NHỊP ĐẬP KHÓ CƯỠNG - Chương 32
Giúp giúp anh?
Trong đôi mắt sáng ngời của Phó Ấu Sanh lóe lên sự kinh ngạc nhìn anh, có hơi khó tin khi Ân Mặc lại nói ra lời này.
Anh mà cũng có lúc đi nhờ vả ai đó giúp đỡ sao?
Nhưng mà……
Loại chuyện này cô giúp như thế nào.
Phó Ấu Sanh rũ mắt xuống, hơi run lên nói: “Thật xin lỗi, cô lẽ tôi không có cách nào giúp anh được.”
Ân Mặc nhét tấm thiệp mời vào trong tay Phó Ấu Sanh.
Thuận thế nắm lấy ngón tay của cô, vòng qua tấm thiệp mời, không cho phép cô buông ra: “Bây giờ chúng ta vẫn là vợ chồng, em không giúp anh ai giúp anh.”
“Nhưng mà……”
Đầu ngón tay Phó Ấu Sanh buông ra, muốn trả lại thiệp mời.
Ân Mặc rũ mắt dùng ánh mắt sâu thẳm thâm trầm kia lẳng lặng nhìn cô nói: “Chẳng lẽ em muốn trơ mắt nhìn anh bị bắt đi.”
“Bị bắt đi cái gì?” Phó Ấu Sanh không nói nên lời.
Còn không phải là đi xem mắt sao, làm gì mà tăng mức độ đáng sợ lên cao như vậy chứ.
“Tội trùng hôn.” Ân Mặc từ từ nhìn cô nói, “Dựa theo tác phong làm việc của mẹ anh, một khi đã nhìn trúng được con dâu tương lai ngay tại chỗ, thì sẽ lập tức để cho anh và người đó bồi dưỡng tình cảm, một tháng kết hôn, hai tháng mang thai, sinh được đứa con trai tốt nhất, nhưng nếu sinh con gái, sau một năm nghỉ dưỡng, thì lại phải sinh con thứ hai, cho đến khi sinh được người thừa kế tương lai mới thôi.”
Phó Ấu Sanh nghe thấy vậy con ngươi đột nhiên co rúm lại trong một giây.
Lời này của Ân Mặc là có ý gì……
Anh đang giải thích vì sao anh lại không nói chuyện bọn họ kết hôn cho người trong nhà biết sao?
Vậy thì hiện tại vì sao lại muốn dẫn cô đến bữa tiệc, mẹ anh chắc là cũng sẽ ở đó.
Ân Mặc chắc chắn sẽ không để cho Phó Ấu Sanh trở thành công cụ sinh con cho nhà anh.
Cô có cuộc sống riêng của mình.
Bây giờ dân cô đi gặp người nhà, cũng chỉ là bởi vì bây giờ Phó Ấu Sanh đã không còn xem anh là tất cả nước, ngay cả khi đối mặt với sự thúc dục của mẹ anh, cũng sẽ không vì không có cách nào từ chối người lớn, sẽ không vì không khó làm anh, mà làm trái lương tâm đồng ý nghe theo.
Có đôi khi, Ân Mặc cũng cảm thấy, Phó Ấu Sanh rời khỏi anh để trưởng thành cũng là một chuyện tốt.
Rốt cuộc làm cho cô càng yêu bản thân mình hơn không phải sao?
Anh không cần lại phải cẩn thận nữa, lo lắng có người nói một câu, có thể lấy trái tim vốn dĩ đã bị người nhà làm tổn thương của cô, tiếp tục làm tổn thương thêm trăm ngàn vết thương vỡ nát.
Lông mày xinh đẹp của Phó Ấu Sanh nhíu lại.
Ân Mặc cười nói: “Như thế nào, sợ rằng bản thân mình sẽ mềm lòng đồng ý với mẹ anh sinh con cho anh sao?”
“Làm sao có thể.” Phó Ấu Sanh theo bản năng phủ nhận, “Tôi không nghĩ đến chuyện sinh con.”
Nếu là trước kia thì có lẽ cô sẽ nghĩ tới chuyện cùng Ân Mặc sinh một đứa con thuộc về bọn họ, muốn xây dựng một gia đình thật sự.
Một gia đình sẽ không vứt bỏ cô.
Mà hiện tại, Phó Ấu Sanh đã suy nghĩ thông suốt.
Nhà không sự vào sự bố thí của người khác.
Cũng không phải dựa vào người khác cho.
