NHÀ CÓ BÀ MẸ CUỒNG ĐAM - Chương 28: 28 Một Chiếc Giường Nho Nhỏ
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NHÀ CÓ BÀ MẸ CUỒNG ĐAM
- Chương 28: 28 Một Chiếc Giường Nho Nhỏ
Chả biết mẹ tôi từ chỗ nào chui ra, mà người ngợm dính dầy hoa lá, lại còn chêm vào một số câu rất ư gợi đòn nữa chứ lị.
Tôi nhìn mẹ sâu xa e hèm cảnh cáo, bà bĩu môi hừ một tiếng khó chịu xong cun cút chạy luôn về phòng.
Thật sự hết nói nổi mẹ tôi luôn rồi! Người gì đâu mà mới hứa mới hẹn xong hôm qua, hôm nay đã quên ngay luôn rồi.
Tôi nhìn theo mẹ tới khi bóng bà khuất khỏi tầm mắt mới quay lại nhìn hai đứa trẻ to xác nào đó.
Vốn tưởng rằng yên bình rồi, ai ngờ lại tranh đấu trong âm thầm thế có chết không chứ lị.
Tôi bực bội muốn chết, đập tay cái rầm lên bàn hầm hừ lườm cả hai:
– Ăn hay giành nhau?
Tôi quát làm Luận với Tony giật thót cả mình, cả hai nhìn tôi rồi ỉu xìu nói “ăn”.
Tóm lại thì cũng yên bình lắm, yên bình được một lúc thôi, đến tối lại vẫn y nguyên tình trạng giành nhau như thế.
Lại thêm bà mẹ trẻ con nhà tôi thấy người ta giành ăn cũng hăng hái giành theo, thật sự bất lực hết sức.
Chả nhẽ tôi lại bỏ nhà ra đi luôn cho đỡ thấy phiền lòng?
Cơm nước xong xuôi, bà mẹ nhà tôi dở chứng nhì nhèo đòi xem phim.
Bà không xem ngôn tình cung đấu các kiểu gì đó đâu, thứ bà muốn xem chỉ là đam và đam, có cảnh nóng càng nhiều bà lại càng thích.
Cấm không được, cản cũng không xong nên tôi đành để bà xem với sự kiểm soát gắt gao của tôi.
– Mày lên phòng tao trước đi Luận, cần dọn cái gì thì cứ dọn, tao xem phim với mẹ chút đã rồi lên sau.
Tôi đuổi khéo Luận lên phòng vì sợ Luận nó là trai thẳng, xem ba cái phim đam mỹ này lại cong queo giống tôi thì khổ ba mẹ nó.
Mà Luận không chịu hiểu ý tôi, cứ mồm năm miệng mười liến thoắng đòi ở lại làm tôi cũng hết cách, thôi thì kệ xác mấy người luôn cho rảnh nợ.
Tôi vào bếp cắt gọt chút hoa quả mang ra đã thấy mẹ tôi mở xong phim rồi.
Tôi nhìn nhân vật trong phim rồi lại nhìn bà mẹ nhà mình than thở:
– Mẹ không còn phim khác để xem à?
– Phim khác là phim nào? Ấy, nhanh né cái đầu ra cho mẹ coi phim coi nào!
Mẹ tôi câu trước trả lời theo thói quen, câu sau liền đi kèm theo hành động đá đá vào chân tôi.
Thật lòng tôi có chút không hiểu, bộ phim Thượng Ẩn bà mẹ nhà tôi xem không dưới trăm lần mà lần nào đòi mở phim cũng mở cái phim này.
Tôi từng hỏi bà, mà kết quả nhận lại chỉ là một câu phũ phàng: “Bộ phim này dễ để mẹ bẻ cong tiểu San tử hơn, khỏi phải đem đi thiến!”.
Càng nghĩ đến lại càng có chút phiền lòng.
Tôi ngồi chen giữa Luận và mẹ tôi, chờ tới đoạn trẻ nhỏ không thể xem liền đè Luận xuống rồi bịt mắt Luận lại.
– Ấy, đang xem hay mà, mày bịt mắt tao làm gì?
– Cảnh cấm! Mày con nít con nôi, xem làm cái quái gì?
Tôi nạt, Luận bất bình đáp trả:
– Đậu xanh rau má nhà mày, mày còn sinh sau tao cả một tháng đấy nhé! Mày nhỏ tuổi hơn tao sao mày được xem mà tao không được xem hả?
– Sao San không đè tôi ra rồi bịt mắt nè, đè tên đó làm gì…!
Tôi còn đang chưa biết trả lời Luận sao cho phải thì đã nghe thấy giọng nói có chút nhõng nhẽo của tên điên nào đó ngay bên cạnh.
