NHÀN VƯƠNG MANH PHI - Chương 20: TẶNG VÀI BỘ NỘI Y
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NHÀN VƯƠNG MANH PHI
- Chương 20: TẶNG VÀI BỘ NỘI Y
Đường đường đệ nhất tài nữ của Đông Sở – thái phó Tư Mã Vân Lang mà tư vật bị treo tại cột cờ ở cổng thành!
Hôm nay là ngày nghỉ của các đại thần, vậy mà đế đô Đông Sở còn huyên náo hơn mọi ngày. Chỉ vì sáng sớm, binh lính tuần thành phát hiện một tư vật của nữ tử có viết một hàng chữ bị đóng treo lên ở nơi đông người.
Lại nói, tư vật đó vì sao lại liên lụy đến Tư Mã Vân Lang?
Bởi vì trên chiếc áo yếm đó có một chữ ‘Lang’ bằng chỉ đỏ. Mà chữ Lang này tại đây, ở kinh đô hoàng thành này chính là một cái tên độc nhất vô nhị. Năm xưa, khi Tư Mã Vân Lang được sinh ra, Thái hậu đã ban tặng. Mà hàng chữ trên đó mới làm làm cho người ta giật mình hơn: Đệ nhất hái hoa tặc Thương Lan đến chơi, để lại lưu niệm!
Và, tin tức Đệ nhất tài nữ bị Đệ nhất hái hoa tặc làm bẩn một truyền mười mười truyền trăm. Chưa tới một canh giờ, đã sôi trào toàn bộ đế đô Đông Sở.
Càng đồn thì càng sâu. Có phải Tư Mã Vân Lang vẫn còn trên tay dâm tặc?
Điều này làm cho Tư Mã Vân Lang vốn đang ở nhà dưỡng thương sao có thể ngồi yên? Không ra làm sáng tỏ chứng minh mình trong sạch thì không được!
Cho nên, dù binh lính tuần thành sớm đã phát hiện, nhưng được người nào đó cố ý ám chỉ nên cũng không ai dám lấy xuống.
Mãi cho đến khi gia nhân Tư Mã hung hăng khoan thai đến trễ.
Tư Mã Vân Lang xấu hổ và giận dữ, mắt phun hỏa, nhưng vẫn xuống xe ngựa, đứng bên cạnh xe ngựa, nhìn nha hoàn của mình bay lên cột cờ gỡ đồ tư xuống.
Kiều nhan đã được dùng thuốc đặc trị để giảm bớt các vết sưng phù, ngay cả khăn lụa cũng không che, còn mặc cho người ta không kiêng nể gì đánh giá.
“Này, đây thật sự là Tư Mã thái phó? Không giống nha!”
“Đúng vậy đúng vậy, có vẻ hơi đen một chút…”
“Đúng luôn. Hơn nữa ta nhớ đêm qua khi đi ngang phủ Thừa tướng Tư Mã ta thấy nàng còn… Mà bây giờ sao thấy béo lên nhiều nhỉ?”
“Không phải là người khác dịch dung chứ?!” Ai đó hoài nghi, lại kích thích hàng ngàn gợn sóng.
…
Các loại tin đồn nhảm vào tai, nhất là hoài nghi thân phận khiến Tư Mã Vân Lang tức giận, nghiếng răng kèn kẹt, thiếu chút nữa phát hỏa nhưng mà còn phải bảo trì hình tượng. Bởi vì nàng phải đứng ra chứng minh mình bình tĩnh tự nhiên đứng đây, và càng phải biểu hiện sự tức giận vì bị đổ oan, vậy mới có thể vạch trần chuyện này. Mà trên thực tế, Tư Mã Vân Lang tức giận thật!
Mặc dù xuất đầu lộ diện trước công chúng sẽ làm nhiều người đối chiếu tư vật đó vào với nàng, nhưng, so với đeo ô danh thất trinh trên lưng thì tốt hơn.
Ai? Là ai dám hại nàng?
Mà trong đầu Tư Mã Vân Lang lúc này hiện lên người đầu tiên là Dung Khinh Vũ! Cũng không có nghi can thứ hai.
“Thật không ngờ, Tư Mã thái phó cũng dùng sản phẩm của ‘Nữ Phường’ Dung thị chúng ta.” Giọng nói lành lạnh trào phúng xuyên qua đám người hỗn tạp, vui sướng khi người gặp họa truyền vào trong tai Tư Mã Vân Lang.
Tư Mã Vân Lang nghe vậy quay đầu lại. Thấy nha hoàn Dung Hoan bên cạnh Dung Khinh Vũ đang đánh xe. Phía sau Dung Hoan, màn che thất thải lưu ly lộng lẫy phấp phới, người ngồi bên trong xe ngựa không phải Dung Khinh Vũ thì còn là ai? Một làn gió nhẹ đúng lúc thổi qua, nhấc lên màn che nửa trong suốt làm cho Tư Mã Vân Lang thấy rõ ràng Dung Khinh Vũ bình thản ngồi ở đó. Trên tháp là một bộ trà cụ; hương trà thanh nhã theo làn gió xông vào mũi Tư Mã Vân Lang.
