NHẤT SINH NHẤT THẾ TIẾU HỒNG TRẦN - Chương 159: Nàng có được ta rồi, nên không trân trọng nữa đúng không?
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NHẤT SINH NHẤT THẾ TIẾU HỒNG TRẦN
- Chương 159: Nàng có được ta rồi, nên không trân trọng nữa đúng không?
“Bản quan tới ngay!” Nói xong, Nam Cung Cẩm bèn đứng dậy đi ra ngoài. Đi được vài bước, nàng lại chợt nhớ tới chuyện gì đó, ngại ngùng quay đầu lại, “Chàng muốn đi cùng ta không?”
Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy liền đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng ra cửa.
Thật ra, trong lòng Nam Cung Cẩm không hề muốn đưa hắn đi cùng, vì cái tên này hở chút là ghen với tuông, ngồi nói chuyện với đám huynh đệ cũng không thể nào đùa cợt thoải mái được. Nhưng cảnh lần trước người nào đó bê băng ghế ra ngồi giữa đại sảnh như cô vợ nhỏ kia vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu nàng, vì thế, không đưa hắn đi cùng e cũng không được, chỉ có thể cúi gằm đầu đi theo sau hắn.
Ra khỏi cửa, hai người lại một trước một sau lên xe ngựa. Một người thì lạnh nhạt, không nói không rằng, một người lại cúi gằm đầu nhìn chân của mình.
Tiếng bánh xe lộc cộc vang lên, trong xe ngựa lại vẫn im lặng đến kỳ lạ. Hiển nhiên là dù Nam Cung Cẩm có đưa người nào đó đi cùng, thì người nào đó cũng vẫn thấy không vui vì nàng đi gặp mấy người kia.
“Tướng gia, đến rồi ạ!” Ngoài cửa vang lên tiếng của phu xe.
Nam Cung Cẩm xuống xe trước, sau đó Bách Lý Kinh Hồng cũng nhảy xuống theo. Người qua đường đều thoáng sững sờ, chỉ chỉ trỏ trỏ Bách Lý Kinh Hồng nói: “Kia chính là nam sủng mà gần đây Thừa tướng đại nhân vô cùng sủng ái đó sao?”
“Chắc chắn là hắn rồi! Nếu ta mà cũng có một nam sủng tuấn tú thế này thì chết cũng cam lòng ấy chứ!” Lời này là do một cô gái nói ra.
“Nói linh ta linh tinh! Con gái con đứa, không biết xấu hổ à?!”
…
Từ đầu đến cuối, Bách Lý Kinh Hồng vẫn mắt ngơ tai điếc lẳng lặng đi theo sau Nam Cung Cẩm, không quan tâm đến sự đời, cũng làm như không nghe thấy mấy lời nói của những người kia, thậm chí còn không thèm liếc họ lấy một cái.
Lên lầu, hắn nhìn thấy ngay đám Lãnh Vũ Tàn, hôm nay mấy tên kia lại không chọn phòng riêng mà ngồi ngay ngoài hành lang dài trên lầu, vị trí khá đẹp, chỉ ngó xuống một cái là có thể nhìn thấy cầu thang, cũng thấy ngay người lên người xuống.
Mị Văn Dạ vừa thấy y đến mà bên cạnh còn có cả người đàn ông kia đi theo, bèn trêu chọc: “Thừa tướng đại nhân không nỡ rời nam sủng này lấy một khắc sao, đi ra ngoài cũng phải đưa người ta đi theo à?!”
“Nếu Mị đại nhân sẵn lòng nằm dưới thân bản quan, thì chắc chắn bản quan ra ngoài cũng sẽ không nỡ bỏ Mị đại nhân ở nhà thôi!” Nàng phản kích không chút khách sáo, phản kích xong lại chợt cảm thấy nhiệt độ bên cạnh mình lạnh đi vài phần. Nàng vui quá đà, quên mất sau lưng có quả bom hẹn giờ rồi! Khóc mất thôi!!!
Rõ ràng là Mị Văn Dạ cũng nghẹn lời với mấy câu này của Nam Cung Cẩm, hắn ta ho sặc sụa mất một lúc mới bình tĩnh lại được.
Mạnh Hạo Nhiên đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Được rồi mà, Văn Dạ huynh, huynh cứ đấu võ mồm với Thừa tướng đại nhân, nhưng có bao giờ thắng được đâu! Huynh bỏ cuộc đi thôi!” Nói rồi hắn ta lại quay sang nhìn Nam Cung Cẩm, “Hạ quan vẫn chưa có dịp đa tạ ơn tiến cử của Thừa tướng đại nhân!”
“Đều là huynh đệ thân thiết, chuyện này cũng là chuyện nên làm thôi, ha ha ha…” Nam Cung Cẩm cười rất thoải mái. Thật ra, mục đích của nàng cũng chỉ là vì muốn người ta phải nợ ơn mình mà thôi. Nếu bây giờ mà nàng nói là ‘Tiến cử nhân tài vì quốc gia là việc bản quan nên làm’, thì Mạnh Hạo Nhiên sẽ coi chuyện này như một lẽ tất nhiên mất.
“Soạt” một tiếng, Mị Văn Dạ xòe quạt ra, phe phe phẩy phẩy vài cái rồi lại thở dài như than thở: “Hạ quan với Thừa tướng đại nhân cũng là huynh đệ thân thiết mà, nhưng sao Thừa tướng đại nhân không tiến cử hạ quan?”
“Huynh cũng cần phải có bản lĩnh mới được chứ.” Lãnh Vũ Tàn đả kích hắn ta không chút nể nang.
“Huynh!” Mị Văn Dạ tức nghẹn lên cổ! Sao cái tên Lãnh Vũ Tàn này cứ suốt ngày đối đầu với mình thế?! “Lãnh Vũ Tàn, huynh không đối đầu với ông thì huynh chết à?!”
Lãnh Vũ Tàn lườm hắn ta một cái đầy khinh bỉ, rồi nghiêm mặt nói: “Ta chỉ nói sự thật thôi, đối đầu gì với huynh đâu!”
Câu nói này còn đả kích nặng nề hơn cả việc thừa nhận đối đầu với hắn ta!
Nam Cung Cẩm bật cười, nói một câu trúng tim đen: “Văn Dạ huynh, nếu huynh chịu nhường vị trí đứng đầu của bát đại công tử Tây Võ cho huynh ấy, thì huynh ấy sẽ không đối đầu với huynh nữa đâu!”
Mị Văn Dạ nghi hoặc quay sang nhìn Lãnh Vũ Tàn, vẻ mặt như muốn xác nhận lại.
Lãnh Vũ Tàn lại nói không chút ngại ngùng: “Danh hiệu thủ lĩnh bát đại công tử Tây Võ vốn cũng chỉ có bản hầu có thể đảm đương được mà!”
Tâm trạng bực bội khó chịu của Mị Văn Dạ lập tức thoải mái hẳn: “Ôi dào, thì ra cái hũ nút nhà huynh ghen tị với ông à, ha ha ha…”
“Các huynh gọi ta ra đây là để nhìn các huynh châm chọc nhau à?” Trước kia mỗi lần hẹn nhau ra ngoài, bọn họ cũng đều có một chút chuyện cần phải bàn bạc. Nhưng hôm nay họ lại chọn bàn ngay cửa cầu thang để uống rượu, cũng có nghĩa là chuyện mà họ muốn nói hôm nay, cũng không sợ bị người khác nghe thấy.
Nàng vừa hỏi vậy, trên mặt mấy người kia đều lộ ra vẻ rất kỳ quặc, ánh mắt nhìn Bách Lý Kinh Hồng cũng có gì đó không bình thường. Nhưng họ cũng không trả lời câu hỏi của Nam Cung Cẩm mà gượng gạo nói: “Ôi chà, uống rượu đi, uống rượu đi!”
Giờ thì người thắc mắc khó hiểu lại biến thành Nam Cung Cẩm, rốt cuộc mấy tên nhãi này có ý đồ gì đây?! Sau đó, bọn họ lại bắt đầu nói đến chuyện nghiêm túc.
“Thừa tướng đại nhân, lần này tên tiểu tử Đoàn Thừa Dạ kia bị huynh hại cho thảm thương rồi. Hôm nay bên phía Thái phó còn vạch tội cơ mà!” Mị Văn Dạ cảm thán, trong lòng lại thầm thấy may mắn vì hôm đó đã bàn bạc trước với Yến Kinh Hồng về chuyện này, nên giả vờ bị ngã gãy chân, chứ không thì hôm nay người bị vạch tội lại chính là hắn ta mất.
