NHÂN TIỂU QUỶ ĐẠI 7: MỐI NGUY CỦA ANH EM SINH ĐÔI - Chương 4
Sao lại tình cờ thế được? Vừa vào thôn là tìm được một người sống, người này còn biết đường quay về cõi dương?
Vận may của anh đều dùng cả cho hôm nay sao?
Hay là… Anh lại gặp phải một con quỷ chuyên đi lừa đảo khác?
Vả lại dù cô gái này nói thật, anh làm sao dẫn theo hai người thường còn sống vượt qua ranh giới âm dương?
Nhưng anh cũng không dám từ chối cô gái, anh sợ một khi anh không chịu dẫn họ bỏ trốn, cô ta sẽ giở mánh khóe khác hoặc ôm anh cùng chết.
Vậy nên anh chần chừ đôi chút rồi hỏi: “Ông xã cô đang ở đâu?”
“Mời anh theo em ạ!” Cô gái vén tà váy dài thướt tha quay lưng đi vào sau rèm đỏ.
Thành Chu cắn răng, tay siết chặt bùa đi theo.
Một góc màn lụa phất lên đầy ma quái, nhẹ nhàng lướt qua cổ anh.
Thành Chu hoảng hốt vuốt cổ nhưng không thấy gì.
“Hì!” Tiếng cười cực khẽ vang lên bên tai anh.
“Ai?”
Cô gái quay lại hỏi: “Anh Thành, anh gọi em ạ?”
Thành Chu hoàn hồn, “Không phải, mới nãy hình như tôi nhìn thấy gì đó.”
“Anh, anh nhìn thấy gì rồi ạ? Có phải có ma quỷ mới vào không?” Trông cô gái còn sợ hãi hơn cả Thành Chu.
Thành Chu chỉ đành an ủi cô, “Không sao, cô đừng sợ, có thể tôi nhìn nhầm ấy mà.”
“Anh Thành, thầy Thành, anh, anh theo sát em, đừng cách em xa quá, em… sợ lắm.”
“Được.” Thành Chu theo sát cô gái.
Cô gái ôm ngực nhè nhẹ thở hắt ra và bước nhanh hơn.
Sau màn lụa đỏ là một cánh cửa, bên trong thông tới sảnh sau.
Thành Chu đi theo cô gái mới biết thì ra sảnh sau và hai nhà bếp thông nhau, cầu thang ngầm này lúc ở dưới nhà anh không phát hiện ra.
Đến trước vách tường, cô gái dừng lại và ấn vào một viên gạch vỡ.
Gạch vỡ thụt vào, một cái lỗ lớn đủ cho hai người xuất hiện.
Thành Chu ngừng bước.
Cô gái quay đầu lại ngoắc anh, hoảng hốt nói: “Anh Thành, chúng ta mau lên. Quán rượu rất dễ bị các nhà lân cận phát hiện không có quỷ chủ, đến khi họ mời lính tuần tra thì chúng ta muốn chạy cũng khó.”
Thành Chu vẫn đang do dự thì chợt bị người ta đẩy từ sau lưng khiến anh lảo đảo ngã vào qua lỗ hổng.
Đợi Thành Chu vào trong, cô gái quay lại dời một ngọn đèn treo trên tường, vách tường lập tức khép lại.
Thành Chu cứ nhìn chằm chằm về phía sau lưng mình cho đến khi cô gái phải giục anh mới chịu đi.
Con đường bí mật này dường như thường có người qua lại, chẳng những không khí trong lành mà còn không bụi bặm chút nào.
“Chồng em ở phía trước. Nơi này là hang động bí mật quỷ chủ quán rượu dùng để nhốt tế phẩm. Anh Thành, anh có biết về tế phẩm không?” Cô gái tuy nói chuyện nhưng chân vẫn không ngừng bước.
Lúc cô gái nhắc tới tế phẩm, trên cổ Thành Chu đột nhiên cảm thấy có thứ gì phớt qua như bị hôn nhanh một cái.
“…” Thành Chu lông tóc dựng hết cả lên, miệng lẩm bẩm thần chú diệt quỷ rồi quay phắt lại tung bùa ra.
Lá bùa dập dìu rồi đáp xuống nền đá xanh.
“Anh Thành?” Giọng cô gái bắt đầu run lên.
