NHÀN VƯƠNG MANH PHI - Chương 17: TỰ MÌNH XUẤT HIỆN ĐI!
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NHÀN VƯƠNG MANH PHI
- Chương 17: TỰ MÌNH XUẤT HIỆN ĐI!
Dung Khinh Vũ không có lên tiếng trả lời, ý thức lúc mê lúc bất định, đã lọt vào vòng ngực ấm áp.
“Ngươi biết chàng đã tái sinh có phải hay không…” Lời cuối cùng của Dung Khinh Vũ tựa như làn khói, bị gió lạnh của đêm thổi đi.
Người tới nghe vậy cũng không ngạc nhiên bao nhiêu, câu trả lời chính là một tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Nếu kết quả vẫn là bế tắc, ta tình nguyện ngươi vẫn không biết…”
“Bà mẹ nó ai nữa vậy? Có để cho người ta ngủ hay không?” Đột nhiên có một tiếng quát lớn vang lên từ dưới mái hiên.
Lúc Nam Cung Nguyệt Ly nghe thấy tiếng chửi, hắn đã ôm Dung Khinh Vũ thả người lướt đi.
Mỗ đồ tể cầm dao đứng dưới lầu vừa lúc thấy một màn này, thét chói tai ra tiếng: “Má ơi! Quỷ tóc trắng má ơi! Thật, thật sự có quỷ!!”
Nam Cung Nguyệt Ly phảng phất không nghe thấy, vì hắn đang bận nhìn Dung Khinh Vũ trong lòng. Khi nàng mỉm cười, con tim hắn nảy lên. Nụ cười này, trông đẹp làm sao. Nam Cung Nguyệt Ly nghĩ, chuyện hắn che giấu sẽ làm nàng tức giận tiện đà ghét hắn. Nhưng khi thấy nụ cười này, hắn phát giác: Hình như mình bị tính kế!
Giờ khắc này Nam Cung Nguyệt Ly giật mình. Hóa ra nàng cố ý lừa hắn! Mà thật sự thì nàng căn bản cũng không xác định được đi! Cuối cùng là ai lừa ai đây?
Nghĩ đến đây, Nam Cung Nguyệt Ly không khỏi cười khổ trong lòng: Ài, nha đầu, đã lâu không gặp, ngươi vẫn thông minh như vậy!
Ẩn từ một nơi bí mật gần đó – thị vệ Thường Tinh thuộc Hiền vương phủ, không dám thở mạnh một tiếng. Cho đến xác định được bóng bạc đã đi xa, Thường Tinh mới chui ra. Mà thần sắc là giật mình kinh sợ vô pháp bình phục.
Hắn, hắn vừa rồi đã nhìn thấy ai?
Nghĩ tới nam nhân bạc một màu khi nãy, Thường Tinh cung kính hẳn, sau đó chạy nhanh về Hiền vương phủ.
Mà còn một bóng ám lam, tả hữu nhìn nhìn, chớp mắt mấy cái, do dự một lát, cuối cùng quyết định đuổi theo Nam Cung Nguyệt Ly.
Còn con chim màu đen còn lại là lẩn quẩn giữa không trung, ở xa xa, đang cố hết sức đuổi theo Nam Cung Nguyệt Ly, nó nhịn không được mà than vãn: “Chậm một chút! Chậm một chút!”
——
Thường Tinh vừa trở lại vương phủ vừa lúc gặp được vẻ mặt nản lòng như dân chạy nạn – Tư Không Nguyệt. Thường Tinh chỉ kinh ngạc nho nhỏ một lát rồi quẳng Tư Không Nguyệt ra sau đầu, nhắm thẳng phòng Nam Cung Tương mà đi.
Tư Không Nguyệt đang đi ra ngoài, thấy Thường Tinh, cũng sửng sốt một chút.
Tuy rằng nói Thường Tinh không thường ở bên cạnh Nam Cung Tương, nhưng Tư Không Nguyệt đã biết hắn là ám vệ của Nam Cung Tương. Không có Nam Cung Tương chỉ lệnh, bình thường Thường Tinh sẽ không xuất hiện, hay tham gia chuyện của Nam Cung Tương. Hơn nữa, lấy khinh công trác tuyệt của hắn ở huyền môn thì hắn được xếp vào hàng tiền ngũ.
Hôm nay nàng thấy Thường Tinh ở dưới đất, chứ không phải trên nóc nhà!
Mắt thấy Thường Tinh vội vã đi vào nội đình, Tư Không Nguyệt không khỏi tò mò. Nàng đã nghĩ phải vào xem, có phải phát sinh chuyện trọng đại gì hay không. Nhưng nhớ tới lời nhị sư huynh Nam Cung Tương mới nói, Tư Không Nguyệt không khỏi chùn bước. Tư Không Nguyệt ngắm nhìn tiểu lâu xa xa dưới ánh trăng, cắn môi, một hồi mới căm tức xoay người rời đi.
“Ngươi nói ngươi nhìn thấy ai?” Nam Cung Tương để sách trong tay xuống, nâng mắt thoáng kinh ngạc nhìn Thường Tinh.
“Khởi bẩm Vương gia, là sư phụ ngài, Thiên tôn!” Cho đến hiện tại, Thường Tinh vẫn chưa kịp điều ổn hơi thở. Khi nói lời này, mắt hắn mở to. Đó là biểu tình của Thường Tinh khi gặp được thần tượng lớn, hắn không thể nhìn nhầm.
Nam Cung Tương nghe vậy đôi mắt có vẻ thâm sâu hơn. Ánh nến trong phòng lay động chiếu vào mặt nghiêng của hắn, như ảo như mộng mê ly.