Nam Cung Cẩm nhấp một ngụm rượu, rồi nói to: “Rõ ràng là tại Văn Dạ huynh bị ngã gãy chân nên mới khiến Đoàn đại nhân phải nhận công việc vất vả này, sao có thể trách bản quan được?!” Tiểu tử Mị Văn Dạ muốn phủi sạch trách nhiệm à? Nằm mơ đi!
Mị Văn Dạ cũng sờ mũi, thực sự bó tay với sự thông minh hơn người của Yến Kinh Hồng!
Sau đó, Nam Cung Cẩm lại thấp giọng nói: “Có điều, đối với Đoàn Thừa Dạ mà nói, thì chuyện này cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Bình Nguyên Hầu sắp khởi binh, đám Thái phó vạch tội Đoàn Thừa Dạ thế này, cũng chứng tỏ rằng bọn họ đứng về phía Bình Nguyên Hầu, sớm muộn gì Hoàng thượng cũng nổi giận với họ. Thế nên, đến lúc đó, trong lúc tức giận, chưa biết chừng ngài ấy còn đẩy tên tiểu tử Đoàn Thừa Dạ kia một phen ấy chứ!”
Nói tới đây, giọng điệu của nàng lại xen lẫn vẻ tiếc nuối, lúc đó chỉ chăm chăm chơi xỏ người ta, mà không cân nhắc chu toàn như thế này, rõ ràng đã để cho tên tiểu tử kia được lợi.
“Lần này Thừa tướng đại nhân ngậm bồ hòn làm ngọt à?!” Mạnh Hạo Nhiên cười nói một câu rất mất hứng.
Trong lòng Nam Cung Cẩm cũng chẳng vui vẻ gì. Trước giờ nàng đều tính toán trước sau kỹ càng, có thù tất báo, thế nên không tiếp lời hắn ta.
Lúc này, bầu không khí hơi trầm xuống.
“Nếu có người nhắc nhở Thái phó đừng khuyên can nữa thì sao?” Bất thình lình, Bách Lý Kinh Hồng ngồi cạnh Nam Cung Cẩm chợt lên tiếng.
Hắn vừa cất lời, mấy người đều quay sang nhìn nhau.
Đúng rồi! Nếu có người nhắc nhở Thái phó, rằng Bình Nguyên Hầu sắp mưu phản rồi, để tránh chọc giận Hoàng thượng, thì đừng nên can gián nữa, như vậy cũng sẽ không có bất cứ tác dụng thúc đẩy nào đối với Đoàn Thừa Dạ. Mà nếu Thái phó không tiếp tục can gián, chẳng phải cũng có nghĩa rằng lão không có bất cứ ý kiến gì, sau này Hoàng thượng có muốn thăng quan tiến chức cho Đoàn Thừa Dạ, chắc chắn Thái phó cũng tìm mọi cách ngăn cản. Như vậy chẳng phải cũng có hiệu quả giống nhau sao?! Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, vào thời điểm mà mục tiêu không rõ ràng, Thái phó lại góp ý một cách trắng trợn, chắc chắn Mộ Dung Thiên Thu sẽ không thích phái bảo thủ, nhưng sau khi khó chịu, hẳn là hắn ta cũng sẽ nghi ngờ đây là một cái bẫy!
Một cái bẫy do một tay Yến Kinh Hồng vạch ra, mà tất cả những kẻ sa bẫy đều là kẻ thù chính trị của Yến Kinh Hồng! Như vậy, đến cuối cùng, chính Yến Kinh Hồng lại biến thành kẻ bị nghi ngờ. Tuy câu nói này của Bách Lý Kinh Hồng rất nhẹ nhàng, thản nhiên, nhưng lại chỉ rõ điểm ẩn đằng sau mà đám Nam Cung Cẩm không phát hiện ra!
Nam Cung Cẩm quay sang nhìn hắn một cái, hơi vui mừng nói: “May mà hôm nay đưa chàng tới đây! Nếu không…” Nếu không mình sẽ bị Mộ Dung đoạn tụ nghi ngờ một cách vô duyên vô cớ, thậm chí chính bản thân mình còn không tự biết rằng mình đã bị nghi ngờ nữa.
Ba người kia đều biết hắn là chủ nhân của Dạ Mạc sơn trang, thế nên thấy hắn hiểu biết như vậy, lại nói những lời đó, họ cũng lấy gì làm lạ, trong lòng lại thầm lo lắng vì Nam Nhạc có được nhân tài như thế này. Chỉ một câu đơn giản nhưng lại giải quyết được sự lo âu của họ, còn chỉ ra được điểm khuyết mà họ không nhìn tới. Tài năng trí tuệ bậc này thực sự không thể coi thường được! Nhưng, cũng càng khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm!
“Nhưng mà, nên để ai đi nhắc nhở lão đây?” Cả hai phái bảo thủ và phái Cách Tân đều gài người vào phe nhau, nhưng vì cả hai phe đều phòng thủ rất nghiêm ngặt, thế nên gần như không ai thực sự đủ trọng lượng đến mức có thể khuyên nhủ lão Thái phó được.
Mị Văn Dạ vừa hỏi câu này, Nam Cung Cẩm cũng bắt đầu chìm vào suy tư. Đột nhiên, mắt nàng sáng rực lên, mà cùng lúc đó, Bách Lý Kinh Hồng cũng lên tiếng: “Thái phó cứ tố cáo Đoàn Thừa Dạ suốt như vậy, có khi cũng đã cấu kết với Bình Nguyên Hầu rồi đúng không?”
Giọng nói lành lạnh kiêu ngạo, đủ để khiến tất cả mọi người trong khách điếm đều nghe thấy.
Nam Cung Cẩm vội tỏ ra lo lắng, lên tiếng trách móc: “Nói linh tinh, không có chứng cứ thì đừng nói bừa, vu khống mệnh quan triều đình là phạm pháp đấy.”
Mọi người lập tức hiểu ý rất nhanh, vội tiếp lời: “Thừa tướng đại nhân, tuy câu này hơi lỗ mãng một chút, nhưng cũng không phải không có lý!”
“Đúng là Thái phó hơi…”
… Biết để ai đi nhắc nhở Thái phó đây?
Bọn họ cứ ngồi luôn đây bàn tán công khai cho xong, chắc chắn chuyện này sẽ truyền đến tai Thái phó, đương nhiên, cũng có thể sẽ truyền cả đến tai Hoàng đế. Như vậy thì phải xem Thái phó hành động có đủ nhanh không, nếu chậm chạp, không bịt được miệng lưỡi người đời, thì cũng có thể sẽ bị Hoàng thượng biết. Mộ Dung Thiên Thu mà nổi trận lôi đình, thì lão già kia thảm to! Nếu hành động đủ nhanh, thì sẽ nhanh chóng bịt miệng được mọi người, cũng sẽ đề cao cảnh giác, không tiếp tục tố cáo Đoàn Thừa Dạ nữa, đạt được đến mục đích của Nam Cung Cẩm.
Mà những người ngồi bàn tán như Yến Kinh Hồng, Lãnh Vũ Tàn, thì cùng lắm cũng chỉ là rỗi việc ngồi buôn chuyện thôi, cắt vài ngày lương bổng là cùng. Họ đã châm lửa rồi, còn về việc Thái phó dập lửa như thế nào, thì không liên quan gì đến họ nữa!
Mạnh Hạo Nhiên là người của đảng Bảo Hoàng, đương nhiên cũng rất hào hứng với chuyện chèn ép phái bảo thủ, vì thế hắn ta cũng rất phối hợp với họ!
Lúc này ánh mắt Nam Cung Cẩm nhìn Bách Lý Kinh Hồng lại càng nồng cháy hơn. Lúc trước nàng đang tính là sẽ nhỏ giọng bàn tán thôi, để vừa khéo cho người của bên Thái phó nghe thấy là được. Nhưng tên này lại mạnh tay hơn, ngồi luôn đây nói to, không chỉ có thể khiến Thái phó nghe thấy, mà còn có thể hắt một xô nước bẩn lên người lão già kia! Hoàng thượng có xử lý hay không cũng đã đủ khiến lão đau đầu chết đi rồi, dân chúng thì thầm nghi ngờ lão cấu kết với nghịch tặc, danh tiếng cũng hỏng đến bảy tám phần, chiêu này thực sự quá cao tay! Không hổ danh là người làm Hoàng đế, tâm địa đen tối không ai bằng!
