NHỊP ĐẬP KHÓ CƯỠNG - Chương 27
Ân Mặc dựa vào tường ở hành lang, lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra châm lửa.
Từ khi Phó Ấu Sanh rời đi, chứng nghiện thuốc lá của anh ngày càng nặng.
Mùi thuốc lá bạc hà tràn ngập trong không khí, giữa làn sương khói mập mờ, Ân Mặc cười tự giễu mình.
Ân Mặc cảm thấy Phó Ấu Sanh thật sự quá cứng đầu, rõ ràng mình có thể giúp cô, làm công cụ vả mặt đám người đó cho cô tùy tiện sử dụng. Vậy mà cô cứ một hai lại muốn tự mình đối mặt với bọn họ.
Thư ký Ôn cầm một chiếc hộp gỗ tinh chạm trổ xảo đi tới: “Ân tổng? Anh không vào đó sao?”
“Đạo diễn nói Phó tiểu thư ở trong phòng bao này.”
Nhìn sắc mặt thâm trầm của Ân tổng, thư ký Ôn có hơi hoang mang, vừa rồi xuống xe không phải tâm tình cũng không tệ lắm sao?
Sao anh ta mới đi lấy quà tặng một chút, mà tâm tình Ân tổng đã chuyển biến thành như thế này?
“Cô ấy không cho tôi vào.” Đôi môi mỏng Ân Mặc hé mở, hút một ngụm thuốc lá, giọng điệu lạnh đến mức làm cho thư ký Ôn sởn tóc gáy.
Sau đó anh ta nhìn chằm chằm cánh cửa, đưa ra chủ ý: “Ân tổng, anh muốn biết bên trong phát sinh chuyện gì không?”
Ân Mặc lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Có chuyện thì nói.”
Úp úp mở mở làm gì?
Thư ký Ôn ôm hộp lễ vật: “Hội quán này là sản nghiệp của Thịnh thiếu, sợ rằng bên trong xảy ra xung đột hay chuyện gì ngoài ý muốn nên anh ta đã cho lắp camera theo dõi trong toàn bộ ghế lô.”
Anh ta đề nghị: “Nếu anh lo lắng cho Phó tiểu thư, không bằng âm thầm giúp đỡ cô ấy?”
“Đến lúc đó lỡ như Phó tiểu thư có gặp chuyện ngoài ý muốn, anh cũng có thể kịp thời anh hùng cứu mỹ nhân.”
Ân Mặc nhìn cánh cửa phòng khóa chặt.
Trầm ngâm một lúc.
Rồi đi theo thư ký Ôn đi vào phòng giám sát.
*
Lúc này bên trong phòng bao.
Phó Ấu Sanh vừa đi vào, một đám người vốn còn đang nói chuyện, cổ họng giống như bị bóp chặt, á khẩu không nói nên lời.
Mọi người đồng loạt nhìn cô.
Phó Ấu Sanh thờ ơ ngồi xuống chỗ ngồi còn trống.
Lắc lắc ly rượu vang đỏ đã được rót sẵn trước mặt.
Đầu ngón tay trắng nõn hòa cùng chất lỏng màu đỏ sậm, không hiểu sao lộ ra một loại hơi thở vừa thần bí vừa nguy hiểm.
“Sao lại không nói nữa?”
“Tiếp tục nói đi chứ.”
Thẩm Dục vừa nhìn thấy Phó Ấu Sanh bước vào, lập tức đẩy diễn viên đang ngồi cạnh Phó Ấu Sanh ra, ngồi vào chỗ cạnh cô: “Chị, bọn họ là đanh ghen ghét chị vừa xinh đẹp vừa ưu tú, cảm thấy chỉ có thể bôi nhọ chị thì trong lòng mới cảm thấy thoải mái, những người này đều vặn vẹo.”
“Đừng để ý tới đám phụ nữ xấu xí tâm lý vặn vẹo này.”
