NGUYỆT HẠ AN ĐỒ - Chương 35: 35 Gặp Gỡ
Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Còn mười phút nữa là tan làm, mai là cuối tuần, Quý Viễn đang dọn đồ đạc thì điện thoại nhận được tin nhắn gửi tới, là cậu và Tạ Văn Hiên, ba người Thẩm An Đồ đang chơi đánh bài thì Tạ Văn Hiên gửi vào nhóm một tấm hình.
Quý Viễn mở ra xem, phát hiện ra là ba tấm vé cho buổi họp mặt người hâm mộ Trình Nhất.
Sự kiện độc bác đã trôi qua được gần một tuần theo căn cứ điều tra của cảnh sát, cùng ngày mọi người tham gia buổi tiệc đó, chỉ tra ra máu của Thẩm Minh Phi dương tính còn những người khác thì âm tính.
Kết quả ekip của Trình Nhất tung thông báo trước, Tạ Văn Hiên hồ hởi làm loạn trên vòng bạn bè cả đêm.
Mà Thẩm Minh Phi và công ty giải trí Diễm Hành trở thành đối tượng bị mọi người ném đá.
Qua sự kiện lần này nhiều nghệ sĩ của Diễm Hành đã chọn hủy hợp đồng với công ty, giải trí Bắc Thần thừa cơ đưa cành ô liu qua, chẳng khác nào mở thêm điều kiện hỗ trợ tốt hơn mấy lần cho với Diễm Hành.
Tạ Đạc lại còn đích thân ra mặt với vô vàn thành ý.
Trình Nhất không có lý do từ chối.
Quý Viễn mới đi làm một tuần mà đã bị kéo vào trong chuyện này.
Vì để xoa dịu fan hâm mộ của Trình Nhất, Bắc Thần còn làm một buổi fan meeting offline đặc biệt nhằm, có thể cầm vé tới thì cơ bản đều là fan Trình Nhất cả, mà tất nhiên cũng đi được cửa sau, giống như kiểu của Tạ Văn Hiên này.
Quý Viễn còn định nhắn là tôi không đi được, Thẩm An Đồ đột nhiên lại gửi tin đến.
S: Anh dâu đi với em, bao giờ? Mấy giờ? Đập vai.jpg.
Quý Viễn lập tức trừng mắt, thoát khỏi group chat qua nhắn riêng với Tạ Văn Hiên.
Quý: Có nhầm không? Cậu tính rủ Thẩm An Đồ đi meeting idol hả? Cậu biết tới đó có bao nhiêu người không?
Một lúc lâu sau Tạ Văn Hiên trả lời: Theo cho chặt thì không vấn đề gì đâu.
Quý Viễn cứ thấy quá nguy hiểm mới phải hỏi lại: Giám đốc Tạ biết không?
Lát sau Tạ Văn Hiên trả lời: Anh cũng đi chung mà, lúc đó tôi theo đuổi vợ còn anh phụ trách canh anh dâu.
Quý: Tôi á? Tôi không làm được đâu!
Đến giờ Quý Viễn vẫn còn nhớ ánh mắt đêm đó của Thẩm An Đồ, may sau đó Thẩm An Đồ bị Tạ Đạc nhốt trong nhà nên yên ổn được mấy ngày.
Nên là từ đêm đó đến nay Quý Viễn không gặp Thẩm An Đồ nữa, mà giờ ở Bắc Thần thì hắn gần như là một nửa thư ký của Tạ Văn Hiên rồi.
Nói dễ nghe thì Tạ Văn Hiên là tổng giám đốc công ty giải trí Bắc Thần, nhưng thật ra là bị Tạ Đạc chuyển xuống để rèn luyện, chưa có khả năng quản lý thật nên thành ra Quý Viễn cũng rất rảnh, nếu không phải lúc nào điện thoại mới cũng nhắc nhở rằng Quý Viễn đang bị theo dõi, chứ không hắn còn nghĩ là đang quay về cảm giác công tử bột ngày xưa.