Mà ánh mắt đám người Lãnh Vũ Tàn nhìn Bách Lý Kinh Hồng cũng từ đề phòng chuyển thành thân thiện hơn. Nói gì thì nói, trong chuyện này cũng nhờ có người ta giúp họ còn gì? Chèn ép lão Thái phó là chuyện mà mọi người đều nhìn thấy!
“Mà nhắc mới nhớ, tay Tiền Xung kia đắc tội gì với Thừa tướng đại nhân thế?” Mị Văn Dạ nói, không ngừng nháy mắt đầy vẻ mờ ám với Nam Cung Cẩm, cứ như đã phát hiện ra gian tình gì đó không thể để người khác biết được vậy.
Nam Cung Cẩm lườm hắn ta một cái không chút khách sáo: “Chỉ với nhan sắc đó của Tiền Xung mà cũng đòi lọt vào mắt ông đây à?”
“Phụt…” Lãnh Vũ Tàn phụt thẳng ngụm rượu trong miệng ra, “Nếu Tiền Xung mà nghe được câu nói này của Thừa tướng, có khi sẽ bị tức chết mất.”
“Dù hắn ta có không chết vì tức thì cũng chẳng sống được thêm mấy ngày nữa!” Mạnh Hạo Nhiên lắc đầu thở dài.
“Được rồi, đừng nói nhăng nói cuội nữa! Nói đi, rốt cuộc mấy người các huynh tìm ông đây có việc gì?” Nam Cung Cẩm mất kiên nhân hỏi.
Mắt mấy người nhìn láo nhìn liên một hồi, cuối cùng Mị Văn Dạ ngồi khá gần Nam Cung Cẩm không chịu nổi ánh mắt như giết người của Bách Lý Kinh Hồng, bèn ghé đầu vào sát Yến Kinh Hồng, thì thà thì thụt nói như sợ bị Bách Lý Kinh Hồng nghe thấy: “Các huynh đệ tìm huynh tới để đi thanh lâu chơi, lâu lắm rồi chúng ta có đi đâu, chẳng lẽ huynh không nhớ Phượng Ca cô nương với Trầm Tịch cô nương chút nào sao?”
Nhìn dáng vẻ bí hiểm này của hắn ta, Nam Cung Cẩm chợt cảm thấy như có một vạch đen to sổ thẳng xuống sau gáy. Đúng là lâu lắm rồi nàng không tới thanh lâu, nhưng hiếm lắm mới tới một lần, ít ra cũng phải mang chút quà mọn cho Băng Tâm chứ nhỉ? Hôm nay ra ngoài Hủy lại không đi cùng, thật đáng tiếc quá!
“Để mai đi, ta có vị huynh đệ cũng muốn đến thanh lâu cho biết một lần từ lâu rồi, tiếc quá hôm nay lại không đưa huynh ấy đi cùng. Hay là hôm nay chúng ta hẹn trước đi, tối mai cùng đi nhé?”
Thấy y thoải mái nói to chuyện đi thanh lâu thế này mà người đàn ông bên cạnh y lại như không có chút ý kiến gì, ba người cũng thầm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì thêm: “Nếu đã vậy thì quyết định thế đi, tối mai chúng ta cùng đi!”
“Được!” Vừa dứt lời, một người đi từ cửa vào chợt thu hút hết ánh mắt của tất cả mọi người.
Chiếc áo trường bào đen tuyền mang theo luồng khí âm u tàn độc, trên khuôn mặt tuấn tú vô song như ẩn chứa nụ cười, sau khi vào Nghênh Khách cư, đôi mắt đó nhìn lướt một vòng, rồi nhìn thẳng về phía đám Yến Kinh Hồng. Sau lưng hắn ta còn có một tay tùy tùng đi theo, điều kỳ lạ là không biết hắn ta dùng thứ gì để giấu đi màu mắt vốn có, lúc này đôi mắt chỉ còn lại màu đen lay láy.
Đó chẳng phải là Mộ Dung đoạn tụ sao? Vừa rồi còn trêu chọc nàng trong hoàng cung, mà giờ đã đuổi theo tới đây rồi à? Không biết tên khốn này có tức giận hay không nữa!
Bốn người đứng dậy, đang định hành lễ, Mộ Dung Thiên Thu lại dùng ánh mắt ra hiệu cho họ không cần hành lễ. Sau khi lên lầu, còn có ánh mắt của khá nhiều người dân nhìn về phía này. Chiếc bàn đó toàn là các mỹ nam, mấy người kia thì họ nhận ra, nhưng người đàn ông mặc áo bào đen này thì họ không hề quen biết.
“Các vị, đã lâu không gặp!” Mộ Dung Thiên Thu cười nói.
Đám Lãnh Vũ Tàn hiểu ý ngay, chắp tay nói: “Đã lâu không gặp!”
“Tại hạ Lãnh Tử Thần, không biết các vị huynh đài có còn nhớ tại hạ không?” Hắn ta xưng tên luôn với họ.
Lãnh Vũ Tàn nói: “Đường huynh, huynh đừng trêu họ nữa, làm gì có ai quên được huynh!” Lãnh gia là nhà mẹ đẻ của mẫu phi Mộ Dung Thiên Thu, thế nên mỗi lần Mộ Dung Thiên Thu đổi tên vi hành, đều dùng họ Lãnh, còn Tử Thần là tên tự của hắn ta. Lãnh Vũ Tàn là biểu huynh đệ của hắn ta, nhưng lúc này hắn ta gọi Mộ Dung Thiên Thu là ‘đường huynh’ đương nhiên là vì phối hợp với họ ‘Lãnh’ kia thôi.
Lúc này mấy người xung quanh mới nhìn đi chỗ khác, thì ra là đường huynh của Định Viễn Hầu.
Mộ Dung Thiên Thu mỉm cười rồi ngồi xuống, mắt vẫn nhìn Nam Cung Cẩm chằm chằm. Hôm nay hắn ta làm bé con này sợ hết hồn rồi, không biết bé con có giận không.
Mà Nam Cung Cẩm lại nhìn hắn ta như không có chuyện gì xảy ra, trong mắt còn như thêm vài phần kính cẩn.
Ngay khi mọi âm thanh đều tĩnh lặng, bàn tay đang cầm cốc trà của Bách Lý Kinh Hồng chợt ‘run’ lên một chút, nước trà và lá trà trong cốc bay thẳng ra như mũi tên, hắt thẳng về phía mặt Mộ Dung Thiên Thu. Mộ Dung Thiên Thu đứng dậy nhanh như chớp, hơi nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh được, trong mắt thoáng tràn ngập sát khí. Tên Mộ Cẩn Thần này thật quá ngông cuồng!!!
“Xin lỗi, lỡ trượt tay.” Năm chữ nhẹ nhàng vang lên, thái độ thờ ơ không mấy để tâm của hắn lại khiến cho Mộ Dung Thiên Thu thoáng sững lại. Dáng vẻ đó của Mộ Cẩn Thần cứ như bây giờ mà hắn ta so đo tính toán thì mới là chuyện bé xé ra to vậy!
Trong lòng ba người kia vô cùng hối hận, nếu biết trước là gọi Yến Kinh Hồng ra đây sẽ khiến Hoàng thượng đối mặt với Mộ Cẩn Thần, thì đánh chết họ cũng không gọi y ra.
Nam Cung Cẩm thản nhiên nói: “Lãnh huynh, huynh đừng quá để ý, dân tộc Thái đều dùng cách hắt nước để bày tỏ sự nhiệt tình mà, hơn nữa, chẳng phải Tây Võ chúng ta cũng có lễ thần Hoa đó sao, vào ngày đó, chúng ta cũng vẫn hắt nước để thể hiện sự vui mừng mà?!”
Thấy thái độ của Yến Kinh Hồng không bình thường, Mộ Dung Thiên Thu cũng biết y vẫn còn tức giận vì chuyện hôm nay suýt bị mình cưỡng bức trong hoàng cung. Nhưng hắn ta là vua một nước, lần trước bị tên Mộ Cẩn Thần này đấm cho một cú đã đành, hôm nay còn suýt bị hắn hắt nước vào người, nếu hắn ta mà chậm chạp một chút thôi, thì e là giờ trên mặt đã dính đầy lá trà rồi. Cơn tức này làm sao hắn ta nuốt trôi được!
Hắn ta hít sâu mấy hơi, nói: “Thừa tướng đại nhân, lễ hắt nước của dân tộc Thái cũng hắt cả nước trà sao?” Tuy là tức giận, nhưng hắn ta cũng không quên mình đang giả trang vi hành.
