NHÀN VƯƠNG MANH PHI - Chương 30: CUỐI CÙNG CŨNG THẤY NGƯỜI
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NHÀN VƯƠNG MANH PHI
- Chương 30: CUỐI CÙNG CŨNG THẤY NGƯỜI
Phượng Ngưng Tu lại nói: “Nếu nàng là người chúng ta muốn tìm, ngươi động nàng, chúng ta sẽ không ăn nói được với người!”
“Chúng ta vào Đông Sở từ nhỏ, ẩn núp ở Đông Sở gần mười năm, ngươi còn muốn đợi thêm mười năm? Đứng nhìn Dung Khinh Vũ phát dương quang đại Đông Sở?” Người nọ lập tức phản bác nói.
Tiếp đó nói thêm:
“Dung Khinh Vũ có năng lực gì ngươi cũng biết. Hắc bạch lưỡng đạo Thương Lan đại lục, ngành nào mà không có người của nàng, không có liên quan tới nàng?
Không nói đâu xa, nói đại sự những năm gần đây đi. Bốn năm trước, Minh Tuyết Lâu ‘Minh Sát Lệnh’ vang danh bao nhiêu, người người hoảng sợ bao nhiêu, triều cục rung chuyển bao nhiêu? Kết quả lại bị Dung Khinh Vũ tóm gọn. Còn thu lại môn đệ Minh Tuyết Lâu để dùng. Nhìn bốn sát thủ tối qua ngươi phái đi ám sát Hiền vương đi, chỉ với dăm ba câu của nàng toàn bộ đã phản chiến! Ngươi có cách làm cho Mai Lan Trúc Cúc phản chiến cho chúng ta?
Còn nữa, ba năm trước, phương Bắc khô hạn, chúng ta bảo thương nhân đầu cơ đội giá, Dung Khinh Vũ lại phát lương miễn phí, kế hoạch nhiễu loạn dân tâm của ta đổ vỡ, đả kích chúng ta bao lâu?
Hai năm trước, Oa quốc phía đông xâm lược, đám hoàng tộc an nhàn sung sướng quen, một mực từ chối. Dung học viện tức thì đưa ra văn võ song Trạng Nguyên, một được bổ nhiệm Đông Chinh Đại tướng quân, một quân sư Đông Chinh. Hai người hỗ trợ lẫn nhau, chiến thắng dồn dập, mấy ngày nay đã buộc được Oa quốc ký kết trở thành chư hầu của Đông Sở. Ít ngày nữa hai vị văn võ Trạng nguyên sẽ trở về.
Ngươi xem đi, cả hoàng tộc Đông Sở có ai chịu ra sức? Vậy mà cũng không cần lo lắng Đông Sở rối ren. Mười năm trước chúng ta vào Đông Sở Dung Khinh Vũ mới năm sáu tuổi, mà đã là đương gia. Mặt ngoài là phụ tử Dung Thanh, Dung Vận tận tâm hoàn thành nguyện vọng lão đông chủ, nhưng cẩn thận nghiên cứu sẽ phát hiện, cái năm mà Dung gia bắt đầu vẻ vang chính là khi Dung Khinh Vũ lên làm đương gia. Cho tới bây giờ thì đã kéo theo toàn bộ kinh tế Đông Sở.”
Phượng Ngưng Tu vẫn im lặng nghe người nọ nói, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu, Dung Khinh Vũ đúng là chúng ta người muốn tìm, đến lúc đó sẽ có chỗ dùng cho ta, ngươi thấy như thế nào?”
Bày mưu tính kế, nắm giữ thời cuộc đối với bọn họ mà nói là không khó. Nhưng chuyện thương trường so với Dung Khinh Vũ… Phượng Ngưng Tu thật mặc cảm.
“Ta không biết sẽ ra sao, nhưng ta biết, mười năm mà Dung Khinh Vũ có đạt thành tựu như thế thì đợi thêm nữa… Chẳng lẽ ngươi muốn đợi Đông Sở giống Tây Cẩm quốc trăm năm trước kia thâu tóm cả Thương Lan đại lục chỉ còn hai đại quốc? Đến lúc đó, chúng ta đã thành chó không nhà rồi, còn ăn nói được gì với ai?” Khẩu khí người nọ có vẻ đã không kiên nhẫn.
Phượng Ngưng Tu nghe xong nhíu mi, sau đó nói: “Vậy tùy ngươi. Nếu ngươi có thể giết được nàng.” Phượng Ngưng Tu không muốn nói thêm nữa, dựa vào kiệu, nhắm mắt lại.
Lúc này, thân kiệu đột nhiên nhoáng lên, Phượng Ngưng Tu khẽ nghiêng ngả, cau mày, rồi lại giống như vô sự dựa lại vào kiệu. Trong lòng hắn biết, thật ra người kia đang cười nhạo hắn không đánh lại Dung Khinh Vũ, cho nên cố ý xóc hắn, cố ý trả thù hắn.
