NHÂN TIỂU QUỶ ĐẠI 1: HỒNG DIỆP - Chương 19
Hắn chắc chắn, chắc chắn cho rằng mình bị thằng nhỏ mất nết đánh cho tỉnh dậy!
Còn vì sao hắn lại khẳng định như thế ── thì nhìn mặt hắn sẽ biết!
Sáng sớm vừa mới bảnh mắt ra, sau khi bác sĩ xác định hắn đã không còn nguy hiểm thì một thân hình nho nhỏ nhảy ầm lên giường hắn khoe thành tích, nói nó đã khiến hắn từ cõi chết quay về ra sao, phải nỗ lực như thế nào mới có thể kéo hắn từ cầu Nại Hà trở về.
Thật ra, Thành Chu vốn cũng có một chút tình cảm với nhóc con, cho dù nó có cứu sống mình thật hay không, có thật sự bảo vệ mình hay không, hay chỉ là sợ tên thi quỷ chạy mất.Thế nhưng cho đến khi hắn nhìn thấy gương mặt mình trong gương thì tất cả cảm kích đều biến thành phẫn nộ!
Bởi, ta nói tại sao mặt lại đau đến như vậy! … Sưng như thế thì làm sao mà không đau được cơ chứ ──!
Mặt thì sưng vù như cái bánh bao, giọng thì khàn khàn chẳng khác gì giọng vịt đực, ăn thì chỉ có thể ăn cháo mà thôi, cho nên phải ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa. Thành đại ca thở dài một tiếng, mặc kệ thế nào, chuyến công tác lần này của hắn hỏng bét cmnr! TV vừa bật lên, có vẻ như đài nào cũng chỉ đều đưa đến một tin duy nhất.
Không thể chối cãi được, đây là tin tức cực kì chấn động.
Từng đài đều có phóng viên đứng trên bậc thềm gạch men của toà chung cư cao cấp mà đưa tin, nước miếng bay tung toé.
Cho dù việc này có liên quan tới án hai vụ án gϊếŧ người trước đó hay không thì chỉ riêng việc nạn nhân bị gϊếŧ là con gái của bộ trưởng tỉnh cũng đã là điểm thu hút một lượng lớn các kẻ săn tin, huống chi người chồng của nạn nhân lại là con trai của Sendaiko vừa mất mấy ngày trước, hơn nữa vẫn chưa tìm thấy tung tích của anh ta. Người ta nói rằng trong phòng chỉ còn lại một ‘phần thừa lại’ lộn xộn.
Gawakyo Wasai chết hay sống, Gawakyo Shunkyou bị ai gϊếŧ chết, và có liên quan gì đến hai vụ án trước hay không, vì sao trên cả ba thi thể đều có vết tích như bị dã thú cào xé… Dù là vấn đề nào thì cũng rất thu hút người xem, vì thế, giới đưa tin của Nhật Bản sục sôi hẳn lên.
“Thành Chu, tôi vào được không?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói dè dặt.
“A, Shumei, là cậu à? Mau vào, tôi còn đang lo lắng cho cậu đây… Hôm qua cậu đến nhà Wasai đúng không?” Thành Chu nhìn Shumei, vội vã mời cậu ngồi xuống bên giường.
“Vâng. Tôi tới đây vì chuyện này đấy, tôi xin thay mặt Wasai và Sachiko cảm ơn anh.” Nói xong, Shumei cúi mình thật thấp.
Ơ? Thành Chu nghệch ra.
“Lúc nghe nói anh được cứu về, anh không biết tôi mừng đến thế nào đâu. Tôi cứ nghĩ anh đã…” Khoé mắt Shumei lấp lánh nước.
“Cảm ơn. Tôi không sao đâu, còn khoẻ nữa. Cậu vừa nói cậu thay mặt ai chứ?”
Nhóc con chỉ ngồi ngoan ngoãn một bên mà ăn táo trong im lặng.
“Wasai và Sachiko…. Anh không nhớ sao? Sachiko là do anh mời tới để giúp Wasai siêu độ đấy.”
“???” Thành Chu bắt đầu hoài nghi trình độ tiếng Trung của Shumei bị thụt lùi, hoặc do khả năng nghe của hắn có vấn đề.
