NHÂN SÂM BÉ CON - Chương 3
Lý Binh Dương cũng không giấu cậu: “Hai, khi nhập ngũ, nhưng về sau người kia giải nghệ thì chưa bao giờ liên lạc lại nữa.”
Hướng Cát: “Người còn lại thì sao?”
Lý Binh Dương: “Người còn lại mới chia tay năm ngoái, yêu đương một năm rưỡi, sau đó hắn về nhà kết hôn.”
Hướng Cát: “Thật đáng tiếc.”
Lý Binh Dương: “Em thì sao?”
Hướng Cát chậm rãi nói: “Chưa bao giờ nói chuyện yêu đương nghiêm túc, đi du lịch bên ngoài gặp gỡ nhau, giống hoàn cảnh gặp anh thôi, nếu nhìn thuận mắt thì yêu đương hai ngày, sau đó cũng không liên lạc lại.”
Lý Binh Dương: …
Ba phút yên lặng, giọng nói của Lý Binh Dương cất lên đã nặng nề hơn ban nãy: “Em cố ý chọc giận tôi?”
Hướng Cát phì một tiếng mỉm cười: “Là cố ý.”
Lý Binh Dương liếc mắt nhìn cậu nói: “Vậy em đã thành công chọc tức tôi rồi, vừa nãy tôi thật sự muốn dừng xe đạp em xuống.”
Hướng Cát nhịn không được bật cười, nói: “Sau khi tôi tốt nghiệp đại học thì đều ở Quảng Châu làm việc, đây là lần đầu tiên ra ngoài chơi.”
Lý Binh Dương ‘ừm’ một tiếng bằng giọng mũi, ra hiệu cậu nói tiếp.
Hướng Cát giơ tay chống má nhìn hắn.
Thời điểm đàn ông đẹp trai nhất là khi lái xe, lời này cũng không phải không có đạo lý.
Lý Binh Dương mặc hoodie đen, quần rằn ri, đi đôi boot quân đội, nhìn cực kỳ ngầu, ánh mắt nhìn thẳng con đường phía trước. Từ góc độ của Hướng Cát có thể trông thấy sườn mặt nghiêm nghị của người đàn ông, xương quai hàm sắc bén, môi mỏng khẽ mím lại, thân hình cường tráng khiến hắn trông như một con báo săn đang ẩn nấp, đẹp trai đến mức khiến chân người ta mềm nhũn.
Hướng Cát nhìn hắn hồi lâu, cười nhẹ nói: “Không có kinh nghiệm yêu đương, không đặc biệt để mắt ai, cũng không muốn chấp nhận.”
Lý Binh Dương thật sự không nghĩ tới điều này, tâm tình của hắn trong nháy mắt đã tốt lên trông thấy, nhếch môi hỏi: “Vậy nụ hôn đầu tiên của em là cho tôi à?”
Hướng Cát chậm rãi nói: “Cũng không phải.”
Lý Binh Dương: …
Ngay trước khi Hướng Cát dự định nói tiếp, hắn lập tức cướp lời nói: “Em đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.”
Hướng Cát rất nghe lời: “Ồ.”
Xe còn phải đi một đoạn nữa mới tới trạm trung chuyển xe buýt, Hướng Cát nhìn ngọn núi phủ tuyết ngoài cửa sổ, nhẹ thở phào một hơi, hỏi: “Những người kia đều là chiến hữu của anh sao?”
Lý Binh Dương: “Ừm, sau khi xuất ngũ khó tìm việc, nên tôi trực tiếp mở một công ty bảo an, họ muốn tới lúc nào cũng được.”
Hướng Cát: ……
Hướng Cát nhẹ giọng: “Trước kia đều là quân nhân sao…”
Lý Binh Dương nghe giọng điệu thổn thức của cậu, nhướng mày hỏi: “Sao thế em?”
Hướng Cát chớp mắt, khẽ thở dài, hỏi: “Vậy sao anh còn xăm hình? Không phải quân nhân không được phép xăm sao?”
Lý Binh Dương: “Tối về cho em xem.”
Hướng Cát: “…… A.”
Xe dừng lại, Lý Binh Dương nghiêng người cởi dây an toàn cho Hướng Cát, nhưng chưa ngồi thẳng trở lại, mà nắm cằm cậu nhóc, xoay về phía mình, khẽ hôn một cái, Hướng Cát cong mắt, hôn trả lại hắn mới nói: “Xuống xe đi.”
Phùng Thiên Lượng nhìn hai người nắm tay nhau đi đến, huýt sáo: “Yo, nhanh như vậy?”