Thành Chu cười gượng với cô gái và nhặt bùa lên, “Không sao, tôi chỉ thử xem có ma quỷ bám theo không thôi. Tế phẩm cô nhắc tới… Tôi từng nghe nói đôi chút.”
“Thế ạ? Thế giờ có phải đã khẳng định được sau lưng chúng ta không có quỷ ạ?” Cô gái run lẩy bẩy.
“Khẳng định không có.”
Lời anh vừa dứt, một tiếng cười khẩy lại bất thình lình vang lên bên tai.
Lòng bàn tay Thành Chu đổ đầy mồ hôi, để không ảnh hưởng đến lá bùa, anh bèn chà tay vào người cho khô bớt, đồng thời dùng tay còn lại giắt rìu vào hông, sau đó lấy thêm lá bùa khác ra.
Chẳng biết có phải vì để giúp hai người bớt căng thẳng không mà cô gái cố tìm chuyện nói: “Tế phẩm còn quý hơn cả thịt tươi. Thỉnh thoảng quỷ chủ quán rượu sẽ mở buổi đấu giá, tế phẩm còn sống là đắt nhất, nhưng cũng khó kiếm nhất. Những thứ khác là não hoặc tim của tế phẩm. Em ở đây lâu vậy mà chỉ từng nhìn thấy tế phẩm còn sống đúng một lần, tế phẩm đó tuy còn sống nhưng sau khi rơi vào tay quỷ chủ thì chỉ còn chút hơi tàn.”
Cô gái thở dài, giọng nói pha chút hoảng hốt và sợ hãi, “Em nghe tế phẩm đó nói với em, trước đây anh ta đã qua tay rất nhiều người, người nào cũng lấy rất nhiều máu, cắt rất nhiều thịt của anh ta, còn hút không biết bao nhiêu tinh khí, vậy nên anh ta chỉ còn thoi thóp mà thôi. Người đó cũng giống chúng ta, không biết tại sao lại bị đưa vào thôn Song Miếu.”
Lúc cô gái miêu tả tình trạng thảm thiết của tế phẩm kia, Thành Chu cảm thấy tai mình như bị ai đó cắn một cái, trước khi nhả ra còn cố ý mút thêm vài lần.
Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
Thành Chu siết chặt nắm tay, cố gắng mở miệng đáp: “Cuối cùng người đó…”
“Bị một quỷ chủ có địa vị mua. Em nghe quỷ chủ chủ quán nói, tế phẩm đó không phải loại đặc biệt, loại tốt đều bị dâng cho quỷ tôn rồi. Anh có biết về quỷ tôn của nơi này không?”
“Ông trùm của thôn Song Miếu á?” Thành Chu nhìn thấy phía trước thấp thoáng có ánh sáng.
“Phải.”
“Cô gặp rồi?”
“Sao em lại được gặp chứ?” Cô gái giật thót, quay lại nhìn anh một cái, “Nghe nói chỉ có quỷ chủ cấp cao nhất mới được gặp vị ấy, lũ ma quỷ khác muốn gặp cũng khó. Mấy đời quỷ chủ của quán rượu chưa có ai từng gặp quỷ tôn.”
“Ma quỷ ở đây có phải được chia cấp dựa theo năng lực không?”
“Hình như vậy đấy.” Cô gái gật đầu, ngại ngùng nói: “Anh Thành, chồng em ở phía trước, anh chịu khó chờ chút, em vào đánh tiếng với anh ấy trước chứ không anh ấy lại giật mình.”
“Đợi tí, quỷ chủ quán rượu hồi nãy được xếp vào cấp mấy?” Thành Chu giữ tay cô lại.
Cô gái quay lại đáp: “Cấp ba.”
“Ồ, cảm ơn, cô đi đi, tôi chờ ở đây.”
Đợi cô gái khuất bóng sau cánh cửa gỗ mở toang, Thành Chu mới lén thở phào nhẹ nhõm.
Ban nãy anh dùng bùa thử quỷ kiểm tra cô gái mới dám khẳng định đúng là người sống.
Ngoài ra, anh đã biết với năng lực hiện tại của mình, chỉ cần phản ứng chính xác là có thể đối phó được ác quỷ từ cấp ba đến cấp năm, nhưng hai cấp kia anh không thể nắm chắc sẽ thành công, số lượng bùa mang theo lại có hạn.
Nếu đối phương có sức mạnh của ác quỷ cấp một thì vì sao không nhảy ra ăn thịt anh cùng cô gái luôn cho rồi?
