NHÀN VƯƠNG MANH PHI - Chương 33: THỜI KHẮC NÀY TA ĐÃ YÊU NGƯƠI
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NHÀN VƯƠNG MANH PHI
- Chương 33: THỜI KHẮC NÀY TA ĐÃ YÊU NGƯƠI
Khí lạnh ban đêm dần tán đi, ánh bình minh chiếu xuống hai người ba chim trên mái nhà Bát Âm Lâu. Trong lúc ngày càng nhiều bướm từ xa bay tới, quấn quanh Bắc Lưu Đình hồng y; gió thổi cánh hoa lê phiêu đãng, rơi xuống nóc nhà, dừng trên mái tóc đen dài của hai người hình thành một cảnh tượng xinh đẹp kỳ ảo.
Mỗi người có một sự tao nhã khác nhau. Một hồng y xinh đẹp rực rỡ khiến người ta luyến tiếc dời tầm mắt. Một bạch y mờ ảo, thoát tục khiến người ta không dám khinh nhờn. Bắc Lưu Đình nhịn không được chuyển mắt nhìn Dung Khinh Vũ, mà Dung Khinh Vũ thì vẫn không nhìn Bắc Lưu Đình, dường như không thấy gì cả.
Không biết có phải vì ngại hay không, hay Bắc Lưu Đình nghĩ Dung Khinh Vũ nhìn không thấy cho nên không nhìn nàng nữa. Chẳng biết tại sao, khi mặt nghiêng của nàng, Bắc Lưu Đình chợt cảm thấy nàng quá mảnh mai.
Gió lạnh như vầy, nàng mặc đơn bạc như thế thì có thấy lạnh hay không? Quên mất, nội công tu vi nàng có thể cũng không kém hơn mình, làm sao lạnh được?
“Không biết, nữ tử như Dung thái phó thích nam tử như thế nào?” Ma xui quỷ khiến, Bắc Lưu Đình mở miệng hỏi.
Dung Khinh Vũ vốn đang cảm thụ ánh nắng bình minh xuyên qua tầng mây, đột nhiên nghe Bắc Lưu Đình hỏi như vậy trong lòng đột nhiên như được thêm khích lệ. Nàng không kiềm được hoảng thần, nghiêng mặt nhìn Bắc Lưu Đình.
“Bộ, có ai nhờ Bắc thống lĩnh làm mai cho ta à?” Dung Khinh Vũ tận lực thả lỏng ngữ khí hỏi. Trong lòng thì ẩn chứa vài phần chờ mong.
“Dung thái phó thật thích đùa, ngài chính là Hiền Vương phi tương lai, ai còn dám nhớ nhung Dung thái phó ngài chứ?” Bắc Lưu Đình cười nói. Sau đó khoanh tay, nhìn về phía tầng mây mênh mông đầy nắng lúc ẩn lúc hiện trên trời cao. “Nhưng nghe nói Dung thái phó có mở Tư Môi quán, nên muốn hỏi một chút, để biết đó mà. Bình thường thì nữ tử thích nam tử như thế nào? Đối với lệnh mai mối của cha mẹ thì nghĩ như thế nào?”
Dung Khinh Vũ nghe vậy trong lòng xẹt qua cảm giác khác thường, dừng một lát mới cười hỏi: “Bắc thống lĩnh hỏi như vậy, ta có thể hiểu là… vị hôn thê của Bắc thống lĩnh không hiểu được phong tình, mà ý Bắc thống lĩnh muốn hỏi, kỳ thật là phương pháp dỗ nàng vui vẻ phải không?”
Bắc Lưu Đình nghe Dung Khinh Vũ hỏi vậy hơi sửng sốt, gật đầu đáp: “Nếu ta nói đúng là như thế, Dung thái phó có thể truyền thụ mấy chiêu?”
Trong giọng nói Bắc Lưu Đình tràn đầy thích ý tùy tính, tựa hồ thật sự muốn biết biện pháp hữu hiệu để dỗ người trong lòng, nhưng lại sợ bị người ta chê cười hắn một đại nam nhân hỏi loại chuyện này cho nên ra vẻ thoải mái để che dấu tâm tình co quắp.
Mà Dung Khinh Vũ thì lại cảm thấy trái tim đau đớn từng đợt.
Không biết người làm chàng yêu là người như thế nào. Chẳng lẽ cô gái kia không yêu chàng sao? Dung Khinh Vũ không khỏi dâng lên vài phần oán hận với nữ tử không biết kia. Có được một người tốt đẹp thâm tình như vậy mà còn không biết quý trọng ư? Nàng biết, lấy tính cách của hắn, một khi yêu thì là cả đời, cho đến chết cũng không thay đổi. Nghĩ đến đây, yết hầu Dung Khinh Vũ đâm ra khó chịu, đôi mắt cũng bắt đầu đau. Trong nháy mắt đó, nàng gỡ băng tơ này xuống… Nhưng, nàng đã nhịn xuống được.
