NHỎ CÙNG BÀN!!! EM YÊU CHỊ - Chương 11
– Này ai cũng đăng kí đi hết rồi…hình như còn mình Hạ Vi đó.
Lớp trưởng nhìn xuống nơi Hạ Vi nảy giờ từ lúc bước vào đã ngồi một đống sắc mặt cũng rất kì lạ.
– Này…chị không đi hả?
Hi Chi ngồi kế bên nhìn Hạ Vi lên tiếng gặn hỏi.
– Không…
Ánh mắt nó cứ nhìn xuống bàn lật từng trang tập lạnh lùng trả lời.
– Sao vậy???…ai cũng đi hết rồi…còn mình chị đó…đi đi cho vui.
Hi Chi nắm tay nó lắc lắc rủ rê nó đi.Nhưng nó vẫn 1 câu trả lời:
– Không…
– thôi mà…đi đi cho vui. em cũng đi nữa nè…đi đi cho vui.nha Hạ Vi…
Hi Chi không buông tha tiếp tục năn nỉ nó tỏ vẻ đáng yêu dụ dỗ nó. Nhưng cô đâu biết chiêu đáng yêu của cô cũng có lúc phản tác dụng.
– TÔI NÓI KHÔNG ĐI RỒI MÀ.
Nó bỗng nhiên quay qua quát Hi Chi rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.Hi Chi vẻ mặt sợ hãi vì thái độ của nó mà mắt mở to ngồi như chết trân. những người khác trong lớp cũng một phen hoảng hồn khi nhìn nó như vậy. ai cũng tội cho Hi Chi vô tình bị ăn hành à.
– … bị gì vậy chứ..
Nó bỏ một mạch chạy đi ra công viên trường ngồi thẩn thờ trên băng đá. Những dòng kí ức lại một lần nữa xuất hiện.
Hạ Vi..mau qua đây…nhanh nào…tớ sẽ bỏ cậu lại đó…Hạ Vi…cứu tớ…Hạ Vi.
hình ảnh một cô gái tươi cười đang chạy tung tăng trên bãi đá. Những nụ cười hòa với nắng làm tô thêm gương mặt xinh đẹp của người con gái đó. Nó quay đi một lúc nghe tiếng kêu vội chạy tới…hình ảnh một bàn tay đang với với trên mặt biển cầu cứu…
– Hạ Vi…chị hạ Vi..
Ôn Nhị thấy nó tâm tình không tốt chạy ra ngoài nên lo lắng cũng chạy theo từ phía sau. Thấy nó thẫn thờ nên liền lo lắng lây lây nó cắt ngang dòng kí ức của nó.
– hả.?
Nó ngơ người ánh mắt thẫn thờ nhìn Ôn Nhị.
– Chị không sao chứ? sắc mặt trông rất tệ.
Ôn Nhị nhìn thấy mặt nó tái mét, mắt thì đỏ ngầu,đầu lắm tắm mồ hôi. Nên khó hiểu lo lắng hỏi nó.
– tôi…tôi không sao?
– Nếu chị không muốn đi thì đừng để tâm chuyện đó nữa.
– haizz.ừm..Tôi biết rồi. Tôi muốn yên tĩnh một mình..Cô vào đi.
– ừm…
Ôn Nhị biết nó đang có chuyện gì đó. Nhưng cô biết nó vẫn còn không thích cô nên cũng không dám nán lại. nhẹ nhàng trả không gian yên tĩnh cho nó.
– ( Gia Linh…Một năm rồi…dù tớ có trốn đi đâu, cũng không trốn nổi kí ức của tớ và cậu)
Nó ngồi nhìn vào tấm ảnh trên điện thoại, bên trong là hình hai cô gái đang ôm chằm nhau tươi cười đứng ỷên một cây cầu hướng ra biển. Nó nhìn tấm hình mà thầm nói với bản thân, nước mắt cứ thế mà lăn dài. Nỗi đau, nỗi sợ, nỗi ám ảnh vẫn đâu đó phản phất và tồn tại trong đầu nó. Nó từ bỏ mọi thứ ở Mỹ để trở về nước, chỉ mong có thể trốn chạy kí ức bi thương kia. Nhưng không ngờ dù cho nó có trốn chạy hay cách mấy thì kí ức đó vẫn cứ tho nó mãi.
Nó trấn tĩnh quay vào lớp nhưng thay vì ngồi lại nó cầm túi xách lên mà ra về. Vì ngay lúc này nó không tài nào học bất cứ cái gì, nghe ai nói gì nữa, nó chỉ muốn trở về nhà nghỉ ngơi thôi. Nó thật sự rất mệt,,rất mệt. Hành động này khiến cho cả lớp ai nấy cũng đều bất ngờ. Hi Chi ngồi một bên quan sát cũng bất ngờ và lo lắng.
– ( Chị ấy bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại trở nên như vậy…Không phải vì mình hồi nảy mình năn nỉ quá làm chị ấy khó chịu chứ?)
Hi Chi nhăn nhó suy nghĩ khi nó đang thản nhiên bước ra ngoài.
***
nó về nhà lôi nguyên chay rượu Whisky ra uống. nó cứ rót rồi cứ uống một mình.