Lời này vừa được nói ra, khuôn mặt của những nữ diễn viên vừa nói chuyện đã trở nên tái mét đi.
Nữ số 2 cũng xem như là còn bình tĩnh, “Thẩm Dục, cậu đừng nói khó nghe như thế, chúng tôi chỉ là tò mò mà thôi.”
“Rốt cuộc việc cô Phó có kim chủ, toàn bộ giới giải trí này không ai là không biết.”
“Vậy sao tôi lại không biết thế?” Phó Ấu Sanh khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, bỗng nhiên mở miệng.
Nữ số 2: “Cô Phó, thường ngày cô ở khu biệt thự Lộc Hà Công Quán phải không?”
“Người có thể mua được biệt thự ở nơi này không phú thì quý, trước khi cô vào giới giải trí đã làm gì mà có thể ở biệt thự như thế này, cô cũng đừng nói đấy là nhà cô.”
“Đối với gia thế của cô, chỉ sợ cô là người rõ ràng nhất, là một cô gái lớn lên từ một trấn nhỏ bình thường mà thôi.”
“Làm sao có thể mua được biệt thự của Liêu Hà Công Quán trước khi vào giới được?”
Phó Ấu Sanh nghe được những lời nói logic rõ ràng của cô ta, hiển nhiên là đã có chuẩn bị trước.
Những việc trước khi cô vào giới cũng biết rõ ràng như vậy.
Ban ngày vì muốn nói chuyện đầu tư, Phó Ấu Sanh thay một bộ váy hai dây trang trọng, tao nhã điềm đạm, trong số những chiếc váy nhỏ màu sắc sặc sỡ, trông lại càng trang trọng hơn, lực sát thương rất mạnh.
Lúc này nhàn nhạt thản nhiên nhìn các cô, nghe được nghi vấn cũng không bối rối: “Cho nên… Vu tiểu thư, ngay cả tôi đang ở đâu cũng cần phải báo cáo cho cô một tiếng sao?”
Lời thề son sắt của nữ số 2 họ Vu bị câu hỏi của Phó Ấu Sanh làm cho cứng họng.
Những người khác cũng giật mình.
Đúng vậy, Phó Ấu Sanh có kim chủ hay không cũng không liên quan gì đến bọn họ…
Trong giới giải trí, có kim chủ không phải là chuyện thường tình sao?
Ở đây có ai mà không có kim chủ hoặc là chưa từng có kim chủ, 70% người cũng không dám nói bản thân mình là trong sạch.
Cảnh tượng trong nháy mắt yên tĩnh.
Thẩm Dục nhịn không được gọi Phó Ấu Sanh, không hổ là người phụ nữ mà anh trai cậu nhìn trúng, cách nhìn quyết đoán này, dăm ba câu đã khiến người ta á khẩu không trả lời được.
Vẫn là anh trai cậu suy nghĩ nhiều, Phó Ấu Sanh căn bản không cần cậu giúp đỡ bảo vệ nha.
Bản thân chính là một vũ khí có lực sát thương lớn.
Nhưng mà…
Rất nhanh, Thẩm Dục đã biết, Phó Ấu Sanh không những không cần cậu giúp đỡ, thậm chí cô còn bị cậu kéo chân sau.
Nữ diễn viên tuyến 18 lên tiếng: “Vừa rồi không phải Thẩm Dục nói cái gì mà bạn trai thanh mai trúc mã giá trị trăm tỷ cũng là khoác lác giúp cô Phó à?”
“Không nghĩ tới quan hệ giữa cô Phó và em trai Thẩm Dục lại tốt như thế.”
Bởi vì Thẩm Dục là ngôi sao nhí, xem như từ nhỏ đã lớn lên trong tầm mắt của khán giả, mọi người theo thói quen gọi cậu là em trai Thẩm Dục.
Thẩm Dục theo bản năng nhìn về phía Phó Ấu Sanh.
Cậu đương nhiên cũng biết ngoại trừ bạn trai, những chuyện khác tất cả đều là thật sự.