Chỉ là không cần theo dõi Thẩm An Đồ.
Nhưng Tạ Văn Hiên lại không để ý người làm công ăn lương đó đang nghĩ gì, cậu ta cứ nhắn thẳng vào trong group chat: Bắt đầu từ 2h chiều mai – ăn cơm trưa xong em và Quý Viễn sẽ tới đón anh.
Thẩm An Đồ: Sớm chút đi, chúng ta ăn bên ngoài à?
Tạ Văn Hiên: Anh dâu muốn ăn ở đâu?
Thẩm An Đồ gửi thẳng một cái link sang.
Thế là trưa ngày hôm sau, Thẩm An Đồ, Tạ Văn Hiên và Quý Viễn ba người cùng đi đến phòng VIP ở Đào Nhiên Cư.
Quý Viễn biết Đào Nhiên Cư toàn là đồ ăn ngon, hồi hắn còn sung túc thì cũng hay ăn mấy nhà hàng này, có khi phải đặt trước cả tuần.
Nhưng vấn đề là đang yên đang lành sao Thẩm An Đồ lại nhất định phải ăn ở đây?
“Vì lúc đó anh ở công ty Tạ Đạc có ăn đồ ăn ở chỗ này, thấy món Gạo nếp gà của nó nấu cũng được lắm.” Thẩm An Đồ đưa điện thoại ra trước mặt Tạ Văn Hiên: “Quán trà sữa lại ra món mới, anh muốn uống cái này, em muốn chọn không? Lát đồ đến cùng ra lấy luôn.”
“Hả?” Tạ Văn Hiên sửng sốt một lúc mới phản ứng được Thẩm An Đồ đang nói cái gì, cậu ta cũng chọn một ly sau đó hỏi Quý Viễn uống gì.
Quý Viễn lắc đầu nói không muốn uống, hai mắt hắn nhìn Tạ Văn Hiên rất nhiều lần, không biết có phải ảo giác anh không nhưng hắn luôn thấy hôm nay Tạ Văn Hiên cứ hơi bồn chồn.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, ba người ăn một lúc thì trà sữa giao đến.
Lúc nãy Thẩm An Đồ còn hào hứng chọn trà sữa nhưng đến lúc mua về lại cảm thấy không muốn uống, uống được hai hớp rồi dừng, tiện tay để đại lên bàn.
Lúc gắp đồ ăn khủy tay cậu lắc lắc một cái, chợt hất ly trà sữa lên điện thoại của mình, rồi văng vào quần Tạ Văn Hiên.
“Xin lỗi!”
Thẩm An Đồ không để ý tới điện thoại, cậu lấy khăn giấy rồi lau quần cho Tạ Văn Hiên, không may hôm nay Tạ Văn Hiên lại phải đi gặp nữ thần, nguyên bộ âu phục màu trắng đã vấy phải trà sữa nâu nhạt lên đùi.
“Không sao đâu anh dâu, em vào toilet xử lý một chút.” Tạ Văn Hiên cười nói, cũng không giận mà còn vội vàng cầm điện thoại Thẩm An Đồ đem đi lau rửa.
Thế là trong phòng chỉ còn hai người Thẩm An Đồ và Quý Viễn.
Trong lòng Quý Viễn cứ ngưa ngứa, cắm đầu ăn cơm của mình, chưa được hai phút đã nghe Thẩm An Đồ nói: “Chán quá, điện thoại của cậu đâu? Lấy ra mở bài nhạc nghe đi.”
Tạ Văn Hiên mất hơn hai mươi phút lau chiếc quần dính trà sữa trong toilet, nhưng kiểu gì cũng vẫn để lại dấu, nước đọng lại gần như thấm hết vào ống quần.
Cậu ta thở dài, bây giờ đừng nói là đi gặp Trình Nhất, ngay cả ra ngoài gặp người ai cũng không được.
Không lâu sau Thẩm An Đồ đeo khẩu trang vào toilet, nhìn thấy Tạ Văn Hiên liền hỏi: “Sao rồi? Lau hết không?”
