NGUYỆT HẠ AN ĐỒ - Chương 40: 40 Tôi Muốn Nói Về Chuyện Của Thẩm Lẫm
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGUYỆT HẠ AN ĐỒ
- Chương 40: 40 Tôi Muốn Nói Về Chuyện Của Thẩm Lẫm
Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Tạ Đạc ngồi sau bàn, đèn huỳnh quang trong phòng làm việc rất sáng nhưng cồn lại khiến cho suy nghĩ của anh trở nên chậm chạp hơn bình thường, anh híp mắt hai giây mới nhận ra người đi vào là Quý Viễn.
“Có chuyện gì à?” Anh hỏi, giọng nói như lười biếng pha lẫn mùi rượu.
Quý Viễn đóng cửa phòng rồi bước từ từ về phía Tạ Đạc, chuyển động của hắn trông khá mất tự nhiên.
“Anh Tạ, tôi muốn nói với anh về chuyện của Thẩm Lẫm.”
“Thẩm Lẫm.” Giống như một tín hiệu nào đó khiến cho đầu óc Tạ Đạc trở nên tỉnh táo hơn, anh hơi lên giọng: “Thẩm An Đồ làm sao?”
Quý Viễn đứng cách Tạ Đạc hơn một mét, cúi đầu nhìn mũi chân mình, tay chân cứng đờ như nạn nhân bị tra hỏi: “Anh cũng biết trước đây tôi có quen với Thẩm…!Thẩm An Đồ, coi như cũng hiểu rõ đôi phần, mấy ngày nay tôi có quan sát một chút, cậu ta…!có thể cậu ta đã khôi phục trí nhớ rồi.”
“Bằng chứng đâu?”
Giọng nói của Tạ Đạc không có gì khác thường nhưng đột nhiên Quý Viễn cảm thấy đứng ngồi không yên, bàn tay siết lại.
“Có, có hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là lúc tôi vừa đến biệt thự đánh bài, tôi, cậu ta và cả cậu Tạ đánh bài chung với nhau, chúng tôi có nửa thật nửa đùa với cậu ta, hỏi lúc du học đã làm chuyện gì có lỗi với anh không, cậu ta nói không, nhưng rõ ràng khi đó cậu ta đổi bạn gái liên tục, nếu như không nhớ rõ khi ấy đã xảy ra chuyện gì thì cậu ta có thể nói là không nhớ, thế mà lại nói là không có, điều đó không đáng nghi sao?”
“Thứ hai là chuyện khi cậu ta mất tích ở buổi fan meeting của Trình Nhất, tôi nghi là cậu ta đã sắp xếp nó từ trước, chắc chắn cậu ta đã thừa dịp đó đi liên hệ với người bên Cẩm Thịnh.”
“Em ấy không làm vậy.” Tạ Đạc cắt ngang lời hắn.
Đêm đó Tạ Đạc đã đến khách sạn kiểm tra camera, anh tận mắt nhìn thấy Thẩm An Đồ đứng trong phòng buffet, sau khi không tìm được nhóm Tạ Văn Hiên thì quay người vào thang máy về hội trường tầng một, vừa khéo khi đó Quý Viễn đã chạy tới trước cửa khách sạn.
Ánh mắt của Tạ Đạc với Quý Viễn cũng không thân thiện là mấy: “Cuối cùng là cậu muốn nói gì?”
Quý Viễn từ từ ngẩng đầu lên, mặt mày nhợt nhạt, tròng mắt đỏ ngầu: “Tôi thấy anh Tạ đừng nên giữ Thẩm An Đồ bên cạnh nữa, cậu ta không phải người tốt lành gì, chắc anh không biết nhưng ở nước ngoài cậu ta dựa vào gương mặt mình để lừa tiền không biết bao nhiêu cô gái…!Sau này cậu ta theo Ngu Khả Nghiên, để giúp cho cô ta nắm được quyền thừa kế mà còn làm không ít chuyện xấu xa, cậu ta…”
“Cho nên?” Tạ Đạc đổi tư thế ngồi, ngón trỏ không kiên nhẫn gõ lên mặt bàn: “Quý Viễn, tôi mong là cậu không hiểu lầm, tôi dùng tiền của mình trả hết nợ cho cậu là để em ấy được vui chứ không phải để cậu cố ý vu khống sau lưng em ấy.”
“Tôi không vu khống cậu ta, tất cả những gì tôi nói đều là thật! Bởi vì anh Tạ đã giúp tôi trả hết nợ nên tôi rất biết ơn, nên tôi muốn nói với anh sự thật.” Quý Viễn càng nói càng nhanh, hắn không khỏi tới gần Tạ Đạc, chống tay lên bàn anh: “Anh đừng bị vẻ ngoài của cậu ta lừa, cậu ta không đáng để anh thích.”
Tạ Đạc im lặng nghe hắn nói xong mới ngước mặt lên nhìn, cười lạnh: “Em ấy không đáng, chẳng lẽ cậu đáng sao?”
Quý Viễn không chịu nổi ánh mắt đó của Tạ Đạc, đột nhiên hắn ngồi sụp xuống, quỳ dưới chân anh, từ góc độ này nhìn hắn vừa nhỏ nhắn xinh xắn vừa đáng yêu.
Hắn nhìn thẳng Tạ Đạc rồi nói.
“Ít ra tôi sạch sẽ hơn cậu ta.”