Chả biết mẹ tôi đổi chỗ với Tony lúc nào mà giờ đây cậu ta níu lấy tay tôi trông cái mặt rất tội nghiệp như sắp khóc đến nơi.
– Tôi tình nguyện để cậu đè này.
Mịa, cái mặt lai tây đã đẹp thì chớ lại còn bày ra vẻ mặt “con đang bị bắt nạt, mẹ dỗ con đi” thì ai mà chịu cho nổi? Tôi muốn phạm tội, muốn đè Tony ra ngay tại chỗ, nhưng lý trí đè lại bảo tôi rằng: “Mày còn đang làm trai thẳng cho người ngoài nhìn đè cái gì mà đè?”.
Lý trí không cho phép, nhưng cái mặt kia mang tính sát thương với tôi quá lớn đến cái mặt cũng muốn nóng rực luôn rồi.
Nhiều khi tôi chả biết tôi là công hay là thụ nữa mà mỗi lần nhìn thấy Tony bày ra vẻ mặt cute một tý tôi lại muốn đè cậu ấy ra làm một trận.
Nhưng ngại một cái là lúc lâm trận thật trên giường, tôi lại cứ nằm yên cho cậu ấy làm tất cả mọi việc như cái đêm hôm đó.
Từ hôn đến sờ, cũng là cậu ấy nắm lấy tay tôi mơn trớn trên từng tấc da thịt.
Càng nghĩ, mặt tôi càng lúc càng nóng.
Đến cả thằng nhỏ cũng có dấu hiệu muốn ngẩng đầu làm tôi phát hoảng, vội vã buông Luận ra rồi chạy bay chạy biến lên trên lầu, bàn luận cùng ngũ chỉ cô nương về tâm lý nhân sinh.
Xử lý xong thằng nhỏ mất nết, tôi mệt mỏi tắm táp lại lần nữa cho sạch sẽ mới trở về giường ngả người nằm xuống rồi chợt nghĩ, từ một thằng trai thẳng chợt trở thành trai cong cũng không quá khó để chấp nhận nhỉ? Tôi cứ ngỡ bản thân sẽ xảy ra nhiều tâm lý dằn vặt khó chịu này kia, ai ngờ đâu, nó lại bình yên hơn tôi tưởng rất nhiều.
Suy suy nghĩ nghĩ tôi mơ hồ ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
…!
“Mẹ ơi, mẹ sang cưới Đông về cho con đi mẹ.
Cậu ấy hứa làm vợ con rồi kìa.”
“Hai đứa con đều là con trai cả thì sao làm vợ làm chồng được đây hả Sơn?”
“Không phải đâu mẹ, Đông mặc váy xinh ơi là xinh, xinh hơn cả con cô Hằng luôn ý.
Đẹp hơn cả con gái luôn.”
“Xinh hơn con gái cũng có phải con gái đâu con?”
“Kệ á, con ứ biết đâu, con muốn cưới Đông làm vợ cơ, ứ chịu ứ chịu đâu.”
Tiếng khóc mơ hồ của đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi nào đó nhỏ dần rồi dừng hẳn.
Tôi giật mình choàng tỉnh giữa đêm muộn.
Chẳng hiểu sao dạo gần đây tôi thường mơ rất nhiều, nhưng lại chỉ toàn những thứ vụn vặt nho nhỏ về hồi bé.
Vụn vặt chắp vá, đến nỗi tôi nghi ngờ không biết đó liệu rằng có phải quá khứ của tôi hay của người khác.
Tôi xoa hai bên thái dương, ngồi dậy định xuống nhà uống chút nước.
Mà Tony với Luận mỗi người mỗi bên ôm chặt lấy tôi ngủ ngon lành thì làm sao tôi ra nổi?
Tôi khẽ thở dài, nhắm mắt tự thôi miên bản thân chìm vào giấc ngủ.
Chẳng biết tôi ngủ được bao lâu, bên tai liền nghe thấy tiếng ồn ào cãi nhau ầm ĩ khiến tôi chợt tỉnh giấc.
Chờ khoảng vài phút sau tôi mới định hình được sự việc, rằng là gần sáng đây Luận bị đạp một phát bay thẳng xuống sàn nhà.
Luận đinh ninh rằng Tony đạp, liền lôi đầu cậu ấy dậy chửi nhau tơi bời khói lửa.
Chửi không thôi không nói, còn lao vào đánh nhau luôn chứ chẳng đùa.
Hai thằng con trai đứa cao đứa thấp, chơi trò vật lộn tay bấu tay nhéo trên người trên mặt nào có khác mấy thằng trẻ ranh giành nhau đồ chơi không được thì đánh nhau đâu?
