NGUYỆT HẠ AN ĐỒ - Chương 32: 32 Nói Thật
Biên tập: Thủy Nguyệt
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Quý Viễn nhìn biệt thự lớn trước mặt, lại nhìn chai rượu hai trăm tệ mới mua ở siêu thị trong tay, hận không có cái hố cho mình chui xuống.
Vì một tiếng “Quý Viễn” của Thẩm An Đồ hôm qua mà Quý Viễn còn chưa trả xong nợ đã phải bán mình cho Tạ Đạc, dựa theo hợp đồng hắn phải đóng tốt vai camera chạy bằng cơm.
Quý Viễn xem giờ, là ba giờ chiều.
Căn cứ thời gian biểu của Thẩm An Đồ mà thư ký Trần đưa thì giờ này cậu đã ngủ trưa dậy rồi.
Quý Viễn hít sâu, đưa tay định ấn chuông cửa thì cửa bỗng bật mở, Tạ Văn Hiên ló đầu ra, ánh mắt như đèn pha quét qua quét lại trên người Quý Viễn: “Tôi thấy anh trong camera một lúc mà vẫn chưa thấy vào, anh đứng lề mề gì trước cửa thế?”
“Sao cậu lại ở đây?” Quý Viễn ngạc nhiên.
Tạ Văn Hiên không trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này mà mở cửa vào nhà.
Da đầu Quý Viễn tê dại, chân trái suýt vấp phải chân phải, lảo đảo đi vào.
Dù sao Quý Viễn cũng từng là con nhà giàu nên không quá kinh ngạc với đồ trang trí trong nhà, chỉ là khi nhìn thấy trên bàn trà cách đó không xa bày ra lá bài tàn cuộc “Mèo câu cá”, nhịn không được nhắm hai mắt lại.
“Quý Viễn nhanh nhanh, chúng tôi đang thiếu một chân.” Thẩm An Đồ vẫy tay với hắn, Tạ Văn Hiên đã ngồi xuống ghế sô pha.
Quý Viễn người cứng đờ đi đến trước mặt Thẩm An Đồ, đặt hộp rượu đỏ trong tay lên bàn trà, ngón tay ngại ngùng nắm góc áo: “Cảm ơn cậu hôm qua đã giúp đỡ tôi một chuyện lớn như vậy, đây là quà cảm ơn…!Tiền của tôi chỉ đủ mua loại rượu này, nếu cậu không thích thì cứ vứt đi.”
“Sao lại chê chứ, giờ chúng ta uống luôn.” Thẩm An Đồ đi vào bếp mở rượu, một lát sau bưng rượu và ba ly thủy tinh chân cao ra.
Để tiện uống rượu đánh bài, ba người dời vị trí đến bàn ăn.
Tạ Văn Hiên đề nghị sau này nếu thường xuyên chơi có thể mua bàn chuyên để đánh bài, Thẩm An Đồ liên tục gật đầu đồng ý.
Quý Viễn cũng không thực sự đến nhà Thẩm An Đồ đánh bài, hắn cần thăm dò xem Thẩm An Đồ đã nhớ lại bao nhiêu, sau đó báo cáo cho khách hàng Tạ Đạc, đến đưa rượu cám ơn cũng chỉ là cái cớ mà thôi.
Quý Viễn vừa xáo bài vừa thăm dò: “Chúng ta chơi trò khác nhé, không chơi khó, chơi trò đấu địa chủ kinh điển được không? Thẩm An Đồ, trước kia cậu chơi bài rất giỏi, một chút ấn tượng cũng không nhớ sao?”
“Không có ấn tượng gì cả, nhưng nếu cậu đã nói vậy thì có thể thử một chút, phổ biến luật chơi đi.” Thẩm An Đồ cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, gương mặt lộ ra biểu cảm bị mê hoặc trong nháy mắt.