Giống như tĩnh lặng trước cơn bão, trong thoáng chốc này, hắn cảm thấy giọt mồ hôi lạnh trượt từ cổ vào cổ áo.
Hơi ấm trong phòng cũng không thể hong khô cảm giác ướt lạnh thấu xương của hắn, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tạ Đạc, liếc thấy những phần nổi lên của gân tay anh và mũi giày anh đang cọ vào mặt thảm.
“Hai người nói chuyện xong chưa?”
Đột nhiên cửa phòng được mở ra, Thẩm An Đồ mặc áo choàng tắm tựa người vào cửa, không biết đã nghe được bao lâu rồi.
Đột nhiên Tạ Đạc đứng bật dậy, đụng ngã Quý Viễn rồi nhanh chân bước về phía cậu, nhưng Thẩm An Đồ thấy anh đến gần thì quay đầu rời đi.
“Anh Tạ!” Quý Viễn chống hai tay trên thảm rồi gọi với phía sau Tạ Đạc: “Anh đừng quên Thẩm Lẫm là loại người gì!”
Tạ Đạc dừng bước, quay đầu nhìn hắn một cái, đột nhiên anh mỉm cười, nhíu mày lại như mỉa mai.
“Cậu cho rằng tôi thích sự ngây thơ thanh thuần của em ấy sao?”
Tạ Đạc đi, Quý Viễn như kiệt sức ngồi ở đó, lớp mồ hôi lạnh sau lưng dính vào áo sơ mi, lạnh đến mức hắn phải rùng mình một cái.
Tạ Đạc lên lầu ba, trong mảnh tối mông lung, anh thấy một chấm lửa đỏ đang lững lờ ở ban công.
Tạ Đạc mở đèn ngủ trong phòng, thấy hộc tủ đầu giường bị mở ra, mà thuốc và bật lửa bên trong đã biến mất.
Thẩm An Đồ đứng ngoài ban công hút thuốc.
Tạ Đạc không rõ, tại sao chỉ là bóng lưng của một người lại khiến anh chết mê chết mệt đến thế.
Cậu chỉ mặc một áo choàng tắm mỏng manh, tóc vẫn còn ẩm ướt, dây áo buộc lấy chiếc eo mảnh khảnh.
Dưới chiếc áo choàng là đôi chân nhỏ thẳng tắp thon dài, cổ chân thon đẹp, Tạ Đạc từng dùng bàn tay đo đạc nó không biết bao nhiêu lần.
Thẩm An Đồ cứ nâng khuỷu tay cầm điếu thuốc như vậy, khi nghe thấy tiếng bước chân bỗng nhiên cậu quay đầu.
Làn khói trắng uốn lượn quanh khe hở ở môi cậu, như vẽ lên trong không khí một đường cong tuyệt đẹp, như lờ mờ che đi đôi mắt hơi cong lên.
Thẩm An Đồ vuốt hết mái tóc dài ngang trán ra sau, lộ vầng trán đầy đặn và lông mày sắc nét.
Cậu khép hờ mi mắt nhìn chăm chú vào Tạ Đạc, giờ khắc này cậu giống như một thanh kiếm sắc bén được lấy ra khỏi vỏ, trên người cậu không còn một chút dịu dàng ngoan hiền nào thuộc về Thẩm An Đồ.
Cậu là Thẩm Lẫm.
Tim Tạ Đạc như ngừng đập.
“Em bắt đầu nghe từ khi cậu ta nói rất biết ơn anh.” Thẩm An Đồ quay lại nhìn Tạ Đạc, một cơn gió lùa đến khiến cậu lạnh run, cả người mỏng manh, ngay cả tóc cũng lất phất trên mặt: “Anh thấy cậu ta sạch sẽ hơn em sao?”
“Sao thế được.”
Tạ Đạc bước đến dụi tắt thuốc của cậu rồi kéo vào trong phòng đóng cửa lại, sau đó anh tìm một chiếc khăn tắm lớn để quấn cho cậu.
Thẩm An Đồ cứ đứng đấy mặc cho Tạ Đạc thích làm gì thì làm, đứng một lúc lâu ở ngoài trời lạnh khiến đến khi vào trong phòng ấm cậu vẫn không ngừng run.
“Tại sao lúc đó anh lại trả nợ cho cậu ta?” Thẩm An Đồ hỏi, giọng mũi nặng.
Tạ Đạc dùng khăn tắm lau tóc vẫn còn ẩm ướt của cậu, vén tóc che mặt cậu: “Anh cho rằng giúp cậu ta sẽ khiến em vui.”
“Em không vui, không hề vui chút nào.”
Giọng Thẩm An Đồ vừa lạnh nhạt lại vừa cứng ngắc, cả người cậu đâu đâu cũng viết chữ phản đối, dù Tạ Đạc có lau tóc cậu cỡ nào cậu cũng không chịu cúi đầu phối hợp.
Tạ Đạc không lau tóc nữa: “Anh đã gọi người tới rồi, cậu ta sẽ đi ngay thôi.”
Thẩm An Đồ không nói gì, chỉ lấy khăn trong tay Tạ Đạc, che mặt mình.
Tạ Đạc chậm rãi thu tay lại: “Thẩm…”
“Đêm nay em ngủ ở phòng khách.” Thẩm An Đồ cắt ngang: “Tạ Văn Hiên uống nhiều, em muốn chăm sóc em ấy.”
Tạ Đạc im lặng một lúc: “Để anh ra phòng khách cho.”.