NHÀ CÓ MANH THÊ CƯNG CHIỀU - Chương 808: Sẽ không đông y ly hôn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NHÀ CÓ MANH THÊ CƯNG CHIỀU
- Chương 808: Sẽ không đông y ly hôn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tự Như Linh trừng cô một chút, cũng cùng đi theo tiến vào thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại, Tự Như Linh yếu ớt nói: “Cô biết vì cái gì Mục tổng thu nhận cô không? Bởi vì mẹ anh ấy hại chết bố cô, chỉ thế thôi, anh ấy chỉ là thiện lương không muốn để cho cô biến thành tên ăn mày đầu đường mà thôi. Anh ấy nuôi cô nhiều năm như vậy, cũng không nợ cô.
Chuyện này, cô còn không biết đi?”
Con ngươi Ôn Ngôn bỗng nhiên phóng đại, bỗng nhiên xoay người một thanh nắm chặt vạt áo Tự Như Linh: “Cô nói cái gì?
Ai nói cho cô?”
Vì cái gì anh một mực tự mình tiếp tục chống đỡ, cái gì cũng không chịu nói? Tại sao muốn để cô cho rằng tất cả đều là do anh làm?
Cô nhớ bà nội khi còn sống đã từng nói, chuyện cô biết bà nội biết, chuyện cô không biết, bà nội cũng biết, cái gì Mục Đình Sâm cũng nói cho bà, duy chỉ không nói cho cô. Về sau Kính Thiếu Khanh cũng tiết lộ qua một chút, nhìn Kính Thiếu Khanh cũng có vẻ biết rõ, chỉ có cô là mơ màng!
Đới Duy có chút lo lắng nhìn cô, hỏi: “Phu nhân… cô thế này là?” Người không phải đi rồi sao? Lại đột nhiên từ cửa thang lầu lao ra, dọa anh kêu to một tiếng!
Ôn Ngôn thở thông khí mới vẫy tay áo: “Không có gì, không cần để ý tôi.”
Đới Duy yếu ớt giúp cô đẩy cửa văn phòng ra: “Cô là muốn đi vào? Đi vào…”
Ôn Ngôn sửa sang lại suy nghĩ một chút, đi thẳng tới trước mặt Mục Đình Sâm: “Em đều biết rồi.”
Mục Đình Sâm ngồi ở trêи ghế sofa nhàn nhạt nhìn xem chén trong tay, ánh mắt luôn không chịu dừng lại ở trêи người cô: “Em biết cái gì? Đừng lắc lư trước mặt anh, anh không muốn nhìn thấy em.”
Không phải cô vừa mới còn nói anh và những người đàn ông muôn hình muôn vẻ kia không có gì khác biệt sao? Lại quay trở lại là cảm thấy vừa rồi nói còn chưa đủ?
Cô dừng một chút, nói: “Em biệt chuyện tai nạn máy bay không liên quan gì tới anh, là mẹ anh làm.”
Thân thể của anh bỗng nhiên cứng đò, trêи mặt cưỡng ép duy trì tỉnh táo: “Vậy thì thế nào? Dù sao bắt kể nói thê nào, bố em cũng là chết trong tay người họ Mục, có khác nhau sao?”
Cô nói: “Đương nhiên là có khác nhau, nếu như là mẹ anh làm, vậy liền không liên quan đến anh, anh chỉ là chuộc lỗi thay bà ta thôi. Bà ta cũng không thoát khỏi vụ tai nạn máy bay kia…
Em nghĩ trước khi lên máy bay bà ta cũng rất buồn, cũng rất tuyệt vọng.”
Rốt cục cảm xúc Mục Đình Sâm gọn lên gợn sóng, anh nắm chặt chén rượu trong tay, lập tức ném cái chén xuống mặt đắt, rơi vỡ nát: “Đừng nói nữa!”
Ôn Ngôn có chút sợ hãi anh thế này, nhưng vẫn là đứng tại chỗ không nhúc nhích, đem lời xin lỗi đã chuẩn bị lúc trước nói ra: “Thật xin lỗi… chuyện lần này là em không đúng, em nên tin tưởng anh, trước đó nên thương lượng với anh. Má Lưu nói đúng, chúng ta là vợ chồng, em cũng không nên làm việc độc lập, hẳn là nên cân nhắc cảm nhận của anh.”
