NHÂN TIỂU QUỶ ĐẠI 1: HỒNG DIỆP - Chương 7
Tai nghe Suzuki báo cáo cục cảnh sát việc tìm thấy đứa nhỏ, mắt ngọc thèm thuồng nhìn nhóc con đang ăn đồ ăn cực ngon của chủ nhà mang tới, Thành Chu bỗng cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang bắn tới sau lưng từ Wasai.
Mệt mỏi cả ngày lại bị lôi ra cùng tìm kiếm đứa nhỏ, là thánh cũng chẳng thể nào cảm thấy dễ chịu được. Thành Chu sờ sờ cổ, vừa sợ lại vừa hả hê.
Thừa dịp cảnh sát đang chào hỏi rườm rà này nọ với người mới tới, có tên nào đó lặng lẽ vươn tay trái len lén gắp lấy món trứng tôm của “con” hắn.
“A ô!” Trứng tôm đâu mất tiêu rồi…
Nhìn cái đuôi tôm còn sót lại trên tay trái, lại nhìn quả trứng tôm thèm đến xanh mắt đang bị nhai trong cái miệng nho nhỏ, mí mắt Thành Chu co giật đến lợi hại.
“Thằng quỷ, nhớ mặt mày đấy!”
“Cậu bảo thằng nhỏ nhớ cái gì?!”
Len lén ném đuôi tôm ném dưới gầm bàn, tay xoa xoa để trên đùi,Thành Chu như một học sinh bị thầy giáo phê bình, ngồi thẳng lưng, mắt hướng thẳng về phía trước.
Ngay trước mắt hắn là một người đàn ông ngồi xếp bằng bên chiếc bàn kê thấp với ánh mắt cực kì nghiêm khắc.
Gawakyo Wasai!
Nhưng điều đáng mừng là, Thành Chu phát hiện người thanh niên nhỏ gầy cũng đi theo Wasai và ngồi cạnh ông ta.
Rất muốn cười chào người nọ, nhưng khoé miệng vừa mới giương lên lại thấy Wasai đang trừng mình, Thành Chu đành vội vã thu lại nụ cười.
“Nhu nhược…”
Ờ đó! Anh đây nhu nhược thì sao? Thành Chu nhanh chóng bình ổn tâm tư, tiếp tục công việc làm một kẻ nhu nhược của hắn.
Người nhu nhược cũng có gì xấu đâu, ít ra cũng sống lâu thêm được hai năm – mẹ hắn từng nói vậy.
“Trước khi bắt đầu, tôi không muốn nghe một lời nói dối nào từ cậu cả. Cảnh sát hỏi cậu cái gì thì cậu thành thật trả lời cái đó đi. Tôi sẽ phiên dịch giúp cậu.” Wasai nói rành mạch từng chữ.
Thành Chu bắt chước Wasai không đổi sắc mặt mà gật đầu.
Wasai liếc Thành Chu một cái rồi xoay người gật đầu tỏ ý đã sẵn sàng với viên cảnh sát Nanzan.
“Cậu tới Nhật lúc nào?”
Không phải chiều nay đã hỏi câu này rồi sao? “Là ba giờ rưỡi chiều hôm qua.”
“Trước đây cậu đã từng đến Nhật chưa?”
“Chưa…”
“Cậu có người quen ở Nhật không?”
“Không có… Uầy, ngài Gawakyo này, phiền ngài bảo anh ta đừng hỏi tôi mấy câu đã từng hỏi qua không? Vừa lãng phí thời gian của anh ta mà còn vừa lãng phí của mọi người nữa. Huống hồ thằng nhóc này…” Chỉ chỉ nhóc con trong lòng, “Nó cần phải tắm rửa rồi nghỉ ngơi cùng chăn ấm đệm êm nữa.”
Thực ra là tao cần đó!
Hình như từ lúc vào nhà đến bây giờ, Wasai mới nhìn đến nhóc con trong lòng Thành Chu, lướt mắt qua thật nhanh rồi nói khẽ với Suzuki.
Sau đó, Suzuki thì thầm gì đó với Nanzan.
Nanzan gật đầu, tỏ ý hiểu rõ.
Cuộc hỏi đáp bắt đầu lần hai.
“Đêm qua vì sao cậu không đến trang viên Yama Ongaky mà lại đi vào trong núi?”
“Bởi vì tôi lạc đường.”
“Cậu gặp đứa nhỏ này khi nào? Khoảng mấy giờ? Lúc đó đứa nhỏ trông ra sao? Nó có nói gì không?
