NHAN VƯƠNG - Chương 20
[Nhan Vương] Loanh Quanh
Tác giả đồng nhân: LW123
Tóm tắt:
Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》
Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)
Chuyển ngữ: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Beta: Cách Cách
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920
____________________________
Chương 20:
Ngoài cửa sổ sắc trời u ám, sét đánh ầm ầm, hạt mưa đập vào trên mặt kính, văng tung tóe như làn đạn.
Vương Tấn vào phòng tắm nước ấm, thay áo ngủ của Lý Tẫn Sơn rồi đi ra, tay áo rộng thùng thình, vạt áo dài qua đầu gối, chỉ lộ ra đôi cẳng chân thon dài rắn chắc. Ở nhờ nhà người ta, không nên đòi hỏi gì nhiều, quần áo lúc anh đến đây bị mưa làm ướt nhẹp, lúc này đã nằm trong thùng rác, khăn lông giá cả sang quý cũng cùng số phận.
Nơi này là một biệt thự nằm ở ngoại ô Ngũ Hoàn của Lý Tẫn Sơn, diện tích hai tầng hơn 500 mét vuông, trang trí theo phong cách Bắc Âu, đồ dùng trong nhà đều thiên về màu trắng, phối hợp với lò sưởi âm tường được thiết kế độc đáo, cực kỳ phù hợp với gu thẩm mỹ của Vương Tấn.
Lúc Vương Tấn đi ra phòng khách, Lý Tẫn Sơn đang nấu cơm, ngọn đèn vàng ấm áp hắt vào sườn mặt hắn, ảnh đế lạnh như băng cao xa vời vợi trên màn ảnh tựa như ngã xuống phàm trần, bỗng nhiên lây dính khói lửa nhân gian.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Vương Tấn, một tay cầm dao xắt, quay đầu cười với anh, “Đói bụng rồi nhỉ, để tôi làm vài món, anh có thứ gì không thích ăn không?”
Cảnh tượng này không hiểu sao lại thật quen thuộc, Vương Tấn giật mình, liếc mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn trên thớt, “Cậu cũng biết nấu cơm?”
“Bình thường đóng phim phải chạy show liên tục, ăn đồ ăn bên ngoài phát ngán rồi nên lúc rảnh rỗi sẽ tự mình nghiên cứu thử.” Lý Tẫn Sơn xắt rau một cách thuần thục, nhàn nhã mà tự nhiên, y như lúc hắn xem kịch bản, lại liếc mắt về phía anh, “Vương tổng làm khách quý đến chơi, không phải vừa lúc phát huy tác dụng à?”
Vương Tấn cười nhàn nhạt, “Tôi không ăn hành, gừng, tỏi, còn lại tùy khẩu vị của cậu.”
Lý Tẫn Sơn nhanh chóng làm xong, bưng đồ ăn lên bàn, mang thêm hai bộ chén đũa.
Có lẽ là vì mang thai, Vương Tấn gần đây chẳng muốn ăn gì, nhất là khi đột nhiên rời khỏi sự bao bọc từ tin tức tố của Nhan Tư Trác, trong lòng vừa trống rỗng vừa buồn phiền, càng không muốn ăn. Anh gắp được mấy đũa đồ ăn, ăn gần nửa chén cháo, đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn nôn, không muốn bị Lý Tẫn Sơn phát hiện nên cố gắng chịu đựng.
Lý Tẫn Sơn thấy sắc mặt Vương Tấn không tốt, lấy lòng bàn tay dán lên trên trán anh, sau đó lại dán lên trán mình, động tác cực kỳ tự nhiên lại vô cùng thân mật, thở ra một hơi, “May là không phát sốt. Hôm nay mưa lớn như vậy, tôi thấy anh dầm mưa đi bộ, còn tưởng mình nhìn lầm người rồi chứ.”
Vương Tấn lấy ly uống chút nước, nuốt xuống cảm giác buồn nôn cứ chực trào lên cổ họng, khóe miệng hơi nhếch lên, như tự giễu, “Ai chẳng có lúc hồ đồ chứ, tắm mưa cho mát một chút thôi.”
Lý Tẫn Sơn thay anh rót đầy ly nước, còn tin là thật mà nói, “Chuyện ảnh chụp lần trước, còn chưa kịp gặp mặt giải thích với anh. Đúng là có paparazzi theo tôi vào Renaissance, bảo tiêu của tôi không phát hiện, làm anh liên lụy rồi, thật xin lỗi.”
Vương Tấn khoát tay, không để ý lắm, lúc bước chân vào ngành giải trí, anh đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, “Là chuyện khác, không phải lỗi của cậu.”
Lý Tẫn Sơn tựa như vô ý hỏi, “Cái tên nhóc lần trước thì sao, không ở cùng anh hả?”
Nhắc tới Nhan Tư Trác, thái độ của Lý Tẫn Sơn thật thản nhiên, không hề có vẻ xấu hổ hay tức giận của một Alpha thua trận, Vương Tấn ngược lại cảm thấy hơi xấu hổ, chuyện này hai bên đều không thể cho qua được, đành phải chủ động nói, “Đó là cháu trai của vợ tôi, gần đây ở nhờ nhà tôi.”
