NHÂN VẬT PHẢN DIỆN LÀ MỘT GÃ CỐ CHẤP CUỒNG EM GÁI - Chương 35: Chương 35
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NHÂN VẬT PHẢN DIỆN LÀ MỘT GÃ CỐ CHẤP CUỒNG EM GÁI
- Chương 35: Chương 35
Bức tường phía sau lạnh lẽo, cứng nhắc, phía trước là thân thể đàn ông ấm nóng, cơ thể cô bị kẹp giữa hai luồng nóng, lạnh, không nói rõ được là thoải mái hay khó chịu.
Nụ hôn của anh nhiệt tình như lửa, ngang ngược, chiếm hữu và… có thêm một chút nhớ nhung.
Anh tỉ mỉ gặm cắn đôi môi, quấn quýt đầu lưỡi, Hạ Miên Miên muốn dứt ra, muốn khước từ sự cuồng nhiệt này, nhưng chung quy vẫn trầm luân không tránh thoát được.
Hạ Miên Miên đối với động tác trốn tránh nhỏ của cô, thoáng bất mãn, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, khàn khàn nói:
“Đừng làm rộn.”
Hạ Miên Miên: …
Vừa về đến nhà đã bổ nhào vào người ta thân thân thiết thiết, đến cùng ai mới là người làm rộn ở đây vậy? Người này sao có thể càng ngày càng ngang ngược, đổi trắng thay đen, không nói đạo lý như vậy?
“Nhớ anh không?”
Anh hỏi, thanh âm nặng nề, lại mang theo vào phần ôn nhu, thầm thì bên tai Hạ Miên Miên, thành công trêu chọc trái tim cô, khiến trái tim không kìm được thoáng ngứa ngáy, bối rối không biết nên phản ứng thế nào.
Hô hấp của cả hai đều gấp gáp, hơi thở ấm áp lưu luyến quyện vào nhau, tạo ra một không gian mập mờ, ướŧ áŧ.
Nhớ anh ta ư?
Hạ Miên Miên tự hỏi lòng mình, trong đầu lướt qua khoảng thời gian lúc anh không có nhà, khung cảnh xung quanh cô như thể chỉ có hai màu đen trắng đan xen, chẳng chút thú vị, ngày ngày đi qua hệt cưỡi ngựa xem hoa, vội vàng, hờ hững, mặc dù bình bình đạm đạm nhưng lại chẳng có gì cuốn hút.
Mặc kệ lý trí kháng cự thế nào, cô vẫn không thể không thừa nhận một sự thật, đó là…
“Nhớ.”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, đây chính là lần đầu tiên cô thẳng thắn thừa nhận tâm tình của mình.
Hạ Miên Miên hít một hơi, cánh môi mạnh mẽ đè lên phiến môi cô, dùng âm thanh trầm ấm mà bá đạo ra lệnh:
“Nói lại lần nữa.”
Hạ Miên Miên thở sâu, giống một chú nai con nhút nhát, bé nhỏ, chớp chớp đôi mắt mơ màng, to long lanh, chậm chạp đáp:
“Rất nhớ anh.”
Lần này một nụ hôn sâu áp đến nhiệt tình như lửa, mạnh mẽ như giông bão.
Thân thể Hạ Miên Miên giống một chiếc thuyền lá nhỏ bị báo tố không ngừng xoay vờn, bất lực phản kháng, chỉ có thể thụ động tiếp nhận, cô vươn hai tay ôm lấy bờ vai anh, lý trí muốn đẩy người đàn ông nguy hiểm này thật xa, nhưng bản năng nguyên thủy chỉ muốn siết chặt lấy, ôm anh không rời.
Lúc này cơ thể cô đã chẳng còn sức lực, tay chân bủn rủn, cả người quay cuồng chìm nổi trong sóng nước mạnh mẽ, mà anh lại là cọc gỗ duy nhất, đã bắt được là không dám buông tay.
Thời điểm bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, Hạ Miên Miên phát hiện, Hạ Văn Xuyên đã ôm cô sang phòng bên kia.