“Dung thái phó, ngài không thoải mái hả?” Lần thứ hai thấy Dung Khinh Vũ che mắt, Bắc Lưu Đình lo lắng hỏi. Và lại cảm thấy cảm giác đau đớn đó xoẹt qua lòng dạ.
“Có thể do đêm qua ngủ không được ngon, mà không sao đâu!” Dung Khinh Vũ nói, không đợi Bắc Lưu Đình truy vấn, nói tiếp: “Ta cũng không biết… Chuyện tình cảm, ai có thể nói được rõ ràng?”
Nghe Dung Khinh Vũ nói xong, mắt Bắc Lưu Đình chợt lóe, nhìn Dung Khinh Vũ sâu thêm. Tựa hồ có hơi bất ngờ đối với câu trả lời, nhưng lại cảm giác được nàng thật tình trả lời.
“Tỷ như ta nói, thời khắc này ta yêu ngài, Bắc thống lĩnh, thì ngài có cảm giác giống ta không?” Bỗng Dung Khinh Vũ nhẹ giọng hỏi.
Bắc Lưu Đình thì ‘ầm’ trong óc, mất đi tự chủ, cho là nghe nhầm, không thể tin trợn to mắt nhìn Dung Khinh Vũ.
Thời khắc này ta yêu ngài?
Vô cùng thành kính mà còn thật tình giống như đây là nàng biểu lộ tình cảm làm cho Bắc Lưu Đình kinh ngạc, tim đập nhanh hơn một cách khó hiểu, máu toàn thân cũng sôi trào một cách khó hiểu, không biết nên ứng đối như thế nào với trạng huống đột phát này. Cho đến khi nghe được tiếng cười khẽ tinh ranh truyền đến, Bắc Lưu Đình mới phục hồi tinh thần, giật mình, khuôn mặt đỏ ửng. Sau đó không được tự nhiên, có chút quẫn bách nhìn Dung Khinh Vũ nhưng dời đi, lại nhịn không được nhìn tiếp. Dung nhan nàng bây giờ được ánh ban mai bao phủ, bạch y thêu viền vàng phiêu dật trong gió sớm, nàng cười vui vẻ, mang theo giảo hoạt, dương như làm cho kỳ cảnh trước mắt bởi vậy mà càng thêm linh động.
“Người ta nói Dung thái phó ôn nhu thanh tao lịch sự, thì ra cũng có một mặt thích đùa như vậy.”
Biết rõ bị đùa giỡn, nhưng không biết vì cái gì Bắc Lưu Đình không tức giận được, thậm chí còn không cảm thấy nàng lỗ mảng. Bắc Lưu Đình nhịn không được thở dài lắc đầu. Bất giác, hắn cũng tự nhiên biểu lộ sự sủng nịch.
Dung Khinh Vũ nghe vậy thu liễm ý cười, môi vẫn vui vẻ cong lên. May mắn nàng nhìn không thấy, bằng không đôi mắt sẽ bán đứng tâm tình chân chính của nàng bây giờ.
“Hương Hương, sao ngươi không ôm mỹ nhân?” Nhìn hai con người nói chuyện một lúc, Tiểu Bát đứng trên vai Bắc Lưu Đình nghi hoặc nghiêng đầu nhìn Bắc Lưu Đình.
Bắc Lưu Đình nghe mà sửng sốt. Còn Dung Khinh Vũ thì cứng đờ. Đang lúc Bắc Lưu Đình khó hiểu, Dung Khinh Vũ chặn lại nói:
“Tiểu Bát, câm mồm, các ngươi nhận sai người rồi!”
Bắc Lưu Đình nghe được thì trong lòng khó hiểu, nhận sai người?
“Thật ngại quá, bọn chúng nghĩ ngài là chủ nhân cũ trăm năm trước. Ngài với chủ cũ của chúng… Rất giống.” Dung Khinh Vũ nói, “Mà cơ duyên xảo hợp, ta được nuôi chúng, chúng liền nhận thức ta là tân chủ. Chim chóc có lối suy nghĩ đơn giản, nghĩ đến nữ chủ nhân cùng nam chủ nhân nên là một đôi… để ngài chê cười rồi.”
Bắc Lưu Đình nghe được kinh ngạc, chủ cũ trăm năm trước? Kinh ngạc vì lời của Dung Khinh Vũ, mà không chú ý tới khi Dung Khinh Vũ nói lời này mấy con chim không hẹn mà cùng nghiêng đầu nhịn hai người; tròng mắt đảo quanh, có vẻ rất nghi ngờ.
Lúc này, Dung Khinh Vũ lại chuyển hướng, đi đến trung tâm Bát Âm Lâu, nói: “Đến lúc rồi. Bắc thống lĩnh, có thể cho mượn một góc áo được không?”