—
Một đêm này Dung Khinh Vũ không yên giấc. Sáng sớm, nàng đã đến Toàn Cơ Các, chỉ vì biết hôm nay sẽ được nhìn thấy người mong nhớ rất nhiều năm. Nàng đã từng nghĩ, có lẽ đời thật sự sẽ không được gặp lại người nữa. Không ngờ, nàng vẫn còn cơ hội… Nghĩ đến đây, Dung Khinh Vũ lại rối ren trong lòng. Giống như rất nhiều năm trước đây nàng vẫn là một cô gái ngây thơ, lần đầu tiên biết yêu. Dọc đường, trong đầu nàng luôn hiện lên những kí ức của nàng và người. Có hỉ có bi, có tan có hợp, mà cuối cùng cũng không thay đổi thâm tình của nhau. Nàng lại có chút không yên: Nếu người đã quên tất cả, có phải còn có có cảm giác với nàng hay không? Nhưng nhớ tới chuyện kiếp trước, nàng lại lo lắng. Chỉ cần người có thể thích mình một chút là tốt rồi, một chút là tốt rồi…
Thân ảnh cao to màu đỏ im lặng ngồi trên nóc Bát Âm Lâu, tay áo màu đỏ theo gió bày ra độ cong tươi đẹp, khuynh thế tao nhã, giữa biển hoa tái nhợt lại có vẻ xinh đẹp rực rỡ. Bắc Lưu Đình mang mặt nạ bạc, nhìn người chậm rãi đi tới mà không phát hiện ra sự hiện hữu của hắn. Lúc này, nàng – bạch y nữ tử đã đứng ở cạnh ao thật lâu, giữa những đóa hoa lê rơi xuống. Hắn nhớ rõ đêm đó nàng có công lực thâm hậu như vậy mà thời khắc này, hắn căn bản không không cố ý che dấu, nhưng dường như nàng không phát hiện ra.
Thật kỳ quái. Bắc Lưu Đình nghĩ.
Cuối mắt, Bắc Lưu Đình đưa tay vào ngực lấy ra một bọc giấy, mở từng lớp ra. Bên trong là một trái bắp nóng hổi. Hắn cắn một hơi. Vừa ăn vừa nhìn người dưới lầu. Ánh mặt trời dần lên, Bắc Lưu Đình nhìn thấy nàng cười nhạt, trông xa cách nhưng trong trẻo, ấm áp, lại ngọt ngào… mà kinh ngạc. Tất nhiên hắn chưa bao giờ nghĩ rằng đông chủ Dung thị oai phong một phương chốn thương trường sẽ có thần thái đầy nữ tính như vậy. Sau đó là một loạt động tác ăn bắp không chuẩn. Tiếng vang rất nhỏ rốt cục kinh động người dưới lầu – thật ra là một thiếu nữ gần mười bảy tuổi. Dung Khinh Vũ ngẩng đầu lên.
Sau đó, Dung Khinh Vũ rõ ràng cảm giác được hương khí kỳ dị quen thuộc kia xông vào mũi, biểu tình trên mặt hiện có đột nhiên đọng lại. Hóa ra nàng vừa mới nghĩ do nàng tưởng niệm quá sâu nên mới nghe thấy kỳ hương, sinh ra ảo giác. Nhưng giờ khắc này tỉnh táo lại mới phát hiện, thì ra người đã đến đây.
“Dung thái phó, xin chào!” Bắc Lưu Đình thấy Dung Khinh Vũ hoàn hồn lại, mỉm cười chào hỏi.
Tuy Dung Khinh Vũ không nhìn thấy, nhưng bộ dáng của người đã hiện lên trong đầu rõ ràng. Trăm năm qua cũng chưa từng phai mờ. Nàng còn nghe thấy tiếng người gặm trái bắp, vào sáng sớm, trên mái nhà… Người vẫn y như trăm năm trước, tiêu sái tùy tính, không bị thế tục lễ giáo ước thúc, nhưng hữu tình hữu nghĩa.
Đây, là người nàng vẫn yêu.
Bỗng nhiên, Dung Khinh Vũ từ kinh ngạc chuyển sang cười tươi, như một đóa hoa nở rộ, ở buổi sáng lại càng đẹp hơn.
Bắc Lưu Đình chỉ cảm thấy nụ cười đó rất nhạt, nhưng lại mở đáy lòng của hắn ra. Như một mũi tên nào đó cắm vào, Bắc Lưu Đình chỉ nghe thấy tim mình bỗng đập khác thường, hắn hoảng thần, sau đó vội vàng hoàn hồn lại. Biết mình thất thố, Bắc Lưu Đình vội sửa lại. Đột nhiên hắn thấy may mắn vì Dung Khinh Vũ nhìn không thấy. Mà một sát na vừa rồi, rõ ràng nàng mang băng tơ, nhưng hắn lại cảm giác được nàng đang nhìn rõ hắn.
“Dung thái phó dùng điểm tâm chưa, bắp được không? Là Bát Bảo Trai mới ra lò đấy!” Bắc Lưu Đình nói.