi. Nó đi ra lấy xe lái về nhà.Nó vừa về tới nhà liền nhào ra hồ bơi nhảy xuống bơi tới bơi lui cả chục vòng 🌊 Trương Thức vừa đi làm về nhìn thấy con em gái bơi liền đứng một bênh xem.
– A…
– Vi nhi…em làm sao vậy?
– Dạ không…em chỉ không vui một chút.
– Chuyện tình cảm??? Đồ ngốc con gái là vậy lúc nắng lúc mưa vậy đó.
– Không phải chuyện đó. Chỉ là cô ấy ngốc lắm em thích cô ấy lâu như vậy mà cô ấy cũng không biết. Mà không chừng..cô ấy chỉ đang gỉa vờ không biết vì không thích em thôi.
– hi…Em sao vậy chứ. Không có thứ gì thì mua. Không thích thì làm cho thích. Không gả cho em thì em bắt về…Con gái Trương gia mà sợ à. 😏
– hi…vâng…
– cười rồi à…thôi lên ăn cơm, ngăm mình một hồi nhiễm lạnh bây giờ.
– Vâng.
Nói rồi tâm tình nó cũng đỡ hơn chút, nó leo lên đi lên phòng thay đồ rồi xuống dùng cơm với mọi người trong nhà.
***
Tiết học chưa bắt đầu thì Hạ Vi đã tới chỗ Hi Chi vui vẻ mở lời rủ rê:
– Này..tối nay em rảnh không?
– ừm…
– …tối nay tôi đến đón em cùng đi ăn nhé.
– …ừm cũng được..
– vậy 7 giờ gặp. Không gặp không về.
Nói rồi Hạ Vi cũng phải về chỗ mình bắt đầu tiết học. nhưng hạ Vi ơi là Hạ Vi có phải quá tin vào bộ não cá vàng của Hi chi không.
Tới trưa tan ra ai cũng thi nhau ra về. Hi chi đang ra nhà xe lấy xe thì Thiên Nhân đang chạy từ xa mà kêu với.
– Hi Chi…
– Thiên Nhân?
– Tớ có 2 vé đi xem phim này…Tối nay có chiếu bộ phim bom tấn “Kẻ Chạy trốn “mới ra.Cậu đi xem với tớ nha.
Thiên đưa ra hai tấm vé xem phim trước mặt Hi Chi. Hi Chi nghe tới bộ phim cô thích mắt liền sáng rỡ lên cầm lấy tấm vé vui vẻ.
– Vậy sao? Tớ cũng rất thích phim đó. 😮
– Vậy tối nay 6 giờ tớ đến đón cậu nha.
– ok…😆
Có vẻ như lời hứa của với Hạ Vi đã bị tấm vé đó xóa khỏi tâm trí của Hi chi rồi.
Tối đến Hi Ci vui vẻ đi chơi với Thiên Nhân. đúng 7 giờ Hạ Vi ăn mặt chỉnh tề vui vẻ lái xe đến đó Hi Chi.
Em cố kiềm chế nhưng làm sao bảo mình ngừng yêu đây. Độ ấm của anh vẫn còn ngay bên em. Em cố lau đi mọi dấu vết, Để đối mặt với ánh mắt chăm chú của anh.📲
– Sao lại không nghe máy.
Vừa đến trước cửa nó móc điện thoại ra gọi cho cô nhưng mà một lúc lâu bài nhạc chờ cũng hết. nhưng cô vẫn không nhấc máy. Nó đi đến cửa gõ cửa thì mới phát hiện cửa khóa.
– Em ấy đi mua gì sao?
Nó nghĩ cô chỉ đi ra ngoài mau gì đó thôi. Nên tiếp tục đi xuống xe ngồi đợi. Một lúc sau 8 giờ nó lại gọi cô thêm lần nữa nhưng vẫn không ai nghe máy. Nó lo lắng không ngừng cứ gọi rồi nhắn tin. Cứ như thế nó sốt ruột hết ngồi trong e rồi lại đi ra ngoài. tay liên tục gọi.
Nhưng rồi mọi sự lo lắng của nó cũng tìm được câu trả lời. Khi mà tiếng một chiếc mô tô vang lên. Nó đang dựa vào xe đang kê điện thoại vào tay thì nghe âm thanh xe mô tô. Nó quay lại nhìn thì mới phát hiện đó là Thiên Nhân đang chở Hi Chi, tay nó buông thỏng điện thoại xuống. Trong tim nhói lên một cách đau đớn. Nó đứng ngay người nhìn hai người kia tươi cười, nó cố kiềm chế cho cái thứ nước trong mắt nó không rơi xuống. Nó không chế bình tĩnh đi lại chỗ hai người kia. Hi Chi nhìn thấy nó mới chợt nhớ tới cuộc hẹn. cô lúng túng, ánh mắt lo lắng định giải thích thì nó đã nhanh miệng nói trước.
– Em đổi nhạc chờ đi…bài hát rất dở
Nói rồi nó quay lưng đi lấy xe lái đi nhanh trước mắt cô. Cô đứng ngơ người nhìn theo bóng xe nó, rồi nhanh tay móc điện thoại ra xem. Thì sự thật kinh hoàng màn hình hiện lên 75 cuộc gọi nhỡ và hơn 15 tin nhắn.
– Hi Chi…em không sao chứ.
Thiên Nhân thấy Hi Chi đứng như mất hồn liền lên tiếng hỏi thăm.
– Không…không sao..cậu về đi.
Cô mệt mỏi đi vào nhà mở điện thoại lên xem.
Tiểu Khúc!!! tôi đang đợi em dưới nhà này. 📨
Đi ăn với tôi thôi, em không cần make-up lâu vậy đâu. 📨
Tiểu Khúc!!! em đang ở đâu?📨
Tiểu Khúc!!! Sao em không nghe máy…đừng làm tôi lo.📨
Em đang ở đâu thế.mau nghe máy đi…em còn không nghe máy, tôi sẽ đốt nhà em đó.📨
….
Hi Chi mở từng tin nhắn lên xem mà đọc, nước mắt cô lăn dài. Cô thấy đau lòng khi đã làm nó buồn. Cô vừa khóc vừa bấm số nó gọi. Nhưng một cuộc nó cũng không nghe máy. Rồi một lúc sau điện thoại cô vang lên âm thanh tin nhắn. Cô nhanh tay vui mừng vì nghĩ nó chịu hồi âm cho mình rồi. nhưng ngay khi cô mở điện thoại lên thì bên trong chỉ một dòng tin nhắn vỏn vẹn “Đừng gọi cho tôi nữa“. Hi Chi buồn rầu buông lỏng điện thoại xuống mà ngồi suy nghĩ.
Hạ Vi chạy xe về nhà không nói gì đi một mạch vào phòng thả lỏng người xuống giường. Nó mệt mỏi, cảnh tượng khi nãy vẫn còn trong đầu nó. Nó lấy điện thoại ra mở hình trước đây nó chụp lén cô. Nó nhìn chăm chăm vào tấm hình không biết nghĩ gì mà nhìn rất lâu rồi quăng điện thoại sang một bên nhắm mắt suy nghĩ.
– Tiểu Khúc!!! Em nói tôi cần bao nhiêu bình tĩnh nữa mới có thể xem như không có gì đây?