NHỎ CÙNG BÀN!!! EM YÊU CHỊ - Chương 16
– Em vào nhà đi…
– chị…chị không cùng vào sao?
Hi Chi dù tâm tình còn ngượng ngùng vì những lời bác tài vừa nói. Nhưng khi nghe nó kêu mình vào nhà mà không có ý muốn vào cùng thì liền khó hiểu nhìn nó.
– Không cần đâu..tôi sẽ gọi người tới đón.
Nói rồi nó móc điện thoại ra định bấm gọi người đến rướt. Nhưng cô thì ủy khuất bĩu môi dực điện thoại nó rồi lôi nó đi vào nhà:
– Có phải chúng ta chưa ngủ chung đâu.Đi thôi..
Vào nhà cô đi thay đồ rồi leo lên giường ngủ, nó cũng tự động đến nằm xuống cạnh cô. Không biết nó nghỉ gì mà đột nhiên quay qua ôm cô vào lòng.
– Em nói xem,chúng ta bây giờ là gì?
– …( Em cũng rất muốn như chú bác tài kia nói. Nhưng em làm sao đây khi trong tim chị không phải là em.) Bạn bè…
Hi Chi dù hạnh phúc đỏ cả mặt nhưng có lẽ do cô nghĩ cô là con gái nên không thể bài tỏ tình cảm với một nữ nhân như vậy được. Huống hồ trong lòng hạ Vi còn một người khác.
– (Bạn bè?)..ừm đúng rồi…
Nó nghe hai chữ ” Bạn bè” mắt liền đảo vài cái từ từ buông cô ra rồi quay lưng lại trùm chăn đắp lên ngủ.
– ( Với em chúng ta là bạn bè thật sao? Những thứ chúng ta cùng trải qua…chỉ dừng lại là bạn bè thôi sao?)
***
Hôm sau mới sáng sớm Hạ Vi đã rời đi rồi. Hi Chi nhìn xung quanh không thấy nó đâu cũng có chút buồn. Nhưng hôm nay dù sao vẫn phải đến trường mà. Cô lê thân vào nhà tắm VSCN. Hạ Vi rời đi từ sớm cũng trở về nhà thay đồ rồi lái xe đi học.
– ( Chưa vào nữa sao?)
Hi Chi vào lớp nhìn xung quanh tìm nó nhưng không thấy nó đâu ánh mắt có chút thất vọng đi xuống ngồi cạnh bên Tiểu Bạch.
– Cậu sao vậy? Làm gì mới sáng mặt như đưa đám vậy?
Tiểu Bạch thấy mới sáng sớm mà ocn bạn cứ như người thiếu sức sống liền vừa uống hộp sữa vừa nheo mày khó hiểu nhìn Hi Chi hỏi chuyện.
– haizz…Tớ không biết nói với cậu sao nữa. Nói chung trong lòng không vui.
Hi Chi thở dài nhăn nhó cũng không biết có nên kể chuyện hôm qua cô và Hạ Vi không. Nhưng cuối cùng chọn cách không nói.
– Tớ cho cậu coi cái này..chắc chắn cậu sẽ vui.
Tiểu Bạch móc vũ khi bí mật ra, mở một video đưa trước mặt Hi Chi. Hi Chi xem mà mắt sáng lên. Hình ảnh bên trong ngập tràng ngọt ngào đến mức môi Hi Chi cũng cảm nhận được vị ngọt.
Bên trong là hình ảnh Hạ Vi ôn nhu choàng áo đắp cho cô, còn nhẹ nhàng kê đầu để tựa vào vai Hạ Vi nữa.Trong lòng Hi Chi lúc này hạnh phúc vô cùng, cô thật sự nở nụ cười rồi. Tiểu Bạch ngồi 1 bên nhìn Hi Chi trong lòng cũng vui lây vì câu hỏi trong lòng mình cuối cùng cũng có đáp án rồi.
– Cậu bỉ ổi, dám quay lén tôi…nhưng mà không sao… gửi qua cho tôi đi.
– haha.Tớ biết ngay mà cậu giả bộ khó chịu gì chứ?
Tiểu Bạch cười lớn khi nhìn thấy hai má của Hi Chi đang ửng đỏ lên hết rồi.
Ngay lúc này Hạ Vi cũng bước vào lớp. Mang theo gương mặt ảm đảm, khoát lên mình nguyên cây đen ngoài đôi giày màu trắng ra thì từ áo đến quần đều đen cả. Nó lê thân từ từ đi tới chỗ Hi chi ngồi xuống không nói tiếng nào.
Tiếc học tâm lí cũng bắt đầu.
– Hôm nay chúng ta sẽ không học tâm lí khách hàng. Mà thay vào đó, là học tâm lí chung của con người trong mọi cung bậc cảm xúc.
Tiếng cô tâm lí cũng vang lên khi mới vào. Cô vừa đặt túi xách và laptop xuống bàn thì đứng giữa lớp lên tiếng.