“Đúng, em còn nhỏ, không nên nghĩ đến chuyện sinh con.” Đôi môi mỏng của Ân Mặc cong lên, “Cho nên, lần này cùng lắm là giúp anh cự tuyệt chuyện xem mắt mà thôi.”
“Xem như nể tình vết sẹo em để lại cho anh, giúp anh, được không?”
Phó Ấu Sanh ăn mềm không ăn cứng.
Nhìn thấy vết sẹo màu trắng ở hổ khẩu của Ân Mặc, vẫn là lần trước lúc vì cô dùng chai rượu đập vào người kia mảnh thủy tinh văng tung tóe lưu lại.
Cô không thể nói ra lời từ chối.
Cuối cùng vẫn bị Ân Mặc thuyết phục.
Cũng không phải là con dâu gặp mẹ chồng, có gì đáng sợ đâu.
“Yên tâm, mẹ anh sẽ không đến đó.”
Cuối cùng, Ân Mặc vì để cho Phó Ấu Sanh yên tâm, cũng nói ra.
Tuy nhiên….
Phó Ấu Sanh không biết được, tuy rằng Ân phu nhân không đế, nhưng mà…… Người quan trọng hơn sẽ có mặt.
Trước khi đi.
Phó Ấu Sanh do dự không biết nên mặc cái gì mới được.
Ăn mặc quá lộng lẫy, cảm giác có hơi giống như đi phá hoại.
Không biết còn tưởng rằng cô là người rất quan trọng trong lòng Ân Mặc.
Nhưng là nếu ăn mặc quá khiêm tốn bình thường, lỡ như chỗ đó càng có nhiều người phụ nữ xinh đẹp hơn cô nữa thì làm sao bây giờ?
Cô không muốn mình bị so sánh với bất cứ người nào.
Đặc biệt là về phương diện ngoại hình.
Đây là điểm mấu chốt duy nhất của cô!
Phó Ấu Sanh do dự không quá lâu.
Ân Mặc đã gửi tin nhắn cho cô:【Ngày mai em mặc bộ sườn xám anh nhờ người thiết kế riêng cho em đi, anh còn chưa từng nhìn thấy em mặc lần nào.】
Phó Ấu Sanh nghĩ đến hộp để bộ sườn xám bị cô đè xuống dưới đáy tủ kia.
Khẽ cắn đôi môi đỏ mọng.
Bộ sườn xám kia quá chói mắt.
Hơn nữa quá đỏ rồi.
Tham gia bữa tiệc xem mắt của người ta, cô mặc màu đỏ như vậy làm gì.
Phó Ấu Sanh:【Quá đỏ, không thích hợp mặc vào dịp ngày mai.】
Lỡ như truyền đến tai người trong nhà anh, còn tưởng rằng là cô cố ý đi đập phá một trận.
YM:【Cũng chỉ là một bộ sườn xám mà thôi.】
【Đừng suy nghĩ quá nhiều, trong lòng em cũng không có quỷ.】
Phó Ấu Sanh: “……”
Đầu ngón tay hơi run lên.
Cái gì gọi là trong lòng cô không có quỷ, đừng suy nghĩ quá nhiều, Ân Mặc rốt cuộc anh đang nói gì đó!!!
Cô có cảm giác xấu hổ vì bị người khác nhìn thấu.
Đáy mắt xinh đẹp của Phó Ấu Sanh xẹt qua tia lửa lẻ tẻ.
Đôi môi đỏ mím lại, không phải là Ân Mặc bảo cô mặc sao, vậy thì cô mặc thôi, đến lúc đó xem ai mới là người khó chịu.
Tóm lại lần này giúp Ân Mặc, xem như trả lại ân tình lần trước anh cứu cô.
Ngày hôm sau.
Phó Ấu Sanh xin nghỉ một ngày.
Buổi sáng vừa tỉnh dậy lập tức bắt đầu trang điểm và thay quần áo.
Tuy rằng lần trước đã mặc thử một lần, nhưng cũng không có trang điểm kỹ càng, một bộ sườn xám như vậy, nếu không trang điểm kỹ càng, khuôn mặt Phó Ấu Sanh đẹp thì cũng đẹp, nhưng lại rất dễ bị màu sắc diễm lệ kia đè nén ngoại hình vốn có.
Các đường nét trên khuôn mặt của Phó Ấu Sanh vốn dĩ là diện mạo lộng lẫy, đặc biệt là lúc đã trang điểm kỹ càng, càng có thể tôn lên những đường nét tinh xảo xinh đẹp của cô.