Vẻ mặt Tạ Văn Hiên nhìn cậu đã thể hiện ra chuyện ống quần mình ướt tới phân nửa, cả người uể oải không thôi: “Chiều nay sao em đi gặp Trình Nhất được nữa đây?”
Thẩm An Đồ cầm điện thoại đã được Tạ Văn Hiên lau sạch trên bồn rửa tay, nói một cách chân thành: “Để anh dâu lo, anh nhờ Quý Viên ra ngoài mua cho em bộ đồ rồi, size em bao nhiêu?”
Hai giờ chiều, hai người đúng giờ ngồi trong hội trường fan meeting của Trình Nhất, nhóm ba người Thẩm An Đồ đến hơi muộn nên chỗ ngồi cũng đã đầy.
Vì chú ý đến thân phận của Thẩm An Đồ nên vị trí của họ ở phía sau chính giữa, lúc mở màn Tạ Văn Hiên cứ phàn nàn Thẩm An Đồ, nói mặc cả cây đen này không đẹp chút nào, Trình Nhất sẽ không để ý đến cậu ta, mãi cho đến khi Trình Nhất xuất hiện mới im lặng.
Thẩm An Đồ tự biết đuối lý, không chỉ ngoan ngoãn nghe những lời đó của Tạ Văn Hiên xong còn ngồi trong buổi meeting với cậu ta ròng rã ba tiếng, giữa chừng cậu có ngủ quên vài lần nhưng lại bị Tạ Văn Hiên ở bên cạnh lớn tiếng đánh thức.
Quý Viễn nhìn mà không hài lòng chút nào, nhiều lần định nói nhưng lại thôi.
Meeting diễn ra trong khách sạn, sau khi kết thúc, Bắc Thần còn tổ chức tiệc buffet tại khách sạn, fan hâm mộ có thể ở lại dùng bữa cùng Trình Nhất.
Nhưng mà hiện tại vẫn chưa đến giờ ăn tối, Trình Nhất đã đồng ý ký tên cho fan trước.
Thế là dưới sự hò reo của fan hâm mộ, bảo vệ phải đứng ra che chắn cho Trình Nhất, sau đó cùng nhau di chuyển xuống tầng ăn.
Fans của Trình Nhất tham gia meeting hôm nay có hơn hai trăm người, nhưng chỉ có duy nhất một lối ra nên mọi người chen chúc nhau như ong vỡ tổ.
Chen qua đẩy lại một chút Quý Viễn nhanh chóng phát hiện Tạ Văn Hiên và Thẩm An Đồ đã không thấy đâu, hắn đành âm thầm thở dài.
Khó khăn lắm mới ra khỏi hội trường, Quý Viễn đứng ở cửa một lúc, vài người đi ra hết rồi những vẫn không thấy Tạ Văn Hiên và Thẩm An Đồ, hắn vào hội trường xem thử thì bên trong đã không còn ai.
Một loại dự cảm bất thường đột nhiên nảy lên, Quý Viên vội vàng lấy điện thoại gọi cho Thẩm An Đồ.
“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi đang tạm khóa…”
Quý Viễn cúp điện thoại, tay bắt đầu run đến mức không cầm nổi, hắn gọi cho Tạ Văn Hiên, đồng thời chạy tới cổng chính khách sạn, vừa chạy vừa nhìn xung quanh, hai giây sau Tạ Văn Hiên đã nghe máy.
“Alo, Quý Viễn?”
“Thẩm An Đồ có đi cùng cậu không?” Quý Viễn khàn cả giọng.
“Cái gì? Anh nói lớn lên, bên tôi ồn quá!”
“Thẩm An Đồ có đi với cậu không?” Quý Viễn gào đến mức không ít người ở đó phải nhín sang.
“Không phải anh ấy đi với anh à?”
Quý Viễn tuyệt vọng nhắm mắt: “Không có…”
“Cái gì?!”
“Không thấy Thẩm An Đồ đâu nữa, cậu ta chạy rồi.”.