“Khoảng chừng một giờ sáng, tôi từ miếu thờ trên núi xuống bắt gặp nó đang ngồi trên vali hành lý của tôi, mặc áo sơ mi của tôi, ăn đồ ăn của tôi. Sau đó tôi được các vị phát hiện ở gần miếu thờ. Thằng nhóc không hề nói chuyện, cứ chăm chú ăn đồ ăn của tôi, còn đem rác vứt lung tung. Đúng vậy, chính là nó đó!” Tay chỉ quả đầu nho nhỏ của nhóc con, Thành Chu cật lực minh oan cho mình.
Thanh niên bên cạnh Wasai khẽ cười.
Cậu ta cũng biết tiếng Trung sao? Thành Chu bây giờ mới bắt đầu phản ứng.
“Cậu nói lúc cậu đi xuống bậc thang thì phát hiện nhóc con ngồi trên hành lý của cậu?”
“Đúng vậy.”
“Lúc cậu đi lên hành lý có bị mở không?”
“Không, không có. A! Ngài nói tôi mới thấy thật là kì lạ nha! Đúng vậy! Hành lý của tôi được khoá rất chặt, đến những hai lớp khoá lận!” Thành Chu reo lên như phát hiện ra đại lục mới.
“Ê, bạn nhỏ nè, nhóc biết ai mở va li của anh mày ra không?” Thành Chu cúi xuống bên tai nhóc nhỏ khẽ hỏi.
Nhóc con đưa tay nhét bánh bí ngô vào trong miệng, rồi dùng hai tay đưa lon Coca đến bên miệng, sau đó là một tràn âm thanh ừng ực ừng ực.
Ôi cái thằng quỷ này! Không lẽ tiếng Nhật của mình bựa đến thế sao? Tao hỏi gì mày cũng làm như không nghe thấy hết! Giận!
“E hèm! Thành Chu, cảnh sát Nanzan đang hỏi cậu làm sao tìm được toilet giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này?”
Thành Chu vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt buốt giá của Wasai, trái tim nhỏ bé của hắn lại run lên.
“Ấy… tôi cũng không biết, tôi định tìm thằng nhóc, đi tới đi lui thế nào lại nhìn thấy cái toilet, sau đó tôi thấy nhóc quỷ chạy vô đó nên cũng đi theo nó luôn.”
“Hửm?” Wasai nhíu mày, dùng giọng điệu răn đe mà nói: “Thành Chu, cậu tốt nhất là nói thật đi. Cậu nên biết mấy nơi hoang vắng này đối với cậu chẳng phải là nơi tốt lành gì đâu!”
Vừa oan ức vừa khó hiểu cộng thêm một chút tức giận, Thành Chu cũng nhíu mày, “Tôi không rõ ý của ngài, làm ơn nói thẳng ra giùm đi!”
“Cậu thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Wasai châm chọc nói.
“Hừ! Tiếng Trung của ngài tốt quá nhỉ, tôi thật sự kinh ngạc đấy! Đã như vậy, phiền ngài đem quan tài ra cho tôi xem thử xem!” Bị thái độ của đối phương làm cho tức đến bốc khói, Thành Chu không khỏi lên tiếng chống đối.
Wasai nhắm mắt, trên trán nổi gân xanh, một chút sau mới bình tĩnh trở lại mà hỏi: “Cảnh sát Nanzan nói anh ta có vài điểm nghi ngờ cậu, thứ nhất, cậu là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường vụ án. Thứ hai, cậu không có cách nào chứng minh tối hôm đó cậu đã đi đâu và làm những gì. Thứ ba, đêm nay cậu lại đi tới địa điểm xảy ra án mạng. Thứ tư, cậu nói cậu thấy thằng nhỏ vào trong đó nên mới đi theo. Thế nhưng cảnh sát phụ trách canh giữ ở đó nói rằng anh ta chẳng thấy một người hay con vật nào đi vào trong ấy, mà cậu lại có thể đi vào rồi bế cả đứa nhỏ đi ra. Những điều này cậu định giải thích thế nào đây?”
Thành Chu suy nghĩ một chút rồi hồi đáp: “Thứ nhất, hiện trường là do Dennis chỉ cho tôi biết, lúc đó anh ta cùng George cũng có mặt, đường đi cũng là do George chỉ. Thứ hai, thằng nhỏ này chính là bằng chứng về việc tôi đã làm gì tối hôm đó, tôi đã cùng nó trải qua cả một đêm dài. Thứ ba, tối nay tôi lại đi đến chỗ toilet là bởi vì chính ngài bắt tôi phải đi ra ngoài kiếm thằng nhóc, mà tôi không biết đường nên mới đi lạc tới đó. Thứ tư, anh cảnh sát kia không thấy được tôi với thằng nhỏ là do con mắt anh ta là đồ dỏm, hoặc có khi ảnh lại len lén bỏ trực mà chạy đi hút thuốc ăn bánh gì đó cũng không chừng, ai biết được!”
