NHỎ CÙNG BÀN!!! EM YÊU CHỊ - Chương 19
– Các em bắt cặp với nhau đi.Rồi sao đó kèm nhau bơi giữa ca thầy se kiểm tra sơ lược. Ai bơi được mới được về.
Tiếng ông thầy dạy Giáo dục thể chất đứng trên thành hồ bơi nhìn đám nhóc đang đứng dưới nước mà nghiêm nghị lên tiếng.
– Hi Chi..để tớ kèm cậu nha.
Thiên Nhân từ đầu xuất hiện đi tới chỗ Hi Chi đang đứng cùng với Tiểu Bạch và Hạ Vi cũng ở đó mà vui vẻ mở lời đề nghị.
– Nếu có kèm Tiểu Khúc…thì người đó là tôi…không phải cậu.
Trong lúc Hi chi chưa kịp trả lời thì Hạ Vi cũng lạnh lùng nhìn Thiên Nhân ánh mắt đầy sắc lạnh. Hạ Vi nắm tay Hi Chi kéo về phiá mình. Những sinh viên nữ khác ở gần đó ai cũng trố mắt khi bây giờ hai người trong một lớp dành nhau chỉ để kèm 1 cô gái. Huống hồ người dành đó là Thần tiên tỷ tỷ của lớp Hạ Vi chứ.
– Này…tôi chọn ai là do tôi.
Hi Chi thấy thái độ của Hạ Vi như vậy, nhìn xung quanh thì mấy nữ sinh ai nấy đều đang tập trung ánh mắt lên người cô nên liền cất giọng lên tiếng nói.
– Không tới lượt em chọn.
Hạ Vi lần này cương quyết lắm rồi, nói với Hi Chi xong quay qua nhìn Thiên Nhân chờ đợi phản ứng của anh ta.
Anh ta cũng thích Hi Chi nên cũng chẳng chịu thua mà lên tiếng:
– Nếu vậy thì chúng ta cá cược đi. Nếu ai bơi hết một vòng hồ bơi này thì người đó sẽ là người kèm Hi chi trong môn này tới hết kì.
Thiên Nhân luôn tự tin vào tài bơi của anh ta. Anh ta nhìn Hạ Vi có vẻ tiểu thư hơn nữa là nữ nhân thể trạng không thể nào đấu lại anh nên liền ra thách thức.
– Được.
Cả lớp ai nấy ngeh cũng xanh mặt dùm Hạ Vi. Vì ai cũng nghe tin THiên Nhân nằm trong đội bơi của trường bơi rất giỏi. Còn Hạ Vi thì trước giờ chưa bao giờ ai thấy nó bơi ngoại trừ Hi Chi.
– ( Chị ta điên hay sao mà nhận lời chứ.)
Hi Chi dù thấy Hạ Vi bơi rồi, nhưng chỉ thấy ó ơi cự li ngắn chưa thấy nó bơi vòng bao giờ. Nên cô bắt đầu thấy lo lắng. Cô nhìn nó ánh mắt lo lắng nắm tay nó lắc đầu. Nó chỉ vỗ nhẹ tay cô rồi đi lên bể phóng. Các sinh viên khác cũng leo lên để cho hai người họ thì đấu. Thầy giáo thấy như vậy cũng hiếu kì vì cô nàng xinh đẹp của lớp dám nhận thách đấu của đội tuyển trường này. Nên ông không lên tiếng mà trái lại con làm trọng tài.
Tiếng còi cất lên hai người ai cũng phóng xuống bể bơi, ngay giây đầu cách phóng của Hạ Vi quá tốt nên lướt xuống nước một cách dễ dàng và xa hơn Thiên Nhân một đoạn.
– WOA…
Các sinh viên chứng kiến ai nấy đều trầm trồ khi nhìn thấy trình độ bơi của Hạ Vi. Ông thầy thấy cũng trố mắt bất ngờ.
Sau một lúc sự bất ngờ hơn kĩ thuật đap thành quay lại của Hạ Vi cũng cực kì tốt. Cuối cùng người quay lại vị trí ban đầu chạm tay lên thành trước là Hạ Vi. Thiên Nhân cũng ngoi lên sau đó.Hạ Vi nhìn anh ta cười khẩy, anh ta mặt mài đen lại khi là một trong những người đội tuyển của trường mà lại thua một nữ nhi như vậy thật rất bẽ mặt.
– Chị đúng là điên mà…
Hi Chi cuối cùng cũng ngoan ngoãn để nó kèm mình. Vừa tới gần Hi Chi nhìn nó vẽ mặt nhăn nhó.
– hi..tôi điên chỉ vì em đó.
Câu nói bình thường quá mà khiến Hi Chi đỏ cả mặt.
– Được rồi…em bơi từ mét rưỡi ra đây đi.
Hạ Vi đứng nước ngay 1 mét 8 mà ôn nhu nói với cô.
Nghe nó nói cô liền trố mắt nhìn nó mà la lớn gắt gỏng vì nghĩ nó cố tình chọc phá cô.
– chị chơi tôi hả…tôi cao có 1 mét 6 ak.
– Một hồi kiểm tra là phóng từ 2m bơi ngược vào đó. Nếu em cứ sợ như vậy thì người ở lại là em đó.
Hạ Vi vẫn bình thản nhìn cô mà nói. Cô đứng trong mét rưỡi mà mặt mài tái mét run sợ không dám bơi ra.