“Ngươi xác định không có nhìn lầm? Không phải Huyền tôn hay Ẩn tôn, mà là Thiên tôn?” Nam Cung Tương lại hỏi.
“Không có, tuyệt đối không có! Tuy rằng thuộc hạ chỉ thấy Thiên tôn một lần, nhưng tuyệt đối sẽ không nhìn lầm! Thuộc hạ xác định đích xác là Thiên tôn lão nhân!” Thường Tinh chắc chắn nói. Còn kém không vỗ ngực cam đoan, thần tượng của hắn đó nha, sao có thể nhận sai được chứ?
“Ừ, đã biết. Ngươi đi xuống trước đi.” Nam Cung Tương đáp nhẹ, hiển nhiên không kích động như Thường Tinh.
Thường Tinh nghe vậy hơi thất vọng, kỳ quái Vương gia có phải quá bình tĩnh hay không? Hắn lui ra, nhưng trong lòng ngứa ngày. Hận không thể đuổi đến Dung gia nhìn xem con người có địa vị cao nhất tại Huyền môn! Nhưng mà hắn vẫn còn coi như nhớ rõ chức trách của mình, Thường Tinh chỉ phải lui về nóc nhà, tiếp tục ngồi chồm hổm canh gác.
Thường Tinh đi rồi, Nam Cung Tương lâm vào trầm tư. Không khỏi đoán Dung Khinh Vũ có thân phận gì. Võ công nàng cao như vậy, lại nói mình không phải người của Huyền môn. Nhưng rồi lại có liên quan đến đến sư phụ của mình. Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Mà sư phụ sẽ không dễ dàng ra khỏi Huyền Thiên Cảnh. Đến tột cùng vì chuyện gì có thể khiến cho ngài đại giá quang lâm hoàng thành Đông Sở?
Nam Cung Tương nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đôi mắt lại sâu thẳm hơn nữa, trong đầu không khỏi hiện lên hình bóng màu trắng bé nhỏ bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống. Lúc ấy, chỉ một khắc đó, Nam Cung Tương đã nghĩ nàng sẽ rơi vào lòng hắn. Nghĩ đến đây, Nam Cung Tương cụp mắt xuống, nhìn đầu gối của mình.
Đôi mắt hắn bị khuất đi, không ai biết thần sắc hắn hiện giờ ra sao.
Đôi bàn tay như ngọc đặt lên đầu gối, môi không khỏi gợi lên nụ cười yếu ớt không rõ hàm xúc là gì.
Dung Khinh Vũ, phải không…
——
“Ây da!” Cái đầu lén lút vừa mới vươn ra cửa sổ, liền gặp được ám toán.
“Không muốn quân cờ tiếp theo bắn thủng đầu của ngươi thì tự mình đi ra.” Giọng nói mềm nhẹ như mây, tuy nội dung tàn bạo nhưng giọng điều rất ôn nhu, không có nửa phần uy hiếp.
Người ngoài cửa sổ nghe vậy, mới lộ hết đầu ra.
“Khụ, ta đây vào nhé!” Hắng giọng một cái, người tới từ ngoài cửa sổ đứng lên, phủi bụi trên tay áo màu lam, dáng người cao ngất nhảy vào phòng.
“Vào đi.” Khi nói chuyện, đôi mắt màu bạc vòng vo phương hướng, thẳng tắp nhìn người bên cửa sổ.
“Á!”
Người tới đang có tư thế nhảy bị uy hiếp, buộc phải thình lình thu thế nên đầu gối không đề phòng đập vào cửa sổ. Vừa định oán giận, nhưng vừa nhấc mắt thấy sàn nhà bên trong đầy sáp nến, mới tự động không lên tiếng. Sau đó nhấc tay áo màu lam hoa lệ và đắt tiền của mình, thật cẩn thận vượt qua cửa sổ, đi vào phòng.
Khoanh chân ở trên tháp – Dung Khinh Vũ điều tức, khẽ thở phào một hơi.
“Ta không sao, Nguyệt Ly ca ca!” Thu hồi hai chưởng trên đầu gối, Dung Khinh Vũ nói với Nam Cung Nguyệt Ly ở phía sau độ chân khí cho nàng.
Nam Cung Nguyệt Ly nghe xong, mới thu chưởng. Nhưng không có rời đi nhuyễn tháp, mà là xem mạch cho Dung Khinh Vũ. Đôi mắt bạc dừng ở đồng hồ cát trên bàn, xác định mạch đập Dung Khinh Vũ bình thường mới nhẹ nhàng thở ra, đi xuống đất.
“Đại thúc, sao ngươi lại tới đây?” Nghe thấy tiếng Nam Cung Nguyệt Ly, Dung Khinh Vũ nghiêng mặt, che băng tơ nói với nam tử tuấn lãng lam bào.
“Đại thúc? Ngươi gọi ta đại thúc? Ngươi gọi hắn ca ca mà lại gọi ta đại thúc?”
Vừa nghe Dung Khinh Vũ gọi, nam tử áo lam chán nản. Mệt hắn còn lo lắng cho nàng, cố ý chạy đến xem. Kết quả tuy là hắn chưa có giúp đỡ được gì, nhưng mà nàng cũng không cần nhất bên nặng nhất bên khinh chứ? Gọi lão yêu quái ít lắm cũng chừng một trăm tuổi là ca ca, lại gọi hắn mới ba mươi anh tuấn tuấn lãng là đại thúc?!
Nhưng đây đã là vô số lần hắn oán giận. Kết quả, gặp mặt vô số lần, không cố ý nhắc nhở vô số lần, Dung Khinh Vũ vẫn gọi hắn là đại thúc!
RVܦz