Wasai nghe xong không phản ứng gì nhiều,bình tĩnh quay đầu tường thuật cho Suzuki và Nanzan.
Chết tiệt! Hắn kiếm đâu ra giọng điệu này vậy trời?! Rõ tốt, nhìn mặt tên Wasai kia mà xem…
Hắn chết chắc rồi! Sau này trở lại nhất định sẽ bị giảm biên chế cho xem. Mà cho dù không, cũng sẽ chắn chắn bị Tổng giám đốc gây làm khó dễ.
Hu hu, mẹ ơi, con xin lỗi, có khi sau này con lại bị đá về nhà và ăn bám mẹ nữa rồi.
Hồi nãy nói ra một tràng thật sảng khoái, bây giờ Thành Chu lại rơi vào trạng thái lo lắng thấp thỏm, nhân lúc Wasai đang phiên dịch cho cảnh sát, hắn ghé sát bên tai nhóc con, dùng giọng điệu êm ái như nước mà thủ thỉ: “Bạn nhỏ à, anh biết nhóc con ngoan nhất là nè, nhóc làm ơn nói cho cảnh sát biết cha mẹ nhóc là ai được không, nói rằng tối hôm ấy nhóc đã ở cùng anh nè, nói lúc nãy nhóc đã chạy vào toilet luôn được không? … Nhóc hiểu không?”
“Ợ!”. Nhóc con ăn no, ợ một cái, cảm thấy ngứa ngứa tai, gãi gãi.
“Nhóc không hiểu lời anh nói sao?” Thành Chu vừa thất vọng vừa lo lắng.
Hôm nay, sự trong sạch của mình đều phải nhờ nhóc quỷ này rửa sạch đó.
Nếu như thằng nhóc chẳng nói gì hết, cảnh sát Nhật Bản hẳn vĩnh viễn cũng sẽ không tin lời hắn, nói cách khác, hắn cũng rất có thể gánh oan tội danh gϊếŧ người mà về nước…
Có khi thậm chí hắn mãi mãi không được trở về nước nữa, cả đời sẽ phải sống sau song sắt cùng một đám tù nhân biếи ŧɦái gϊếŧ người nơi xứ sở hoa anh đào này.
Có khi nào hắn bị phán tử hình…
Mẹ ơi! Tha lỗi cho con! Con đã không thể chăm sóc mẹ toàn vẹn trước lúc người lâm chung rồi! Trong ngân hàng con còn có một vạn hai nghìn đồng đó, mẹ hãy xem đó là chi phí hai mươi sáu năm nuôi dưỡng con mẹ nhé!
Cắn cắn môi, nhớ tới lúc học tiếng Nhật hình như có xem qua phim tài liệu về cách tử hình treo cổ của Nhật Bản, nghĩ tới cảnh bản thân bị sợi dây thừng dày treo quắt queo trên đỉnh núi cao cao, giãy giụa trong mười lăm phút, cuối cùng thè lưỡi ra vì thiếu khí, hai mắt thòi lòi, gương mặt sung huyết, cứt đái chảy ra, chết đi…
:v
“Bạn nhỏ à, giúp anh với được không? Nói cho bọn họ tình hình thực tế có được không?” Hắn méo miệng cầu xin thằng nhỏ đang ngồi lả lơi trong lòng hắn uống nước ngọt, nhìn nó với ánh mắt “em là ngọn đến cuối cùng sáng soi cuộc đời anh.”
Hình như uống nước ngọt nhiều quá nên nhóc con “ợ” liên lục vài cái.
“Bạn nhỏ…” Nhóc con quay đầu, dùng bàn tay nho nhỏ vả vào miệng Thành Chu.
“Ồn muốn chết!” Tiếng Nhật tiêu chuẩn là đây.
Thằng—— quỷ——- chết——- tiệt——–! Thành Chu bắn ra ánh mắt gϊếŧ người.
Nhóc con im lặng từ đầu đến cuối đột nhiên mở miệng kêu một tiếng, ánh mắt mọi người tự nhiên cùng dồn tới hai người lớn nhỏ đang ngồi bên kia.
Không cần phải nói, ai cũng thấy đôi mắt nho nhỏ kia tràn ngập vẻ khó chịu.
