NGUYÊN SOÁI NGÀI BÌNH TĨNH ĐÃ! - Chương 36: Chương 36
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGUYÊN SOÁI NGÀI BÌNH TĨNH ĐÃ!
- Chương 36: Chương 36
Diệp Thanh An ngẩn mặt nhìn lên phía trên cành cây nơi mà Nhạc Lâm đang đứng, bàn tay phải hơi nắm chặt lại sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nhạc Lâm nhìn quang não trên tay, chậc một tiếng sau đó dùng tốc độ nhanh nhất biến mất.
Hiện tại anh ta không muốn kiếm chuyện với Diệp Thanh An đâu dù sao nguyên soái cũng đã nhờ cậy anh ta chăm sóc cậu ta một chút anh ta không những không chăm sóc còn ngay thời điểm vừa bắt đầu cuộc thi đã tìm đến người ta gây phiền phức chắc chắn sẽ bị nguyên soái chuyên dù dai đó ghim.
Thật là phiền phức quá, một tên Omega tự nhiên lại chạy đến đây làm gì không biết nữa!
Diệp Thanh An nhìn bóng dáng Nhạc Lâm biến mất sau bóng cây vẻ mặt một bộ dạng hoang mang vô định, mà không chỉ có một mình Diệp Thanh An hoang mang, ba người phía sau cậu cùng với những cư dân mạng đang đợi xem truyện vui cũng hoang mang không kém.
[Gì vậy? Sao Nhạc Lâm tự nhiên lại bỏ đi vậy?]
[Không lẽ là sợ nên chạy rồi?]
[Lầu trên nói linh tinh cái gì vậy? Nhạc Lâm là quán quân năm rồi chẳng lẽ lại sợ hãi những tân sinh viên, theo tôi thấy hẳn là anh ta cảm thấy mới bắt đầu mà đã làm khó dễ người khác là không tốt cho nên mới đổi ý.]
[Thôi cứ mặc kệ đi chúng ta cứ xem tiếp vậy.]
“Người kia làm cái gì vậy nhỉ, sao lại bỏ đi vậy?”.
Lam Phương Lâm nghi hoặc nhíu nhíu mày không hiểu Nhạc Lâm đang làm gì.
“Mặc kệ anh ta đi, chúng ta đi tìm thẻ bạc thôi.” Diệp Thanh An nhìn theo hướng Nhạc Lâm rời đi, mắt hơi nheo lại.
“Ừm.” Mấy người Nhạc Dương Vũ nhìn nhau sau đó yên lặng mà đi tìm thẻ bạc.
Khoảng đầu của cuộc thi số lượng thẻ bạc rất lớn, ở một khu vực cũng có thể dễ dàng tìm thấy hai mươi mấy ba mươi mấy thẻ bạc là chuyện bình thường, chỉ là càng về khoảng thời gian sau số lượng thẻ bạc càng ngày càng ít hơn, những thí sinh cũng dần dần đi sâu vào phía bên trong khu rừng.
Ngày thứ nhất trôi qua vô cùng nhàm chán, Diệp Thanh An thuận lợi tìm được năm mươi hai thẻ bạc, Nhạc Dương Vũ cũng tìm được một số lượng khá lớn là bảy mươi ba, hai người An Tử Thiên cùng Lam Phương Lâm tìm chung với nhau cộng lại cũng được một trăm hai mươi tám thẻ.
Số lượng thẻ dễ dàng tìm thấy đã càng ngày càng vơi bớt, quang não của tất cả các thí sinh tham gia cuộc khảo hạch lần này đều đã bị hạn chế rất nhiều nhưng không đến nỗi vô dụng.
Trong quá trình thi có một bảng xếp hạng để đánh giá các thi sinh về số lượng thẻ bạc cũng như thời gian hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Thanh An mở quang não lên nhìn xem thì phát hiện người đứng đầu bảng hiện tại đang giữ trong tay một trăm tám mươi thẻ bạc tên là Quân Minh.
Lại lướt bảng thống kê một chút Diệp Thanh An tìm thấy tên mình ở vị trí hai trắm sáu mươi mốt, một vị trí không cao cho lắm.
Tìm một nơi an toàn để tạm thời nghỉ ngơi, bọn họ liền đốt một ít lửa trại để sưởi ấm.
Nhạc Dương Vũ nhìn Diệp Thanh An ngồi ở một bên chơi với Bánh Bao Nhỏ lại lia mắt nhìn hai người An Tử Thiên cùng Lam Phương Lâm sống tách biệt, cậu ta sâu sắc cảm nhận được một việc rằng tổ đội của mình dường như không được hòa hợp cho lắm nhỉ.