Hướng Cát vẫy tay với bọn họ xem như chào hỏi, Lý Binh Dương đứng đằng sau kéo cậu vào trong ngực, thân mật ôm cậu đi về phía trước. Hắn một thân cao to, chân dài lại cường tráng, bao phủ toàn bộ người Hướng Cát, thật sự là một người bạn trai mạnh mẽ: “Lên xe trước, đây là sườn núi phía tây, phong cảnh trên đường đẹp lắm.”
Dứt lời, hắn lại cúi đầu hỏi Hướng Cát: “Lát nữa sẽ phải leo hơn một nghìn bốn trăm bậc thang đấy, em có được không?”
Hướng Cát: “… Cái gì không được?”
Lý Binh Dương hôn một cái lên mặt cậu, cười nói: “Không sao cả, không leo nổi thì anh trai cõng em lên.”
Hướng Cát có chút xấu hổ vì hắn làm chuyện thân mật với cậu trước mặt mọi người, nhưng cậu cũng rất thích sự thẳng thắn này, nên mới đi theo hắn.
Xe bảo vệ môi trường(1) chỉ có thể đi đến giữa sườn núi, đoạn đường sau phải dựa vào hai chân để bò lên từng bậc.
Đi dọc đường núi Trường Bạch, có thể thấy rõ đai rừng phân bố từ rừng hỗn giao(2) cho đến rừng lá kim(3), rừng Nhạc Hoa(4), và rừng cây bụi thấp(5). Khung cảnh vẫn duy trì hình dạng nguyên thủy nhất, trời càng ngày càng sáng sủa, ngày hôm nay cực kỳ thích hợp để đi ngắm cảnh.
Thể lực của Hướng Cát thật sự rất yếu, đi được một nghìn bậc đã đau đến sốc hông, cậu bỏ bàn tay đang đan mười ngón với Lý Binh Dương, mở rộng cánh tay về phía hắn, thở hổn hển nói: “Cõng tôi đi.”
Mấy anh em đi bên cạnh bọn họ trêu chọc Lý Binh Dương vài câu, Lý Binh Dương cười cười ngồi xuống, Hướng Cát nằm sấp trên lưng của hắn, Lý Binh Dương nhẹ nhàng cõng cậu lên, còn dở dở trêu cậu, chạy vèo lên trên, cười nói: “Trư Bát Giới cõng vợ đâyy.”
Hướng Cát vòng tay ôm cổ hắn, bật cười: “Anh đi chậm thôi.”
Lý Binh Dương: “Nhưng tôi không mệt đâu em.”
Hướng Cát ghé trên vai hắn, thấp giọng nói: “Nhưng tôi muốn anh cõng tôi một lúc lâu cơ.”
Lý Binh Dương: ……
Hắn thả chậm bước chân, dựa vào bên cạnh đi lên, thở dài nói: “Nói thật, nhà em ở Hải Nam, ở đấy tôi cũng có căn nhà, không nhỏ lắm, chúng ta mùa hè đến phương bắc, mùa đông lại về phương nam, tốt biết bao nhiêu.”
Hướng Cát: “Ừm.”
Lý Binh Dương hơi nghiêng đầu: “Vậy em đồng ý hả?”
Hướng Cát: “Không có.”
Lý Binh Dương: ……
Bước chân Lý Binh Dương vững vàng, giọng nói trầm thấp êm tai muốn chết, hắn hỏi: “Sao em lại từ chức?”
Hướng Cát: “Không vì gì cả, tôi không muốn làm việc thôi.”
Lý Binh Dương: “Vậy tốt quá, tôi nuôi em.”
Hướng Cát vui vẻ: “Anh rất có tiền sao?”
Lý Binh Dương: “Cũng không phải nhiều lắm, mỗi năm cũng chỉ được tầm một nghìn tám trăm vạn thôi.”
Hướng Cát: ……
Hướng Cát: “Vậy một tháng anh có thể cho tôi bao nhiêu?”
Lý Binh Dương: “Em chỉ cần không đi ra ngoài quậy phá, hàng ngày tôi sẽ trả tiền lương cho em, một ngày năm vạn.”
Hướng Cát: “… Cho tôi hết à?”
Lý Binh Dương: “Ừm, cho em hết, em cam tâm tình nguyện nằm ngửa ra cho tôi làm là được.”