Hay hắn muốn để dành cái thứ xui xẻo bị đám Tư Đồ gọi là tế phẩm đẳng cấp là mình rồi từ từ nhấm nháp?
“Ngươi là ai? Tại sao lại đi theo ta?” Thành Chu nhỏ giọng hỏi trổng.
Không ai trả lời, chung quanh đều lặng thinh.
“Ngươi, ngươi có biết Tư Đồ không? Anh ấy là bạn của ta, là ác quỷ vô cùng lợi hại, nếu ngươi dám hãm hại ta, anh ấy không buông tha cho ngươi đâu! Oái!”
Thành Chu sờ tai, cái lỗ tai tội nghiệp của anh vừa bị ai đó cắn một cái thật đau.
“Ê! Ngươi còn tiếp tục làm vậy ta nổi giận thật đấy! Ta cho ngươi hay, đừng có chọc ta, ta không hải dạng vừa đâu!” Tuyệt chiêu số một của Thành Chu: Hồn lìa khỏi xác, dùng hồn sống đấu với hồn ma xem ai ăn thịt ai nhanh hơn.
“Bốp!”
Thành Chu ôm mông giật bắn người.
Con quỷ này trăm phần trăm là biếи ŧɦái trong đám biếи ŧɦái!
Chẳng những vỗ mông anh mà còn nhéo thêm một cái!
Có chuyện nhịn được, có chuyện không! Anh phải liều mạng với hắn thôi!
“Anh Thành, em nói với chồng em rồi, chúng ta mau đi thôi.” Cô gái xuất hiện sau cánh cửa gỗ khép hờ, mặt mày hớn hở nói với Thành Chu.
Thành Chu cố nén giận, kéo linh hồn mới thoát ra nửa đường của mình về rồi hỏi cô gái: “Chồng cô đâu?”
“Ở phía sau.” Cô gái quay đầu gọi vào bên trong, “A Phi, anh nhanh lên, đây là thầy Thành vô cùng lợi hại em kể với anh đấy.”
Một người đàn ông mặt mày trắng xanh xuất hiện. Sau ba, bốn lần thúc giục, gã mới chịu bước qua bậc cửa.
Thành Chu vừa thấy người đàn ông lập tức biến sắc, bất giác lùi lại mấy bước, “Vương Phi?!”
Trời đất ơi! Tên này sao lại ở đây, hơn nữa còn biến thành thế này?
Người đó nhìn thấy Thành Chu cũng biến sắc, “Anh là… Thành Chu? Thành Chu đúng là mày rồi! Trời ơi! Không ngờ sẽ gặp mày ở đây!”
Hai gã bạn họ cũ lần này gặp lại tâm trạng đều bị dao động mãnh liệt, nhưng Thành Chu là giật mình cộng với ngờ vực, còn Vương Phi lại tỏ vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
“Sao mày lại ở đây?” Thành Chu hỏi Vương Phi.
Vương Phi cười khổ đáp: “Quá trình thì chắc bà xã tao đã kể với mày rồi. Chẳng hiểu thế này bọn tao lại chạy đến cái nơi quỷ quái này. Nếu Diệp Tử không phải là học ngành âm nhạc cổ đại ở học viện âm nhạc chắc bọn tao cũng không còn sống đến bây giờ. À phải, giới thiệu với mày, bà xã của tao tên Diệp Tử. Diệp là lá xanh, tử là màu tím. Bọn tao kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, nhưng Diệp Tử ở lại trường tiếp tục trau dồi, tao thì ra ngoài làm việc.”
Thành Chu cảm thấy như có đàn quạ bay ngang qua đầu. Nếu Vương Phi này là Vương Phi thật, vậy Vương Phi anh gặp bên ngoài là ai? Hai Vương Phi này rốt cuộc có quan hệ thế nào? Có phải lại giẫm nhầm một cái bẫy bày sẵn chờ mình không?
“Ông xã, anh quen anh Thành à?” Diệp Tử tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
Vương Phi nhìn bà xã mình đầy trìu mến, “Ừ phải, ban nãy em nhắc tên cậu ta với anh, anh đã thấy quen quen nhưng nhất thời nghĩ không ra, cho đến lúc gặp mặt… Thật sự không ngờ lại gặp bạn học cũ ở chỗ này.”
