NHẮM MẮT LẠI RỒI SẼ THẤY NHAU! - Chương 8: Lại gặp nhau rồi
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NHẮM MẮT LẠI RỒI SẼ THẤY NHAU!
- Chương 8: Lại gặp nhau rồi
– “Tìm được rồi?” Tần Khiêm tất nhiên biết “cô ấy” mà hắn nói ở đây là ai? Đừng nói tại sao, suốt 10 năm qua tên Mặc Thiên này thủ thân như ngọc chỉ vì những bức thư an ủi không rõ địa chỉ của cô gái đó. Đừng nói là hình dáng cô ta như thế nào, ngay cả tên cô ta mà hắn còn không biết nữa là.
Vô vọng! Thật vô vọng a?
Khuôn mặt nghiêm túc giờ đã thay bằng sự dịu dàng hiếm thấy, Mặc Thiên không trực tiếp trả lời mà chỉ khẽ gật nhẹ đầu, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào chất lỏng màu đỏ trong ly. Đúng vậy, đã lâu như thế rồi, người con gái đó 10 năm trước đã dùng chính sự chân thành của bản thân để an ủi, sửi ấm hắn trong những ngày tưởng chừng như tuyệt vọng ấy.
Quen biết nhau rất lâu rồi mà đến giờ Tần Khiêm mới thấy được vẻ mặt dịu dàng của hắn.
Gớm! Thực nổi da gà.
***
– “Báo cáo sếp, cô gái mà anh phân phó tôi đã sắp xếp vị trí theo như yêu cầu của anh rồi? Còn chuyện gì nữa không ạ?” Lina nghiêm túc đứng trước bàn báo cáo tình hình, vị sếp này khắc khe đến mức nhân viên trong công ty ai cũng nơm nớp lo sợ, cô cũng không ngoại lệ.
Tất nhiên, bản thân cô cũng không dám có ý đồ gì bất chính với người đàn ông này, vì theo anh làm việc suốt 1 thời gian dài, cô rất rõ anh không thích gần nữ sắc. Từng có những thư kí trước vì muốn leo lên giường anh ta mà cố tình tiếp cận, kết quả là không còn đường lui…
Đúng thế, vị sếp lớn này của cô không ai khác chính là Mặc Thiên.
– “Được rồi, khi nào cô ấy đi làm thì bảo cô ấy vào đây.” Mặc Thiên mặt không đổi sắc, đầu vẫn cuối xem xét tài liệu, giọng nói từ tốn vang lên.
Lina không hiểu tại sao nhiều người phỏng vấn như thế, mà anh chỉ chọn mỗi cô gái đó, trong khi còn vài người có điều kiện tốt hơn? Nhưng không dám đứng đây mà suy nghĩ lung tung, cô vội cúi đầu rồi quay lưng ra ngoài làm việc.
Lina vừa trở lại bàn làm việc liền nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đang vội vội vàng vàng chạy tới, trên tay còn cầm đồ ăn sáng? Bóng dáng đó vừa đứng trước mặt cô vừa thở, trán còn dính vài giọt mồ hôi, khuôn mặt vì mệt trở nên hồng hào, tôn bật lên nước da trắng mịn của cô ấy.
– “Chị Lina, xin lỗi, em bị kẹt xe nên đến trễ.” Là ai? Là Dĩ Du đó. Tay trái đặt bữa sáng lên bàn, tay phải quạt quạt mồ hôi, vừa nói vừa cười.
Hết nói nỗi! “Lần sau đừng như thế nữa, em tính không cần tiền thưởng cuối tháng hả?” Lina đưa khăn giấy cho Dĩ Du, cười cười nhìn cô ấy.
Dĩ Du sững người: “A!”, nhưng không quá 5 giây sau đã khôi phục lại trạng thái thường ngày: “Vâng, em biết rồi.”
Làm sao mà Lina không biết cô nhóc này đang nghĩ gì? Lo sợ bị trừ tiền thưởng đây mà. “À đúng rồi Dĩ Du, sếp tìm em, em vào đi, nhớ thận trọng đấy.”
A! Tìm cô? Tại sao lại tìm cô? Không lẻ chỉ đến muộn 1 hôm mà đã bị đuổi việc sao?
– “Chị Lina, em có thể không vào được không?” Dĩ Du khép nép van nài Lina. Nghĩ sao? Nhỡ đâu khi bước chân vô đó rồi đến lúc đi ra lại trở thành kẻ thất nghiệp thì sao? Cô chỉ đến muộn 1 hôm thôi mà? Đừng đuổi cùng gϊếŧ tận cô vậy chứ?
Không vào? Lina tặng cho Dĩ Du một nụ cười ấm áp “Có thể, tùy em.” Sau cùng còn không quên tặng cho cô một ánh mắt khó hiểu.
Biết là chị Lina cười rất nhiều, nhưng sao lần này Dĩ Du lại thấy sởn gai óc.
Lê đôi chân cứng ngắc đến trước cửa phòng, cánh tay đưa lên rồi lại đưa xuống, cuối cùng dứt khoát gõ cửa. Hừm, chơi luôn, cùng lắm thì hôm sau ta lại đi tìm việc khác.
Nhưng khí thế hừng hực đó chưa kéo dài được bao lâu đã vội dập tắt, “Vào đi.” Tiếng nói trầm thấp từ bên trọng vọng ra làm Dĩ Du có ý nghĩ muốn chạy trốn, giọng nói này? Sao lại quen như vậy?
Bước vào trong, ý nghĩ đầu tiên của Dĩ Du đó chính là quay đầu, tại sao ư? Tại vì khí thế áp đảo nhau quá đó. Cô chỉ thấy người đàn ông đó đang cúi đầu ghi ghi chép chép, nhưng từ người hắn tỏa ra một cái gì đó rất lạnh, chỉ thấy mỗi bóng dáng thôi mà đã như thế rồi? Nếu thấy mặt thì sao? Ma quỷ, cô muốn chạy.
Nhưng mà, không đợi cho Dĩ Du có cơ hội trốn tránh, Mặc Thiên đã ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau. Anh ngưng công việc trên tay, thả bút xuống, ngã người ra sau ghế, môi mỏng nhếch lên, hứng thú nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt Dĩ Du.
– “Lại gặp nhau rồi.”
Ầm! Cô muốn ngã. “Anh, Anh…” Miệng lắp bắp nhưng chẳng nói được tiếng nào.
Dĩ Du đơ người, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt từ trắng thành xanh, cuối cùng trở nên đỏ bững vì giận dữ: “MẶC THIÊN!” Cô nghiến răng phun ra hai chữ, tên này dám cợt nhã với cô?
Nếu không phải vì hiện tại hắn là sếp lớn của cô, thì cô đánh cho hắn một trận rồi.
Quá đáng! Thực quá đáng.