NHÀ CÓ MANH THÊ CƯNG CHIỀU - Chương 811: Sợ em sẽ đầu độc?
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NHÀ CÓ MANH THÊ CƯNG CHIỀU
- Chương 811: Sợ em sẽ đầu độc?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôn Ngôn cắn môi: “Em không phải là muốn từ bỏ quá khứ, em chỉ là cam chịu số phận mà thôi. Em tùy ý mang cho chị hai món mà em cảm thấy hương vị tạm được là được rồi, chị còn chưa kịp ăn trưa nữa, từ khi em đi thì không còn ai giúp đỡ cho chị cả, tất cả mọi việc chị đều phải tự làm lấy hết. Hiện giờ ở cửa hàng cũng không có khách nào, một lát nữa em qua đây, chúng ta nói chuyện một lúc nhé, chị cũng chỉ là…muốn tìm ai đó để nói chuyện mà thôi.”
Từ Dương Dương gật đầu, đi vào trong bếp một lúc rồi lại đi ra, ngồi ở ghế trước mặt Ôn Ngôn: “Chị Ôn Ngôn, trông vẻ mặt của chị không được tốt lắm, có phải đã gặp phải chuyện gì không? Hy vọng là chị không trách em đã đột ngột biến mắt, em không phải là gây khó dễ cho chị, em chỉ là không vượt qua được chính mình thôi…”
Ôn Ngôn cười lắc đầu: “Chị không hề trách em, việc của chị cũng không thể một hai câu mà nói rõ ràng được, nói đến lại thấy mệt mỏi, lần này xử lý không tốt Mục Đình Sâm sẽ bắt chị ly dị mắt…”
Từ Dương Dương kinh ngạc hỏi: “Ly dị? Tại sao vậy chứ?
Quan hệ của hai người chẳng phải là rất tốt sao? Anh ấy có ai đó ở ngoài rồi à2”
Ôn Ngôn cong miêng lên, ra vẻ như không hề bận tâm đến: “Chị không hề buồn, ly dị thì cũng là phải có sự đồng ý của chị chứ? Chị không đồng ý, anh ấy cũng có thể làm gì chị nào?
Ban đầu lúc kết hôn là do anh ấy ép chị ký đấy chứ, bây giờ muốn ly dị, không dễ như thế đâu.”
Từ Dương Dương gật đầu đồng ý: “Đúng thế, không được ly dị, hai người còn có con nhỏ nữa, thằng bé còn bé như vậy, tội nghiệp lắm, chắc chắn là không ly dị được đâu. Chuyện đó…
hay là chúng ta lấy lại phương thức liên lạc của nhau đi? Kỳ thực em cũng sớm đã hồi hận rồi, nhưng lại không nhớ số điện thoại của chị.”
Ôn Ngôn cầm điện thoại của mình ra: “Em đọc đi, chị ghi số điện thoại của em. Đều là ở trong một thành phố, không có việc gì thì cùng nhau đi dạo phố ăn uống cũng được mà, không giữ liên lạc cảm thấy như giữa chúng ta có thâm thù đại hận gì hay Sao ấy.”
Từ Dương Dương cười tươi như một đứa trẻ đọc số điện thoại mới của mình, mạng xã hội cũng được thêm vào: “Là em quá trẻ con, chị Ôn Ngôn, chị thật là tốt, người như chị, không cần biết là trong đám đàn ông hay trong đám chị em phụ nữ, nhất định là người rất được yêu thích, bởi vì khiến người khác cảm thấy rất thân thiết, cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy thì có cảm giác rất là lạnh lùng.”
Ôn Ngôn nghe thấy vậy liền cau mày lại: “Lạnh lùng ư? Chị lạnh lùng hồi nào chứ? Chị đấy là từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh Mục Đình Sâm, bị anh ấy ảnh hưởng đáy, hồi nhỏ chị hoạt bát lắm, trời mà chưa tối thì bố chị chẳng bao giờ tìm thấy được bóng dáng của chị đâu.”
Ăn cơm xong, Ôn Ngôn và Từ Dương Dương chia tay nhau rồi quay về Mục trạch, hôm nay không còn tâm trạng đâu mà đi ra ngoài vẽ nữa, cả người có cảm giác như chưa tỉnh ngủ, uễ oải cả người.
Lúc này Mục Đình Sâm chắc chắn là không ở nhà, cô không để ý gì đến ý tứ mà nằm lăn ra ghế sofa, má Lưu rót cho cô cốc nước ấm: “Làm gì mà lại mệt đến thế này hả?”
Tiểu Đoàn Tử sán vào trước mặt cô đòi uống nước trong cốc, cô đành phải cho Tiểu Đoàn Tử uống trước: “Con chẳng làm gì hết, chỉ là việc ở công ty khá bận, làm xong là con về đây luôn.
Mục Đình Sâm không ở nhà đúng không ạ? Trước khi đi anh ấy có nói gì không ạ?”
Má Lưu suy nghĩ một lát nói: “Không nói gì hết, hơn chín giờ sáng cậu ấy đã đi rồi, trước khi đi có chơi với Tiêu Đoàn Tử một lúc, nhìn thì không có gì là bắt thường cả.”
