NHÀN VƯƠNG MANH PHI - Chương 28: GIỐNG NHƯ NGƯỜI TRONG TRANH
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NHÀN VƯƠNG MANH PHI
- Chương 28: GIỐNG NHƯ NGƯỜI TRONG TRANH
Dung Khinh Vũ được kết quả mình muốn, cũng không ở lại Bát Âm Lâu, trở về Dung gia.
Nam Cung Tương không có rời đi Bát Âm Lâu, mà dừng lại ở Bát Âm Lâu, đăm chiêu nhìn lầu các trước mắt. Tòa lâu này, hắn nghiên cứu mười mấy năm nhưng không thể tìm ra được cửa. Dung Khinh Vũ lại nói nàng có thể, hơn nữa còn cần Bắc Lưu Đình hỗ trợ. Đến tột cùng là nàng lấy cớ muốn gặp Bắc Lưu Đình, hay nàng thật sự có thể? Mà vì sao nàng muốn gặp Bắc Lưu Đình? Theo hắn biết, dường như Bắc Lưu Đình căn bản chưa ‘gặp’ qua Dung Khinh Vũ bao giờ?!
“Vương gia, có người theo dõi chúng ta đã lâu, có muốn thủ hạ đi xem thử?” Thường Tinh thấp giọng nói bên tai Nam Cung Tương. Tuy luôn nhìn Nam Cung Tương, nhưng tai Thường Tinh nghe được bát phương. “Hay bí mật nói cho Dung tiểu thư biết một tiếng, để nàng cũng cẩn thận?”
Nam Cung Tương nghe vậy mới hồi phục tinh thần lại, giương mắt nhìn cây cột trong ao cách đó không xa, nhẹ giọng nói:
“Lấy võ công Dung tiểu thư chỉ sợ sớm đã phát hiện. Đừng động, tránh đả thảo kinh xà, tạm thời như vậy xem bọn chúng muốn làm gì.”
Thường Tinh nghe xong, hồi tưởng lại võ công của Dung Khinh Vũ, vì thế gật đầu: “Vâng, Vương gia.”
“Thường Tinh, chuyện xảy ra hôm nay ngươi thấy thế nào?” Nam Cung Tương dừng một lát, mở miệng hỏi.
Thường Tinh nghe vậy sửng sốt. Tuy rằng Nam Cung Tương không chỉ rõ điều nào, nhưng nghĩ lại hôm nay hắn được vị trí nên hiểu ngay Nam Cung Tương đang hỏi cái gì.
“Thuộc hạ cảm thấy… chuyện hôm nay, Dung tiểu thư xem như đã thủ hạ lưu tình. Lấy thực lực Dung tiểu thư, sai người khác giả mạo hái hoa tặc bắt Tư Mã thái phó căn bản không cần tốn nhiều sức.” Thường Tinh nói, nhịn không được nhìn biểu tình Nam Cung Tương.
“Ừ.” Nam Cung Tương khẽ gật đầu, làm cho người ta không nhìn ra hỉ giận, dừng một lát lại hỏi: “Ngươi có biết bốn người gặp được trên đường hôm nay không?”
Thường Tinh nghe vậy, hơi cau mày, suy nghĩ một lát mới mở miệng:
“Thuộc hạ nhớ người gọi là ‘Mai Mai’… là người đứng đầu trong thập đại mỹ nam của thiên hạ: Vô Hận công tử. Năm đó nghe nói hắn xuất thân từ tổ chức Đệ nhất sát thủ ‘Minh Tuyết Lâu’ của Thương Lan đại lục, cùng Bạch Như Khanh, Hạ Hầu Dật, Mộng Thu Hồi bốn người kết bạn. Nếu thuộc hạ đoán không sai, người gọi là ‘Hoa Cúc ‘ hẳn chính là Tiếu Diện Diêm La Mộng Thu Hồi.”
Thường Tinh nói ra điều mình biết, chỉ là hắn cũng không biết Mộng Thu Hồi vì thay cho lão Đại nên đi theo Dung Khinh Vũ sửa họ Dung.
“Bốn người này, tùy tiện chọn một người đều có thể dễ dàng xuất nhập phủ Thừa tướng. Chỉ với một câu của Dung tiểu thư, chỉ sợ hôm nay Tư Mã thái phó bị hái hoa tặc bắt cóc sẽ không là lời đồn, mà là sự thật.”
Thường Tinh nói thêm, lại nhìn thần sắc Nam Cung Tương, Thường Tinh nghĩ: Bốn người Mai Lan Trúc Cúc vì lấy lòng Dung Khinh Vũ mà đưa lên kỳ trân châm chước hoa huyết sắc, dù cuối cùng mục đích bọn họ không đạt được nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe Dung Khinh Vũ an bài. Sau đó lại cảm thấy: Tuy vương gia có vẻ không để ý mấy, nhưng thiên vị Dung Khinh Vũ mà tức giận. Vì thế Thường Tinh dừng một lát, đánh bạo mở miệng:
“Nếu tối hôm qua Dung tiểu thư bị hái hoa tặc mang đi… Thuộc hạ nghĩ, chuyện này đã đủ khiến một nữ tử thanh bạch treo cổ tự sát.”
