NHẤT SINH NHẤT THẾ: TIẾU THƯƠNG KHUNG - Chương 33: Chuyện truy bắt người một trăm năm vì vương
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NHẤT SINH NHẤT THẾ: TIẾU THƯƠNG KHUNG
- Chương 33: Chuyện truy bắt người một trăm năm vì vương
Lạc Tử Dạ mỉm cười, cây quạt trong tay chĩa về phía cằm hắn, dáng vẻ như đám công tử bột chọc ghẹo con gái nhà lành vậy. Sau khi thưởng thức ngũ quan và đường nét hoàn mỹ của hắn, đôi mắt hoa đào nheo lại, rồi nhướng mày nói: “Chính xác là có biết. Có điều, chỉ e rằng Tướng quân cũng không đủ khả năng đi cướp từ tay người đó. Còn về việc có dám chắc lấy được về hay không, nói thật, bản Thái tử không chắc!”
Muốn cướp đồ từ tay Phượng Vô Trù, chẳng khác nào muốn vào hang hổ thương lượng với nó chuyện ôm đi mất đứa con nó vừa sinh ra. Nàng làm sao mà dám chắc được? Thế nhưng, chắc chắn nàng phải lấy được tẩm Thiên Tử Lệnh đó. Dù nàng có tính chạy trốn, thì có cơ hội cũng sẽ đến lấy. Sau đó, nàng sẽ nghĩ cách giao tấm lệnh bài thật ra, giao cho ai cũng được, miễn là thoát được khỏi phiền phức này, nếu không, cả đời nàng sẽ bị người ta đuổi giết mất! Nghĩ vậy, nàng lại muốn đi gặp đóa hoa hồng có gai kia một chút, để hỏi xem vì sao tên tiểu tử Doanh Tần kia lại muốn hại nàng.
Nàng vừa dứt lời, Long Ngạo Địch cau mày, đưa tay ra hất văng chiếc quạt của nàng đang kê dưới cằm mình ra không chút nể nang, đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng Lạc Tử Dạ, hỏi: “Ý của Thái tử là Thiên Tử Lệnh thật đang nằm trong tay Phượng Vô Trù?”
Nhắc tới Phượng Vô Trù, sắc mặt của Long Ngạo Địch hơi hiện lên chút vẻ kỳ dị, trong ánh mắt còn có chút lạnh lùng.
Đây là lời chính Phượng Vô Trù tự nói ra, Lạc Tử Dạ chưa từng nhìn thấy, thế nên cũng không tiện đáp lời. Nàng chỉ hỏi ngược lại: “Tướng quân đã hỏi nhiều vấn đề như thế rồi, vậy bản Thái tử cũng nên hỏi một câu nhỉ! Tướng quân thân là tướng lĩnh một nước, đã không phải công chúa cũng chẳng phải hoàng tử, ngươi cần Thiên Tử Lệnh làm gì?” Hỏi câu này, ánh mắt Lạc Tử Dạ cũng sắc bén hơn rất nhiều! Lẽ nào việc Long Ngạo Địch đứng về phía Hoàng để là giả, muốn giành lấy thiên hạ mới là thật? Nghe nàng nói vậy, Long Ngạo Địch lại bật cười, trong nụ cười lại toát ra vài phần cao ngạo, thậm chí còn mang chút khí thế chỉ thuộc về bậc vương giả, cất lời nói: “Xã tắc sơn hà rộng lớn, long ỷ ở vị trí cao nhất kia, có người đàn ông nào không thèm muốn? Có một số người không muốn là vì tự biết mình vô dụng, không thể đạt được. Nhưng nếu có năng lực, thì vì cớ gì lại không muốn?”
Lạc Tử Dạ thoáng ngẩn người, nhìn thấy vẻ kiêu ngạo không hề thua kém Phượng Vô Trù trên khuôn mặt hắn. Thế nhưng, đó không phải vẻ ngạo mạn như Phượng Vô Trù, mà là một loại cao ngạo khác xa người thường! Nàng sững sờ, vì sao Long Ngạo Địch lại có thể nói những lời như thế này với nàng.