Ngay cả chuyên viên trang điểm giúp trang điểm cũng phải kinh diễm trước diện mạo của Phó Ấu Sanh.
Vốn dĩ bộ phim điện ảnh lần này là chủ đề thanh xuân, chủ yếu là trang điểm nhẹ, đi theo con đường thanh xuân trong sáng, có rất nhiều cách trang điểm không thể phát huy được hết.
Lúc này đây……
Chuyên viên trang điểm không nhịn được cảm thán: “Trang điểm cho cô, thật sự rất dễ cung cấp sự tự tin cho các chuyên viên trang điểm.”
Tiểu Nặc ngồi bên cạnh nghe xong không nhịn được bật cười.
Những lời nói như thế này, cô ấy đã từng nghe vô số lần.
“Lần trước lúc chị Sanh Sanh chụp ảnh bìa tạp chí, nhiếp ảnh gia cũng nói, chụp ảnh cho chị Sanh Sanh, rất dễ gia tăng sự tự tin về kỹ thuật chụp ảnh của các nhiếp ảnh gia.”
Tùy tiện nhấn một cái cũng có được một tấm ảnh bom tấn.
Không biết còn tưởng rằng kỹ thuật thuật của nhiếp ảnh gia rất tốt nữa đó.
Nghe thấy Tiểu Nặc nói vậy, chuyên viên trang điểm cũng cười theo.
Chuyên viên trang điểm chụp ảnh cho Phó Ấu Sanh: “Đây là lần trang điểm đẹp nhất mà tôi từng làm.”
“Để tôi chụp lại một chút.”
Phó Ấu Sanh tự nhiên đồng ý.
Tiểu Nặc thấy thế cũng không nhịn được nói: “Tôi cũng muốn chụp, vừa vặn gần đây mỗi ngày chị đều ở trong đoàn phim quay phim, đã lâu rồi phòng làm việc không đăng ảnh mới cho fan.”
“Nếu không chị thay sườn xám rồi chụp?”
Phó Ấu Sanh nghĩ hôm nay mình tham gia bữa tiệc tư nhân.
Hơn nữa còn là do Ân gia tổ chức, tính bảo mật càng không cần phải nói, nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể, nhưng mà đăng trễ một chút.”
Tiểu Nặc: “Em biết rồi!”
Chuyên viên trang điểm bên cạnh cũng gật đầu, “Vậy ngày mai tôi chuyển tiếp ảnh của phòng làm việc các cô đăng là được.”
“Có thể viết tên người tạo hình và trang điểm là tôi không?”
Phó Ấu Sanh mỉm cười: “Đương nhiên.”
“Vốn dĩ chính là chị làm.”
Chuyên viên trang điểm kinh hỉ nhìn Phó Ấu Sanh, “Có thể tưởng tượng ra được, tôi có thể nhảy lên cười ha ha ha trong giới chuyên viên trang điểm.”
“Đến lúc đó sẽ có rất nhiều nữ minh tinh tìm chị Lâm trang điểm, lúc chị Sanh Sanh bọn em hẹn chị, chỉ phải dành ra thời gian đó nha.” Tiểu Nặc nói đùa.
Chuyên viên trang điểm thề thốt nói: “Đương nhiên đương nhiên, sau này lúc Sanh Sanh của chúng ta trang điểm, tôi đảm bảo sẽ bất cứ lúc nào!”
Dưới sự trợ giúp của chuyên viên trang điểm và Tiểu Nặc, Phó Ấu Sanh đã thay xong bộ sườn xám kia.
Sau đó lập tức nhận được hai ánh mắt kinh diễm.
“Đẹp, thật sự quá đẹp.”
“Cuối cùng tôi cũng đã hiểu được thế nào là vưu vật nhân gian rồi.”
“Trời ơi, nếu đăng bộ ảnh này lên, chắc chắn sẽ phải lên hot search.”
“Mỹ nhân sườn xám danh bất hư truyền, trái tim nhỏ của một người phụ nữ như tôi cũng phải nhảy lên thình thịch thình thịch.”
“Lúc trước còn có người nói Triệu Thanh Âm là hoa phú quý nhân gian, thật sự nên để cho bọn họ mở mang kiến thức, đâu mới thật sự là hoa phú quý ngao du nhân gian!”