Hướng Cát: ……
Nửa gương mặt của Hướng Cát chôn vào vai hắn, tim đập thình thịch, nhỏ giọng nói: “Sao anh nói chuyện lại thô như vậy…”
Lý Binh Dương nhấc cậu lên, nói: “Có gì mà thô chứ, tôi yêu thích em, muốn làm em, việc này không bình thường à? Vậy tôi với em cùng cởi sạch leo lên giường, đắp chăn bông đơn thuần nói chuyện phiếm, em không được nghĩ rằng tôi có bệnh kín gì đâu nhé.”
Hướng Cát: “… Nhưng anh cho tôi tiền, tôi lại cho anh… Ừm, cái này nhìn thế nào cũng giống đi chơi gái… ừm, giao dịch ấy.”
Lý Binh Dương bó tay rồi, hắn nghiêng đầu nhìn Hướng Cát nói: “Mẹ, chuyện vợ chồng sao có thể tính là chơi gái.”
Hướng Cát: ……
Cậu cảm thấy, Lý Binh Dương người này, có khả năng là dựa vào ngoại hình của hắn.
Chứ sao nói lời thô tục như vậy mà cũng cám dỗ người khác được?
Bờ vai người đàn ông rộng lớn, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được sức mạnh cơ bắp của hắn, hai cánh tay đỡ người cậu, cho dù đang leo lên bậc thang cũng khiến cậu cực kỳ có cảm giác an toàn.
Nhiệt độ hai ngày nay bất chợt hạ xuống, mặc dù không còn nắng nóng như mấy năm trước, nhưng nhiệt độ trung bình tốt xấu cũng trên 0 độ.
Dọc theo chân núi Trường Bạch đi lên đỉnh, khí hậu rõ ràng có biến hóa, dưới chân núi là mùa hè, đến đỉnh núi lại chính là mùa đông.
Lúc Lý Binh Dương thả Hướng Cát xuống, mây đen lại bắt đầu tụ lại, che khuất mặt trời, chỉ thỉnh thoảng có vài tia nắng lọt qua.
Lý Binh Dương ngồi xổm trên mặt đặt, đưa tay xoa cổ chân lạnh buốt của Hướng Cát nói: “Em lạnh đến nỗi bị đông lạnh lại rồi nè.”
Hướng Cát: ……
Cậu đặt tay lên móng vuốt của Lý Binh Dương nói: “Ủ ấm cho tôi đi.”
Lý Binh Dương: “Không phải tôi đang sưởi ấm cho em sao?”
Hắn nắm cổ chân mỏng manh của Hướng Cát nói: “Nhưng mà chẳng giải quyết được gì, Thiên Trì đến mười lần thì có chín lần không nhìn được, mấy ngày mùa hè này như bản mặt của trẻ con ấy, nói thay đổi là lật mặt ngay tức khắc được.”
Hướng Cát không nhịn được giơ tay xoa xoa đầu hắn, xúc cảm thật sự vô cùng tốt, cậu nói: “Không nhìn được thì thôi, không có gì.”
Lý Binh Dương đứng dậy, bắt lấy tay cậu: “Lại sờ, trả phí.”
Hướng Cát ngẩng đầu, hôn một cái lên môi hắn.
Lý Binh Dương cúi đầu, tiến lại gần cậu: “Lại sờ thêm chút đi, sờ một chút rồi hôn thêm một cái.”
Hướng Cát: ……
Phùng Thiên Lượng leo đến nơi thì nhìn thấy hai người này đang nhìn nhau cười ngây ngô, đi qua nói: “Nhìn thời tiết sắp thay đổi rồi kìa, chúng ta leo lên xem một cái, không nhìn được thì mau đi xuống.”
Lý Binh Dương gật đầu, hỏi Hướng Cát: “Tôi cõng em nhé?”
Hướng Cát: “… Không cần đâu.”
Vận khí của bọn cậu đúng là không tốt, độ cao của Thiên Trì trên núi Trường Bạch cao hơn so với mặt biển, tầng mây lưu động, khí hậu biến hóa thường xuyên, lúc này bọn cậu đi lên, chỉ có thể nhìn thấy Thiên Trì bên cạnh vách đá dốc đứng, núi cao san sát, sương mù lượn lờ, nhìn không thấy hình dạng rõ ràng của nó.
Hướng Cát cầm máy ảnh chụp hình, sau khi chụp được mấy bức thì quay đầu gọi Lý Binh Dương đang đứng nói chuyện với bạn: “Anh (ca), lại đây.”
Lý Binh Dương đi tới, hỏi: “Sao vậy em?”
Hướng Cát: “Anh đứng ra sau ôm tôi đi, chúng ta chụp một bức ảnh.”