Nghe hắn ta hỏi vậy, Nam Cung Cẩm trầm ngâm một chút rồi nói: “Mọi người thường chỉ hắt nước lã để thể hiện sự nhiệt tình bình thường, nhưng khi muốn thể hiện sự nhiệt tình vô cùng chân thành, thì sẽ hắt nước trà! Ngài xem, nồng độ của nước trà này cao như vậy, chẳng phải cũng là để nói lên rằng sự nhiệt tình hiếu khách của họ vô cùng nồng hậu sao?”
“Thừa tướng đại nhân lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng, tại hạ không nói lại nổi!” Giọng điệu hắn ta rất quái gở, cơn giận ngập trời cũng chán chẳng muốn bùng ra nữa, vì hắn ta chợt nhớ đến một chuyện…Hắn ta nhìn Bách Lý Kinh Hồng với ánh mắt đầy khiêu khích, nói, “Thừa tướng đại nhân, liệu ngài có còn nhớ ngài đã hứa gì không?”
Hứa? Hứa cái gì?
Thấy y như đã quên rồi, cơn giận lại dâng lên trong lòng Mộ Dung Thiên Thu: “Cú đấm lần trước đó…”
“À! Ta nhớ ra rồi!” Thì ra là chuyện mời riêng hắn ta ăn cơm. Mời riêng… chợt nhớ đến chuyện sáng sớm hôm nay, Nam Cung Cẩm bỗng thấy hơi bất an.
“Sao hả? Muốn nuốt lời à?” Khóe môi nhếch lên nở nụ cười tàn độc, sát khí thấp thoáng hiện trên khuôn mặt hắn ta.
Nam Cung Cẩm lập tức đứng dậy: “Đương nhiên là không!” Không cần biết Mộ Dung Thiên Thu có ép hay không, thì nàng cũng vẫn phải giữ chữ tín của mình.
Nàng quay đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng: “Hôm nay chàng về trước đi!”
Bách Lý Kinh Hồng không hề muốn như thế, nhưng lần trước cũng vì mình nhất thời kích động đánh Mộ Dung Thiên Thu nên mới dẫn đến chuyện hôm nay. Vì vậy, dù hắn có bất mãn đến thế nào cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, chỉ biết trơ mắt nhìn Nam Cung Cẩm đi cùng với Mộ Dung Thiên Thu.
Nãy giờ ba người kia vẫn luôn len lén quan sát sắc mặt của hắn, cho đến tận lúc hai người kia đã biến mất khỏi cửa Nghênh Khách cư, Bách Lý Kinh Hồng mới thu lại ánh mắt của mình, trong lòng vô cùng khó chịu. Hắn có thể kéo Cẩm Nhi bỏ đi ngay lập tức, nhưng hắn cũng biết một trong những điều nàng coi trọng nhất chính là ‘chữ tín’. Nàng đã hứa với Mộ Dung Thiên Thu, thì dù thế nào cũng sẽ phải làm.
Hắn đứng dậy, đi về phía phủ Thừa tướng.
Mà sau khi hắn đi, chiếc cốc vừa bị hắn siết trong tay từ từ vỡ ra từng mảnh một!
Ba người còn lại không khỏi nuốt nước miếng. Trước giờ bọn họ chỉ biết khi phụ nữ ghen tuông thì nhà cửa không yên ổn, đến hôm nay mới biết đàn ông mà ghen tuông cũng chẳng kém phụ nữ chút nào.
“Rầm!” một tiếng, chiếc bàn trước mặt họ cũng vỡ vụn, làm Mạnh Hạo Nhiên hoảng hốt giật thót mình…
…
Hoàng thành Tây Võ, ở một khu du thuyền trên sông vô cùng tấp nập.
Nam Cung Cẩm cạn lời đứng sau lưng Mộ Dung Thiên Thu: “Hoàng thượng, ngài đưa thần tới nơi gì thế này?” Nàng vốn định tìm một nơi để mời cơm, nhưng hắn ta lại nói đã ăn rồi, nên không cần mời nữa, chỉ muốn nàng đi dạo cùng hắn ta một lúc, nhưng nơi này… Đang giữa mùa đông giá rét, nước sông đều đóng băng cả rồi, chẳng lẽ họ còn tới để chèo thuyền sao?
“Không phải!” Mộ Dung Thiên Thu cầm quạt chỉ vào lương đình ở cách đó không xa. Hắn ta đâu có nhạt nhẽo đến mức giời này đi chèo thuyền! Nhưng cũng có nhiều người còn nhạt nhẽo hơn họ nhiều, thời tiết này vẫn còn đang trượt băng trên mặt hồ để tìm một khoái cảm biến thái nào đó.
Lương đình kia xây rất cao, còn có bậc thang trùng trùng điệp điệp, các nhóm thị vệ đã canh gác hết xung quanh nên hiện giờ không có ai khác cả.
Mọi người đều rất tò mò không biết vị quý nhân nào đến mà phô trương thanh thế đến mức này. Sau khi nhìn thấy Yến Kinh Hồng, họ đều hiểu ngay! Một đám các cô nương hét ầm lên: “Thừa tướng đại nhân, Thừa tướng đại nhân…” Mức độ cuồng nhiệt hoàn toàn không kém với các fan theo đuổi minh tinh ở hiện đại chút nào, ánh mắt các cô gái nhìn thấy Yến Kinh Hồng đều như nổ thành hình trái tim vậy, vô cùng kích động!
Cũng có khá nhiều tài tử nhìn về phía này, ánh mắt đầy vẻ nồng nhiệt: “Thừa tướng đại nhân, mấy hôm trước tiểu sinh có làm một bài thơ, không biết có thể xin ngài… Ơ, Thừa tướng đại nhân, Thừa tướng đại nhân…”
Khi Yến Kinh Hồng đang cười rất nghệ sỹ, đón nhận các kiểu ánh mắt sùng bái, hâm mộ v.v… của mọi người, thì Mộ Dung Thiên Thu đã xách nàng đi lên trên lương đình kia rồi, chỉ để lại đám người đứng dưới nhìn theo bóng lưng hai người bằng ánh mắt vừa tiếc nuối vừa ai oán. Hiếm lắm mới gặp được Thừa tướng đại nhân, thế mà nói cũng chẳng kịp nói lấy một câu!
“Yến khanh, xem ra danh tiếng của khanh trong dân gian còn cao hơn trẫm ấy nhỉ!” Giọng nói quái gở vang lên bên tai Nam Cung Cẩm làm Nam Cung Cẩm sợ đến mức trắng bệch mặt. Vừa rồi nàng chỉ mải đắc ý, mà quên mất chuyện này.
“Hoàng thượng, đó là vì mọi người không biết người đi bên cạnh thần là ngài thôi, chứ nếu họ biết, đương nhiên sẽ quên béng mất thần ngay ấy mà!”
Nghe vậy, Mộ Dung Thiên Thu cũng chỉ cười lạnh một tiếng, không nói gì. Đồng tử nhuộm màu lại nhìn chằm chằm vào Nam Cung Cẩm, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc trong lòng hắn ta.
Lương đình rất cao, người bên dưới có nghển cổ lên cũng không nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Dung Thiên Thu và Nam Cung Cẩm, mà các thị vệ lại canh phòng cầu thang nghiêm ngặt, nên chỉ có duy nhất hai người họ ở trên đó.
Nam Cung Cẩm cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt hắn ta. Còn hắn ta, lại chăm chú nhìn Nam Cung Cẩm một lúc lâu, rồi mới chậm rãi bước sang bên cạnh lương đình, nhìn xuống dưới, màn sương lạnh dâng lên trên mặt băng, chậm rãi tản ra, làm tầm mắt con người ta mơ hồ đi.
“Yến khanh, khanh tới nhìn này!” Vẻ mặt Mộ Dung Thiên Thu nghiêm túc chưa từng có.
Trong lòng Nam Cung Cẩm hơi nghi hoặc, nhưng cũng đứng sang cạnh hắn ta.
Cây quạt trong tay hắn ta chỉ về phía trước, giọng nói tàn độc mang theo vẻ sắc bén và ngạo thị thiên hạ: “Ngàn dặm băng tuyết xa xăm, vạn dặm gấm vóc giang sơn mỹ miều. Khanh thấy Tây Võ của trẫm, có đẹp không?”