Long Ngạo Địch lại bật cười nói tiếp: “Bệ hạ biết dùng ta không khác gì với việc bảo hổ lột da, nhưng vì muốn áp chế Phượng Vô Trù, nên ông ta bắt buộc phải dùng! Nhưng tầm mắt của ta không nằm ở Thiên Diệu, chút địa phận nhỏ nhoi này, ta cũng chẳng muốn tranh đoạt. Cái gọi là đứng về phía bệ hạ, phò tá vương uy, chẳng qua cũng chỉ là kế tạm thời trên chính trường mà thôi! Nếu Thái tử muốn, thì có thể đứng về phía mặt tướng, ít nhất mạt tướng cũng có thể đảm bảo, hoàng vị của Thiên Diệu chắc chắn là của ngươi!” Trong đầu Lạc Tử Dạ suy tính đủ đường, một lúc lâu sau mới coi như miễn cưỡng hiểu được câu này! Tuy nàng không hiểu vì sao Long Ngạo Địch chỉ nắm giữ một phần ba binh quyền của Thiên Diệu mà lại có chỉ hướng như thế này, rõ ràng là hắn muốn có vị trí của Vương tộc Mặc thị. Thế nhưng, nhìn xuyên qua những hiện tượng ấy, thì nàng có thể nhìn được đại khái bản chất của nó: “Thế nên, việc người đứng ở vị trí cao như thế này trên triều đình, không phải vì hoàng thất Thiên Diệu, cũng không phải vì hoàng quyền Thiên Diệu, mà chỉ vì Phượng Vô Trù sao?”
Hiện giờ trong thiên hạ này, đại để là nghe theo lệnh của Phượng Vô Trù. Hắn muốn có được thiên hạ, thì tảng đá ngáng chân lớn nhất đương nhiên là Phượng Vô Trù!
Long Ngạo Địch cũng không giấu nàng, bèn nói thẳng: “Không chỉ ta, mà trong mắt của Minh Dận Thanh, Hiên Thương Dật Phong, Hoàng đế Đế Thác, phụ hoàng của ngài, thậm chí là tất cả những người cầm quyền trong thiên hạ, thì Phượng Vô Trù đều là người mà họ muốn xử lý triệt để, nhưng lại lực bất tòng tâm! Bất cứ ai muốn giành được quyền lực tối cao trong thiên hạ, thì người họ muốn trừ khử đầu tiên, chắc chắn là Phượng Vô Trù. Mà trước khi trừ khử được hắn, thì mọi người đều phải khom lưng khuỵu gối với hắn cả! Hiển nhiên, mục tiêu của ta, đương nhiên là hắn!”
Lạc Tử Dạ thoáng ngừng thở, cũng hiểu được đại khái, Phượng Vô Trù không chỉ chiếm được vị trí cao nhất, mà cũng là kẻ đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
“Nhưng điều nực cười nhất là, chí hướng của kẻ nắm giữ quyền lực lớn nhất trong thiên hạ, khiến mọi kẻ cầm quyền đều sợ hãi e dè muốn diệt trừ đó, lại không nằm ở thiên hạ! Đây thật đúng là một sự châm chọc tột cùng đối với tất cả những kẻ ngấp nghé thiên hạ trên thế gian này!” Nói tới đây, trên mặt Long Ngạo Địch cũng hiện lên vẻ tự châm biếm.
Lạc Tử Dạ nhíu mày hỏi: “Hắn không muốn có thiên hạ, vậy hắn muốn gì?”
“Hắn muốn tất cả mọi người quỳ xuống!” Nói xong, vẻ mặt Long Ngạo Địch càng phức tạp hơn. Khóe môi Lạc Tử Dạ run lên. Hiểu rồi, tuy hai câu này nghe có vẻ chẳng khác gì nhau, nhưng thực ra lại khác nhau rất nhiều! Điều mà Phượng Vô Trù muốn chỉ là mọi người trong thiên hạ thần phục, quỳ dưới chân hắn, lúc nào hắn nổi hứng nói một câu, thì mọi người đều phải ngoan ngoãn nghe lời hắn, thế là đủ rồi. Những thứ khác như là thống nhất sơn hà ư, sở hữu cả thiên hạ ư, thống trị cả bách tính ư, hắn đều không có chút hứng thú nào!
Nói xong những lời này, Long Ngạo Địch như không muốn bàn luận thêm về chủ đề này nữa, chậm rãi nói: “Có lẽ, Phượng Vô Trù còn muốn thứ khác nữa, nhưng những điều đó cũng chưa lộ ra, mạt tướng không biết được. Những điều hôm nay mạt tướng cần phải nói cũng đã nói hết rồi! Mà trong lòng bệ hạ và Nhiếp chính vương hẳn cũng đều hiểu rõ suy nghĩ của mạt tướng, thế nên cũng không lo Thái tử sẽ tiết lộ ra ngoài. Việc có đứng trong quân doanh của mạt tướng để cùng đối đầu với Phượng Vô Trù hay không, cũng tùy từ Thái tử cân nhắc. Nhưng dù sao, chẳng phải Nhiếp chính vương căn bản cũng không tha cho Thái tử hay sao?”
Những lời này cũng là dựa trên quan hệ của Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ thời gian gần đây để phán đoán.