Phó Ấu Sanh nghe hai người bọn họ cô một câu tôi một câu khen ngợi, nghe đến mức sắp chết lặng.
Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi bọn họ, ra đến cửa lớn của khách sạn, ngồi vào trong chiếc Bentley mà Ân Mặc đã phái người lái đến đỗ ở ven đường.
Lại đụng phải đôi mắt u ám thâm trầm của Ân Mặc.
Ánh mắt đen nhánh từ trước đến nay luôn lạnh lùng, lúc này lại hiện lên vẻ kinh diễm.
Anh đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ của Phó Ấu Sanh khi mặc bộ sườn xám này, nhưng ngay khi thật sự xuất hiện trước mặt anh, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Diện mạo và phong tình cực hạn của người phụ nữ cứ như vậy phô ra không hề phòng bị, ngang ngược tiến vào trong tầm mắt của anh.
Hương thơm nhẹ nhàng cứ quanh quẩn trên người cô, nhưng lại nồng đậm đến mức bắt đầu gây họa cho lòng người.
Đôi mắt Ân Mặc khép hờ, một lần nữa ngồi lại.
Phó Ấu Sanh ngồi ở bên cạnh anh, đã chỉnh sửa xong làn váy.
Thấy biểu cảm này của anh, không nhịn được hỏi: “Anh như vậy là có ý gì, tôi xấu xí đến mức làm cho anh không muốn nhìn sao?”
Đẹp mà không biết là quyến rũ nhất.
Khóe môi Ân Mặc nhếch lên, rốt cuộc cũng mở mắt ra nhìn cô, khẽ thở dài một tiếng: “Em hoàn toàn không biết gì về nhan sắc của mình cả.”
Phó Ấu Sanh: “……”
Bị câu khích lệ mập mờ như vậy của anh làm cho hơi nghẹn lại.
Quay đầu đi không nhìn Ân Mặc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Muốn khen tôi xinh đẹp thì cứ nói thẳng, sao còn phải mập mờ như thế.”
Nếu không phải là cô thông minh, thật sự không thể nghe ra được là Ân Mặc đang khen cô.
Nhìn mái tóc xoăn dài đen nhánh của cô được vén gọn lại bằng một chuỗi dây kim cương tinh tế, lộ ra cần cổ thiên nga mảnh khảnh và thon dài, trên vành tai cũng đeo một đôi hoa tai cùng bộ với chuỗi dây kim cương, kết hợp lại bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.
Trừ cái này ra, không có loại trang sức nào khác, nhưng cũng vừa đủ phù hợp.
Ánh mắt dừng trên vành tai trắng như tuyết của Phó Ấu Sanh, lúc này lại còn hơi ửng đỏ.
Quả nhiên, thói quen này vẫn không sửa được.
Một khi cô thẹn thùng, thì vành tai sẽ ửng đỏ trước.
Ngón tay Ân Mặc đặt trên đầu gối do dự trong hai giây, cuối cùng vẫn không chạm vào đó.
Có trời mới biết, anh đã dùng biết bao nhiêu tự chủ, mới khống chế được.
Trước khi bước xuống xe.
Phó Ấu Sanh nghe thấy Ân Mặc thấp giọng nói ở bên tai cô một câu: “Thật sự không muốn để cho người khác nhìn thấy em.”
Phó Ấu Sanh: “……”
Quả nhiên, thói quen về dục vọng chiếm hữu này, Ân Mặc cũng không thay đổi được.
Chỉ là, anh giống như thuận miệng nói ra mà thôi.
Xuống xe trước, tự mình mở cửa xe cho xô, sau đó vươn bàn tay thon dài về phía cô.
Nhìn trước mặt bàn tay của người đàn ông quen thuộc trước mặt, Phó Ấu Sanh thu lại cảm xúc, vẫn đặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương của mình lên.
Ngón tay mảnh khảnh trong lòng bàn tay sáng bóng, mịn màng, làm cho Ân Mặc không nỡ buông ra.
Nhưng sau khi Phó Ấu Sanh xuống xe, đã rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Giống như một con cá nhỏ trơn trượt.
May mắn thay.
Bàn tay kia vẫn vòng qua cánh tay anh, mới làm cho Ân Mặc khó khăn thu lại động tác muốn nắm tay cô kéo về.
Bữa tiệc này được tổ chức trong một khách sạn năm sao ở Bắc Thành dưới tên Ân gia, phòng tiệc nằm ở tầng cao nhất.
Lúc hai người Phó Ấu Sanh đến.