“Cậu làm ơn dùng từ tiếng Trung đơn giản để kể tôi nghe chuyện tối qua nhé? Cậu biết đấy, tôi vừa mới tỉnh lại không lâu, chưa nhớ ra hết nữa.”
Nhóc nhỏ ngồi gặm táo rôm rốp, trông rất ngây thơ vô tội.
“Ha ha ha, đương nhiên. Tôi sẽ kể lại từ đầu, nếu anh không phiền.”
“Đương nhiên là không phiền rồi, mời nói. Nhóc quỷ, lấy cho chú ly nước coi.”
Nhóc quỷ liếc xéo anh nhà một cái rồi vâng lời bò xuống giường lấy cho Shumei ly nước, sau đó lại trèo lại chỗ cũ ngồi ngoan ngoãn, khiến cho ai đó có chút chột dạ.
Hôm qua ăn được món ngon nên cứ cho anh già càn rỡ một hồi đi.
“Anh có biết tôi và Wasai là anh em chưa?” Shumei cười gượng hỏi.
Thành Chu kinh ngạc, hắn tuy biết bọn họ là thân thích, nhưng chưa từng nghĩ tới bọn họ lại là anh em.
“Chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ. Cha tôi phản bội mẹ anh ấy khi anh ấy còn rất nhỏ, đã tách ra ở riêng với hai người họ từ lâu, nhưng đến gần đây mới ly dị với dì Sendaiko. Wasai bọn họ vẫn biết đến sự tồn tại của hai mẹ con tôi, không cần phải nói, dì Sendaiko và anh ấy rất căm giận chúng tôi.
Khi tôi biết đến sự tồn tại của Wasai và bắt đầu nỗ lực tiếp xúc anh ấy thì, lúc đầu Wasai hoàn toàn không chấp nhận tôi, nhưng qua một thời gian lâu… ha ha… Người kia mặt ngoài thoạt nhìn rất lãnh đạm nhưng thật ra rất mềm lòng và nặng tình. Tôi bám theo anh ấy từ hồi trung học đến khi tốt nghiệp đại học. Trong lễ tốt nghiệp trung học, Wasai đã ôm tôi như một người anh, đây cũng là một trong những lí do dì Sendaiko ghét tôi…”
Thành Chu rút khăn giấy đưa cho Shumei.
Cậu xấu hổ cảm hơn rồi đưa khăn giấy lên lau mắt.
“Mà nguyên nhân khiến một Wasai luôn ngoan cố lại chấp nhận tôi là vì còn có một người… là người yêu thời cấp ba của anh ấy.
Cô ấy tên là Sachiko, một cô gái luôn mang lại cảm giác ấm áp cho những người xung quanh. Anh không biết Wasai lúc ấy hạnh phúc cỡ nào đâu. Bọn họ cùng tốt nghiệp trung học, cùng học chung đại học, mỗi ngày đều đi học cùng nhau.
Khi đó, tôi vẫn thường nghe hai người kể về kế hoạch tương lai, Wasai vẫn hay nói rằng sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn cùng Sachiko.
Lúc Wasai bước vào năm ba đại học, tôi cũng vừa thi vào trường, thời điểm ấy có rất nhiều học sinh rất ưu tú vào nhập học…”
Bỏ khăn giấy xuống, cầm lấy cốc nước nhựa sử dụng một lần, Shumei thở dài một tiếng rồi tiếp tục kể:
“Gawa Shunkyou con gái duy nhất của ngài nghị sĩ Gawa, là một cô gái thông minh xinh đẹp nhưng lại quá kiêu căng để chấp nhận thất bại, cũng vào học ở đấy.Nhập học chưa bao lâu, cô ta đã phải lòng người đàn anh là Wasai trong câu lạc bộ tennis, cho dù sau này biết anh ấy đã có người yêu nhưng cô ta vẫn giữ thái độ như cũ…
Wasai rất chán ghét cô ta, hay lấy cớ với cô ta rồi dẫn Sachiko đi nơi khác. Nhưng không biết có phải con người càng bị ngăn cản thì càng cố chấp hay không, dù Gawa Shunkyou bị cự tuyệt nhiều lần nhưng càng cố gắng theo đuổi cho bằng được.