– Được…em tán thành
Cả lớp nghe vậy ai cũng khoái chí cười vui vẻ tán thành ý kiến của cô. Nó thì một vẻ mặt lạnh lùng lấy tập ra cùng một cây viết bi vẽ gì đó không quan tâm
– Các em có thể kể về 1 người quan trọng trong lòng của các em được không?
Giảng viên đột nhiên lên tiếng.Tay của Hạ Vi một lúc lại dao động, nó càng lúc càng vẽ nhanh hơn. Hi Chi ngồi một bên nghe câu hỏi của cô giáo liền quay qua nhìn nó đang tập trung vẽ, rồi nhìn xuống bức vẻ thì đó là một bức chân dung. Cô gái trong hình cực kì xinh đẹp, nhìn tới ánh mắt của Hạ Vi thì đang cực kì ôn nhu đầy yêu thương. Tâm tình của Hi Chi cũng có chút chùng xuống.
Thấy nãy giờ ai cũng kể về người quan trọng của mình hết, nhưng khi nhìn lại một cô học trò có vẻ đang làm gì đó mà cả buổi không nghe mình nói. Nên cô liền đi lại nhìn thì thấy nó đang vẽ thì liền cầm lên.
– Đây là người quan trọng trong lòng em sao?
– …Phải…cô ấy là một gái rất hiền lành, tốt bụng nhưng lại rất ngốc…hi…Lúc nào ở cạnh em, cô ấy cũng nhõng nhẽo như một đứa con nít vậy,đòi em dẫn cô ấy đi chơi khắp nơi.Cô ấy ngốc lắm…biết bản thân bụng không tốt khi ăn món cay. Vậy mà…chỉ cần em thích ăn lẩu cay thì cô ấy đều bất chấp đi ăn cùng em.Rồi sao đó phải nằm la liệt ở nhà vì bụng đau. Cô nói xem…cô ấy có phải ngốc lắm không?
Hạ Vi một mạch kể về người trong bức hình. Cả lớp nghe đến người quan trọng với Hạ Vi liền ai nấy cũng nháo nhào muốn xem bức hình giảng viên đang cầm. Đặc biệt Ôn Nhị ngồi bên dưới thì đang cực kì sốt ruột tò mò. Hi Chi ngồi một bên mặt mài tối xầm lại. Khi hôm nay nó thật sự công khai người quan trọng trong lòng rồi.
– Hi…Cô ấy không ngốc…chỉ là cô ấy quá tốt với em…Mà em vẽ đẹp thật đấy.
– Cám ơn cô…
– Vậy các em trả lời cô câu này nha…nếu một ngày người quan trọng của các em đột nhiên biến mất thì các em sẽ cảm giác như thế nào?
Giảng viên tiếp tục câu hỏi vớ lớp. Nó ngồi kế bên nghe mà mắt đảo đảo tâm tình cực kì đau đớn.
– Sao…Hạ Vi…em trả lời trước luôn nhé…
– Đau khổ….bi thương…Ngay giây phút người đó biến mất trước mắt em… trong lòng em như rơi xuống 18 tầng địa ngục vậy. Mọi thứ đều tối xầm lại…Không khí chỉ có mùi của bi thương, và nước mắt… là thứ dù em có khóc nhiều thế nào…thì…người đó, cũng không quay về…Và dù em có trốn tránh đến cùng trời cuối đất…cũng không thể nào trốn đi kí ức của em và người đó.
Hạ Vi vừa kể bộc lộ nỗi đau ra bên ngoài, ánh mắt bi thương trong mắt có chút nước. Mắt Hạ Vi đỏ hết lên rưng rưng thốt ra từng chữ một. Trong lớp cũng đột nhiên dâng lên một không khí bi thương khó tả.
– ( chị ấy đang nói đến Gia Linh?…hi..cô ta thật sự quan trọng với chị ấy.Hạ Vi… Có phải chị cứu em. Là do chị lầm tưởng em với cô ấy phải không?. Vậy mà…em còn nghĩ trong lòng chị cũng rất quan tâm em. Và chắc sâu trong trái tim của chị…em cũng là 1 người đặc biệt. Vậy nên…em luôn tin rằng chỉ cần bên cạnh chị thì sẽ có ngày chị sẽ yêu em. Nhưng giờ… em nghĩ mình sai rồi. Em mệt rồi, đau rồi…em không muốn là một người thay thế nữa đâu.)
Hi chi ngồi 1 bên nghe những lời nó kể về người con gái kia mà suy nghĩ rồi tự buồn.
– nếu em trốn tránh thì cả đời này em chỉ đau khổ thôi. Thay vì như vậy…em hãy đối diện với nó.Vì cái gì quá khứ thì đều đã qua và chúng ta nên xem kí ức đó là một mảnh ghép trong cuộc đời chúng ta. Tương lai nên trân trọng, quá khứ thì hãy cất vào nơi nào đó xem nó như 1 kỉ niệm đi.
Giảng viên nhìn tâm tình nó không tốt cũng lên tiếng an ủi nó. Rồi đặt bức tranh xuống trước mặt nó, rồi rời lên hỏi tiếp các bạn khác trong lớp.