Cánh cửa màu vàng cao lớn hoa lệ được nhân viên tạp vụ canh giữ ở bên ngoài đẩy ra, dưới ánh đèn rực rỡ sáng ngời, bên trong đều là những bóng dáng áo thơm, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những nhân vật nổi tiếng hàng đầu xã hội, đang bưng ly rượu, giao tiếp xung quanh.
Các phu nhân, tiểu thư nổi tiếng đều mặc những bộ lễ phục xa hoa tụ tập cùng một chỗ, chia sẻ với nhau những đề tài thú vị, mỉm cười vừa tao nhã vừa đoan trang, giống như là đã được đo ni đóng giày sẵn vậy.
Nơi này, mỗi một người phụ nữ tham dự đều đã được trang điểm tinh tế, trang phục lộng lẫy, đây mới là hiện trường tranh đấu nhan sắc thật sự.
Phó Ấu Sanh còn nhìn thấy có người làn váy thêu tầng tầng lớp lớp kim cương, được ánh đèn chiếu vào, quả thực xa hoa đến mức mù mắt.
Ăn mặc quá khiêm tốn, lúc đi vào sẽ lập tức trở thành phông nền cho bọn họ.
Lúc trước lo lắng mình mặc bộ sườn xám này quá chói mắt, thật sự là suy nghĩ quá nhiều.
Đây là thế giới Ân Mặc đang sống sao.
Lông mi của Phó Ấu Sanh run lên vài lần.
Thậm chí còn quên mất hỏi Ân Mặc, đây không phải là bữa tiệc xem mắt của sao, như thế nào mà kiểu người nào cũng có, càng giống một bữa tiệc xã giao hơn.
Lúc Phó Ấu Sanh và Ân Mặc cùng nhau xuất hiện.
Vẫn tạo ra sự chấn động.
Mọi người nhìn người phụ nữ mặc bộ sườn xám màu đỏ hoa lệ đứng bên cạnh Ân Mặc bên, lớp vải lụa mỏng manh của sườn xám ôm lấy dáng người hoàn mỹ của cô, rõ ràng là một bộ sườn xám khiêm tốn không phô trương, nhưng khi mặc trên người cô, lại là duyên dáng yểu điệu, lộ ra vẻ thướt tha hoa diễm phong tình, chỉ cần một cái nhíu mày hay một nụ cười, lại càng làm tôn lên vẻ phong nhã đã thấm đậm vào tận xương cốt.
Đẹp đến mức làm cho người ta không thể rời mắt được, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, vẻ đẹp như vậy, thật sự tồn tại sao.
Ân Mặc dẫn theo Phó Ấu Sanh bình tĩnh đi vào bên trong.
Có không ít người chào hỏi Ân Mặc.
Còn có người quen biết hỏi thăm lẫn nhau muốn giới thiệu bạn gái bên cạnh Ân Mặc một chút.
Có người cười nói: “Thế này còn phải giới thiệu nữa sao, ở đây có ai chưa từng xem tác phẩm của Phó tiểu thư.”
“Phó tiểu thư là một diễn viên xuất sắc.”
“Thì ra là nữ minh tinh à, khó trách lại xinh đẹp như thế.”
“Không xinh đẹp có thể được Ân tổng dẫn đến sao.”
Nghe bọn họ nhỏ giọng bàn tán xung quanh.
Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, kéo nhẹ ống tay áo Ân Mặc hỏi: “Không phải anh nói đây là bữa tiệc xem mắt sao?”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Chẳng lẽ người nhà anh còn cho anh xem mắt với đàn ông nữa sao?”
Ân Mặc nghe thấy cô nói vậy, thân mật gõ lên cái đầu nhỏ của cô một cái: “Nói cái gì đó. Những người này đều là khách của bà nội.”
Khoan đã?
Khách của ai?
Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Phó Ấu Sanh cứng đờ trong chớp mắt, phản ứng có hơi chậm chạp.
Vài giây sau.
Mới hung hăng nhéo vào khuỷu tay Ân Mặc một cái: “Anh lừa tôi!!!”
Dường như Ân Mặc không cảm thấy đau, bàn tay rũ xuống bên cạnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phó Ấu Sanh, sau đó tự nhiên thay đổi nắm lấy tay cô, đôi môi mỏng mỉm cười, đi về phía Ân lão phu nhân có mái tóc bạc mặc bộ sườn xám màu xanh lá đang ngồi trên sô pha tán gẫu với mấy vị lão phu nhân bên cạnh.
