NHÀN VƯƠNG MANH PHI - Chương 23: ĐÃ CÓ NGƯỜI TRONG LÒNG?
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NHÀN VƯƠNG MANH PHI
- Chương 23: ĐÃ CÓ NGƯỜI TRONG LÒNG?
Nam Cung Tương bất giác buông mắt xuống nhìn những ngón tay thanh tú nhỏ xinh của Dung Khinh Vũ đang cầm ấm trà, nhìn nàng rót trà vào chén không rớt một giọt. Bỗng có mùi hoa cúc thoang thoảng, làm cho người ta nghe mà thanh thản. Còn có thêm một mùi hương khác nữa, nhưng đã lẫn vào mùi trà, hiệu quả cũng như nhau. Nam Cung Tương không khỏi nâng mắt nhìn Dung Khinh Vũ, nhìn băng tơ thêu hoa văn đặc sắc màu lam của nàng, nhìn màu son trên môi của nàng. Dừng một lát, Nam Cung Tương hỏi:
“Vì sao Dung tiểu thư muốn vào Bát Âm Lâu? Nó chỉ là một tòa nhà trăm năm qua không mở ra được mà thôi. Dường như không có phong cảnh đặc biệt gì cả.”
Khi nói chuyện, Nam Cung Tương dựa vào sau, hai tay giấu trong tay áo, tư thái ốm yếu như mọi ngày nhưng trông có vẻ lười nhác tùy ý hơn.
“Trăm năm qua không ai có thể mở ra, đây cũng coi như phong cảnh đặc biệt rồi.” Dung Khinh Vũ cười nói.
Nam Cung Tương nghe vậy ngạc nhiên vô cùng, nhìn chằm chằm đôi mắt được băng tơ che lại của nàng.
Cho dù phong cảnh có đặc biệt, nàng vẫn không thể thưởng thức được mà. Hắn nghĩ.
Nhìn kiều nhan Dung Khinh Vũ, dù nàng lộng lẫy, cẩm y ngọc thực đầy đủ, Nam Cung Tương vẫn không nhịn được mà thương tiếc nàng từ đáy lòng. Mù từ nhỏ, lại có thể làm cơ nghiệp trăm năm Dung thị hưng thịnh hơn các đời trước, và còn có võ nghệ cao cường. Vậy nàng đã phải trả giá bao nhiêu cho tấm huyết và cố gắng?
Tuy Dung gia là thương nhân hoàng tịch, đúng là chỉ chuyên kiếm tiền, nhưng mục đích cuối cùng chính là duy trì thiên hạ Đông Sở thái bình. Mà nàng đã làm nhiều như vậy, lại còn đeo bêu danh trên lưng…
Nam Cung Tương nhớ lại lúc ở tẩm điện, tuy lúc ấy thái độ phụ hoàng và các hoàng huynh đều thận trọng, bây giờ nghĩ lại, thấy giống như đang thảo luận món hàng khó giải quyết nhưng không thể không không giải quyết.
“Hạ quan thỉnh cầu khiến vương gia khó xử?” Thấy Nam Cung Tương thật lâu không nói, Dung Khinh Vũ hỏi.
Được Dung Khinh Vũ nhắc đến, Nam Cung Tương mới hoàn hồn, vội đáp: “Nếu Dung tiểu thư muốn, vậy cùng đi đi.”
“Đa tạ vương gia.”
Nam Cung Tương nhìn Dung Khinh Vũ, chớp mắt, nói: “Với bổn vương, nàng không cần phải nói lời tạ ơn.” Hắn dừng một lát, nói thêm, “Về sau nếu nàng muốn đến đó, thì cứ đến, không cần thông qua bổn vương.”
Dung Khinh Vũ nghe Nam Cung Tương nói mà cầm chén khựng lại. Nàng nghe ra Nam Cung Tương nói lời dịu dàng hơn tối hôm qua, và còn từ xưng hô Dung tiểu thư chuyển thẳng sang ‘nàng’. Chỉ là…
“Nghe nói mấy năm nay, Tư Mã thái phó ở Toàn Cơ Các giúp vương gia không ít.” Dung Khinh Vũ buông chén, nhẹ giọng nói. “Đúng là hồng nhan tri kỷ của vương gia.”
Thật ra, nàng cũng rất lấy làm lạ. Bỏ ân oán cá nhân ra, Tư Mã Vân Lang có thể xem như là tài nữ hiếm có. Thập đại kỳ nữ trong thiên hạ, Tư Mã Vân Lang được xếp thứ nhất. Một tài nữ như vậy, hơn nữa còn là mỹ nữ danh môn thì nên hấp dẫn nhiều nam nhân vào không phải sao? Mà sự thật là, cũng nghe nói Tư Mã Vân Lang có rất nhiều người ngưỡng mộ. Nàng vốn đã nghĩ Nam Cung Tương hẳn là người nổi bật nhất trong số đó. Hai người này cộng sự với nhau ít nhất hơn bốn năm, vậy mà Nam Cung Tương thật sự không có ý nghĩ gì với vị hồng nhan tri kỷ này?
Chuyện trong đại điện hôm đó nàng cũng có nghe nói được một ít. Là Nam Cung Tương nói rõ, chỉ lấy một chính phi. Làm lão hoàng đế cự tuyệt Tư Mã Vân Lang chủ động cầu hôn ở trước mặt mọi người.