Mục Đình Sâm đứng dậy đi đến trước gót chân cô, đưa tay nắm cằm cô: “Ôn Ngôn, sao anh lại cảm thấy em nhận sai khó khăn đến vậy? Trong lòng em nhất định nghĩ đến chúng ta bây giờ đối với Tiểu Đoàn Tử ảnh hưởng không tốt, em không cần thiết vì Tiểu Đoàn Tử và chuyện anh không phải người hại chết bố em mà xin lỗi, cúi đầu nhận sai không phải phong cách của em, theo tính tình của em làm như vậy quá miễn cưỡng, em hẳn là tiếp tục không chút kiêng ky tự mình liền tốt, không cần cố ky cảm thụ người khác.”
“Em yên tâm, coi như ly hôn, anh cũng sẽ đối xử với Tiểu Đoàn Tử rất tốt, sẽ không để cho nó lưu lại bóng ma tuổi thơ gì, cho nên, em không cần ép buộc mình xin lỗi anh, em không sai, em làm cái gì cũng đúng, sai là anh, là chính anh mong muốn đơn phương.”
Cằm Ôn Ngôn bị bóp đau nhức, nhưng còn cách xa đau đớn trong lòng.
Cô là lần đầu tiên từ trong miệng anh nghe được chữ “ly hôn”, cô biết lần này anh nghiêm túc, thậm chí cô đang suy nghĩ trước đó cô có phải thật sự giống Tự Như Linh nói như vậy, “y sủng mà kiêu” quá mức…
Rốt cuộc cô không có cách nào giữ vững tỉnh táo, hoang mang lo sợ kéo lại góc áo của anh: “Em sẽ không ly hôn với anh…
Tuyệt đối không! Nếu anh thích Tự Như Linh anh giữ lại là được, nhưng em sẽ một mực chiếm vị trí Mục phu nhân, cho Tiểu Đoàn Tử một cái nhà hoàn chỉnh, em đối với anh cũng chỉ có một yêu cầu, ở trước mặt Tiểu Đoàn Tử, muốn giống như lúc trước.”
Đáy mắt anh nỗi lên thất vọng nồng đậm, thất vọng với cô, làm sao cô còn không chịu hiểu? Rốt cuộc anh không thể yêu người khác nữa.
Anh cho là cô trông thấy Tự Như Linh một lần nữa trở lại Mục thị sẽ phản ứng kịch liệt, đại náo một trận với anh, thế nhưng không có, từng câu từng chữ của cô cũng là vì Tiểu Đoàn Tử thỏa hiệp, mà không phải vì yêu anh, anh cứ như vậy không đáng để cô yêu sao?
Anh buông tay đang nắm cằm cô xuống, chậm rãi xoay người đưa lưng về phía cô: *Ôn Ngôn, anh mệt mỏi. Anh hồi hận lúc trước giữ em lại bên người, anh không nên đối với em mang lòng áy náy, không nên vì chuộc tội thu lưu em, lại càng không nên ở phía sau yêu em. Anh nghĩ tới dù là em không yêu anh, anh cũng muốn gắt gao buộc chặt cùng em một chỗ, dù là tra tấn lẫn nhau cả một đời. Bây giờ mới phát hiện, anh làm không được, đối với em tàn nhẫn, đối với anh cũng thật tàn nhẫn.”
“Nếu em muốn tự do, anh không ngăn cản nữa, không giữ lại, anh thả em đi. Em không cần cố ky Tiểu Đoàn Tử, bây giờ coi như chúng ta miễn cưỡng cùng một chỗ, cũng không cho nó một mái nhà hoàn chỉnh được, sẽ giống như anh lúc nhỏ… Anh thà rằng mẹ anh rời khỏi bố mình, cũng không muốn ép bà ấy đến con đường cùng, cưỡng ép chắp vá gia đình không phải dễ ngụy trang như trong tượng tưởng của em.”
Nước mắt Ôn Ngôn không bị khống chế theo gương mặt rơi xuống, âm thanh cô nức nở nhiễu loạn tinh thần Mục Đình Sâm.
Có trời mới biết anh là bỏ ra khí lực lớn đến đâu mới nhịn xuống không quay đầu lại: “Em không cần cảm thấy hiểu lầm anh lâu như vậy, bố em mắt anh cũng coi như là đồng lõa, bởi vì sau khi ông ấy chết trở thành vật thế tội, là anh ngầm đồng ý.
Anh không đành lòng để mẹ mình sau khi chết còn bị bôi danh, anh thà rằng trận tai nạn máy bay kia kẻ cầm đầu chính là anh!
Anh chính là loại ỷ có tiền có thế, liền tùy ý lật ngược phải trái đen trắng, anh cũng không vô tội.”
Ôn Ngôn chỉ là lặp lại câu nói kia: “Em sẽ không đồng ý ly hôn, anh nói cái gì cũng vô dụng, em sẽ không đồng ý ly hôn!”