Tạ Văn Hiên bị biểu cảm của cậu làm cho tò mò nên cũng muốn thử một chút, sau đó lạnh nhạt nói: “Cũng được.”
Thẩm An Đồ cũng gật đầu phụ họa: “Đúng thế.”
Sau đó hai người không lại chạm vào chén rượu.
“….” Quý Viễn đen mặt nói lại luật chơi một lượt cho Thẩm An Đồ.
Tạ Văn Hiên: “Anh dâu, em chơi bài rất kém, nên chính xác thì chúng ta đều mới bắt đầu chơi, anh cứ yên tâm chơi thoải mái.”
Quý Viễn đẩy bài đã xáo xong ra chính giữa: “Vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Ba người yên lặng bốc bài, Quý Viễn còn đang vắt hết óc tìm chủ đề thì Thẩm An Đồ đã mở miệng hỏi trước: “Trước kia chúng ta cũng hay chơi bài thế này à?”
“Không.” Quý Viễn nghĩ nghĩ: “Lúc bạn bè gặp nhau tôi có xem mọi người chơi bài, mười lần thì cậu thắng đến tám.”
“Thật sao?” Thẩm An Đồ hơi ngạc nhiên: “Sao chúng ta quen nhau vậy? Tôi chỉ nhớ chúng ta từng cùng uống vài chén rượu ở bar.”
Câu hỏi này Quý Viễn trả lời rất nhanh: “Lúc đó cậu muốn thuê phòng cạnh trường, nhà tôi vừa hay có nhà ở đấy, bạn bè giới thiệu cậu tìm tôi, dù cuối cùng nhà không thuê nhưng cũng coi như là quen biết.”
“Cậu cũng học đại học H?” Thẩm An Đồ hỏi lại, Tạ Đạc trước đó có nói cậu từng học ở đại học H.
Quý Viễn nhỏ giọng nói ra tên một trường, một trường vớ vẩn cạnh đại học H, Thẩm An Đồ bình thản đổi hướng câu chuyện như vậy đấy.
Quý Viễn nhịn không được ảo não, câu chuyện toàn do Thẩm An Đồ dẫn dắt, đến cả cơ hội hỏi hắn cũng không có.
Ba người bốc bài xong, Quý Viễn nhìn bài của mình: “Địa chủ là…”
“Gọi địa chủ!” Tạ Văn Hiên dứt khoát giơ tay.
Quý Viễn cầm ba cây K cùng hai cây 2, nhìn Tạ Văn Hiên hoài nghi: “Cậu chắc chứ?”
Tạ Văn Hiên đầu đinh tóc xám, dùng khuôn mặt trẻ con cười nụ cười tà mị của nhân vật phản diện: “Liều ăn nhiều, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, đánh đi!”
“Chờ chút, tiền cược tính như nào, thắng thua ra sao?” Thẩm An Đồ lộ ra đôi mắt như hồ ly sau mấy quân bài.
Tạ Văn Hiên đập bàn: “Hai người đều không có tiền, chúng ta không dùng tiền cược, dùng trả lời thật lòng như nào? Ai thua nhất định phải thật thà trả lời người thắng một câu hỏi.”
Quý Viễn nhìn Thẩm An Đồ, thấy cậu thờ ơ gật đầu.
Ba phút sau.
“K.” Quý Viễn và Thẩm An Đồ thắng dễ dàng, hai người vỗ tay chúc mừng.
“Giờ anh hỏi nhé.” Thẩm An đồ hắng giọng, trong giọng nói lộ ra sự vui sướng quỷ dị: “Lần gần đây nhất em dấm đài là năm mấy tuổi? Phải nói thật đó nha!”
Tạ Văn Hiên nghiến răng nghiến lợi: “Mười…!mười một tuổi.”
“Ha ha ha.” Quý Viễn thực sự không nhịn được.
Tạ Văn Hiên tức giận nhìn Quý Viễn như nhìn tên đần 1982: “Tiếp.”