Nam Cung Tương nghe Dung Khinh Vũ nói, hắn vẫn còn đang nhìn nàng với ánh mắt buồn bã, nghe ra ý ngôn tại ngoại của nàng. Sau đó nhớ lại đêm qua nàng cầu hưu thư của hắn. Chẳng lẽ nàng ghét hắn sao? Tuy ngôn ngữ và biểu tình của nàng không hề có xem thường, nhưng trong nháy mắt này, Nam Cung Tương tin tưởng, những nụ cười của nàng có giấu lưỡi dao.
Đôi mắt trong và sáng chậm rãi dời đi, không nhìn Dung Khinh Vũ nữa, lông mi dài rũ xuống, Nam Cung Tương cầm chén trà trong tay nhấp một ngụm. Hắn chỉ cảm thấy chén trà thơm ngát này thật đắng.
“Không biết mấy năm nay Dung tiểu thư xây có dự tính gì mà xây trường học miễn phí? Là buộc mấy đứa trẻ đó tương lai đều phải có thành tựu, tiện đà báo đáp có phải không?” Nam Cung Tương nuốt ngụm trà, rồi mới hỏi. Một câu hỏi trực tiếp, có vẻ như không nghi ngờ Dung Khinh Vũ giúp đỡ người nghèo là dụng tâm.
Dung Khinh Vũ nghe Nam Cung Tương nói, khá là kinh ngạc. Nam Cung Tương hiểu hết ý của nàng, và lại dùng câu hỏi tương tự hỏi lại nàng. Dung Khinh Vũ thở dài trong lòng, đáp:
“Giúp bọn họ là chuyện của hạ quan. Về phần đối phương có muốn báo đáp hay không; dùng phương thức nào để báo đáp; hay hạ quan không nhận bọn họ báo đáp… đây là vấn đề của đôi bên. Cho nên, không thế bởi vì một bên nhất sương tình nguyện mà quyết định chuyện của hai phía.”
Đây chính là điều Nam Cung Tương muốn biểu đạt đi. Tư Mã Vân Lang trợ giúp, là ý nguyện của bản thân nàng ta. Đúng là Nam Cung Tương yêu dân, nhưng cũng không thể để Tư Mã Vân Lang lấy cớ đó mà buộc Nam Cung Tương phải yêu nàng.
Những chuyện khác không thể đơn phương miễn cưỡng, huống chi là chuyện tình cảm?
Dung Khinh Vũ nói xong, cũng không nghe Nam Cung Tương đáp. Nhưng nàng cảm giác được Nam Cung Tương đang nhìn mình, nghe được hắn thở, và nàng còn cảm thấy mình hiểu tâm tình bây giờ của hắn. Chỉ vì hô hấp của hắn đã thư thái hơn. Xem ra, Nam Cung Tương vừa lòng với đáp án của mình. Dung Khinh Vũ nghĩ.
“Nàng… đã có người trong lòng? Hay…” Câu nói kế tiếp Nam Cung Tương chưa nói hết, nhưng hắn biết Dung Khinh Vũ sẽ hiểu.
Qua tiếp xúc ngắn ngủi, hắn có thể cảm giác được nàng không phải là loại người mặt này mặt kia. Tuy rằng hắn cảm thấy mình hỏi hơi đường đột, nhưng đối với vị hôn thê mới gặp mới biết có một ngày này, Nam Cung Tương luôn cảm giác được một sự thân thiết khó có thể nói mỗi khi đối mặt với nàng. Không biết là bởi vì nụ cười dịu dàng ấm áp của nàng, hay bởi vì những việc tốt của nàng làm được nghe từ trước…
Mặc dù cũng không có yêu thích nữ tử trước mắt này bao nhiêu, nhưng hắn cũng không hề ghét nàng. Hắn còn cảm thấy rằng, sau này có nàng làm bạn có lẽ cũng không xấu.
Nhưng, ý của nàng dường như tương phản với hắn. Không nhịn được, Nam Cung Tương thật sự muốn biết suy nghĩ thật lòng của nàng.
Dung Khinh Vũ hơi sửng sốt, không ngờ Nam Cung Tương sẽ trực tiếp hỏi nàng có người yêu chưa. Tuy Dung Khinh Vũ không nhìn thấy, nhưng nàng nghe được hơi thở Nam Cung Tương không ổn định. Và nghe được trong không khí mơ hồ có mùi dược thảo thơm ngát đến từ trên người Nam Cung Tương.
Dung Khinh Vũ ý thức được rằng bản thân đang đối mặt với một người vốn rất có năng lực, nhưng cuối cùng bị người hãm hại mà tổn hại thân mình.
Năm xưa hắn thiếu chút nữa đã trở thành một thế hệ kỳ tài mới sao?
Tựa như người đó, năm xưa nếu không có chí thân ám hại, huy hoàng của người đó cũng sẽ không ngắn ngủi như vậy, cũng sẽ không…
Nghĩ đến đây, tim Dung Khinh Vũ đau đớn. Không biết là vì tưởng nhớ người kia, hay gặp được nam tử đồng cảnh ngộ. Nam tử trước mắt nhất định cũng từng bị đả kích rất lớn… có phải không?
Lời đến yết hầu lại đột ngột ngăn lại. Không phải Dung Khinh Vũ sợ làm tổn thương tình cảm của Nam Cung Tương, mà là lo lắng tổn thương đến lòng tự trọng của hắn. Nhưng vừa nghĩ đến người đó đã chuyển thế, còn sắp được gặp mặt… Có một số việc, nàng phải tính toán trước.