– Không sao đâu…có tôi ở đây..tôi sẽ giữ lấy em
Nhìn hi Chi cứ lưỡng lự không chịu bơi, nó liền ôn nhu nhìn cô đầy ấm áp trấn an cô. Cuối cùng còn nở một nụ cười hớp hồn người khác.
– ừm…
Hi chi nghe câu này cuả nó tâm tình cũng không chút sợ hãi. Chỉ cần câu nói của nó cũng là dũng khí cho cô rồi. Cô hít một hơi hụp xuống hai tay đưa về trước đạp chân thực hiện thao tác lướt nước. Nhưng mà tâm lí vẫn tâm lí vừa cảm giác thân thể trôi tới 1 mét 8 thì cô đột ngột loạn choạng. cho cô hoang mang quơ tay loạn xạ làm người chìm xuống. nhưng ngay khi cô chưa kịp chìm xuống đã có một bàn tay đã nắm chặc tay cô rồi.
– Đừng sợ…Tôi giữ được em rồi.
Do 1 mét 8 Hạ Vi vẫn nhẹ nhàng đứng nước, Hi Chi thì hụt chân nên phải ôm chầm lấy Hạ Vi. Cảnh tượng này ai nấy trong lớp đều nhìn thấy. Ôn Nhị ở một góc nhìn mà mặt cũng khó coi đến lạ.
– Được rồi.Giờ bơi ngược vào nha…
Hi Chi hít một hơi sâu thả lỏng người, Hạ Vi nắm hai tay cô từ từ đưa vào 1 mét 3.Dưới nước Hi Chi mở mắt thấy những bàn chân đang chạm đáy nên mới dám đứng dậy.
Cứ như vậy Hi Chi bơi từ 1 mét rưỡi ra 1 mét 8. cũng vì vậy cô và Hạ Vi hết lần này tới lần khác mà có cơ hội ôm nhau.
– Được rồi giờ thầy sẽ kiểm tra.Các em lần lượt bơi từ 2m phóng vào đi. Hạ Vi…em không cần phóng.
Cuối cùng cũng tới lúc kiểm tra, nhưng vì trình độ nó quá giỏi nên ông thầy đã đặt cách cho nó.Ai nấy cũng thi nhau nhảy xuống. Đến lượt Hi chi, cô đứng trên bệ thành mà run rẫy không dám phóng. Nhưng mà nếu không phóng thì sẽ bị ông thầy mắng.
– ( Chị nhất định phải giữ lấy em đó)
Hi Chi đưa ánh mắt đầy phó thác nhìn Hạ Vi. Hạ Vi chỉ gật đầu một cách chắc nịt. Sao đó Hi Chi không thèm suy nghĩ mà phóng nhanh xuống nước. Có lẽ do lần đầu phóng cộng thêm tâm lí mà cô đã bị lực nước đập vào ngực khiến cho cô chưa bơi được mà đã chơi với dưới nước ngay khúc 2m. Cô hoảng loạn, lo sợ mà quơ quào. Nhưng ngay lúc đó lại một bàn tay nắm lấy eo cô gương mặt thanh tú đang hụp xuống kéo cô lên.
– Đừng sợ..tôi giữ được em rồi.
Ngay khi Hi Chi loạn choạng thì Hạ vi đã nhanh chân không đắn đo nhảy xuống cứu cô. Cô như với lấy phao cứu sinh. Cô run rẩy ôm nó vào lòng mặc cho ở đó có bao nhiêu con mắt đang nhìn hai người họ.
– Không sao…ổn rồi…tôi đưa em lên bờ.
Nó trấn an cô xong liền dìu cô vào thành để đi lên bờ.Sau đó cuộc kiểm tra vẫn tiếp tục diễn ra.Cuối tiết ông thầy thấy là buổi đầu nên tha không ai bị ở lại. Hạ Vi và Hi Chi vào tắm rồi thay đồ ra.
– Sao em không lao khô tóc thế này. Bệnh rồi làm sao
Hạ vi nhìn thấy Hi chi ngồi trên băng đá ngoài phòng thay đồ mặt thì vẫn còn sợ nên từ từ đi tới cằm khăn lau tóc cho cô. Hi chi giựt mình vội cầm khăn trên tay Hạ Vi tự lau khô tóc. Nó thấy vậy cũng rút tay lại ngại ngùng.
– Hi Chi…cậu uống chút trà đi sẽ giúp cậu ổn hơn đó
Thiên Nhân không biết từ đâu lại xuất hiện đúng lúc cầm theo 1 ly trà ấm đưa tới cho Hi chi. Hạ Vi thấy hắn là khó chịu tới nơi rồi. Hi Chi nhìn vẻ mặt của Hạ Vi khó coi như vậy liền nhận ngay ly trà của người kia có ý chọc tức Hạ Vi. Hạ Vi nhìn cô mà không nói được tiếng nào liền khó chịu bỏ đi về hướng nhà xe.
Thiên Nhân tiếp tục tung chiêu cưa cẩm.
– Để tớ đưa cậu về nha.
– Không cần đâu…tớ tự về được.
Nói rồi Hi Chi đứng dậy bỏ đi về hướng cổng trường. Thật ra cô không hề uống một miếng trà nào. Cô chỉ cầm nó đến một chỗ khuất rồi bỏ nó vào thùng rác thôi.
Hạ Vi vừa vào xe thì khó chịu ngồi ậm ực rồi lái xe đi. Còn Hi Chi thì cũng thong thả đi ra cổng trường đón xe bus về nhà.