Ánh mắt Phó Ấu Sanh sâu kín liếc nhìn người chỉ biết gây trở ngại chứ không giúp được gì, hoài nghi cậu có phải là giả vờ trung thành hay không.
Tiểu Thẩm hèn mọn mỉm cười xấu hổ với Phó Ấu Sanh.
Nhỏ giọng nói: “Chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm chị khó xử đâu!”
Nói rồi, cậu nâng cằm lên, đối mặt những người khác: “Ai nói chị của tôi khoác lác, bạn trai thanh mai trúc mã giá trị trăm tỷ vốn dĩ luôn tồn tại.”
“Người khởi xướng lĩnh vực khoa học công nghệ thông minh, đại lão mới của giới kinh doanh Thẩm Hành Chu có biết không?”
“Chính là bạn trai của chị gái nhà chúng ta.”
“Chỉ là chị gái tôi bình thường khiêm tốn.”
Ai?
Thẩm Hành Chu?
Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn về phía Thẩm Dục.
Vừa vặn là góc mặt nghiêng đối diện với mình, đáy mắt Phó Ấu Sanh lay động, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao mình nhìn Thẩm Dục lại có cảm giác quen thuộc, thì ra là vì ngoại hình của cậu và Thẩm Hành Chu lúc cấp hai rất giống nhau.
Sau khi Thẩm Hành Chu tốt nghiệp cấp ba thì ra nước ngoài, đến bây giờ cũng chưa từng về nước một lần, nếu không phải Thẩm Dục bỗng nhiên nhắc tới thì Phó Ấu Sanh cũng sắp quên anh ta trông như thế nào rồi.
Thẩm Dục, Thẩm Hành Chu.
Giữa bọn họ là loại quan hệ gì?
Chưa từng nghe Thẩm Hành Chu nói có một đứa em trai nào.
Thẩm gia và Phó gia là thế giao, gia giáo cũng nghiêm khắc như nhau, so với Phó gia chỉ có hơn chứ không kém, chẳng qua Thẩm Hành Chu từ nhỏ thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, nhưng khi anh ta tròn 18 tuổi, rất có quyết đoán thoát ly Thẩm gia, ra nước ngoài du học, xây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Mọi người ồ lên.
Phó Ấu Sanh không giải thích, càng bôi càng đen.
Chờ sau khi vở kịch kết thúc.
Nữ số 2 họ Vu lén lút nói với mấy diễn viên quen biết: “Thẩm tổng vẫn luôn ở nước ngoài, sao có thể là bạn trai của Phó Ấu Sanh? Nhất định là cô ta và Thẩm Dục khoác lác.”
“Các người ai có thể liên hệ Thẩm tổng không, đến lúc đó chúng ta đến trước mặt mọi người vả mặt bọn họ.”
“Thật quá đáng, thế mà lại bám vào Thẩm tổng để ăn vạ.”
Tuy rằng hoạt động kinh doanh của Thẩm Hành Chu chủ yếu ở nước ngoài, nhưng với tư cách là một ông trùm thương mại tiên phong trong lĩnh vực khoa học công nghệ thông minh, thường xuyên ở trong nước làm từ thiện, hơn nữa với giá trị nhan sắc phi thường, nổi tiếng mà một quý ông ấm áp, thương nhân chân chính nhiệt tình làm từ thiện.
*
Trước màn hình giám sát.
Ân Mặc nghe được đoạn cuộc đối thoại giữa Phó Ấu Sanh và bọn họ.
Ngón tay dài chống vào điện thoại di động, Thẩm Hành Chu?
Kỳ thật anh đã từng nghe qua, hơn nữa còn là là một trong hai doanh nhân đẹp trai nhất, thỉnh thoảng sẽ bị nhắc đến cùng nhau.
Chỉ là anh không biết Phó Ấu Sanh và Thẩm Hành Chu có chuyện gì trong quá khứ.