Cô ta thậm chí còn đến thẳng nhà Wasai gặp dì Sendaiko và mua chuộc dì ấy bằng tiền cùng trang sức. Chẳng bao lâu, dì Sendaiko hoàn toàn xem cô ta như con dâu của mình. Còn Sachiko thì gia cảnh không tốt nên tự nhiên sẽ bị dì Sendaiko gạt bỏ. Dần dần, Wasai không thể nào mang cô về nhà được.
Wasai nói với tôi, anh ấy dự định khi đi làm sẽ kiếm tiền mua nhà để sống cùng Sachiko và tránh xa nơi này. Nửa năm sau thi tốt nghiệp đại học, bọn họ bắt đầu tìm kiếm ngôi nhà thích hợp với cả hai. Nhưng…”
Shumei ghì chặt chiếc ly giấy, giọng nói tràn đầy bi phẫn và tiếc thương:
“Nhưng trước khi bọn họ tốt nghiệp thì đã xảy ra bi kịch không thể vãn hồi! Khi Wasai tham gia buổi tập dợt tennis cuối cùng thì Sachiko bỗng nhiên tự thiêu mà không để lại bất kì lá thư nào. Không ai biết vì sao cô lại tự sát, cảnh sát điều tra kết án qua loa cho rằng nguyên nhân cái chết là lo áp lực học tập và bài vở.”
Cậu nấc lên, vừa lau nước mắt vừa nói:
“Nếu đêm qua tôi không đi tìm Wasai, nếu đêm qua anh không mời Sachiko về giúp đỡ siêu độ Wasai, tôi cũng không thể nào biết được câu chuyện của hai người ấy. Từ sau khi bi kịch xảy ra, mặc dù tôi cùng với Wasai đều hoài nghi Gawa Shunkyou, nhưng vì không có chứng cứ nên không thể làm gì khác hơn là lắc đầu thở dài. Sau đó Wasai cưới Shunkyou, chuyện này càng rơi vào lãng quên…
Nhưng khi đó tôi không biết rằng, Wasai muốn gặp lại Gawa Shunkyou chỉ là vì muốn điều tra về cái chết của Sachiko. Sau khi anh ấy điều tra rõ ràng thì bắt đầu lập kế hoạch báo thù.
Anh còn nhớ tối qua anh nói với tôi rằng Wasai đã chết từ sáu năm rưỡi về trước không?”
“Tôi có nói á?” Thành Chu vắt óc nhớ lại.
Shumei gật đầu, “Anh không nhớ sao? Cũng phải thôi, lúc đó anh đang trong trạch thái ly hồn mà nhỉ….? Những Thiên sư tôi nghe nói cũng là như vậy đấy, họ thường giúp đỡ những linh hồn lạc lối. Có người thỉnh thoảng cũng quên mất việc họ giúp đỡ người khác sau khi hồn của họ trở lại với thể xác. Chắc anh cũng giống như vậy nhỉ?”
“Ly hồn? Tôi ư? Uầy, cậu kể tiếp đi, xem tôi có nhớ lại gì không…” Thành Chu ôm đầu. Vì sao hắn chẳng có chút ấn tượng nào về những thứ Shumei nói hết vậy?
“Wasai nói với tôi rằng, sáu năm rưỡi trước, khi anh ấy biết được tin của Sachiko thì không thể nào chấp nhận được tin này và thề rằng dù làm quỷ cũng muốn tìm ra chân tướng sự việc.
Sau đó vì thương tâm quá độ mà anh ấy đã uống thuốc tự sát, khi chết đi thì gặp lại Sachiko, và cô ấy đã kể lại toàn bộ sự tình.
Shumei lau khô mi mắt, vẻ phẫn nộ hiện rõ hơn trên gương mặt cậu.
“Khi Wasai đi tìm nhà mới, Tojou Sendaiko bỗng nhiên đòi gặp Sachiko. Lúc cô ấy đến đó thì người chú Gawakyo Chi của Wasai đã nấp sẵn ở một nơi và lao ra giở trò đồi bại với cô ấy, còn đem gửi băng ghi hình cảnh ấy cho các công ty văn hoá phẩm đồi truỵ.