“Hay là tạm thời đem nhóc con ra khỏi cậu ta đi, đề phòng cậu ta ép buộc thằng nhỏ khai man này nọ luôn!” Nanzan nói với Suzuki.
“Ừ, chỉ là chúng ta còn không biết lai lịch của thằng nhóc, hơn nữa chú cũng thấy đấy, nó lại chẳng chịu rời người Trung Quốc kia bao giờ.” Suzuki sờ cằm, cân nhắc phải làm thế nào mới có thể vẹn toàn đôi bên.
Bằng kinh nghiệm phá án nhiều năm, trực giác nói cho bác già biết, người Trung Quốc này có lẽ chỉ là một người du lịch không may mà thôi, vụ án gϊếŧ người kia hẳn là không quan hệ gì với hắn cả.
Những người ngoại quốc phạm án tại Nhật bản đều có hai đặc điểm.
Điểm thứ nhất, không định cư hợp pháp ở Nhật, thậm chí không có tư cách đặt chân lên đất liền.
Điểm thứ hai, người Trung Quốc gϊếŧ người đều vì chiến tranh giữa các bang phái, hoặc do vấn đề lợi ích cá nhân. Hơn nữa bọn họ dường như chỉ thích gϊếŧ “người một nhà”, rất ít sát hại người ở quốc gia khác.
Mà cái người trước mắt này, đầu tiên là, anh ta không thích hợp với đặc điểm thứ nhất vì anh đã đến Nhật một cách hợp pháp và còn có người liên hệ ở Nhật nữa.
Thứ hai là, mặc dù danh tính người bị hại ở nhà vệ sinh công cộng vẫn chưa xác định, nhưng theo đánh giá vẻ ngoài cùng vài đồ dùng bên người cũng có thể thấy ông ta không phải là người có tiền.
Nếu nói người Trung Quốc này gϊếŧ người cướp của thì thật là vô lý.
Huống hồ… Nhớ tới hiện trường và thi thể người bị hại, trong lòng Suzuki tràn ngập bất an.
Bác đã xem qua không ít hiện trường gϊếŧ người kì lạ, tàn khốc và độc ác, mà vụ này lại khiến người ta có cảm giác như đi vào ngã cụt.
Nếu nói hung thủ vì tiền mà sát nhân, bác già cũng cảm thấy khó tin.
Mà nói Thành Chu là hung thủ gϊếŧ người biếи ŧɦái thì càng thêm buồn cười, đa số người Nhật nào thấy cái tên người Trung này đều biết hắn là loại phiền phức, chỉ muốn né ra xa xa.
Nhưng Thành Chu cũng mang theo một chút nghi hoặc, cũng khó trách Nanzan trẻ tuổi muốn lập công lớn nên không muốn buông tha hắn.
Còn có đứa nhỏ này… Suzuki hướng tầm mắt về nhóc con.
Nhóc con khoảng chừng năm, sáu tuổi, thân thể phát triển bình thường, khuôn mặt đáng yêu người gặp người thích, da dẻ trắng nộn hồng hào, nhìn kiểu gì cũng không ra kiểu con nít bị ngược đãi mà Thành Chu tưởng tượng.
Xuất hiện trên chốn núi lập thu, trên người không manh áo, gặp người lạ không sợ, nếu nói nó lạc mất người nhà thì sao không khóc vòi mẹ như những đứa trẻ khác?
Nếu nói đứa nhỏ này bỏ nhà ra đi, vậy sao cảnh sát không thấy một báo cáo mất tích nào từ vùng lân cận?
Nếu là từ địa phương khác tới, một đứa trẻ không mặc quần áo có thể chạy lung tung mà không bị người khác chú ý và đem đi báo cảnh sát sao?
Hiện giờ, khả năng duy nhất người nhà đứa nhỏ đi xe qua đây, hoặc cố ý bỏ nó lại, hoặc nhóc con thừa dịp người lớn không chú ý lén chạy ra ngoài.
Căn cứ vào tình hình bây giờ không nhận được tin báo mất tích nào, thì việc bỏ rơi thằng nhóc là có khả năng xảy ra nhất.
Tại sao thằng nhóc lại không có phản ứng gì hết vậy? Mà vì sao cứ bám lấy tên người Trung vừa đến Nhật này? Nó có quan hệ gì với án gϊếŧ người không? Trong lòng Suzuki ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Bỗng nhiên, Suzuki cười xấu hổ.
Không biết có phải do bị bác già nhìn chằm chằm mãi hay không, nhóc con rất không cao hứng mà dẩu môi, làm mặt quỷ với cảnh sát già Suzuki.