Lý Tẫn Sơn ngoài ý muốn nhíu mày.
“Hôm ấy cậu ta thấy tôi với cậu ở hành lang, hiểu lầm, nói thế nào thì tôi với Denise vẫn là vợ chồng hợp pháp mà.” Vương Tấn mặt không đổi sắc mà bịa chuyện, “Người trẻ tuổi, tính tình không trầm ổn lắm, cậu tha lỗi cho nó nhé.”
Một cánh tay Lý Tẫn Sơn khoát lên lưng ghế của Vương Tấn, như cười lại như không mà nói, “Nhưng mà, sao tôi nhớ rõ hắn nói, tôi chạm vào Omega của hắn?”
Vương Tấn lấy phong độ của một người chinh chiến thương trường lâu năm, không tránh không né nhìn thẳng lại, mỉm cười, “Cậu nghe nhầm rồi.”
Cơ thể Lý Tẫn Sơn đột nhiên lại gần, hắn vươn tay đến sau gáy Vương Tấn, Vương Tấn còn chưa kịp né, bỗng nghe một tiếng “xoẹt” nho nhỏ, thứ gì đó sau gáy đã bị Lý Tẫn Sơn xé mất, bị giơ đến trước mặt anh như chiến lợi phẩm—- Đó là một miếng dán chặn tin tức tố mỏng như cánh ve còn ướt đẫm.
“Vương Tấn, anh còn có bao nhiêu bí mật không nói cho tôi biết?”
“Cậu điều tra tôi?” Vương Tấn che lại sau gáy theo bản năng, đáy mắt chợt lóe tia tức giận lập tức biến mất, ngữ khí dần lạnh lẽo, “Cậu đã biết rồi, còn làm thế này làm gì, muốn quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ?”
Tuyết thể sau gáy là một trong những đặc điểm giới tính của Omega, là nơi cực kỳ riêng tư, loại hành vi chưa được đồng ý đã động chạm này của Lý Tẫn Sơn, nếu bị chụp lại đăng lên mạng, chắc chắn sẽ bị những người bảo vệ quyền lợi của Omega mắng cho thối mặt.
Lý Tẫn Sơn ném miếng dán lên bàn, biểu tình bất đắc dĩ mà nói, “Loại miếng dán này, không thể dính nước được.”
Vương Tấn lúc này mới hiểu ra, anh đi dưới mưa lâu như thế, lúc nãy tắm còn quên đổi, miếng dán hẳn đã mất công dụng từ lâu rồi, có khi anh vừa lên xe, Lý Tẫn Sơn đã ngửi được tin tức tố Omega của anh rồi.
Vương Tấn nhất thời không còn gì để nói, giữa sự trầm mặc đến kỳ lạ, điện thoại của Vương Tấn đúng lúc reo lên, vừa nhấc máy, giọng nói của Nhan Tư Trác đã lập tức vang lên.
“Vương Tấn, mẹ nó anh chạy đi đâu rồi? Bên ngoài mưa lớn như vậy, sao anh không đợi tôi một chút?”
“Thôi bỏ đi…. Anh ở đâu? Tôi đến đón anh.”
“Không cần.”
Vương Tấn lười cãi nhau với hắn, trực tiếp cúp máy, điện thoại vẫn liên tục reo lên, cuối cùng Vương Tấn tắt nguồn, muốn yên tĩnh một lát.
Sau khi ăn xong Lý Tẫn Sơn rửa chén, Vương Tấn nằm trên sô pha xem TV, trên màn hình chiếu một bộ phim tình cảm, anh chọn ra từ đám đĩa phim Lý Tẫn Sơn sưu tập được.
Ngoài cửa sổ mưa dầm liên tục, mới buổi chiều mà trời đã chập choạng tối, rất thích hợp để ngủ. Vương Tấn không còn tâm trí đâu mà để ý đến phim ảnh, cơn buồn ngủ ập đến, mơ mơ màng màng mà nhắm mắt lại, lò sưởi âm tường phát ra tiếng nổ lách tách, đan xen với tiếng mưa rơi ào ào, như là một bài hát ru đơn điệu, làm Vương Tấn ngủ say.
Không biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại trời đã tối đen, mưa gần tạnh, Lý Tẫn Sơn ngồi ở ban công, đang cầm một quyển sách xem thật nhập tâm.
Vương Tấn kéo kéo áo, cảm thấy trên người hơi khô nóng, anh khó khăn lắm mới ngồi dậy được, lúc này mới phát giác hai má nóng hổi, cả người đều là mồ hôi, hơi thở của Alpha lưu lại trên áo ngủ quá mãnh liệt, thấm vào từng lỗ chân lông của anh, làm tay chân anh như nhũn ra, đầu váng mắt hoa, thậm chí trong đùi đã bắt đầu dính nhớp.