Tối đến, Tojou Sendaiko mang cuốn băng ghi hình tới và dùng những lời lẽ sỉ vả bảo rằng Sachiko quá thấp hèn, không xứng đáng với con bà.
Sachiko vô cùng đau lòng, nhưng tình yêu mãnh liệt khiến cô không nỡ xa rời Wasai. Cô ấy quyết định chờ anh ấy trở về để nói sự thật cho anh ấy và tố cáo Gawakyo Chi.
Cô ấy bảo nếu anh ấy không muốn gặp gỡ người con gái đã bị nhúng chàm như cô nữa thì cô sẽ buông tay.
Thế nhưng vào ngày hôm sau, khi cô cố gắng lấy dũng khí đến trường thì phát hiện trong tủ của mình là vô số tấm ảnh chụp cắt ghép và băng ghi hình rơi xuống.
Khi cô ấy tan học về, đứng trước cửa nhà là vài kẻ lố lăng cầm xấp ảnh của cô tiến lại gần, hỏi cô có hứng thú quay vài thước phim đen hay không, đe doạ rằng nếu cô ấy không đồng ý thì bọn chúng sẽ gửi tất cả hình ảnh và băng hình cho cha mẹ và bạn bè của cô.Chúng còn nói rằng cho dù cô ấy không đồng ý, chúng cũng vẫn có biện pháp quay phim theo ý chúng.
Ngày kế tiếp, lúc Sachiko đang trên đường đến trường thì bị hai người đàn ông to lớn ép lên xe…”
Shumei tức giận đánh lên đùi mình.
“Những đả kích liên tiếp đã khiến Sachiko mất hết hy vọng và niềm tin vào cuộc sống. Buổi tối khi Sachiko trở về thì đã là cái xác không hồn, cô ấy đã không còn mặt mũi nào để gặp lại người yêu, cũng không còn ý chí nào để tồn tại nữa. Cô chọn cho mình cách tự thiêu, vì cô nghĩ… đó là cách duy nhất để tẩy sạch những hoen ố trong đời mình.”
Thành Chu yên lặng. Hắn cho rằng những chuyện thế này chỉ xảy ra ở thời xưa, không nghĩ tới bi kịch đau thương đó lại xuất hiện ngay trong đời thực.
Nhóc con thì trông có vẻ rất buồn chán, dựa vào người Thành Chu, ngáp một cái.
Có thể bởi vì nó chỉ là một đứa nhóc, không ai nghĩ phản ứng của nó là sai cả, người lớn còn sợ nói những chuyện này trước mặt có ảnh hưởng xấu đến nó hay không nữa.
Shumei mất thật lâu để bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục câu chuyện:
“Biết được sự thật từ Sachiko, hồn của Wasai bỗng rời khỏi Sachiko mà quay về với cơ thể mình. Anh ấy nói anh ấy cũng không biết vì sao mình tỉnh lại, không ai phát hiện anh ấy tự sát. Khi đó anh ấy không biết mình đã chết, vẫn ăn uống sinh hoạt như một người bình thường, còn nghĩ rằng mình đã tự sát không thành công.
Cho đến khi tìm được công ty văn hoá phẩm đồi truỵ kia và đánh nhau với người ở đó thì anh ấy mới phát hiện rằng mình không chết được. Lúc đó, anh ấy nhớ đến lời thề trước khi uống thuốc tự sát và tin rằng đó là khế ước với thần linh ở chốn suối vàng giúp anh ấy có một thân thể bất tử để quay về dương thế báo thù.
Sau đó, anh ấy thề sẽ trả thù từng kẻ đã hại Sachiko như một lời đáp lỗi cho cô ấy.
Sáu năm qua, anh ấy điên cuồng điều tra, và phát hiện kẻ đứng đầu trong chuyện này là Gawa Shunkyou – người vẫn luôn tìm cách tiếp cận anh ấy sau khi Sachiko qua đời. Sáu năm qua, anh ấy lần lượt trừng trị từng kẻ đã gây nên cái chết của người yêu mình, dần dần đến lượt người thân của anh ấy, rồi tới cái đích cuối cùng là Gawakyo Shunkyou, người vợ mà anh ấy cưới về chỉ để trả thù.