Anh và Phó Ấu Sanh ở bên nhau chín năm, gần mười năm, cũng chưa từng nghe cô nhắc tới người này.
Cho nên…
Vừa rồi Thẩm Dục chỉ là muốn giải vây cho Phó Ấu Sanh.
Thư ký Ôn ở bên cạnh thở dài: “Thẩm Dục cũng quá là ngây thơ, dùng phương thức này giải vây cho Phó tiểu thư thật ra còn dễ xảy ra vấn đề hơn.”
“Hơn nữa lỡ như có người quen biết Thẩm tổng, chẳng phải là vừa giáp mặt đã bị vạch trần ngay rồi sao.”
Ân Mặc nhìn Phó Ấu Sanh muốn rời đi.
Ánh mắt trầm tĩnh, cô thà theo lời Thẩm Dục, cam chịu chọn một người đàn ông xa lạ làm lá chắn, cũng không muốn gọi điện thoại cho anh, bảo anh ngay lập tức qua giúp cô.
“Ân tổng, anh muốn đi đâu?”
Thấy Ân Mặc đi ra ngoài, thư ký Ôn lập tức ôm hộp quà gỗ đàn cùng đi ra ngoài.
Khách sạn nằm cách hội quán rất gần.
Cô không đi cùng xe Thẩm Dục, đeo khẩu trang và kính râm, chậm rãi đi bộ dọc theo ánh đèn đường rực rỡ quay về.
Thẩm Dục đi theo phía sau cô.
Chị gái và chị gái tạm thời.
Vốn dĩ Phó Ấu Sanh muốn hỏi Thẩm Dục và Thẩm Hành Chu có quan hệ gì.
Nhưng…
Đột nhiên ven đường có một chiếc Maybach màu đen dừng lại.
Cửa sổ ghế sau xe được hạ xuống, lộ ra góc nghiêng tuấn mỹ vô song của người đàn ông.
Dưới ánh đèn đường rực rỡ chiếu rọi, làn da của người đàn ông có màu trắng lạnh, lộ ra một chút lạnh lẽo: “Lên xe.”
Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn qua.
Lọt vào tầm mắt là khuôn mặt tuấn mỹ nổi bật của Ân Mặc, giọng điệu không thể lẫn vào đâu được, biểu hiện gần đây anh tỏ ra quá mức vô hại, suýt chút nữa Phó Ấu Sanh đã quên tính cách có một không hai của người đàn ông này.
“Anh là ai?” Thẩm Dục lập tức đứng chắn trước mặt Phó Ấu Sanh, cảnh giác nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Là một người đam mê siêu xe, ánh mắt đầu tiên của Thẩm Dục chính là hướng đến chiếc xe xa xỉ này. Tuyệt đối không phải kẻ có tiền bình thường có thể mua được.
Trong đầu lập tức nhớ ra những gì anh cả đã từng nói, người đàn ông Phó Ấu Sanh thích tên là Ân Mặc.
Phó Ấu Sanh thấy Ân Mặc liếc mắt nhìn về phía Thẩm Dục.
Không muốn để cậu đắc tội với Ân Mặc, Phó Ấu Sanh từ phía sau cậu đứng ra.
Nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái: “Tôi quen anh ta, cậu về khách sạn trước đi.”
Mà thư ký Ôn đã từ ghế phụ đi xuống, tự mình mở cửa sau xe cho Phó Ấu Sanh: “Phó tiểu thư, mời lên xe.”
Phó Ấu Sanh ngồi vào trong xe.
Xe lập tức khởi động.
Mơ hồ có thể nghe được Thẩm Dục ở bên ngoài gọi một tiếng: “Chị ơi!!!”
Thấy Phó Ấu Sanh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, Ân Mặc nắm lấy tay cô, chậm rãi cùng mười ngón tay cô đan vào nhau, mặc cho Phó Ấu Sanh cự tuyệt: “Cậu ta có cái gì hay mà nhìn?”
