NHÂN TIỂU QUỶ ĐẠI 7: MỐI NGUY CỦA ANH EM SINH ĐÔI - Chương 1-2
Mới đây anh còn nói chuyện với con trai, dặn nó khi gặp bà nội phải ngoan ra sao, sau đó đến lại nghĩa trang vô tình gặp mặt bạn học cũ Vương Phi cũng đến tảo mộ.
Lúc đó họ vừa từ Âm Gian Đạo tìm một góc khuất để đi lên, đang tính ra ngoài nghĩa trang đến trạm xe gặp mẹ Thành Chu.
Vương Phi nhìn thấy họ thì cố ý qua chào hỏi, sau đó bảo có chuyện muốn nói với anh. Anh cứ tưởng Vương Phi muốn bàn chuyện đầu tư vớ vẩn với anh thôi nên bảo Hồng Diệp đứng im chờ ở đó, còn mình cùng Vương Phi đi qua chỗ khác tán gẫu.
Khi ấy anh nhớ rất rõ mình cách Hồng Diệp và Tư Đồ không xa chút nào, tuyệt đối nằm trong phạm vi an toàn Hồng Diệp yêu cầu.
Nhưng mà…
Nhưng mà bây giờ anh lại đứng ở chỗ này.
Một nơi hoàn toàn xa lạ.
Kỳ lạ nhất là khi anh ra ngoài, trời rõ ràng sáng trưng nhưng nơi đây lại tối mù mịt.
Không, không phải tối hẳn, ở phía trước mặt đối diện anh là một cổng đá cao to cổ kính, mỗi góc có treo một ngọn đèn lồng. Dưới ánh đèn lờ mờ, ba chữ khắc trên cổng chẳng hiểu sao lại rõ nét một cách quái lạ.
Thôn Song Miếu.
Ám chỉ những dãy nhà sau cánh cổng đá này ư?
Một làn gió lạnh ùa tới, Thành Chu chà xát cánh tay đã nổi da gà của mình. Rõ ràng anh đang quần áo ấm mùa xuân nhưng làn gió này lại khiến anh cảm thấy cái lạnh đang thấm vào da thịt.
“Hú…!!!” Có tiếng như sói tru vọng đến từ phía đằng xa.
Thành Chu giật mình ớn lạnh.
Anh nhìn linh vị của Tư Đồ, Hà Sinh và gọi mãi gọi mãi, nhưng hai vị vệ sĩ hôm nay lại như pháo xịt, đợi mãi chẳng thấy mặt mũi đâu cả.
Thành Chu cũng thử gọi Hồng Diệp mấy lần, vẫn không có phản ứng gì.
Lần này là bị nhốt trong kết giới nào đó hay lại xuyên việt nữa rồi?
“Có ai không?” Thành Chu thử cất tiếng thăm dò.
Anh vốn tưởng mình đã nhỏ tiếng nhưng nào ngờ trong màn đêm vắng lặng, giọng anh lại truyền đi khá xa.
“Suỵt, nhỏ tiếng chút.”
Đột nhiên có tiếng đàn ông vang lên khiến Thành Chu đánh thót một cái. Ban đầu anh không nghĩ rằng gần đây có người ở, ít nhất là trong những xó xỉnh mắt thường nhìn thấy sẽ không có người sống.
Thế nhưng sau tiếng hô của anh, trong màn đêm cách đó không xa dần dần vang lên tiếng bước chân của một người đàn ông trung niên tuổi khoảng bốn mươi.
“Cậu mới tới hả? Sao chẳng biết tí phép tắc gì thế?” Người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài vừa xuất hiện là bắt đầu trách mắng anh.
“Hơ? Tôi…”
“Thôi bỏ đi, người mới như cậu tôi gặp nhiều rồi, cả lũ nhãi nhép ỷ vào tí đạo hạnh, chẳng biết cái gì mà dám đâm đầu vào đây. Người như cậu ở đây thường thì có đi không về.”
Thấy gã nọ xoay lưng toan bỏ đi, Thành Chu dù ngốc đến đâu cũng biết phải bám lấy gã cho thật chặt, anh vội vàng hô hoán: “Đàn anh ơi! Xin hãy giúp đỡ cho em, chỗ này…”
“Im miệng! Không phải bảo cậu nhỏ tiếng rồi ư?”
“Xin lỗi ạ, em không cố ý.” Thành Chu vội vàng ép giọng xuống, “Đàn anh, xin cho em hỏi nơi đây là đâu ạ? Làm sao mới ra ngoài được?”
“Cậu không biết đây là đâu?” Người đàn ông trung niên nghe thế thì ngạc nhiên quay lại, “Cũng không biết cách ra ngoài?”
“Không ạ.”
“Thế cậu vào bằng cách nào?”
Thành Chu mặt mày mờ mịt, “Em cũng không biết, tự dưng chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở đây.”
“Lại là một người sống không có thiệp mời mà vào được đây. Không biết năm nay còn có thêm bao nhiêu người như cậu.” Gã đàn ông trung niên nhỏ giọng thì thầm. Nói xong, gã đột nhiên chuyển sang đánh giá Thành Chu bằng ánh mắt ngờ vực, “Cậu chắc là… người sống đúng không?”