Vương Phi giới thiệu lại Thành Chu với vợ, nhưng gã cũng không biết nhiều về tình hình hiện tại của Thành Chu cho lắm nên đành quay lại nhìn Thành Chu. Vừa nhìn, Vương Phi đã ngẩn ra. “Thành Chu?”
Tại sao bạn học cũ lại nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập sợ hãi và cảnh giác như vậy?
“Mày đúng là Vương Phi sao?” Đầu óc Thành Chu lúc này bị đủ loại tưởng tượng về thằng bạn học cũ nhồi nhét, tạm thời không rảnh chú ý đến conn quỷ háo sắc không dám hiện thân, mặc dù hắn đang tranh thủ vuốt ve cổ anh lúc này.
“Đương nhiên là tao.”
“Lúc học cấp một, người ngồi cùng bàn cuối cùng với mày là ai?”
“Lưu Chinh.”
“Lúc tốt nghiệp, câu cuối cùng mày nói với tao là gì?”
“…Sao mà tao nhớ được? Thành Chu, mày bị cái giống gì thế hả? Mày đang nghi ngờ cái gì?”
“Nói!” Thành Chu làm dấu quyết chỉ vào Vương Phi.
“Anh Thành?” Diệp Tử nắm lấy cánh tay của chồng, sắc mặt hiện rõ vẻ bất an và khó hiểu.
Vương Phi cố gắng nhớ lại, “Mời mày đến nhà tao ăn cơm? À không! Hẹn sau này gặp lại? Dừng dừng dừng! Mày tính làm cái gì? Mày để tao nghĩ kỹ lại xem!”
Thành Chu cũng rất nóng ruột, anh hy vọng Vương Phi này là thật, nhưng lại cũng không hy vọng là thật. Mâu thuẫn tâm lý khiến lá bùa trong tay anh không thể nào tung ra.
“Tao nhớ rồi!” Vương Phi đột nhiên reo lên: “Mày còn giữ một quyển tiểu thuyết võ hiệp của tao chưa trả! Tao bảo mày mang trả cho tao!”
“Tao trả mày từ đời nào rồi!” Thành Chu giận dữ nói.
“Nhưng sao tao chả nhớ nhỉ.”
“Thôi thôi, đằng nào mày cũng không nhớ lúc tốt nghiệp mày nói gì với tao.”
“Nhưng cuối cùng tao vẫn nhớ ra vấn đề đó nha. Còn đoạn mày trả sách cho tao thì không nhớ là có đấy.” Thấy khóe miệng Thành Chu khẽ nhoẻn lên, trong lòng Vương Phi cũng bớt căng thẳng hơn hẳn.
“Thôi đi, với cái tính bạ đâu vứt đấy của mày, tao còn đang thấy lạ tại sao mày lại trở thành người thành đạt đến thế, thì ra tên kia là giả.” Thành Chu chợt thấy tâm lý được cân bằng hẳn.
Í, tên quỷ háo sắc kia cuối cùng cũng chịu buông tha cho mình rồi! Á má nó, nó dám thò tay mò vào trong áo của anh!
“Giả? Mày đừng nói với tao là có người giả thành tao đến tìm mày nha.” Vương Phi tỏ vẻ quái lạ.
Thành Chu mặt mày khó chịu, dùng một tay giữ lấy quần áo, tay còn lại rút bùa tránh quỷ dán thẳng lên người.
“Anh Thành, có phải đám ma quỷ đuổi theo không?” Thấy động tác của anh, Diệp Tử tỏ vẻ lo sợ hỏi.
“À, chỉ là đề phòng ngộ nhỡ thôi.” Bùa tránh quỷ hình như đang phát huy tác dụng, bàn tay quỷ cuối cùng cũng chịu rời khỏi người anh.
Vẻ mặt Thành Chu bấy giờ mới bình thường lại đôi chút, quay sang trả lời Vương Phi: “Có kẻ giả làm mày đến tìm tao đòi bàn chuyện làm ăn, dụ tao đầu tư cho gã, ban đầu tao còn ngờ rằng là mày tới lừa tiền của tao.”
“Sao tao lại đi lừa tiền của mày? Mẹ, tao chả bao giờ đi lừa gạt tiền bạc ai cả.”
“Ai biết chứ? Bao nhiêu năm không gặp mà.”