“Đẹp ạ!” Nhìn phong cảnh bên dưới, Nam Cung Cẩm cũng thầm cảm thán tự đáy lòng, ánh nắng mặt trời ngày đông không gay gắt, nhưng lại khiến những tảng băng trôi nổi trên mặt biển kia tỏa ra ánh sáng xanh ngọc lấp lánh. Trên bờ biển là những dãy núi trùng điệp vây quanh, tuy đã vào đông, cả ngọn núi đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng cũng chính cả mảng trời tuyết trắng này lại càng tô đậm thêm vẻ đẹp nơi đây.
“Vậy… Yến khanh của trẫm đến Tây Võ, là vì muốn hủy diệt giang sơn gấm vóc của trẫm sao?” Hắn ta nghiêng đầu nhìn nàng, mặt không có chút cảm xúc nào, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo đến kỳ lạ.
Nam Cung Cẩm kinh hãi, vội khom người quỳ xuống: “Không biết vì sao Hoàng thượng lại nói những lời này. Thần tới Tây Võ chẳng qua là vì muốn có được chức quan, mưu cầu phú quý mà thôi!”
Mộ Dung Thiên Thu nghe vậy cũng chỉ nhìn nàng, không biết có tin hay không, cho đến khi mồ hôi lạnh trên người Nam Cung Cẩm sắp chảy hết ra rồi, hắn ta mới nói: “Yến khanh, đứng lên đi!”
Hắn ta của ngày hôm nay, lạnh lùng đến bất thường, cứ như hoàn toàn là một người khác hẳn so với Mộ Dung Thiên Thu sáng sớm nay vừa muốn sàm sỡ nàng trong phòng tắm vậy. Hắn ta như thế này, rất lý trí, rất tàn độc, cũng là một trạng thái mà đấng quân vương nên có! Có lẽ, đây mới là bộ mặt thật của Mộ Dung Thiên Thu!
Nam Cung Cẩm đứng dậy, đứng đối diện với hắn. Hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Cuối cùng, Mộ Dung Thiên Thu mới chậm rãi nói: “Yến khanh, trẫm biết mục đích của khanh không đơn giản. Tuy trẫm không đoán được ra, nhưng, trẫm lại muốn khanh biết rằng, chỉ cần khanh vẫn còn ở lại Tây Võ, dù trong lòng khanh nghĩ gì, mục đích là gì, mưu cầu điều gì, trẫm cũng đều không bận tâm!” Cho dù là đối phương đã có được địa vị Thừa tướng cao quý, đe dọa nghiêm trọng đến mình rồi, hắn ta cũng không để ý!
Nghe hắn ta nói vậy, đồng tử của Nam Cung Cẩm hơi co lại! Dưới lớp tay áo bào rộng thùng thình, bàn tay nàng bất giác siết chặt lại. Lời nói của Mộ Dung Thiên Thu quá nặng, nặng đến mức làm dấy lên cảm giác hổ thẹn trong lòng nàng! Điều nàng muốn, là khuếch trương thế lực của mình, mượn Tây Võ làm đất phát triển, làm Thừa tướng chẳng qua cũng chỉ vì muốn nâng cao độ nhạy cảm chính trị của mình mà thôi. Hơn nữa, có thân phận này, sẽ xử lý được nhiều chuyện thuận tiện hơn rất nhiều. Nhưng dần dần, sau khi làm Thừa tướng, sau khi từng bước từng bước nắm gần nửa triều chính trong tay, thứ mà nàng muốn bây giờ, lại biến thành… binh quyền!
Có điều, Mộ Dung Thiên Thu đã nói ra lời như thế rồi, bảo nàng làm sao ra tay được nữa?!
“Yến khanh, hẳn là khanh cũng biết, trẫm thực sự thích khanh.” Mộ Dung Thiên Thu nói câu này xong cũng không nhìn Yến Kinh Hồng nữa mà hướng mắt về nơi xa, nhìn từng đám mây lơ lửng trên bầu trời, rồi lại nhìn giang sơn vạn dặm dưới chân mình.
Nàng biết Mộ Dung đoạn tụ thực sự thích nàng, nhưng người hắn ta thích là đàn ông, mà mình thì không phải. Hơn nữa, liệu tình cảm của đế vương được bao nhiêu phần thật lòng chứ?! Nhưng cũng không thể không thừa nhận, nhưng lời nói của hắn ta ngày hôm nay thực sự khiến nàng phải dao động. Nếu hắn ta dùng tình cảm chân thật để đối xử với nàng, thì sao nàng có thể không biết cảm ơn, thậm chí còn muốn giành lấy binh quyền và giang sơn của hắn ta được chứ?
“Hoàng thượng, thần…” Nàng thực sự không biết phải nói gì bây giờ nữa.
Mộ Dung Thiên Thu quay đầu nhìn nàng, đôi môi mỏng cong lên: “Yến khanh, từ sau khi khanh tới Tây Võ này, vẫn luôn là khanh muốn gì, trẫm cho khanh cái đó. Nhưng thứ mà trẫm muốn, khanh lại chần chừ mãi không bằng lòng cho, còn càng ngày càng đẩy trẫm ra xa hơn! Yến khanh của trẫm, lẽ nào trái tim của khanh làm bằng đá thật sao?”
“Thần…” Thời khắc này, nàng thực sự cảm thấy mình quá túng từ! Đúng thế, từ sau khi nàng tới Tây Võ, Mộ Dung Thiên Thu đối xử với nàng rất tốt, chỉ cần là thứ nàng muốn, thì không có thứ gì hắn ta không cho nàng. Thậm chí, chỉ thuận miệng nói một câu là chiếc cốc lưu ly bảy màu đẹp quá, mà hắn ta cũng có thể phớt lờ sự phản đối của chúng đại thần để ban nó cho nàng. Cốc lưu ly năm màu không khó tìm, nhưng bảy màu thì cả Tây Võ chỉ có duy nhất một chiếc đó thôi. Đó là Quốc bảo. Đến khi nghe nói nàng bán Quốc bảo đó đi để lấy tiền, hắn ta cũng không giận dữ. Mà khi nàng bước một bước lên tiên, ngồi lên vị trí Thượng Thư lệnh, hắn ta hỏi nàng, “Yến khanh, khanh có hài lòng với vị trí này không?”, nàng chỉ cười nói đùa rằng, có phải là làm Thừa tướng đâu, có gì mà hài lòng chứ?! Lúc đó hắn ta chỉ ngửa đầu cười, cười nàng quá tham lam. Thế nhưng không bao lâu sau, nàng lại trở thành Thừa tướng dưới một người trên vạn người thực sự.
Câu hỏi này của Mộ Dung Thiên Thu, rất sắc bén! Tim của nàng được làm bằng đá thật sao? Hắn ta đã đối xử tốt với nàng đến mức đó rồi, nàng có thể không thích hắn cũng được thôi, nhưng điều mà nàng luôn mong muốn lại là làm thế nào để hủy diệt Tây Võ của hắn ta, làm thế nào để giúp người yêu của mình hoàn thành nghiệp lớn thống nhất thiên hạ của hắn!
“Thôi được rồi!” Mộ Dung Thiên Thu đặt tay lên vai Yến Kinh Hồng, “Yến khanh, trẫm chỉ cần khanh biết rằng, dù khanh có làm sai chuyện gì, trẫm cũng đều sẽ tha thứ cho khanh. Có điều, trẫm vẫn hy vọng, khanh sẽ không làm trẫm thất vọng!”
Nói rồi hắn ta chắp tay sau lưng đi mất. Nhìn theo bóng lưng ngông cuồng đó của hắn ta, Nam Cung Cẩm chỉ cảm thấy rất giày vò. Một năm, nàng không hề lộ ra bất cứ sơ hở nào, nhưng hôm nay hắn ta lại nói đến nước này, chắc chắn là vì sự xuất hiện của Bách Lý Kinh Hồng nên hắn ta mới nghi ngờ nàng đến cực độ rồi. Thế nhưng, hắn ta lại vẫn giữ lại mạng của nàng, chắc chắn đây không phải là phong cách thường thấy của Mộ Dung Thiên Thu. Sự đối xử đặc thù này dành cho Nam Cung Cẩm, chỉ càng khiến nàng có cảm giác tội lỗi hơn mà thôi!
Dù nàng có làm sai điều gì, hắn ta cũng đều sẽ tha thứ cho nàng sao?
…
Nàng mơ mơ hồ hồ quay về phủ Thừa tướng, nhưng cũng không đi sang chỗ Bách Lý Kinh Hồng, mà đi về viện của Mộ Thiên Thiên.