Nam Cung Tương nghe xong Thường Tinh nói, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, cười nhạt, khẽ hỏi: “Ngươi cảm thấy, ngày hôm qua nếu Dung tiểu thư đánh không lại Tư Không tiểu thư sẽ tự sát?”
Thường Tinh chỉ cảm thấy Nam Cung Tương đột nhiên cười lên, ánh mắt sáng chói tứ phương, trong sạch xinh đẹp khiến toàn hoa đều thất sắc, hắn không khỏi sửng sốt. Sau đó mới từ từ nói:
“Thưa, hẳn là sẽ không. Nhưng thuộc hạ lại cảm thấy, không thể bởi vì đối phương có năng lực mà thương tổn như không hề gì.”
Nam Cung Tương cười nhìn Thường Tinh, gật đầu nói: “Không tồi, ngươi thông thấu như vậy, tiến bộ không nhỏ.” Nhớ lúc chàng thuộc hạ này mới vừa phục vụ cho mình, vẫn luôn biểu hiện chất phác thụ động. Coi như là người cẩn thận, nên an bài hắn thành ám vệ. Còn Thường Túc linh hoạt thì trở tùy thị.
Thường Tinh nghe vậy đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, mở miệng nói: “Là Vương gia có cách dạy.”
Nam Cung Tương nghe xong lại cười lắc đầu: “Học được miệng lưỡi trơn tru rồi à?” Giọng nói cũng không thấy tức giận.
Dừng trong chốc lát, Thường Tinh nhìn Nam Cung Tương, nhớ tới chuyện vừa rồi Nam Cung Tương nói với Dung Khinh Vũ, nhịn không được hỏi:
“Vương gia… Ngài… ngài thật sự để Bắc thống lĩnh gặp Dung tiểu thư?”
Nam Cung Tương nghe vậy, bỗng nhiên dừng suy nghĩ, không trả lời vấn đề Thường Tinh hỏi ngay, mà chuyển mắt nhìn biển hoa sum xuê phía xa xa. Ánh mắt chợt thâm sâu như màn đêm, làm cho người khó đoán hắn đang suy nghĩ gì.
Thấy vậy, Thường Tinh cũng không hỏi nữa, chỉ là lo lắng nhìn Nam Cung Tương.
–
Bên này, Dung Khinh Vũ vừa trở lại Dung phủ, chợt nghe nói người trong cung đến. Thì ra là đọc tứ thánh chỉ hôn. Ngồi trên xe ngựa, Dung Khinh Vũ dừng một hồi lâu, mới để Dung Hoan dìu xuống xe.
Nạn này như thế nào cũng không tránh khỏi. Muốn đến sẽ đến. Nghĩ biện pháp giải quyết vậy. Nàng nghĩ.
Xe ngựa đi thẳng vào cửa Dung gia đại trạch nguy nga. Hai bên tám hộ viện, cúi đầu cung kính nghênh đón. Xe ngựa vẫn đi thẳng vào nội đình, chạy băng băng trên đá hoa cương dưới đất, xuyên qua một hoa viên to lớn mới dừng lại trược đại sảnh.
Vừa nghe tiếng ngoài cửa, công công đang đứng trong phòng nội thưởng thức bộ tranh thuỷ mặc xoay người lại. Tay áo màu xanh vung lên một độ cung tuyệt đẹp. Quan mạo trên đầu hai bên rũ tua xuống màu vàng vì phong tư đó mà lay động, khiến cho người nọ đứng đó thanh dật hơn.
Ánh mắt nam tử thâm thúy như sương mù dày đặc lượn lờ nơi thanh sơn lục thủy, nhìn như thanh minh kì thực khiến người ta không nhìn thấy được điều gì, làm cho hắn vốn tuấn mỹ bất phàm tao nhã tăng thâm vài phần thần bí cổ xưa. Như sớm giao thiệp với đời, thấu hồng trần, đạt cảnh giới thế ngoại cao nhân tu đạo, lại như thơ trong tranh.
“Không biết Phượng tổng quản đến, để Phượng tổng quản đợi lâu.” Dung Hoan dìu Dung Khinh Vũ đi vào, nàng hơi nghiêng mặt, áy náy nói với Tổng quản thái giám Phượng Ngưng Tu.
“Do nô tài tới không đúng lúc, không biết có chậm trễ Dung thái phó làm việc hay không?” Phượng Ngưng Tu khẽ nói. Không bén nhọn như những thái giám khác, giọng nói của hắn ngược lại rất dễ nghe. Một kiểu khác biệt, lọt vào tai tạo nên một cảm giác khiến người ta ảo giác rằng mình đang được gột rửa, thể xác và tinh thần an hòa, như bản thân đang lạc trong thanh sơn lục thủy.
ݝV