“Đương nhiên, không tin anh cứ sờ tay em này, nóng đấy.”
Lúc Thành Chu chìa tay ra, trong bóng đêm đột nhiên lại xuất hiện thêm một người.
Người này vóc dáng cao to, đi đứng không gây ra tiếng động, trên người khoác áo choàng đen có nón, chiếc nón giơ cao che khuất hết mặt mũi của gã.
Thành Chu bị người kia thu hút nhưng gã nọ lại chẳng để ý gì đến anh và người trung niên, sau khi xuất hiện chỉ đứng im ở đó.
“Chào anh?” Thành Chu thử chào hỏi người khoác áo choàng đen.
Nhưng đối phương không để ý đến anh, cả đầu còn chẳng buồn ngước lên.
Thành Chu xấu hổ rụt tay về.
Lại là một đợt loạc xoạc, trong màn đêm đen thẳm xuất hiện thêm nhân vật thứ ba.
Lần này là một đạo sĩ râu tóc bạc phơ.
Vừa nhìn thấy đạo sĩ, trong lòng Thành Chu chợt thấy rét run, ánh mắt của ông ta sắc bén quá.
Đạo sĩ già liếc anh một cái rồi nhìn sang hướng khác cứ như không xem anh ra gì.
Còn người đàn ông trung niên và gã áo choàng đen lại trở thành đối tượng bị ông ta quan sát.
Người đàn ông trung niên cũng đang đánh giá đạo sĩ già.
Gã khoác áo choàng đen vẫn cúi đầu xuống như đang ngủ.
“Xem ra năm nay tôi không phải là người đến sớm nhất.” Sau giọng nói khàn khàn kia là một người đàn bà chống gậy đầu rồng bước ra từ trong bóng tối.
Thành Chu không nhìn thấy mặt mũi nhưng lại nhìn thấy vóc dáng của người nọ. Vóc dáng người nọ rất đẹp, bộ sườn xám ngắn chưa tới gối ôm sát cơ thể trông vô cùng hấp dẫn. Nếu chỉ nhìn thân hình để đoán, người nọ có lẽ chưa quá ba lăm.
Người nọ đến gần hơn, Thành Chu cuối cùng cũng có thể quan sát mặt mũi của người đàn bà.
Ấy là một gương mặt hồn nhiên trong sáng khiến ai nhìn thấy cũng có thiện cảm. Gương mặt kia đi cùng với thân hình bốc lửa khiến cô ta trông chẳng khác nào mấy em gái Loli khoe ngực thời nay.
Nhưng một cô gái trẻ trung như vậy lại có phong cách của bà già, tay còn cầm gậy đầu rồng, nhìn thế nào cũng thấy quái dị.
Thành Chu mỉm cười với cô gái.
Nhưng cô ta chỉ lạnh lùng liếc anh rồi một mình đi tới vị trí khá xa để đứng.
Thành Chu ngượng ngùng cười.
Sau cô gái là không ít kẻ khác xuất hiện từ trong màn đêm.
Thành Chu đếm nhẩm, chỉ trong vòng năm phút, nơi này đã có hơn năm mươi người đến tụ tập.
Trong năm mươi kẻ ấy có nam có nữ, quần áo ăn mặc đều có đặc điểm riêng. Tuy khá đông người xuất hiện nhưng ngoài cô gái lúc mới tới từng nói một câu, còn lại đều ngậm chặt miệng không lên tiếng.
Có lẽ cũng có người muốn nói chuyện, nhưng trong bầu không khí kỳ quặc thế này, kẻ thông minh đều chọn cách giữ im lặng.
Phần lớn trong năm mươi kẻ khi vừa đến đều liếc mắt nhìn ngọn đèn lồng trên cổng đá một cái rồi mới chia ra đứng ở các góc khác nhau như đang chờ điều gì đó.
Thành Chu phát hiện trong số họ cũng có vài người đang lo lắng như anh, nhất là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi. Ánh mắt hai người chạm nhau, người đó đột nhiên bước đến trước một bước.
Thành Chu đoán gã có gì muốn nói với mình, đang định đến gần thì đột nhiên người đàn ông trung niên phớt lờ anh nãy giờ bỗng thấp giọng gọi: “Nè, nhóc con, qua đây.”
Đang định đến bắt chuyện với người ba mươi tuổi, Thành Chu nghe vậy lại dừng bước, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi với người kia rồi vội vàng đi về phía gã trung niên.
Người nọ tỏ vẻ thất vọng và nhìn sang những kẻ khác.
Bên này, người trung niên lấy một đồng tiền ném cho Thành Chu.
Thành Chu chụp lấy theo bản năng.
“Trả cho tôi.” Người đàn ông trung niên chìa tay đòi đồng tiền lại.
Thành Chu ngơ ngác trả lại cho gã.
Người trung niên dùng hai ngón tay kẹp lấy đồng tiền lắc nhẹ rồi nhỏ giọng nói: “Đây là tiền cổ dùng để khắc quỷ. Dù có là ác quỷ cấp cao chạm vào nó cũng bị bỏng một chút.”