Wasai nói rằng sau khi kết hôn, anh ấy đã tìm mọi cách để tiêu tán hết số tài sản trên danh nghĩa của Shunkyou, sau đó thu thập tất cả chứng cớ phi pháp của cha chồng mà không để gia đình Gawa phát hiện ra. Gawa Shunkyou chết đi, gia đình Gawa cũng sẽ sớm lụi tàn. Wasai đã gửi tất cả chứng cứ ấy cho đồn cảnh sát. Nếu Gawa Shunkyou không lợi dụng tiền tài và quyền thế của cha mình thì làm sao cô ta có thể làm được những chuyện ấy cơ chứ?”
Shumei cười lạnh, nhưng vẫn không thể nào giấu được vẻ đau khổ trên mặt, “Sáu năm không ngừng báo thù khiến Wasai hầu như đã đánh mất tất cả nhân tính. Sachiko vẫn luôn tìm cách tiếp cận anh ấy, nhưng cô ấy dường như luôn bị thứ gì đó ngăn cản, vẫn không cách nào đến gần Wasai được. Cô ấy chỉ có thể bất lực nhìn Wasai của mình từ từ trở thành một con quỷ ăn thịt người. Cho đến đêm qua…”
“Tôi có cảm giác như đang nghe chuyện thần thoại ấy… Người Nhật nào cũng mê tín như thế sao?” Thành Chu không tài nào nhớ được chuyện mình ly hồn, thế nên hắn có phần hoài nghi lời kể của Shumei.
Mình phải về nước! Nơi này chẳng bình thường chút nào hết! Từ lúc đến đây nếu mình không nghe thì cũng gặp phải mấy thứ kì quái, chắc chắn là bởi vì không hợp khí hậu mà, chắc luôn!
“Đây không phải là mê tín, Thành Chu. Tôi biết rất khó tin, nhưng tối hôm qua hồn anh đã thực sự rời khỏi xác trong một khoảng thời gian ngắn mà. Tôi không biết anh làm cách nào để gọi Sachiko, nhưng nhờ có anh mà Wasai và Sachiko mới có thể cùng nhau siêu thoát được đấy!” Shumei không hiểu vì sao một Thiên sư lợi hại như Thành Chu lại có thể quên được việc quan trọng như vậy. Hay do Thành Chu tu hành chưa lâu?
Nhóc con
liếm liếm môi, nhớ lại dư vị tinh khí của Thành Chu mà nó đã lấy từ thi quỷ. Con ma nữ tên Sachiko kia cực kì phiền toái, từ sau khi Thành Chu gặp Wasai thì đêm nào cô ta cũng đến phá rối giấc mơ của Thành Chu.
Tối hôm qua nó vốn định ăn sạch sành sanh cái gã thi quỷ kia, nhưng lại bị con ma nữ đó chạy tới khóc lóc khiến nó không được yên bình, tính ăn luôn cô ta. Nhưng rồi tên Thành Chu lại nghe được tiếng cầu xin rối rít của cô ta, cứ mãi ra lệnh cho nó nghĩ biện pháp siêu độ bọn họ. Mà nó cũng không tài nào hiểu nổi vì sao nó lại có thể nương tay với món ăn của mình như vậy chứ? Như không lại đưa cô ta về nhân gian qua tấm gương?
Còn thi quỷ vốn hút được một chút tinh khí Thành Chu nên khôi phục lại một phần thần trí nhưng cuối cùng lại sơ hở để nhóc quỷ nó đây hút ngược lại tinh khí của Thành Chu. Vậy là thi quỷ suy yếu đi và không ngờ sau khi nhìn thấy được Sachiko thì khôi phục được cái thứ gọi là nhân tính, rồi cùng Sachiko ôm nhau khóc lóc, đi xuống suối vàng.
Về phần kí ức tối qua của anh ngốc Thành Chu thì… Ai mà có thể nhớ được kí ức của thế giới bên kia chứ? Cho dù có nhớ được thì cũng chỉ nghĩ rằng đó là giấc mộng thoáng qua thôi.
Nhóc con cầm lấy một quả táo khác. Ừ, nó kiên quyết không thừa nhận rằng mình đã ra tay với kí ức của ‘ba’ nó đâu.