Ôn Ngôn vẫn còn có chút không yên tâm, quay về phòng tìm vòng quanh một lượt, không hề tìm thấy bát cứ thứ gì liên quan đến giấy tờ ly hôn, cô vẫn không chịu từ bỏ đi vào thư phòng, vẫn không tìm thấy gì hết, xem ra chỉ là Mục Đình Sâm nói thế h thôi, chứ không hề có ý định ly dị thật, bằng không với tính khí của anh, sớm đã có sẵn giấy tờ ly hôn đợi cô ký rồi.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó không ỗn, vừa rồi lúc quay về phòng giường hình như đã có thay đổi, lúc vừa nãy cô không nhìn kỹ, bây giờ quay lại nhìn thì mới phát hiện ra là giường đã bị đổi rồi, to hơn nhiều so với cái giường trước đây, đến đệm giường gì đó cũng đã được đổi mới, đây là do buổi sáng Mục Đình Sâm ngã xuống khỏi giường ngã đến bóc lửa rồi sao? Lại còn đồ tại là giường không đủ to chắc?
Nhưng mà đổi rồi cũng tốt, như vậy buổi tối Tiểu Đoàn Tử có thể ngủ cùng giường với cô, giường đủ to thì không sợ không đủ chỗ.
Muộn hơn một chút thì Mục Đình Sâm gọi điện thoại về nói là tối hôm nay không ăn cơm tối ở nhà, phải ở lại công ty làm thêm giờ. Nhận điện thoại là má Lưu, Ôn Ngôn ở bên cạnh nghe thấy rất rõ ràng. Cô cân nhắc một lúc, nhận lỗi thì phải có thái độ nhận lỗi đàng hoàng tử tế, cùng lắm thì cô đi đưa cơm tối cho anh. Chuyện nào ra chuyện đấy, ngày hôm qua do quá tức giận nên mới cãi nhau với anh ở công ty, ít nhất cô cũng phải tỏ rõ thái độ, đối với việc cho Thầm Giới vay tiền mà không hề nói gì với anh, cô phải xin lỗi sao cho không thấy hỗ thẹn với lòng.
Còn về chuyên quan hệ không rõ ràng của anh với Tự Như Linh, bây giờ không phải là thời điểm tốt để tính sổ, ở với người đàn ông dễ dẫn dụ ong bướm như anh, cô đã tỉnh ngộ và luôn có tâm lý chuẩn bị cho việc bị cắm sừng bắt cứ lúc nào.
Cô ăn tối sớm rồi xách hộp đồ ăn đi ra khỏi cửa, lần này lúc đến trước cửa văn phòng của Mục Đình Sâm, Đới Duy không còn có thái độ kỳ quái nào, xem ra hôm nay ở trong đó không có ai khác nữa.
Cô đẩy thẳng cửa đi vào, Mục Đình Sâm đang ngồi ở trước bàn làm việc bận bịu, cô đặt hộp thức ăn xuống: “Qua đây ăn cơm nào.”
Anh nhìn cô với ánh mắt quái lạ, hình như là nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ vậy: “Em… mang cơm đến cho anh?”
Cô ngồi xuống ghế sofa: “Sợ em đầu độc nên không dám ăn?
Chỉ cần còn một ngày chúng ta chưa ly dị thì anh vẫn là người đàn ông của em, không phải sao? Em sao nỡ để anh chịu đói được? Đồ ăn là do má Lưu lấy để vào, em cũng chưa mở ra, yên tâm ăn đi. Ăn xong cho nhanh em còn phải mang hộp cơm về, lại còn phải tắm cho Tiểu Đoàn Tử, dỗ thằng bé ngủ nữa.”
Mục Đình Sâm đưa mắt nhìn hộp cơm, nhưng lại không chịu: “Không có việc gì mà tỏ ra ân cần thế, không gian thì là đạo, em đang muốn làm gì? Cứ nói thẳng ra đi.”
Ôn Ngôn suýt chút nữa là tức đến mức nổi cơn tam bành tại chỗ: “Em có thể muốn làm gì? Em đang nhận lỗi, anh nhìn không ra ư? Tuy là em đã nói lời xin lỗi rồi…”
Mục Đình Sâm bỗng thấy hứng thú, ngừng công việc trong tay lại nửa cười nửa không, nhìn cô: “Nhận lỗi? Anh quả thật là nhìn không ra đấy, em xin lỗi chuyện gì chứ? Sao anh chẳng nhớ gì cả?”
Cô tức đến nỗi không nói được gì, lời nói dường như là rặn ra từng chữ qua khẽ rằng: “Em không nên không thương lượng gì với anh mà đã cho Thẩm Giới vay tiền, em không có ý định Ù dùng số tiền của Trần Hàm, nhưng đấy là thái độ trước khi em tha thứ cho bà ấy, sau đó… em đã tha thứ cho bà ấy rồi, số tiền đó chỉ là tạm thời không biết dùng vào đâu thôi, vừa hay lúc đó Thẩm Giới cần đến, thế nên em mới cho anh ấy vay. Chứ không phải là em không muốn động đến số tiền đó đến mức nào mà vẫn chấp nhận cho anh ấy vay. Lần sau còn có chuyện tương tự như thế này, em sẽ thương lượng với anh trước, thế anh đã hài lòng chưa?”