Cô miễn cưỡng đánh thức lý trí đã nhão thành một vũng bùn, giãy dụa khỏi nụ hôn cuồng nhiệt bồn chồn hỏi:
“Anh muốn làm gì?”
Hạ Văn Xuyên dùng giọng nói trầm thấp động tình đáp:
“Em đoán xem.”
Hạ Miên Miên vội vàng giãy dụa: “Không được.
Không được.
Giữa ban ngày ban mặt.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, như bắt được trọng điểm, giọng nói tràn đầy ý cười:
“Vậy tức là đêm thì được?”
Hạ Miên Miên chán nản đáp: “Cũng không được.”
Hạ Văn Xuyên không để ý đến cô, bế cô đi đến phía giường lớn, nói:
“Anh không động vào em.
Em cho anh mượn tay là được.”
Hạ Miên Miên: ???? Hơn một giờ sau, Hạ Miên Miên chậm rãi đi xuống lầu, gương mặt đỏ bừng, miệng có chút sưng, thần sắc hoảng hốt, như vừa bị đả kích lớn, cả người mê mê man man.
Ngay cả dì nhỏ Tần Nguyệt lên tiếng gọi, cô cũng không nghe thấy.
Hạ Văn Xuyên kết thúc công việc sớm trở về, Tần Nguyệt rất vui, đứa cháu bà sốt ruột mong ngóng đã trở lại, cả nhà có thể đoàn tụ cùng nhau.
Thế là bà thương lượng với dì Liên quyết định tự mình xuống bếp làm mấy món ăn thường ngày để Hạ Văn Xuyên có thể cảm nhận được tình yêu thương từ người thân trong nhà.
Làm xong công tác chuẩn bị trong phòng bếp, Tần Nguyệt chậm rãi đi ra, đã thấy Hạ Miên Miên bộ dạng mất hồn đi đến bên cạnh bàn ăn, bà liền lo lắng gọi cô bé, nhưng Hạ Miên Miên quả thực đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng không nghe thấy.
Tần Nguyệt thoáng lo lắng, tiến lên vào bước gọi:
“Miên Miên.
Miên Miên.”
Đến tận lúc này Hạ Miên Miên mới hoàn hồn.
Hạ Miên Miên ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Tần Nguyệt, cừng đờ người cười cười, nói:
“Dì.”
Tần Nguyệt đưa tay sờ sờ mặt cô, nghị hoặc hỏi:
“Miên Miên, con bị ốm à? Sao mặt nóng thế? Tinh thần cũng có vẻ không được tốt cho lắm.”
Hạ Miên Miên không biết đang nghĩ gì, sắc mặt càng đỏ hơn, cả cổ cũng nhuộm một màu đỏ hồng.
Dì Liên ở trong bếp nghe được tiếng Tần Nguyệt cũng chậm rãi chạy ra, nhìn thấy tình huống không đúng lắm, giơ tay sờ trán Miên Miên, nói:
“Không bị sốt, để dì đi lấy nhiệt kế đo thử xem.”
Hạ Miên Miên vội vàng kéo dì Liên lại nói: “Con không sao, chắc ngủ lâu quá nên hơi đau đầu.”
Tần Nguyệt nói: “Vậy ngồi xuống nghỉ đi, dì lấy cho con cốc nước trái cây nhé.”
Hạ Miên Miên nói: “Không cần đâu dì, khi nào muốn uống con tự lấy được mà.”
“Cứ ngồi đấy, dì lấy cho.
Ngại gì chứ.”
Tần Nguyệt nói, sau đó xoay người đi vào bếp.
Dì Liên vẫn không yên tâm, sờ trán Miên Miên thêm lần nữa mới nói:
“Nếu cảm thấy khó chịu thì nói cho dì nhé, nhớ chưa?”
Hạ Miên Miên gật đầu.
Dì Liên lại hỏi:
“Anh trai con đâu? Thằng bé vừa về lập tức chạy lên lầu tìm con, đã gặp anh chưa?”
Hạ Miên Miên thoáng ngượng ngùng mím môi nói:
“Gặp rồi ạ.