Trong lòng nàng vô cùng hỗn loạn, nàng dám chắc rằng nếu bây giờ mà gặp Bách Lý Kinh Hồng, nàng sẽ chỉ cảm thấy càng rối rắm hơn mà thôi! Nếu để hắn chọn giúp mình, thì không cần phải hỏi nàng cũng biết câu trả lời. Nhưng nếu thực sự lựa chọn như vậy, thì một năm cố gắng của nàng sẽ trôi sông đổ biển sao?
Trong viện của Mộ Thiên Thiên, Tiểu Kinh Lan vừa ngủ trưa dậy, thấy Nam Cung Cẩm đến, thằng bé liền kêu a a lên rất vui vẻ, cánh tay nhỏ xíu quơ quơ lên như muốn nàng bế.
Trong đáy mắt Nam Cung Cẩm lập tức tràn ngập vẻ dịu dàng, đón lấy đứa bé, nàng chỉ cảm thấy đứa bé còn nhỏ thế này mà đã thông minh như vậy, thật đúng là trời sinh đã hơn người rồi! Nhưng, lúc nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn giống Quân Lâm Uyên như đúc kia, nụ cười của nàng chợt tắt lịm. Nàng đưa tay ra, khe khẽ chạm vào nốt ruồi son ở mi tâm của thằng bé, thở dài: “Nếu cha con còn sống thì tốt quá!”
Đúng thế, nếu Quân Lâm Uyên vẫn còn sống thì tốt biết bao. Nếu là hắn ta, chắc chắn hắn ta sẽ có thể cho nàng câu trả lời, chắc chắn sẽ có thể nói cho nàng biết, bây giờ nàng nên lựa chọn như thế nào. Quân Lâm Uyên, là tri kỷ của nàng, là người có thể hiểu rõ nhất trong lòng nàng đang nghĩ gì, cũng là người có tâm hồn đồng điệu với nàng nhất. Nhưng khi nàng biết có sự tồn tại của một người như vậy, sự tồn tại của một người như một phiên bản nam của nàng vậy, thì ông trời lại tàn nhẫn cướp mất hắn ta khỏi tay nàng!
“Quân Lâm Uyên, nếu huynh ở vị trí của ta lúc này, thì huynh sẽ lựa chọn như thế nào?” Nàng khẽ than thở, giọng nói nhẹ như lông hồng, lại chất chứa cảm giác đau thương.
Thượng Quan Nhược Tịch và Quân Tử Mạch đứng bên cạnh chỉ cảm thấy mũi cay xè, hốc mắt cũng đỏ hồng lên. Một năm, đã đủ để làm phai nhạt đi rất nhiều nỗi đau, nhưng có một số người, dù có mất cả đời cũng không thể xóa nhòa được dấu ấn của họ.
Một lúc lâu sau, Nam Cung Cẩm mới bật cười. Có lẽ sự ra đi của Quân Lâm Uyên, là để dạy cho nàng biết cách kiên cường hơn, dạy cho nàng biết đối diện thẳng với sóng gió, dạy cho nàng rằng… đừng bao giờ chờ mong có ai đó sẽ cho nàng câu trả lời trong lúc nàng đang hoang mang mơ hồ. Tất cả, đều do chính nàng lựa chọn, do chính nàng tự quyết định thôi!
Kiên cường, và độc lập!
Đúng thế, đây vẫn luôn là tính cách của nàng! Trước giờ chưa từng dựa dẫm vào bất cứ ai, cho dù là trong tĩnh yêu cũng vậy. Nếu nàng muốn dựa vào Bách Lý Kinh Hồng, thì cũng sẽ không có Yến Kinh Hồng của ngày hôm nay, mà sẽ chỉ có một vị Hoàng hậu Nam Nhạc rụt đầu lại đứng sau lưng hắn mà thôi!
Một cánh hoa mai bay theo gió lạnh, cuốn vào trong tã của Tiểu Kinh Lan, cũng kéo suy nghĩ của Nam Cung Cẩm quay về. Nàng khẽ cong môi cười, hôn một cái lên khuôn mặt của tên nhóc bụ bẫm kia, chọc cho Tiểu Kinh Lan bật cười khanh khách, đôi mắt nhỏ dài ầng ậc nước nhìn nàng, vô cùng đáng yêu.
Nam Cung Cẩm quay đầu sang, thấy Thượng Quan Nhược Tịch và Quân Tử Mạch đang đau buồn như vậy, liền cười nói: “Có gì đâu mà buồn chứ. Thật mà. Có những người dù không còn nữa, nhưng hắn ta vĩnh viễn sống trong trái tim của chúng ta. Có một câu rất phù hợp để dùng trong trường hợp này, đó là… chính sự vĩnh hằng, mới làm cho ký ức trở nên tươi đẹp và ấm áp hơn!”
Chính sự vĩnh hằng mới làm cho ký ức trở nên tươi đẹp và ấm áp hơn!
“Ừm!” Thượng Quan Nhược Tịch gật đầu, nhưng lại bất giác làm giọt nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt. Nàng mím chặt môi, rồi mới từ từ nhoẻn miệng cười, “Cô nói rất đúng, có gì đáng để đau buồn đâu chứ.”
Quân Tử Mạch cũng cắn môi, cố mỉm cười: “Trong thiên hạ này, Hoàng huynh là người duy nhất đối xử tốt với muội, đúng là ký ức… thực sự rất ấm áp!” Có điều, miệng thì cười, nhưng lại cười ra nước mắt.
“A! A a a…” Đột nhiên Quân Kinh Lan kêu lên a a rất to, khuôn mặt nhỏ xinh đáng yêu kia nhăn nhúm lại như bánh bao nhúng nước. Sắc mặt thằng bé rất dữ tợn, đôi mắt nhỏ kia cũng dùng ánh mắt không sắc bén lắm để nhìn ba người phụ nữ, cứ như đang vô cùng bất mãn với vẻ mặt muốn khóc lại không khóc của họ vậy.
Dáng vẻ này chọc cho cả ba người bật cười thành tiếng. Trong lúc ngơ ngẩn, Nam Cung Cẩm lại chợt nghĩ, hình như mình đã quên mất có một câu nói rằng, sinh mệnh mới, cũng đại diện cho một sự tái sinh, một cuộc đời mới phồn thịnh. Trong lòng nàng bất giác có một suy nghĩ vô cùng sến súa rằng, chưa biết chừng, tên nhóc thối Quân Kinh Lan này lại chính là Quân Lâm Uyên đầu thai ấy chứ, nếu không thì vì sao lại giống hắn ta đến vậy?!
Cười đùa mấy canh giờ, dỗ đứa bé ngủ xong, Nam Cung Cẩm mới quay về viện của mình. Tuy nàng vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời cho chuyện này, nhưng tâm trạng đã bình tĩnh hơn rồi.
Sau khi vào phòng, nàng lại nghe thấy tiếng của Bách Lý Kinh Hồng truyền tới: “Nàng… nhớ hắn ta ư?” Câu hỏi của hắn rất nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi gần như không có chút trọng lượng nào.
Nhưng Nam Cung Cẩm lại cảm thấy như có thứ gì đó đè nặng vào tim mình, nặng đến mức khiến nàng cảm thấy khó thở. Nàng gật đầu: “Ừm, ta nhớ huynh ấy!” Đặc biệt là những lúc bản thân không biết nên lựa chọn thế nào, thì người đầu tiên mà nàng nghĩ đến luôn là Quân Lâm Uyên!
Hắn ngước lên nhìn nàng, trong đôi mắt sáng đẹp như ánh trắng kia chất chứa chút phẫn nộ, và cả thất vọng: “Nàng chắc chắn rằng ta không thể cho nàng câu trả lời như vậy sao?!”
Hắn có thể cho nàng câu trả lời, nhưng chắc chắn không phải câu trả lời mà Nam Cung Cẩm muốn. “Câu trả lời mà chàng cho ta, luôn là vì muốn tốt cho ta, nhưng lại không phải thứ ta muốn.” Quân Lâm Uyên và nàng đều là những kẻ dám tàn nhẫn với chính bản thân mình, thế nên mới có thể lựa chọn những đáp án gần giống nhau. Nhưng Bách Lý Kinh Hồng, lại là người không bao giờ nỡ để nàng tàn nhẫn với chính mình cả!