“Tức là ban nãy anh đang kiểm tra xem em có phải là người sống hay không?” Thành Chu mừng muốn khóc, tốt quá, người này chạm vào tiền cổ mà chẳng hề hấn gì thì chắc chắn là người sống. Tội nghiệp anh mới rồi còn lo không biết toàn bộ những kẻ xuất hiện ở đây có phải đều là ma quỷ hết hay không.
“Ừ.”
“Vậy anh có thể cho em biết đây là đâu không ạ? Làm cách nào để em rời khỏi đây?”
Người trung niên ngẩng đầu nhìn lồng đèn, kéo Thành Chu vào một góc rồi mới thầm thì: “Hôm nay tâm trạng tôi tốt, đúng lúc vẫn còn thời gian nên tôi nói sơ cho cậu hay, để cậu có làm ma cũng không bị mơ hồ. Nhóc con, tôi không biết vì sao cậu lại vào được đây, nếu cậu không có thiệp mời, tôi khuyên cậu tốt nhất nên sớm rời khỏi đây thì hơn.”
“Em cũng muốn rời khỏi đây nhưng không biết đi bằng cách nào ấy chứ.” Thành Chu vội nói.
“Chẳng phải đang chuẩn bị nói với cậu sao.” Gã cố tình làm Thành Chu hồi hộp nên cứ để im một lúc mới nói tiếp: “Đây là nơi giao thoa giữa hai chốn âm dương, chỉ có hồn ma, ác quỷ hoặc những kẻ tài năng có bản lãnh qua lại giữa hai giới mới đến được đây. Chỉ cần là người sống, dù có là âm ty mà không nhận được thiệp mời cũng không thể tới đây. Đó là quy tắc.”
“Thế nếu có người không làm theo quy tắc thì sao?”
“Không ai dám không tuân theo quy tắc. Nhưng giả sử có kẻ làm thế thật thì sau đó tôi cũng chẳng nghe tin tức gì về họ nữa.”
Thành Chu toát mồ hôi lạnh dọc theo sống lưng, “Vậy mọi người cố tình đến đây để làm gì ạ?”
“Lợi ích.”
Thành Chu mặt mày ngơ ngác nên người đàn ông trung niên bèn giải thích chi tiết hơn.
“Ở đây tuy là nơi giao thoa giữa hai giới nhưng cũng là nơi rất nhiều ác quỷ hung tàn lẩn trốn. Nơi này không chịu sự quản hạt của cõi dương lẫn cõi âm. Quy tắc ở đây đều dần dần hình thành một cách tự nhiên, tên là Thôn Song Miếu, nhưng người hiểu rõ nơi đây đều gọi nó là Tiểu Phong Đô.”
“Tiểu Phong Đô? Sống ở đây đều là ma quỷ?” Thành Chu sởn hết da gà.
“Đúng. Có người nói nơi đây là vùng đất ngoài Phong Đô Thành, nhưng không ai kiểm chứng được cả. Ma quỷ đến đây hoặc để trốn tránh địa phủ, hoặc vì muốn tìm kiếm sức mạnh vĩ đại hơn. Người sống đến đây là để truy cầu lợi ích vì thỉnh thoảng nơi đây sẽ xuất hiện vài loại hàng hóa hiếm có. Ngoài ra nếu cậu muốn tìm nô ɭệ quỷ, vợ quỷ, nhờ quỷ làm việc thì đến đây sẽ có thu hoạch.”
“Vậy nơi này có khác gì chợ quỷ đâu?”
“Chợ quỷ?” Người đàn ông cười khinh bỉ, “Nơi đó làm sao so với ở đây được? À mà chẳng phải cậu muốn ra ngoài sao? Tôi chỉ biết một cách duy nhất chính là đốt đi tấm thiệp mời đến.”
“Nhưng em không có thiệp mời.”
Người đàn ông cười quái dị, “Tôi có nói là phải dùng thiệp của mình đâu.”
“A…”
“Cậu có muốn ra ngoài không?”
“Đương nhiên ạ.”
“Theo kinh nghiệm của tôi, quỷ thủ còn khoảng ba phút nữa sẽ xuất hiện. Quỷ thủ vừa ra mặt thì sẽ ăn thịt tất cả những kẻ không có thiệp mời, vì vậy trong vòng ba phút này cậu phải giành được một tấm thiệp mời.”
“Hả?!”
“Đừng chần chừ nữa.” Người đàn ông trung niên sáp lại gần anh, dùng giọng thật nhỏ để thì thầm: “Tốt nhất cậu hãy nhanh tay một chút, ở đây không chỉ mình cậu là người không có thiệp mời.”
“Em…” Thành Chu còn chưa nói xong, sau lưng đã vang lên một tiếng thét thảm thiết.
Người đàn ông trung niên thấp giọng cười, “Quên cho cậu hay, để bảo vệ bản thân, đám khách quen sẽ ra tay gϊếŧ người đột nhập trước.”
Thành Chu đánh thót trong lòng, anh cảm nhận được nguy hiểm nhưng đã trễ! Tay người đàn ông trung niên đang nhắm thẳng vào tim anh!
***