Đầu ngón tay anh hơi run, cố gắng vươn tay lấy ly nước, không cầm chắc, cái ly “cạnh” một tiếng đổ xuống bàn trà, dòng nước chảy dọc bàn chân thấm xuống thảm, Vương Tấn nhìn mà yết hầu khô khốc.
Lúc Lý Tẫn Sơn vào đến, thiếu chút nữa đã bị mật độ tin tức tố Omega nồng nặc trong không khí xộc lên đến não, Vương Tấn vành mắt ướŧ áŧ, hai má đỏ bừng, hiển nhiên là bộ dáng đang động dục. Anh thấy Lý Tẫn Sơn đi vào, cố gắng nuốt nước miếng, khó có thể chịu đựng mà khép chân lại, “…..Đừng qua đây, đi ra ngoài!”
Lý Tẫn Sơn sững sờ ngay tại chỗ, không khống chế được bước chân, “Anh đang—-”
Omega động dục thường sẽ có giai đoạn báo trước, dựa vào kinh nghiệm của Lý Tẫn Sơn, hắn có thể đoán chắc rằng Vương Tấn không hề có giai đoạn trước động dục, hơn nữa không thể nào là uống nhầm thuốc cưỡng chế động dục chứ? Mà động dục không hề dự báo, chỉ có một tình huống.
Khi ý niệm này hiện ra trong đầu, Lý Tẫn Sơn như bị sét đánh, không thể tin tưởng mà há miệng, “Kỳ động dục giả…… Anh mang thai?”
“Đi ra ngoài….” Hơi thở của Alpha từ từ chen vào từng lỗ chân lông của Vương Tấn, móng tay anh găm sâu vào trong lòng bàn tay, răng nanh cắn vào lưỡi đến bật máu, mới ngăn cản được bản thân lao về phía dòng suối mát lạnh bên kia, “Tránh xa tôi ra.”
Vương Tấn lảo đảo ngồi dậy khỏi sô pha, định đứng lên, lại lập tức quỳ rạp xuống thảm trải sàn, Lý Tẫn Sơn vội vàng chạy đến đỡ anh, bị Vương Tấn thẳng thừng hất tay ra, đề phòng cao độ.
Tin tức tố Omega ngọt ngào thật mê người, Lý Tẫn Sơn hít sâu bình ổn hơi thở, giơ hai tay làm tư thế đầu hàng, “Anh đừng sợ, tôi sẽ không làm chuyện gì xâm phạm ý nguyện của anh, anh vẫn an toàn mà. Kỳ động dục giả không cần phải quan hệ thực sự, chỉ cần một chút tin tức tố Alpha để an ủi, để tôi giúp anh, có được không?”
Vương Tấn giận dữ rống lên, “Tôi nói không cần!”
Anh chống tay lên sô pha, cắn răng đứng lên, chật vật trốn vào nhà vệ sinh, “cạch” một tiếng khóa trái cửa, cuối cùng chống đỡ không được, dựa vào tường từ từ trượt xuống đất.
Lý Tẫn Sơn bên ngoài bắt đầu gõ cửa, lo lắng hỏi thăm trạng thái của anh, thanh âm như xa xôi như truyền đến từ chân trời, xa xa gần gần, vang vang vọng vọng, dần dần không còn âm thanh.
Tràn ngập đầu óc Vương Tấn chỉ còn một cái tên.
Nhan Tư Trác, Nhan Tư Trác, vẫn là Nhan Tư Trác.
Vương Tấn nhắm mắt lại, tay vói vào đũng quần tự an ủi. Chất lỏng rỉ ra từ phía sau ngày càng nhiều, qυầи ɭóŧ ướt đẫm lạnh lẽo dán vào mông, tính khí của anh cương lên đỏ bừng, nhẫn nhịn đến cực hạn, ngay cả ý thức cũng dần mơ hồ.
Anh nghĩ đến cảnh Nhan Tư Trác chặn giữa hai đùi mình, dùng qυყ đầυ cực lớn cọ xát cửa huyệt, cắm vào thật mạnh không hề lưu tình, đâm mạnh đến mức cả người anh run rẩy… Sau đó thì sao? Sau đó Nhan Tư Trác sẽ ngậm lấy sau gáy anh, bắn tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi vào khoang sinh sản của anh, bụng anh sẽ bị bắn đến tràn đầy, lớn lên, cho đến khi…. Anh mang thai con của Nhan Tư Trác.
Vương Tấn nghĩ đến đây, eo đột nhiên nhếch lên, run rẩy mà bắn lên tay mình.
Ngoài cửa Lý Tẫn Sơn không hề lên tiếng, bóng dáng của hắn hằn lên trên cửa kính mờ, còn chưa đi xa.
Vương Tấn kiệt sức dựa vào vách tường, thở dốc nặng nề dồn dập, cả người ướt sũng, lộ ra màu phấn hồng vì tìиɦ ɖu͙ƈ. Trong cơ thể anh vẫn còn khô nóng, như vậy không đủ, không hề đủ chút nào.