Ba ván, địa chủ Tạ Văn Hiên không thắng nổi một lần, nhưng trên bàn cũng bắt đầu biến hóa vì Thẩm An Đồ đã quen thuộc luật chơi cũng bắt đầu muốn cược.
Hết ván, có hai âm thanh cùng hô to: “Gọi địa chủ!”
Tạ Văn Hiên và Thẩm An Đồ nhìn nhau, tự giác nhường Thẩm An Đồ: “Mời anh dâu.”
Thẩm An Đồ vui sướng trở thành địa chủ, đánh xuống một đôi 3, Tạ Văn Hiên đằng đằng sát khí lườm Quý Viễn, Quý Viễn run rẩy sống lưng, cố gắng dùng ánh mắt giải thích mình thực sự không cố ý giúp cậu ta thắng nhiều lần như vậy.
Năm phút sau trong tay Thẩm An Đồ còn bốn lá bài, Quý Viễn vẫn luôn âm thầm nhớ bài, xác định hẳn là cậu còn lại hai đôi, thế là đánh ba cây Át.
“Nhường rồi nhường rồi.” Thẩm An Đồ nhíu mày, nhìn bài trên tay, ba K một J vừa hay to hơn ba Q một 9 của Tạ Văn Hiên.
Tạ Văn Hiên ném bài đi mắng Quý Viễn ở đầu bàn bên kia: “Anh có chơi hay không? Anh dâu còn bốn lá mà anh còn đánh ba Át, rốt cuộc anh cùng phe với ai?”
Quý Viễn tủi thân: “Tôi nhớ bài! Tôi nhớ rõ ràng đã đánh hai cây K, sao cậu ta có thể có ba K được?”
Thẩm An Đồ cao giọng, át tiếng hai người đang cãi nhau: “Chuẩn bị trả lời câu hỏi.”
Tạ Văn Hiên và Quý Viễn im.
“Hai người vẫn là xử nam phải không?” Thẩm An Đồ ác ý nhếch môi.
Quý Viễn lắc đầu.
Tạ Văn Hiên tức điên: “Anh dâu sao lại hỏi vấn đề thấp kém này?”
Thẩm An Đồ không để ý tới hắn: “Còn hay không?”
Tạ Văn Hiên ôm đầu ảo não: “Còn…”
Sau đó Thẩm An Đồ làm địa chủ, ván nào cũng thắng, Quý Viễn ngày càng thấy không đúng.
Mấy lần xác định Thẩm An Đồ chắc chắn gian lận nhưng hắn không dám nói, hắn liên tục nháy mắt với Tạ Văn Hiên lại bị Tạ Văn Hiên coi là mắt co giật.
Thẩm An Đồ nhanh chóng gần như đào rỗng tất cả mấy chuyện xấu hổ từ tấm bé của Tạ Văn Hiên nhưng bản thân lại chưa từng bị phạt.
Tạ Văn Hiên càng thua càng hăng máu, ba người đánh đến trưa, dì Triệu nấu cơm xong rồi đi, ba người vẫn đang đánh.
Cuối cùng cũng có một ván, có thể là do bài quá xấu nên Thẩm An Đồ không gọi địa chủ, cuối cùng Tạ Văn Hiên và Quý Viễn hợp sức thắng.
Đến lúc đặt câu hỏi Quý Viễn không dám mở miệng, nếu trực tiếp hỏi bây giờ cậu đã nhớ lại bao nhiêu cũng quá trắng trợn rồi, trong lúc Quý Viễn do dự Tạ Văn Hiên đã hỏi trước.
“Khụ khụ, anh dâu nghe kỹ nhé, lúc anh đi du học có làm chuyện gì có lỗi với anh họ em không?”
Thẩm An Đồ vừa định trả lời, Tạ Văn Hiên đã chen trước: “Anh dâu nghĩ kỹ rồi hẵng nói, ở đây dù sao cũng có người biết chuyện.”.