“Ha ha…” Hắn bật cười, nụ cười đó, tuy vẫn đẹp như không phải người phàm trần, tuy vẫn khiến Nam Cung Cẩm nhìn mà muốn chảy máu mũi, tuy âm thanh vẫn trong trẻo như khúc nhạc tiên, cướp lấy linh hồn của người ta, nhưng lại cũng vô cùng thê lương, bất lực.
Lần đầu tiên thấy hắn cười thế này, Nam Cung Cẩm chợt có cảm giác nguy cơ ập tới, thậm chí còn khiến nàng thấy sợ hơn cả lúc bị Mộ Dung Thiên Thu áp bức nữa.
Cũng đúng lúc này, hắn đứng dậy. Sắc mặt lãnh đạm đi thẳng ra ngoài cửa, không nhìn Nam Cung Cẩm lấy một cái…
“Chàng định đi sao?” Câu hỏi này, chỉ hỏi ra thôi cũng khiến trong lòng nàng cảm thấy rối rắm đến khó chịu.
Giọng nói lành lạnh bay ra từ miệng hắn: “Coi như vậy.” Quân Lâm Uyên có thể chọn cái chết, có thể chọn rời xa, sau đó để lại một vị trí không thể thay thế trong lòng nàng, còn hắn thì không thể sao?!
Nam Cung Cẩm bỗng cảm thấy cơn giận như dâng trào: “Coi như vậy à? Coi như đi, hay coi như không đi?! Chàng biết rõ là tình cảm của ta dành do hắn ta hoàn toàn khác với tình cảm dành cho chàng. Chàng biết rõ là chỉ có chàng mới là người khiến ta muốn ở bên trọn đời. Chàng biết rõ là hắn ta chết rồi, ta sẽ dùng cả đời để tưởng nhớ, nhưng nếu chàng chết, chắc chắn ta sẽ cùng lên trời xanh, cùng xuống suối vàng với chàng. Chàng…”
Nàng vừa nói tới đây, hắn chợt quay đầu lại. Lần đầu tiên con người vô cùng lãnh đạm ấy tỏa ra cơn giận như muốn phá hủy trời đất, ngón tay thon dài trắng nõn giữ lấy vai nàng: “Đúng thế! Ta biết! Ta biết hết! Nhưng nàng nói cho ta biết đi, rốt cuộc nàng muốn ta làm thế nào thì trọn vẹn cả trái tim nàng mới chỉ có một mình ta thôi? Có phải nếu ta cũng chết đi thì mới có thể để lại một vị trí không ai có thể vượt qua ở trong trái tim nàng không? Có phải chỉ có ta chết đi rồi, sau này lúc nàng gặp khó khăn, người đầu tiên nàng nhớ đến mới là ta mà không phải là hắn ta không? Có phải chỉ có ta chết đi rồi, nàng mới có thể biết… quý trọng ta không?”
Từng câu từng chữ giống như một mũi tên sắc nhọn đâm sâu vào tim Nam Cung Cẩm!
Đến lúc này, nàng mới hiểu, điều hắn muốn không phải là vị trí quan trọng nhất trong tim nàng, điều hắn muốn không phải là sự duy nhất của nàng, điều hắn muốn không phải là thân phận nàng xác định cho hắn, mà điều hắn muốn là, trong tim nàng chỉ có mình hắn thôi!
Quý trọng. Đối với nàng mà nói, từ này thực sự rất xa lạ, xa lạ đến mức nàng đã sắp quên đi mất rồi. Nàng luôn hưởng thụ tình yêu của hắn như một lẽ dĩ nhiên, nàng luôn muốn làm gì là làm đó, trước giờ chưa từng để ý đến cảm xúc của hắn. Sau khi tới Tây Võ, tròn một năm trời nàng mới gửi thư báo tin cho hắn. Nàng chỉ nghĩ là làm thế để mình có thể tự do làm những việc mình muốn làm mà không bị hắn ngăn cản, nhưng nàng lại hoàn toàn xem nhẹ chuyện trong một năm này, trong một năm tìm kiếm mình giữa biển người mênh mông này, trái tim hắn sẽ đau đớn đến nhường nào. Chuyện hôm nay, nàng cũng chỉ nghĩ rằng đáp án mà hắn cho nàng sẽ không phải là điều nàng muốn, thế nên mới nghĩ đến Quân Lâm Uyên. Nàng xử lý chuyện này quá lý trí, mà hoàn toàn coi nhẹ cảm xúc của hắn.
Nàng rất quý trọng tình cảm này, nhưng nàng lại chưa hề quý trọng hắn. Cái thứ được gọi là tình yêu của nàng, nó là theo đuổi, là hướng về phía trước, là hạnh phúc, là phấn đấu, lại duy nhất không có chuyện dừng lại một chút, để nhìn thật kỹ người đi bên cạnh mình, hỏi hắn xem hắn muốn điều gì, hỏi hắn xem trong lòng hắn đang nghĩ gì. Câu ‘xin lỗi’ đã lên đến cổ họng rồi, nhưng nàng lại cảm thấy nó quá nhẹ nhàng… quá nhẹ nhàng…
Chẳng trách khi nàng hỏi có phải hắn định đi không, hắn lại trả lời “coi như vậy đi”… Cái mà hắn gọi là “đi” đó, tức là dùng cái chết để chứng minh địa vị của hắn trong tim nàng sao?
Lúc này, hắn cũng đã tỉnh táo, bình tĩnh hơn. Hắn vòng tay ôm nàng vào lòng, giọng nói khàn khàn lành lạnh vang lên bên tai nàng: “Quên hắn ta đi, được không?” Vừa dứt lời, Nam Cung Cẩm lại cảm thấy như có thứ gì đó lành lạnh như băng rơi xuống gáy mình.
Hắn biết, yêu cầu như thế này thực sự rất quá đáng. Hắn cũng biết, nàng không thể nào đồng ý với hắn. Nhưng hắn vẫn không kìm được phải hỏi ra thành lời. Hắn không kìm được, phải nói với nàng rằng, hắn muốn nàng quên người đàn ông kia đi…
Nam Cung Cẩm hít thật sâu mấy hơi, nói rõ từng chữ một: “Bắt đầu từ hôm nay trở đi, trong tim Nam Cung Cẩm chỉ có một người duy nhất là Bách Lý Kinh Hồng. Từ hôm nay trở đi, mỗi khi ta gặp phải vấn đề nan giải, người đầu tiên ta nghĩ đến chỉ có chàng, dù câu trả lời chàng cho ta không phải là điều ta muốn đi chăng nữa! Từ hôm nay trở đi, ta sẽ học cách quý trọng, toàn tâm toàn ý quý trọng tình cảm của chúng ta, quý trọng chàng! Chàng hãy nhớ, đây là lời hứa của Nam Cung Cẩm! Như vậy, từ hôm nay trở đi, chỉ cần ta không cho phép, thì chàng không được bỏ đi, dù là chết cũng không được!”
“Được. Cẩm Nhi, ta yêu nàng!” Từ trước đến giờ, đối với hắn mà nói, yêu không phải là phương thức biểu đạt tình cảm, mà là lời hứa dành cho nàng.
“Ta cũng yêu chàng.” Nam Cung Cẩm đáp lại hắn một câu, trong lòng cảm giác như gió thổi mây tan. Hắn có cho được nàng câu trả lời nàng muốn hay không có gì quan trọng đâu, đúng hay sai cũng có gì quan trọng đâu, nếu cứ mãi lý trí như thế, thì không phải tình cảm thực sự. Phải có sự mù quáng đúng lúc đúng chỗ, mới có thể chứng minh họ chỉ thuộc về nhau.
Thời gian như dừng lại vào thời khắc này. Giống như một bông hoa tuyết bay bay trên không trung, rồi dừng lại ngay giữa trời, rất lâu, rất lâu…
“Hinh như… đây là lần đầu tiên mình cãi nhau thì phải.” Nam Cung Cẩm cảm thán. Đúng là lần đầu tiên thật. Có rất nhiều lần hắn giận nàng, nhưng đây vẫn là lần đầu hắn bị kích động đến mức như bùng nổ mà cãi cọ với nàng.
Vì thế, người nào đó đã bình tĩnh lại, nhớ đến dáng vẻ vô cùng kích động của mình vừa rồi, cùng với những lời khiến người ta vô cùng xấu hổ kia, sắc mặt hắn liền trở nên lúc đen lúc đỏ, ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy hắn lại bắt đầu e thẹn, Nam Cung Cẩm bỗng thấy rất buồn cười: “Sao thế? Vừa rồi khí thế lắm cơ mà?”
Đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, cúi đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng. Hắn nghẹn một lúc lâu cũng không biết nên nói gì.
“Ta nói này, chàng…”
“Nàng nên biết rằng, ta có cách để khiến nàng yên tĩnh.” Ngữ điệu lạnh lùng trong trẻo nhưng lại tràn ngập vẻ đe dọa phát ra từ miệng hắn.
Đương nhiên là nàng biết! Nếu không phải là chặn miệng nàng, thì cũng là lên giường làm chuyện gì đó khiến người ta thoi thóp như hết hơi kia, thế nên nàng rất tự giác ngậm miệng lại.
“Hôm nay ta rất không vui.” Từ sáng sớm nàng ướt lướt thướt quay về, đến buổi trưa phải đứng trơ mắt nhìn nàng đi cùng Mộ Dung Thiên Thu, rồi đến bây giờ, nàng lại sang phòng Mộ Thiên Thiên mãi mới quay về. Chẳng có chuyện nào khiến hắn vui cả.
Nghe câu nói rất trẻ con của nàng, Nam Cung Cẩm dở khóc dở cười: “Vâng vâng vâng, hôm nay Tiểu Hồng Hồng nhà chúng ta phải chịu uất ức rồi!” Cái tên này, lúc lên mặt cũng ghê gớm lắm cơ!
“Thế nên nàng phải bồi thường cho ta! Sau này không được gọi ta là Tiểu Hồng Hồng nữa.” Tuy cách xưng hô này rất đặc biệt, nhưng mỗi lần nghe thấy nó, hắn đều có cảm giác rất quái.
Một vạch đen chảy dài sau gáy Nam Cung Cẩm, có những lúc nàng thực sự cảm thấy cái tính trẻ con của tên này khiến người ta không chịu nổi! “Vậy chàng nói đi, gọi là gì? Tình yêu ơi à? Hay bảo bối ơi? Hay Hồng đại gia?”
Nghe nàng liệt kê ra một loạt mà cái sau còn khiến người ta khó nghe hơn cái trước, cuối cùng còn kê cả “Hồng đại gia” vào, khóe môi hắn cũng run lên.
“Chẳng lẽ đều không hay à? Thế chàng nói đi xem gọi là gì nào? Thật ra ta cảm thấy gọi là Hồng đại gia nghe cũng hay đấy chứ!” Vì giờ ông đây đang cảm thấy như phải hầu đại gia đây này!
“Không hay!”
Khóe môi nàng giật giật, nhẫn nại hỏi tiếp: “Vậy Hồng lão gia? Hồng tiểu gia?”
“Thôi cứ gọi là Tiểu Hồng Hồng đi.” Đành chấp nhận số phận vậy.
“Lãng phí cảm xúc của ta!” Nam Cung Cẩm bĩu môi. “À phải rồi, chàng chăm sóc con Vàng nhà chúng ta thế nào?”
Nhắc tới Vàng, Nam Cung Cẩm nhạy bén phát hiện ra trong mắt tên kia không phải là vẻ ghét bỏ, ghen tuông như một năm trước nữa, mà thoáng có vẻ dịu dàng ấm áp: “Nó rất khỏe, mà lớn lên nhiều lắm rồi!” Lúc trước toàn là hắn bế nó đi, nhưng giờ đã không bế nổi nữa rồi. Mà nó thực sự cũng quá to, đưa tới đây sẽ khó tránh khỏi bị người khác chú ý, nên hắn đành để nó lại Nam Nhạc chờ họ quay về. Đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ lúc hắn chuẩn bị đi, đôi mắt màu xanh lục của Vàng ai oán buồn bã thế nào.
Giờ người ghen tuông lại biến thành Nam Cung Cẩm: “Xem ra hai người sống chung với nhau hòa thuận gớm nhỉ!”
“Ghen à?” Hắn cúi xuống nhìn nàng, đôi mắt như ánh trăng ẩn chứa nụ cười, cứ như nhìn thấy nàng ghen vì mình là chuyện rất đáng để vui vẻ vậy.
Nam Cung Cẩm còn cố cãi chầy cãi cối: “Làm gì có!” Đột nhiên nàng lại thấy rất đố kỵ với Vàng. Một năm nay nàng một thân một mình ở Tây Võ mệt đến sống dở chết dở, thế mà thằng nhóc Vàng kia lại được ở bên cạnh Tiểu Hồng Hồng nhà nàng!
Thật ra, không thể không nói, sau cuộc cãi cọ hôm nay, nàng cảm thấy hai người họ lại gần gũi hơn nhiều rồi. Cái cảm giác xa lạ, có khoảng cách vì chia xa một năm trời, cũng chợt tan biến trong khoảnh khắc này. Mà lần này sau khi cãi nhau xong, nàng nghĩ cả hai người họ đều sẽ càng quý trọng nhau hơn. Có rất nhiều lời nói, cứ đặt trong lòng không nói ra mới là tổn thương, nói ra rồi, mới có thể hóa giải những hiểu lầm không đáng có.
Thấy nàng im lặng một lúc lâu không nói gì, giọng nói trong trẻo của hắn lại vang lên: “Nàng đang nghĩ gì thế?”
“Ta đang nghĩ… ngày mai chúng ta đi thanh lâu, gọi cả Hủy đi theo được không?” Nàng nghĩ chắc Băng Tâm mà gặp Hủy thì sẽ vui lắm đây. Tuy cô nàng ấy cũng giống như mình, thích rồi còn cố cứng cổ không chịu thừa nhận!
Nghe câu này xong, hắn cũng hiểu ngay ý định của nàng. Hắn trầm ngâm một lúc, ra vẻ vô cùng do dự…
“Ôi dào! Cho ta xin đi! Ta làm vậy cũng chỉ vì nghĩ cho hạnh phúc của cái tảng băng kia thôi mà. Nếu ta mà không đẩy thêm vào một chút, thì có khi hắn ta sẽ cô đơn cả đời ấy chứ!’ Nam Cung Cẩm lại cố gắng thuyết phục.
Giọng nói thờ ơ của hắn vang lên: “Có liên quan gì tới ta sao?”
“Làm gì có chủ nhân nào như chàng chứ? Chẳng quan tâm đến chuyện hạnh phúc cả đời của thuộc hạ nhà mình gì cả!” Nam Cung Cẩm nghiêm mặt trách móc.
Trong đôi mắt sáng như ánh sao của hắn cũng tràn đầy nụ cười: “Ta phải có thù lao cơ.”
Nam Cung Cẩm nhanh chóng nhảy lên: “Vậy thì thôi bỏ đi!” Nàng quá rõ thù lao mà hắn muốn là gì rồi. Bồi thường cả chính mình vào đó thì chẳng lãi chút nào!
“Nàng không quý trọng ta!” Hắn nói với vẻ rất tủi thân và ai oán.
“…” Một vạch đen xẹt xuống, chuyện này thì liên quan quái gì đến quý trọng hắn?!
Thấy nàng có vẻ nghi hoặc, hắn lại bổ sung thêm: “Nàng có được ta rồi, nên không quý trọng ta nữa.” Vẻ mặt hắn vô cùng lạnh nhạt, nhưng vẻ ai oán trong đáy mắt lại khiến người ta có cảm giác y như một cô vợ nhỏ bị bỏ rơi vậy.
Nàng có được hắn rồi ư? Khụ khụ… Rõ ràng là tên này vô sỉ lừa gạt mình, sau đó lúc nàng bị lừa vào tròng rồi nên mới hy sinh luôn lần đầu tiên của mình mà! Sao rơi vào miệng hắn lại bị hiểu thành nàng có được rồi không biết quý trọng nữa chứ? Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tủi thân đó của hắn, nàng lại không nỡ nhẫn tâm: “Vậy chàng muốn thế nào?”
Tiếng nói vừa dứt, hai người đã lập tức chuyển địa điểm, xuất hiện trên chiếc giường rất rộng kia. Hắn cúi xuống nhìn nàng, đôi môi mỏng hơi cong lên: “Nàng nghĩ sao?”
Nàng thở dài chấp nhận số phận: “Vậy ngày mai ta sẽ đưa Hủy đi theo đấy!”
“Được.” Giờ thì hắn đồng ý rất nhanh chóng, dứt khoát.
Sau đó, tiếng rên rỉ vang ra từ phòng ngủ.
Đột nhiên, một tiếng kêu vui vẻ vô cùng đắc ý vang lên trước sắc mặt âm u đến vô tận của người nào đó: “Ha ha ha… tốt quá đi mất, ta đến tháng rồi!”