“Nhìn anh này, anh đẹp hơn cậu ta.”
Vốn dĩ Phó Ấu Sanh bởi vì Ân Mặc không được cô đồng ý mà đã nắm tay cô, muốn tránh thoát.
Không nghĩ tới sẽ nghe được anh ở bên tai cô dùng giọng dường như có mang theo oán khí nói ra một câu như vậy.
Khi cô nhìn về phía anh, Ân Mặc nhanh chóng ấn khuôn mặt cô lên trên vai mình: “Đừng nhìn anh.”
Trán Phó Ấu Sanh đụng phải áo khoác âu phục lạnh lẽo của anh, thở nhẹ một tiếng: “Ân Mặc, anh muốn làm gì!”
“Em nhìn anh trước đi.” Ân Mặc trả đũa, tự nhiên xoa xoa cái trán đụng ửng đỏ lên của cô.
Phó Ấu Sanh: “…”
“Sao lại không có ai?”
Ân Mặc không lên tiếng.
Ánh sáng bên trong xe mờ mịt, thức ký Ôn ngồi hàng ghế trước đã rất có mắt nhìn bảo tài xế mở tấm ngăn ra.
Cho bọn họ một không gian riêng tư.
Không gian kín mít yên tĩnh không tiếng động.
Phó Ấu Sanh thậm chí có thể nghe được tiếng thở nhẹ nhàng của Ân Mặc bên tai và hơi thở bạc hà mát lạnh quanh quẩn.
Nhìn cảnh sắc bên ngoài càng ngày càng xa lạ, Phó Ấu Sanh đột nhiên hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Đã gần đến 9 giờ rồi.
Ân Mặc quét mắt qua hộp quà gỗ đàn hương chạm khắc bên cạnh: “Hẹn hò, đi xem phim.”
Phó Ấu Sanh: “…”
“Tôi không muốn đi, quá muộn rồi, tôi muốn về ngủ.”
Ân Mặc không đồng ý: “Không phải em đồng ý cho anh theo đuổi em sao? Chúng ta không hẹn hò, làm sao để em tìm hiểu anh một lần nữa, làm sao bồi dưỡng tình cảm?”
Ai muốn bồi dưỡng tình cảm cùng anh?
Phó Ấu Sanh cạn lời nhìn Ân Mặc, rõ ràng là chính anh đơn phương đưa ra quyết định đó.
Cô chỉ đồng ý ba tháng sau mới ly hôn.
Cũng không có đồng ý cùng anh bồi dưỡng tình cảm.
“Chín năm cũng chưa bồi dưỡng ra được, anh tính trong ba tháng sẽ bồi dưỡng như thế nào?”
Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh mím thành một đường thẳng tắp, nơi ánh sáng chiếu xuống, lộ ra cảm giác lạnh lùng.
Ân Mặc không nhanh không chậm, thậm chí còn lộ ra ý cười: “Thời gian chín năm ấy, thời gian chúng ta ở chung cùng lắm cũng chỉ có một hai năm mà thôi.”
“Cho nên anh quyết định ba tháng này sẽ luôn bên cạnh hầu hạ em.”
Phó Ấu Sanh: “Anh không đi làm sao?”
Người cuồng công việc như anh một ngày không làm việc là không thể chịu đựng được.
“Không có việc gì, nếu anh phá sản, vậy em nuôi anh đi.” Đầu ngón tay Ân Mặc thong thả ung dung gãi gãi nhẹ vào lòng bàn tay Phó Ấu Sanh, “Về sau anh có thời gian ở bên cạnh em.”
Phó Ấu Sanh: “…”
Đây là tiếng người sao?
Cô nuôi một tiểu bạch kiểm vừa phá sản để làm gì?
Hơn nữa.
Phó Ấu Sanh cười như không cười nhìn anh: “Nếu anh thật sự phá sản, tôi mới không nuôi anh.”