Lại nói Diệp Thanh An dạo này cũng rất kì lạ, không phải hôm qua còn khá là vui tính hay sao, sao bỗng nhiên trong một đêm lại biến thành người trầm tĩnh như hiện tại rồi?
Lam Phương Lâm cùng với An Tử Thiên đang ngồi phía bên trái của đống lửa, không hiểu sau Lam Phương Lâm đánh một cái rùng mình sau đó lo lắng nhìn xung quanh.
An Tử Thiên nhanh chóng bắt được một chút kì lạ trên người Lam Phương Lâm, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”.
“Không biết nữa, đột nhiên tôi cảm thấy như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình.” Lam Phương Lâm ôm tay nói.
“Đừng lo.” Để lại một lời an ủi An Tử Thiên ngồi thẳng lưng lên, ngưng thần nhìn bốn phía trong không gian yên tĩnh.
Nhạc Dương Vũ nhìn thấy An Tử Thiên bỗng nhiên trở nên căng thẳng, bản thân cậu ta cũng trở nên căng thẳng theo, bất giác cùng đề phòng nhìn xung quanh.
Diệp Thanh An bẻ một nhánh cây thảy vào trong đống lửa, mặt không cảm xúc bỏ Bánh Bao Nhỏ đang nằm ườn trên đùi mình xuống: “Cẩn thận một chút, ở gần đây có thú biến dị!”.
“Cái…!Cái gì?—”
“Đừng làm những gì thu hút sự chú ý của nó là được, mau dập lửa đi.” Diệp Thanh An nói, sau đó nhanh chóng lấy một cành cây gần đó dập lửa.
Mấy người Nhạc Dương Vũ cùng nhanh chóng nghe theo chẳng mấy chốc đám lửa chỉ còn lại một cột khói mỏng.
“Hiện tại số lượng thẻ bạc đã ít đi có lẽ ngày mai chấm đen và chấm vàng sẽ bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn để gây trở ngại.” An Tử Thiên nói ra suy đoán của mình.
“Vậy chúng ta phải cẩn thận một chút, chấm vàng còn có thể nương tay với chúng ta một chút nhưng còn mấy con thú biến dị kia thì không thể đâu, sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi đấy.” Nhạc Dương Vũ nhíu mày nói.
“Đúng vậy, tôi cảm giác được trên người con thú biến dị khi nãy có mùi máu rất nồng.” Lam Phương Lâm lên tiếng, từ nhỏ cậu ta đã thiên về chiến đấu tầm xa cho nên đối với trực giác khá là nhạy bén cùng vì vậy khi nãy cậu ta mới cảm nhận được thú biến dị, chỉ là cậu ta không giống Diệp Thanh An cậu ta chỉ có thể cảm nhận được đó là thứ nguy hiểm nhưng lại không thể biết chính xác nó là thứ gì.
“Đó không phải là nguy hiểm duy nhất.” Diệp Thanh An lấy tay khều khều một cục than còn đang lóe ánh lửa hồng.
Cậu nói tiếp: “Ngoại trừ chấm vàng và chấm đen thì những thí sinh xung quanh cũng là nguy hiểm.
Thẻ bạc ngày càng giảm số người cạnh tranh sẽ càng lớn hơn, sẽ chẳng có mấy người nhờ vào may mắn mà tìm được thẻ bạc đâu, nhìn vào bảng xếp hạng cũng có thể thấy cho đến hiện tại vẫn có rất nhiều người chưa tìm được thẻ nào, nếu là các cậu các cậu sẽ dùng cách gì để tìm thẻ bạc?”.
“Cướp?”.
An Tử Thiên nhíu mày nói.
“Đúng vậy, bởi vì quy tắc thi không hề nghiêm cấm việc các thí sinh giao đấu, miễn không liên lụy đến mạng người thì các cậu có dùng cách gì để tìm được thẻ bạc đi nữa cũng có thể thành công.”
Nghe những lời Diệp Thanh An nói nháy mắt ba ngày còn lại sắc mặt đều ngưng trọng, trong những thí sinh lần này không còn nghi ngờ gì cũng có những thiên chi kiêu tử của các đại gia tộc từ nhỏ đã được huấn luyện đặc biệt, khả năng không thể xem thường được, nếu như gặp phải những người đó bọn họ không biết sẽ có thể thắng được hay không…!Dù sao tổ đội của bọn họ cũng chỉ có một Alpha.
Nhạc Dương Vũ thở dài một tiếng.
.
ngôn tình hoàn
“Các cậu nghĩ như vậy đã là hết rồi sao? Cuộc khảo hạch lần này còn một thứ khó khăn khác nữa.” Diệp Thanh An rũ mắt yên lặng quăng một quả bom.
____________________
Ulatr không biết nên viết gì tiếp..