Dung Khinh Vũ vẫn che băng tơ, nhưng xiêm y đã khác. Hôm nay Dung Khinh Vũ mặc một thân lam nhạt. Cẩm y thêu hoa văn xanh đậm. Tay áo như mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Bình thường nàng không thường mang trang sức, nhưng hôm nay đặc biệt có thêm một con điệp lam. Hồ điệp đó không giống hồ diệp bình thường có cánh cứng ngắc kẹp trên tóc, mà là có cánh đặc biệt, sẽ lay động theo gió giống như phiên vũ.
Khi Dung Khinh Vũ tĩnh dật ôn nhu nhưng đẹp một cách linh động, thì tự nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Biết rõ, nữ nhân này là người nguy hiểm nhất Đông Sở, thậm chí toàn bộ Thương Lan đại lục. Nhưng vẫn không ngăn được nội tâm hướng về cái đẹp. Mà vốn chỉ là tò mò nhìn một chút, vậy mà lại không dời mắt được. Chỉ vì đôi môi đỏ thắm gợi lên nụ cười mỏng manh, phảng phất có ma lực khó hiểu làm cho người ta kìm lòng không đậu mà trầm mê trong đó.
Tư Mã Vân Lang nhìn Dung Khinh Vũ, chỉ cảm thấy lửa giận đang nhen nhóm áp chế ở lồng ngực bị bùng lên, gần như sắp che đi lý trí của nàng. Những người khác có lẽ không chú ý tới, nhưng Tư Mã Vân Lang vẫn nhìn ra ngụ ý nụ cười của Dung Khinh Vũ. Tuy rằng Dung Khinh Vũ không nói lời nào, nhưng trào phúng đã hiện rõ. Hoàn hảo đúng lúc Tư Mã Vân Lang tỉnh táo lại, cho nên không có ở trước công chúng dưới thất thố đi lên xé cái mặt Dung Khinh Vũ.
Hít sâu mấy hơi để bình tĩnh, xả ra một nụ cười, cố ý xem nhẹ lời Dung Hoan. Tư Mã Vân Lang đến gần xe ngựa Dung Khinh Vũ chào hỏi. Còn trong lòng là thầm hận: Dung Khinh Vũ, ngươi chờ đó!
“Đồ của Tư Mã thái phó treo ở ngoài một đêm như vậy chắc cũng ô uế rồi. Nếu Tư Mã thái phó thích ‘Nữ Phường’ của Dung thị chúng ta như thế, vậy… Hoan Hoan, em nhớ nói với Ngô chưởng quỹ một tiếng, mang mấy bộ đến Tư Mã phủ. Tư Mã thái phó, đồ cũ rồi thì cũng nên bỏ thôi.”
Dung Khinh Vũ chợt nói. Giọng nói ôn nhu dễ nghe. Nếu không nghe nội dung nàng nói gì đó mà chỉ nghe thanh sắc thì sẽ làm người ta ảo giác rằng nàng chỉ là muốn tặng đồ mà thôi. Chứ không phải đang đâm chọc.
Tư Mã Vân Lang vừa nghe tức giận thiếu chút nữa hộc máu. Mà đúng là Tư Mã Vân Lang cảm thấy ngực hơi nhói, nàng bưng kín ngực.
“Tiểu thư, ngài không sao chứ?” Nha hoàn Tư Mã Vân Lang phát hiện Tư Mã Vân Lang khác thường, đuổi bước lên phía trước đỡ Tư Mã Vân Lang, căm thù nhìn xe ngựa Dung gia.
Còn Tư Mã Vân Lang thì thầm hận trong lòng: Quả thật, kiểu dáng nội y này chỉ có Nữ Phường mới có.
Hôm nay bị đối thủ một mất một còn trêu cợt, thậm chí còn bị phát hiện dùng sản phẩm của đối thủ, trong lòngTư Mã Vân Lang xấu hổ và phẫn nộ đã không thể diễn tả bằng ngôn từ. Nhưng nàng vẫn nhịn. Tư Mã Vân Lang cảm thấy Dung Khinh Vũ tuyệt đối là cố ý chọc giận nàng. Mà nàng, tuyệt đối không thể thua!
“Vậy đa tạ Dung thái phó!” Tư Mã Vân Lang nói, mà cơ hồ là nói từ kẽ răng, gằn ra từng tiếng.
Dung Khinh Vũ nghe xong, cười sâu thêm, không khỏi bội phục Tư Mã Vân Lang giỏi nhịn. Tức đến như thế, còn có thể bảo trì dáng vẻ.
“Ừ. Hoan Hoan, đi thôi.” Dung Khinh Vũ khẽ nói. Không muốn phải nhiều lời.
Mà tư thái này lọt vào trong mắt Tư Mã Vân Lang là cao cao tại thượng bố thí, làm cho nàng lại cảm thấy nội khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, trước mắt biến thành màu đen.
Dung Hoan lên tiếng trả lời, nhìn Tư Mã Vân Lang, nhẹ nhàng đá vào con ngựa, vui vẻ kéo dây cương đuổi xe đi.
Mà đứng ở bên đường, rõ ràng thấy hai nàng sóng ngầm mãnh liệt.
“Ta hôm nay xem như lần đầu tiên chứng kiến, hóa ra sói đội lốt cừu còn có thể dùng để hình dung nữ nhân! Quả nhiên độc nhất phụ nhân tâm!” Thường Túc lau rán đổ mồ hôi lạnh, đối với tình hình vừa rồi thổn thức không thôi.