“Tôi có tiền như vậy, nuôi một tiểu thịt tươi xanh tươi mơn mởn không tốt hơn sao? Sao lại đi nuôi một lão già như anh làm gì?”
Ân Mặc nghe được lời cô nói, vẻ mặt bình tĩnh đạm mạc xưa nay thiếu chút nữa không kiềm chế được.
Anh mà là một lão già sao?
Hít sâu một hơi.
Ân Mặc ở bên tai cô nghiến răng nghiến lợi, nói ra từng câu từng chữ: “Cho dù có già rồi, cũng chắc chắn còn có thể làm cho bà Ân hài lòng.”
Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào làn da mỏng manh, Phó Ấu Sanh xoa xoa vành tai ửng đỏ.
Không phải vì thẹn thùng, mà là theo bản năng.
Cô căng khuôn mặt nhỏ ra, nhưng không tiếp tục mắng anh nữa.
Rất nhanh.
Xe dừng lại tại tại trung tâm thương mại mở cửa 24 giờ.
Mặc dù lúc tới nơi đã là ban đêm, đèn trong trung tâm thương thành vẫn sáng trưng như cũ, người dạo phố còn rất nhiều.
Đặc biệt là rạp chiếu phim ở tầng cao nhất.
Thư ký Ôn chuẩn bị xong hai vé xem phim, đồ ăn vặt và nước uống lập tức lui đi.
Từ trước đến nay Phó Ấu Sanh chưa từng nhìn thấy bộ dáng Ân Mặc tay cầm bắp rang, tay cầm coca, cảm giác thật bình dân.
Tựa như từ khi quen biết anh, Phó Ấu Sanh đã xem anh là ánh sáng của mình, là cọng rơm cứu mạng của cô, tôn thờ anh như vị thần.
Chưa bao giờ xem mình là bạn gái chân chính hay là vợ yêu cầu Ân Mặc làm này làm kia, hiểu ý người khác… Cho tới bây giờ Ân Mặc cũng chưa từng dẫn cô đến rạp chiếu phim xem một bộ phim nào.
Dù sao trong nhà cũng có phòng chiếu phim, đi ra ngoài rạp chiếu phim ồn ào nhốn nháo cũng không bằng ở nhà yên tĩnh cùng nhau xem phim.
Đương nhiên, đây là ý nghĩ của Ân Mặc.
Trước kia Phó Ấu Sanh vẫn còn là tâm hồn thiếu nữ, muốn cùng Ân Mặc tay trong tay hay khoác tay anh, cùng nhau ra ngoài dạo phố, đi công viên giải trí, xem phim, hẹn hò, đi làm tất cả những chuyện bình thường nhưng lãng mạn nhất mà người yêu sẽ làm.
Nhưng Ân Mặc không có thời gian, hơn nữa cũng không thích bị người khác vây lại nhìn.
Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng nhiễm khói lửa trần gian này của Ân Mặc.
Ân Mặc muốn năm tay Phó Ấu Sanh nhưng lại bị cô né tránh.
Đi trước về phía phòng chiếu phim.
Bởi vì đang cầm đồ ăn vặt và nước uống, Ân Mặc chưa kịp nắm lấy tay cô.
Đành phải nhắm mắt làm chiếc đuôi đi theo sau cô.
“Chậm một chút, quá tối, cẩn thận ngã.”
Giọng nói trầm thấp của Ân Mặc vang lên trong phòng chiếu phim ánh sáng ảm đạm.
Gây chú ý đến không ít khán giả cũng xem phim đêm nhìn qua.
Lúc Phó Ấu Sanh tìm được chỗ ngồi, thậm chí còn có thể nghe được có vài cô gái khen giọng nói của anh dễ nghe.
Trước kia khi nghe câu này cô sẽ kiêu ngạo vì mình có người bạn trai như vậy. Nhưng hiện tại… Phó Ấu Sanh tâm lặng như nước.
Sau khi ngồi xuống.
Ân Mặc khẽ chạm vào đầu ngón tay cô.