Anh ấy về phòng thay quần áo rồi, con xuống trước.”
Dì Liên cũng không truy vấn thêm, nói sẽ chuẩn bị cho cô ít điểm tâm, sau đó cũng đi vào bếp.
Lúc Hạ Văn Xuyên tắm rửa xong, một bộ dạng thoải mái, khoan khoái đi xuống thì thấy Hạ Miên Miên đang ngồi ở bàn ăn uống nước trái cây, ăn bánh ngọt, nói chuyện phiếm cùng dì Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt thấy cháu trai đi xuống, trong nháy mắt trở nên câu nệ, bối rối đứng lên, nói:
“Ồ, Văn Xuyên, sao không sấy khô tóc rồi xuống? Tóc ướt dễ cảm lắm.”
Hạ Văn Xuyên không để ý đến bà, kiểu tóc của anh rất nhanh khô, để một chút là hết ướt.
Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hạ Miên Miên, cực kỳ tự nhiên cầm cốc nước hoa quả của cô uống mấy ngụm.
Tần Nguyệt nhìn thấy động tác này vội nói:
“Con muốn uống nước trái cây à? Dì đi rót cho con một ly nhé.”
Hạ Văn Xuyên bình tĩnh nói: “Không cần ạ.
Tần Đông đâu dì?”
Tần Nguyệt ngẩn ra, cười khan nói:
“Chắc thằng bé về phòng rồi, em trai con tương đối hướng nội, ít nói.”
Hạ Văn Xuyên một tay khoác lên ghế tựa của Miên Miên, thân thể hơi nghiêng về phía cô, trong mắt có chút ý cười nhàn nhạt nói:
“Xin một miếng bánh.”
Hạ Miên Miên nhíu mày, hé miệng, xúc một miếng bánh gato thô lỗ đút cho anh.
Hạ Văn Xuyên không nói gì, ăn xong còn cố ý liếm môi, híp mắt nói:
“Ngọt.”
Hạ Miên Miên không để ý đến anh, vùi đầu chuyên tâm làm việc của mình.
Hạ Văn Xuyên nhìn cô nhóc nào đó xấu hổ đến mức đầu cũng muốn bốc khói, nên không đùa cô nữa, quay đầu nói với Tần Nguyệt:
“Dì gọi Tần Đông ra đây đi.”
Tần Nguyệt thấy gương mặt bình thản của Hạ Văn Xuyên cũng bớt lo lắng, nghĩ rằng cháu trai chỉ đơn thuần muốn gặp mặt em họ vì thế vội nói:
“Ừ để dì đi gọi nó.”
Hạ Văn Xuyên không mặn không nhạt đáp: “Vâng.”
Dì Liên bưng một đĩa nho ra, nhìn thấy Hạ Văn Xuyên tóc ướt nguyên, không khỏi ngạc nhiên:
“Sao bây giờ đã đi tắm rồi?”
Hạ Văn Xuyên khoát một tay lên ghế dựa của Hạ Miên Miên, như muốn kéo cô vào lồng ngực, nghe dì Liên hỏi chỉ nhẹ cười, lười nhác đáp:
“Bẩn nên đi tắm thôi ạ.”
Dì Liên không hiểu:
“Bẩn á? Vừa rồi lúc cháu về không phải vẫn rất sạch sẽ sao?”
Hai người bên cạnh nói bẩn này bẩn nọ, Hạ Miên Miên ngồi giữa nghe mà đầu muốn bốc khói.
May sao hai mẹ con Tần Nguyệt dắt nhau đi đến kịp lúc, gián tiếp cứu cô khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng này.
Vừa rồi trên lầu 3 chỉ đối mặt với người anh họ này ngắn ngủi vài phút, nghe anh ta nói ngắn gọn 2 câu, nhưng cũng đủ để Tần Đông khắc sâu trong tâm trí sự cường hãn, lạnh lùng của anh ta.
Sau khi xuống lầu, cậu ta cũng không dám nói với Tần Nguyệt mình lén lút lên lầu ba, sợ bị mắng thế là dứt khoát trốn vào phòng.