Sau đó, không chờ Lạc Tử Dạ đáp lời, hắn bèn đứng dậy: “Thiên Tử Lệnh, mạt tướng tin rằng nó không nằm trong tay Thái tử. Mạt tướng xin cáo từ trước, mong Thái tử cân nhắc cho kỹ càng lời đề nghị của mạt tướng!” Dứt lời, hắn bèn đứng thẳng người dậy ra về.
Lạc Tử Dạ cũng lên tiếng: “Lời của tướng quân, bản Thái tử sẽ cân nhắc kỹ càng. Lời đề nghị của bản Thái tử, cũng mong tướng quân cân nhắc kỹ xem!”
Bước chân Long Ngạo Địch cứng lại, suýt nữa ngã xuống xe ngựa. Đương nhiên hắn biết rõ chuyện Lạc Tử Dạ muốn hắn cân nhắc chính là chuyện bảo mình gả cho y, còn cái gì cũng cái gì thú nữa…
Không đáp lại câu hỏi này, hắn xuống xe ngựa ra về, thậm chí bước chân còn có phần vội vã.
Lạc Tử Dạ trầm ngâm suy nghĩ. Hiện giờ Thiên Diệu giống như chiếc chảo nhuộm lớn, tất cả các thế lực đấu đá nhau, còn có người của nước khác nhảy vào góp phần nữa. Nếu đồng bọn Yêu Nghiệt ở đây, chưa biết chừng nàng còn có hứng thú cùng Yêu Nghiệt nhúng tay vào, tranh đoạt với đám đàn ông này một chút, thử làm nữ vương kề vai sát cánh một phen. Nhưng Yêu Nghiệt không ở đây, con đường tranh quyền đoạt lực này nàng phải đi một mình thực sự cũng quá hiu quạnh. Vì thế, nên tốt nhất cứ tránh đi thì hơn! Nhưng nàng lại không hề biết, chuyện này không phải nàng cứ muốn tránh là có thể tránh được!
***
Đêm xuống, từ trong phủ Thái tử đổ nát, một cái đầu thò ra thăm dò, hèn mọn nhìn quanh bốn phía, sau lưng còn đeo một bạo hành trang cực lớn, ước chừng phải một thước vuông. Trong đó là toàn bộ những đồ đáng tiền mà lại tiện mang đi, còn có vài món đồ cổ thực sự rất đáng giá khiến nàng không nỡ bỏ đi mà mang đi cũng không tiện kia. Nàng vẫn luôn đeo trên lưng! Cứ thể này phiêu bạt bốn phương đi, đường dài dằng dặc, khoác hành trang đầy bạc đi làm một kẻ giàu xổi tự do tự tại là tốt lắm rồi.
Tránh được tất cả hộ vệ công khai và hộ vệ ngầm giám sát xung quanh phủ Thái tử, sau khi co giò chạy được hơn ba trăm mét, bước chân nàng chợt ngừng lại, nhìn bóng lưng một người đang ôm kiếm đứng trước mặt
mình. Người kia quay lại, ngoài Diêm Liệt ra thì còn ai vào đây: “Thái Tử điện hạ, Vương đã chờ ngài rất lâu rồi, mời ngài đi theo mạt tướng! Còn nữa, Vương có lệnh, nếu tối nay Thái tử định chạy trốn thì bắn chết ngay tại chỗ!” Sau câu nói của hắn, trên nóc nhà bốn xung quanh xuất hiện rất nhiều hắc y nhân cầm cung tiễn, đầu mũi tên đều chĩa thẳng về phía nàng! Không cần nghĩ nàng cũng biết, xung quanh cả phủ Thái tử đều bị bao vây hết rồi!
Diêm Liệt nhìn bộ dạng bạo hành trang sau lưng nàng một cái, rồi cười lạnh nói: “Sao thế, Thái tử định chạy trốn à?”
Thừa nhận mình chạy trốn cũng đồng nghĩa với việc bị giết chết tại chỗ! Lạc Tử Dạ hất tóc một cái đầy phong lưu: “Ai bảo ông đây muốn chạy trốn nào. Chỉ là thế giới này rộng lớn như vậy, ta muốn đi thăm thú một chút thôi! Nếu các ngươi đã thành tâm tới đón tiếp ta như vậy, thì ta sẽ không đi nữa!” Mẹ kiếp, đúng là chỉ muốn chửi bậy!
Diêm Liệt rất hài lòng gật đầu: “Tốt lắm! Xin Thái tử cứ yên tâm, nếu Vương đã nhìn trúng ngài, thì mạt tướng khuyên ngài cả đời này cũng đừng tính đến chuyện chạy trốn. Mạt tướng là người chuyên truy bắt ngươi một trăm năm vì Vương đấy!”