“Bà nội, cháu đến thăm bà.”
Ân lão phu nhân nhìn thấy Ân Mặc nắm tay một cô gái nhỏ, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Ngay sau đó đuổi mấy người bạn gì bên cạnh sang một bên: “Cháu trai của tôi đến rồi, đợi lát nữa lại tiếp tục trò chuyện với mọi người.”
Mấy lão phu nhân thời trẻ cũng đều là những tiểu thư danh gia vọng tộc trong đại viện.
Lúc này nhìn thấy Ân Mặc dẫn theo một cô gái nhỏ đến, các lão phu nhân sống bảy tám chục năm lập tức sáng tỏ, “Thì ra là cháu trai đã dẫn bạn gái về, được rồi, chúng tôi không quấy rầy một nhà mấy người nói chuyện.”
Lúc các lão phu nhân rời đi, còn mỉm cười hiền hòa với Phó Ấu Sanh.
Thậm chí còn cảm thán: “Ôi chao, lão Ân gia muốn ôm cháu trai lắm rồi.”
Phó Ấu Sanh vốn dĩ đang mỉm cười xem như là tự nhiên, chợt nghe thấy lời này, độ cong khóe môi hơi cứng đờ.
Ân lão phu nhân nắm chặt tay Phó Ấu Sanh nói: “Thật xinh đẹp, ánh mắt Mặc Mặc thật tốt, tìm cho bà được một cô cháu dâu mặc sườn xám xinh đẹp như thế.”
Lão phu nhân vốn dĩ đã rất thích sườn xám, ngày thường bất luận là ở nhà hay là ra ngoài, trên người cũng đều là một bộ sườn xám.
Cho nên bà cũng thích những cô gái trẻ mặc sườn xám.
Đặc biệt là là người mặc sườn xám có thể toát lên cảm giác thanh nhã này.
Ánh mắt lão phu nhân rất tinh tường, vừa thấy ánh mắt cháu trai nhà mình nhìn con gái nhà người ta, đã biết, quan hệ không đơn giản.
Có thể dẫn đến trước mặt bà, chắc chắn là cháu dâu tương lai.
Cho nên trực tiếp tháo chiếc vòng tay bạch ngọc trên cổ tay xuống, tự mình đeo vào cho Phó Ấu Sanh: “Còn thiếu cái vòng tay, được rồi, như vậy càng đẹp hơn.”
Nhìn chiếc vòng tay bạch ngọc được đeo trên cổ tay trắng nõn mềm mại của Phó Ấu Sanh, lão phu nhân càng hài lòng hơn.
“Bà nội Ân, cháu không thể nhận……” Quá quý giá.
Phó Ấu Sanh còn chưa kịp phản ứng lại, cổ tay lại có thêm cảm giác ấm áp.
Lúc cô đang muốn tháo ra trả lại cho lão phu nhân.
Lão phu nhân nắm lấy tay cô, “Quà người lớn cho không thể từ chối.”
Ân Mặc kéo Phó Ấu Sanh ngồi ở trên sô pha: “Nhận lấy đi, quà gặp mặt bà nội tặng cho cháu dâu.”
Mẹ nó chứ cháu dâu.
Rất nhanh cô sẽ không phải!
Thấy Ân Mặc thừa nhận đây là cháu dâu, ánh mắt của lão phu nhân lại càng sáng hơn.
Mấy năm nay lão phu nhân vẫn luôn ở viện dưỡng lão ở nước ngoài, ngay cả đại thọ tám mươi tuổi cũng tổ chức ở nước ngoài, năm nay sức khỏe của bà đã tốt hơn mới trở về.
Ngay sau khi trở về, cháu trai lớn của bà đã cho bà một bất ngờ lớn như vậy.
Lão phu nhân vui vẻ nhìn Phó Ấu Sanh.
Phó Ấu Sanh từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình nghiêm khắc, lần đầu tiên cảm nhận được sự yêu mến từ trong ra ngoài của người lớn, thấy biểu cảm vui mừng của lão phu nhân, có một vài lời không thể nói ra được.
Ân Mặc nhìn Phó Ấu Sanh ngoan ngoãn nói chuyện cùng lão phu nhân.
Đôi môi mỏng cong lên.
Đã sớm biết bà nội có tác dụng lớn nhất.
Nhìn đi, vừa ra tay đã làm cho cô để bà mặc định thân phận cháu dâu của mình.