Ai ngờ Hạ Văn Xuyên trực tiếp xuống kêu cậu ta ra nói chuyện, điều này khiến Tần Đông có một loại dự cảm xấu vô cùng.
“Tần Đông, mau chào anh con đi.
Hai anh em đã hơn 2 năm không gặp, nhưng không cần ngại ngùng, người một nhà cả.”
Tần Nguyệt đẩy Tần Đông để cậu ta tiến đến gần chỗ Hạ Văn Xuyên.
Hạ Văn Xuyên quay đầu liếc nhìn cậu ta một cái, xoay người, đưa lưng về phía Hạ Miên Miên, mặt đối mặt với Tần Đông, tùy ý chuyển hướng đôi chân dài.
Mặc dù Tần Đông đứng, Hạ Văn Xuyên ngồi nhưng so sánh khí thế hai bên đơn giản là hoàn toàn khác biệt.
Hạ Văn Xuyên mặt không đổi sắc, lạnh lùng ngồi trên ghế tựa lại có thứ khí chất bễ nghễ, của một vị đế vương hờ hững nhìn chúng sinh dưới chân.
Mà Tần Đông lúc này khúm núm như tên tội nhân bị đưa ra pháp trường, run lẩy bẩy không dám nhìn thẳng Hạ Văn Xuyên.
“Anh…”
Giọng Tần Đông như tiếng muỗi kêu.
Hạ Miên Miên dù không nhìn cậu ta nhưng trong lòng vẫn rất phản cảm.
Cậu ta ở bên ngoài, ở trước mặt cô vẫn luôn ngang ngược, tùy tiện không coi ai ra gì, nhưng về đến nhà là lập tức sắm vai một tên nhóc tội nghiệp, nhút nhát, đúng là giả tạo đến phát ói.
Nhưng mà lúc này Hạ Miên Miên vẫn cảm thấy có chút oan uổng cho Tần Đông, bởi vì bộ dạng sợ sệt hiện tại đây, tuyệt đối không phải diễn, cậu ta thực sự đang vô cùng sợ hãi Hạ Văn Xuyên.
Hạ Văn Xuyên hừ lạnh một tiếng, mi tâm nhíu lại, lạnh giọng nói:
“Tiến lên 2 bước.”
Tần Đông ngây người, không hề động, Tần Nguyệt bên cạnh thấy vậy đưa tay đẩy đẩy lưng con trai, ra hiệu cậu ta mau tiến lên phía trước.
Bởi vì đối với bà mà nói lời của Hạ Văn Xuyên không khác gì thánh chỉ.
Hạ Văn Xuyên nheo mắt, tại thời điểm tất cả không có chuẩn bị gì, đột nhiên nâng đùi phải, hung hăng đá mạnh vào đùi Tần Đông.
Một cái đạp này lực rất mạnh, cũng vô cùng đột ngột, không chút nương tình.
Tần Đông căn bản không chút phòng bị, đón lấy hoàn toàn cước này, cả người lùi về phía sau mấy bước, sau đó ngã ngồi trên mặt đất.
Trong nháy mắt đó, Tần Đông như người trong mộng, hoàn toàn không ý thức được chuyện gì đã xảy ra, khuôn mặt thẫn thờ.
Tần Nguyệt thấy biến cố thình lĩnh này, sắc mặt tái nhợt, che miệng, hét lên thành tiếng:
“A!!!! Sao vậy????? Chuyện gì thế????”
Trong miệng thì thào hai câu vội vàng chạy đến đỡ Tần Đông.
Nhưng Tần Đông vẫn ngẩn người, thân hình cậu ta cao lớn, vạm vỡ, bà căn bản đỡ không nổi.
Tim Tần Đông run lên kịch liệt, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Văn Xuyên, cậu ta co rúm người, sợ đến tê cả da đầu, dù có được mẹ đỡ, cũng không tài nào đứng lên được, cái đạp vừa rồi thực sự quá đau, đau như thể vừa phế một chân của cậu ta vậy..