Hạ Vi….cậu phải học bơi đi đó…để sau này dạy tớ nữa chứ.hihi.
Hơi men trong người đã dâng lên mặt nó đã đỏ hết lên mắt lờ đờ. Ảo ảnh bắt đầu xuất hiện. Nó đưa mắt nhìn thấy một cô gái đang ngồi đối diện nó vẫn nụ cười ngày nào mà ôn nhu nhìn nó.
– Gia Linh tớ học bơi rồi..cậu yên tâm đi…ực
Nó nước mắt lăn dài nhìn theo ảo ảnh mà nói chuyện. Nói xong lại cầm rượu lên uống tiếp.
Hạ Vi…cậu nhìn xem bộ này đẹp không?
Một hình ảnh khác lại xuất hiện. Vẫn là cô gái đó đang đứng trước mặt cầm chiếc đầm màu trắng tươi cười nhí nhảnh nhìn nó.
– Cậu mặt gì cũng đẹp hết.Không mặt cũng đẹp
huk..cậu biếи ŧɦái nha…
Hạ Vi…cứu tớ..Hạ Vi.
cô gái đó đang chơi vơi giữa dòng biển dữ sợ hãi chỉ biết kêu với. Nó không thể làm gì được vì nó không biết bơi.
– Gia Linh..Gia Linh…cậu ở đâu…gia Linh…GIA LINH….
Nó đứng dậy như nhập vào ảo ảnh kêu to tên người kia quay tám hướng tìm hình ảnh người kia nước mắt trực trào tuôn ra. Nhưng dù hét lớn cở nào cũng không thấy người nó xuất hiện, nó cầm nguyên chay lên uống một mạch. Những gia nhân trong nhà ai trông thấy cảnh này cũng thấy hoảng sợ nhưng không ai dám vào ngăn cản cả.
– Gia Linh..tớ phải làm sao,…làm sao quên kí ức đó đây…hic
Nó ngồi bệch xuống sàn thơ thẩn khóc…nó đau khổ, mọi thứ cứ như ngày hôm qua.
– Vi…em sao vậy?…Sao uống nhiều như vậy?
Anh hai nó đi công việc về vừa vào nhà đã nghe nồng nặc mùi rượu. Đi vào liền thấy nó ngồi say khướt trên sofa tay vẫn còn ôm chay rượu. nên liền hốt hoảng chạy tới hỏi chuện.
– anh hai…Em khốn nạn…em thật sự là một đứa vô dụng..
Nó nhận ra anh ta liền đưa ánh mắt bi thương nhìn anh mình mà buông lời.
– Em lại nhớ chuyện của Gia Linh sao?
– Chuyện đã lâu rồi..tội đứa em tôi…Đừng khóc..ngoan..hai thương..
trương Thức ôm nó vào lòng vỗ về an ủi. Vì chuyện năm xưa anh là người biết rất rõ. anh cũng biết trong suốt một năm qua nó luôn vằn vặt bản thân như thế nào.
Nó cứ khóc trong cơn say, bây giờ hình ảnh một hạ Vi mạnh mẽ cường đạo, lạnh lùng đều mất hết. Bây giờ là một Hạ Vi yếu đuối đến mức cứ khóc đến mặt mày lem luốt. Nó cứ khóc cho đến khi ngủ thiếp trong vòng tay anh hai mình.
Thấy nó ngủ thiếp đi, Trương Thức liền bế nó lên tay đem lên phòng cho nó ngủ.
***
– Ba…anh hai…
nó tĩnh lại sao một cơn say dài thì trời cũng tối rồi. Nó lê thân xác còn nữa cái mạng xuống đi pha một ly trà giải rượu uống. Đi ra sofa thì thấy ba cô và anh hai mình ở đó. Nên liền ngồi xuống ủ rủ nói chuyện.
– Hạ Vi…năm đó Gia Linh chẳng mai rớt xuống biển…con đừng dằn vặt như vậy nữa. Nếu Gia Linh nó biết nó cũng không muốn con như vậy đâu.
Ba nó ngồi nghe anh hai nó kể lại chuyện hư đốn của nó buổi chiều. Ông cũng o lắng nên khi nó ngồi xuống ông liền giáo huấn nó lại. Nó nhìn ông mà lòng ái náy nhưng tâm tình vẫn buồn khi nhắc tới chuyện không hay kia.
– Nếu năm đó con biết bơi thì đã không xảy ra chuyện đó rồi…ba…chính mắt con phải chứng kiến người thân thương nhất bị tai nạn, mà con không thể làm gì được. Ba có biết nỗi đau đó..nó cứ ngấm ngầm theo con không?
– ta biết…Vì con cứ đau khổ như vậy. Nên ta mới mang con về đây. Nhưng không ngờ vẫn không thay đổi được.
– …
– Nghe ba nói.con nên lạc quan hơn, con phải đối diện với nó chứ không phải trốn tránh. Vì con trốn tránh nó thì sự sợ hãi sẽ mãi mãi đi theo con.
– …Vâng..con thấy hơi mệt.Con xin phép lên phòng ạ.