Đánh đau thôi không nói, cái chân của cả hai chả biết quơ kiểu gì đạp vào lưng tôi.
Mịa nhà chúng nó, đánh nhau thì đánh nhau còn ảnh hưởng đến tôi nữa thế có điên tiết không chứ lị.
Tôi bực bội đứng dậy ngồi đè lên cả Tony và Luận đang cật lực cấu véo nhau trên giường, giơ tay táng mỗi đứa một cái cho hả dạ.
Còn chưa kịp quát nạt cái gì đã thấy cánh cửa phòng tôi bật mở nhanh chóng, theo sau là bà mẹ mặc bộ đồ ngủ xanh nhạt vẫn còn ngái ngủ ngáp ngắn ngáp dài.
– Ây, mới sáng sớm mà làm gì ồn thế hả San…!
Mẹ tôi than than thở thở, càng nói về sau câu chữ càng chậm như kiểu rặn mãi mới ra một chữ vậy.
Chả phải tự nhiên bà mẹ luôn mồm luôn miệng nhà tôi nói vậy đâu, mà là do bà nhìn thấy ba thằng con trai bọn tôi nằm đè nhau trên giường với cái tư thế chẳng mấy hay ho cho lắm nên mới như vậy thôi.
Khỏi cần nói thì trong đầu bà mẹ nhà tôi đã muôn vàn chữ nghĩa tuôn trào nhảy ra trong đầu rồi.
Mẹ tôi nhìn một chốc chợt nhanh chân lùi lại núp người đằng sau cánh cửa, chỉ chừa ra một nửa cái đầu lấp ló ngó vào xem.
Tôi vốn định theo thói quen gọi tên lẫn họ của mẹ một tiếng hòng đe dọa như mọi lần.
Mà chữ “Trần” mới vừa phát ra cổ họng liền bị tôi nuốt ngược trở lại.
Bởi vì ở đây có Luận, nên tôi chẳng dám gọi bừa thêm một lần nào nữa.
Sợ Luận hỏi tôi hàng tá câu hỏi mà tôi chẳng biết nên trả lời từ đâu cho phải.
– Mới sáng ra mà mẹ làm trò gì đấy?
– Suỵt, đừng có hỏi, mẹ đang làm đúng nghĩa vụ của một cái bóng đèn siêu cấp tỏa sáng.
Mẹ tôi đã nói như thế thì tôi làm sao mà trả lời lại bây giờ?
Tôi vừa bực vừa không biết lên làm sao cho phải, quên luôn nhảy khỏi người hai tên nào đó mà cứ ngồi yên nhìn mẹ chằm chằm cho tới khi hai mắt bà cong cong như thể đang cười, bà kéo cánh cửa đóng rầm lại rồi chạy bay chạy biến đi mất.
– Mới sáng ra mẹ mày làm sao mà cứ e thẹn như thiếu nữ mới lớn thế? Bà ấy chưa thấy bọn con trai vật lộn đánh nhau hay sao?
Luận thắc mắc, tôi thở dài ngao ngán.
Chả biết nên nói Luận ngây thơ hay là quá ngốc nữa.
Mẹ tôi thì e thẹn cái nỗi gì, bà chẳng qua lại đang có một cuốn tiểu thuyết cả trăm cả ngàn chữ trong đầu miêu tả cảnh trẻ con không thể xem ấy chứ.
Nói mẹ tôi “đen tối” thứ hai chẳng ai dám xưng thứ nhất nữa đâu.
– Không phải người trong nhà sẽ không biết mẹ Tuyết bị làm sao đâu nhỉ San nhỉ?
Tôi chẳng biết Luận với Tony buông nhau ra lúc nào mà Tony lại nhàn nhã vừa trả lời Luận vừa nhìn tôi “tình tứ”.
Cái kiểu nhìn mà thả tim qua ánh mắt ấy.
Khiếp! Hại tôi sởn hết cả da gà.
Tôi vội vã nhảy khỏi người hai tên điên nào đó rồi lại vội vã phi ngay vào phòng tắm đóng cửa nghe cái rầm.
Có trời mới biết tim tôi nó đang đập mạnh tới cỡ nào.
Thổn thức nghẹn ngào như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đã bao lần Tony chiêu trò thả thính như thế rồi mà sao tôi vẫn không cưỡng chế được trái tim của mình nhỉ? Một lần lại một lần, càng nghĩ lại càng thấy nhiều hình ảnh lập lờ trẻ nhỏ không thể xem nhảy ra trong đầu lại càng khiến thằng nhỏ mất nết của tôi ngẩng đầu biểu tình lúc sớm mai thế có chết không chứ lị?.