“Thành Chu này, không phải tao lên lớp mày, nhưng sao mày lớn rồi vẫn ngờ nghệch như xưa thế? Tên đó giả làm tao mà mày cũng tin? Mày sao không hỏi thêm mấy vấn đề, tao không tin tên đó không có sơ hở.” Nghe nói có người giả làm mình, Vương Phi vô cùng tức giận.
“Lúc đó làm gì nghĩ được lắm chuyện thế chứ.” Thành Chu sờ mũi. Lúc này, anh đã tin tám, chín mươi phần trăm người trước mặt là Vương Phi thật, ít ra từ giọng điệu, biểu cảm đều giống bạn học cũ của anh hơn tên ở cõi dương kia nhiều lắm. Anh còn tưởng do sau khi trưởng thành, mọi người đều thay đổi, không ngờ rằng đối phương lại là lừa đảo.
“Cái tên giả dạng kia giống tao lắm hả?”
“Nếu xét về ngoại hình phải nói là giống y như đúc.”
Vương Phi gãi đầu nói: “Lạ nhỉ… Hổng lẽ tao có anh em sinh đôi thất lạc bên ngoài? Tao đâu có nghe mẹ nhắc nhỉ.”
Thành chu hiện tại chỉ cần nghe thấy hai chữ “sinh đôi” là không thoải mái.
Ban nãy khi mới xuất hiện sau cửa gỗ, Vương Phi đang đề cao cảnh giác, thái độ dè dặt yếu bóng vía, hiện tại thả lỏng hơn nhiều, gã bước qua vợ đến vỗ vai Thành Chu và cười nói: “Nè, tên giả làm tao đó chỉ gạt tiền mày thôi sao? Không làm gì khác chứ? Tên đó có tìm mấy đứa bạn học cũ khác không?”
Thành Chu bĩu môi, đẩy Vương Phi ra rồi đáp: “Tao không biết hắn có tìm mấy đứa bạn học khác không, nhưng tao bị đưa đến đây là nhờ hắn cả.”
“Ồ? Nói nghe xem.”
Diệp Tử vừa thấy hai người chuẩn bị tán gẫu thì nóng lòng chen lời: “Có gì đi trên đường rồi nói, chỗ này không ở lại đâu được đâu hai anh.”
“Đúng đúng đúng.” Vương Phi giật mình, vội nói: “Mình mau đi thôi, cái nơi quỷ quái này tao chẳng muốn ở lại thêm giây nào nữa đâu. Bạn cũ nè, tao và bà xã đều dựa vào mày cả đấy. Nghe nói mày học được cách trừ tà? Hồi xưa đâu nghe mày bảo thích mấy chuyện đó đâu.”
Thành Chu liếc Vương Phi một cái, cố gắng không nói ra nghi vấn của mình mà chỉ lảng sang chuyện nhẹ nhàng hơn, “Tao cũng đồng ý bây giờ nên rời khỏi đây, nhưng sau đó chúng ta phải đi tới nơi nào?”
Diệp Tử nhìn Vương Phi.
Vương Phi gật đầu.
Diệp Tử cắn môi, tỏ vẻ được ăn cả ngã về không bảo với Thành Chu: “Em nghe đám quỷ chủ đó tình cờ nhắc tới, nói rằng trên đỉnh núi có hai ngôi miếu, một âm một dương. Miếu âm thông với đường dương, miếu dương thông với đường âm. Nếu muốn rời khỏi đây, chúng ta có lẽ phải đến miếu âm trên đỉnh núi.”
“Thế hai người có biết đến đó bằng cách nào không?”
Diệp Tử lắc đầu, cô đã nói ra bí mật lớn nhất mình biết, tin hay không đành tùy Thành Chu.
Vương Phi lạc quan hơn cô, gã kéo cô và bảo: “Không phải bảo trên đỉnh núi sao? Chúng ta cứ lên đỉnh núi thôi.”
Thành Chu nhìn chằm chằm vào hai người một lúc thật lâu rồi thở dài. Xem ra chỉ đành vậy.
Nhưng bên ngoài lắm ma nhiều quỷ như thế… Thôi được rồi, chưa kể đến lũ ma quỷ bên ngoài, chỉ mỗi con quỷ bám theo anh mãi mà không rõ mặt mũi ra sao thôi cũng đủ phiền. Họ thật sự có thể thuận lợi rời khỏi đây để lên đỉnh núi ư?
Thành Chu không hề có lòng tin, ôi, tương lai sao mà mờ mịt!
***