Lý Binh Dương: …
Lý Binh Dương cao giọng gọi: “Phùng Thiên Lượng, lại đây, chụp cho tao với vợ tao kiểu ảnh.”
Hắn hô một tiếng, hấp dẫn mấy người xung quanh quay đầu nhìn lại, thùy tai Hướng Cát nóng rực, đưa máy ảnh cho Phùng Thiên Lượng.
Cậu được Lý Binh Dương ôm trong vòng tay, người đàn ông nửa khom người, đặt cằm lên vai của cậu, hai người đứng chung một chỗ nhìn ống kính mỉm cười, hình ảnh đóng băng. Phùng Thiên Lượng liếc mắt nhìn, ra một cái thủ thế OK.
Trên đường xuống núi, Lý Binh Dương nhất quyết phải cõng cậu đi, nói là xuống núi đầu gối rất dễ tê mỏi, trở về nhất định sẽ đau chân, hắn không nỡ để cậu chịu đau.
Hướng Cát được hắn cõng xuống núi, lúc trở lại trên xe việt dã của Lý Binh Dương, vừa mới đóng cửa, Hướng Cát đã lập tức bị hắn ôm hôn, hôn đến mức Hướng Cát thở hổn hển, người đàn ông mới chịu thả cậu ra, khởi động xe, mặt mày cũng tươi tỉnh: “Thoải mái!”
Hướng Cát lau miệng, cười hỏi: “Về nhà trọ sao?”
Lý Binh Dương: “Để mấy người kia về trước, tôi còn đi mua vài thứ, mang ít nhân sâm về biếu cha mẹ.”
Hướng Cát hứng thú: “Nhân sâm? Là loại nhân sâm buộc dây đỏ sao?”
Lý Binh Dương: “Dây đỏ?”
Hướng Cát: “Đúng vậy, cột vào nhân sâm, nó sẽ không chạy thoát được.’
Lý Binh Dương: …
Lý Binh Dương: “Phốc.”
Hướng Cát: …
Lý Binh Dương: “Tôi đi tìm xem có sợi dây đỏ nào cho em cột lên nhé, em sẽ không chạy đi đâu được.”
Hướng Cát cảm thấy tiếng cười ban nãy của hắn hẳn là đang cười nhạo mình, bèn cau mày giải thích: “Tôi đọc ở trong sách ấy, nhân sâm bé con, anh không biết sao?”
Lý Binh Dương cong môi nói: “Cái đấy chỉ là truyện kể dân gian dỗ con nít thôi em. Nhân sâm này dễ hỏng, bảo quản không cẩn thận sẽ khô mất, khô rồi em sẽ không tìm thấy nó nữa, người ta mới cho rằng nó chạy mất, nên người trồng sâm hay buộc một sợi dây đỏ lên để đánh dấu (6).”
Hướng Cát: …
Hướng Cát đáp lại một cách khô khan: “À.”
Tôi rất cảm ơn anh vì đã phá hủy khao khát tuổi thơ của tôi.
Lý Binh Dương ngó cậu một cái qua kính chiếu hậu, sau đó mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dáng vẻ không được vui lắm.
Xe dừng lại trước một cửa tiệm bán đặc sản, Hướng Cát xuống xe theo sau, nhìn Lý Binh Dương quen thuộc chào hỏi chủ tiệm. Cậu không đi vào, mà tựa vào xe ngẩng đầu nhìn trời, trên kia cuồn cuộn mây bay, nhìn có vẻ sắp có tuyết rơi.
Không bao lâu Lý Binh Dương đã trở lại, trong tay cầm theo hai hộp quà tinh xảo, Hướng Cát vừa định lên xe, đã bị Lý Binh Dương kéo lại.
Người đàn ông đặt hộp quà lên mui xe, ngồi xổm xuống, kéo một bên ống quần của Hướng Cát lên, quấn một sợi dây đỏ quanh cổ chân cậu hai vòng, sau đó thắt nút lại.
Hướng Cát ngẩn người, khẽ nhếch môi.
Màu dây đỏ nổi bật trên da thịt trắng noãn, thật sự đẹp đến kinh người, Lý Binh Dương thả ống quần của cậu xuống, đứng dậy, xoa nhẹ tóc cậu, thấp giọng nói: “Nhân sâm bé con, lần này em chạy không thoát đâu.”
Hướng Cát thề, Lý Binh Dương tuyệt đối là người đàn ông có mị lực nhất mà cậu từng gặp, tiếng tim đập của cậu khiến cậu cảm thấy mình chuẩn bị yêu hắn đến nơi rồi.