NGUYÊN LIỆU NẤU ĂN CỦA TA TRẢI KHẮP TU CHÂN GIỚI - Chương 4: Chương 4
Editor: WS_King
Trong sơn động đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, Đỗ Hành và Vân Trung Hạc bị gió mạnh thổi đến không thể mở mắt cũng không thể đứng dậy.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Ngôn Bất Hối vang vọng trong sơn động: “Vậy mà đột phá rồi! Đây là linh đan diệu dược gì chứ!”
Khoảnh khắc Ngôn Bất Hối ném hạt đậu vào miệng, hắn cảm tưởng bản thân không phải đang ăn một hạt đậu phộng mà là một viên Xuất Khiếu Đan! Hắn cảm nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ bùng phát từ trong miệng, rồi lan ra khắp kinh mạch.
Lúc ấy, hắn cảm thấy cấm chế ngàn năm bắt đầu nới lỏng, luồng linh khí mạnh mẽ đó theo kinh mạch truyền đi, hướng lên hội tụ về Tử Phủ, hướng xuống hội tụ về Đan Điền.
Hắn sắp đột phá!
Lần đột phá này tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, Ngôn Bất Hối còn chưa kịp bão nguyên thủ nhất*, lôi kiếp đã rền vang xung quanh.
Đỉnh núi chỗ bọn Đỗ Hành đang ở đứng mũi chịu sào bị lôi kiếp ghé thăm, chỉ nghe một tiếng vang lớn, ngọn núi phía trên sơn động đã bị đánh đổ!
Cuồng phong bị linh khí dấy lên khiến đất đá trong sơn động và đồ đạc trên bếp của Đỗ Hành bay tứ tung, Đỗ Hành vừa mở miệng thì một nắm cơm chợt bay vào! Cậu trợn mắt khó khăn nuốt xuống, chỉ thấy toàn thân Ngôn Bất Hối được bao phủ bởi một luồng ánh sáng màu đỏ, trông giống hệt một cái bóng đèn khổng lồ!
Vân Trung Hạc kéo kéo Đỗ Hành: “Đi mau! Ở lại đây, chúng ta sẽ chết!” Đỗ Hành hỏi: “Chúng ta có thể chạy đâu chứ!” Vân Trung Hạc lại kéo Đỗ Hành: “Đi theo ta!”
Trước khi đi, Đỗ Hành còn tiện tay nhét con Phạn Thiên Kê đang bay trước mặt vào túi trữ vật, tiếc là không thể mang theo xoong nồi.
Vân Trung Hạc quay đầu lại, nhìn thấy Đỗ Hành đang nhét gà, hắn tức giận: “Đến lúc nào rồi, ngươi vẫn còn tâm tư quản những thứ này!”
Đỗ Hành nghiêm túc: “Lãng phí đồ ăn thì thực đáng hổ thẹn đó!”
Vân Trung Hạc đưa Đỗ Hành vội vàng chạy trốn vào trong sơn động, khi Đỗ Hành quay lại thì thấy Ngôn Bất Hối đang ngồi khoanh chân đả tọa ở giữa hang.
Khi sấm sét dữ dội đánh xuống, cả hang động đều run lên, đá từ trên đỉnh rơi xuống, Đỗ Hành và Vân Trung Hạc chạy trối chết.
Phía sau sơn động có một thông đạo nhỏ, Vân Trung Hạc vội vàng đẩy tảng đá chắn trước thông đạo: “Mấy hôm trước, ta phát hiện ra thông đạo này, phía bên kia là vách núi, ta thấy phía dưới là con sông.
Dựa vào tu vi hiện tại của chúng ta, nếu nhảy xuống thì vẫn có cơ hội sống sót.”
Đỗ Hành chưa từng gặp qua cảnh tượng như thế bao giờ, cậu và Vân Trung Hạc thật vất vả cuối cùng cũng đi tới cuối thông đạo.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mây đen dày đặc trên đỉnh đầu, cảm tưởng như bầu trời sụp xuống vậy.
Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới có một con sông nhỏ xíu, từ trên cao nhìn xuống dòng sông như một sơi chỉ trắng xóa.
Đỗ Hành hít một hơi lạnh: “Từ đây nhảy xuống?” Độ cao này…!chắc mấy trăm mét nhỉ? Sẽ chết sao? Chắc chắn chết luôn!
Đang nói chuyện thì một tiếng sét giáng xuống đỉnh đầu hai người, cả hai ôm đầu, chỉ thấy phía trên có mấy khối đá lớn rơi xuống ầm ầm, hai người vẻ mặt xám xịt.
Vân Trung Hạc dán một phù triện lên người Đỗ Hành: “Đây không phải là một phù triện bình thường, đây là hộ thân phù, nó có thể bảo hộ ngươi khi rơi từ trên cao xuống.” Đỗ Hành thấy Vân Trung Hạc chỉ đưa phù triện cho mình liền lo lắng hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Vân Trung Hạc nghiến răng: “Ngươi không cần lo cho ta, tu vi của ta cao hơn ngươi.” Nói ra câu này, chính Vân Trung Hạc cũng không chắc chắn, hắn đang bị phong bế tu vi, so với Đỗ Hành cũng là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Đỗ Hành sao có thể không biết chứ? Cậu không phải là người tham sống sợ chết bỏ rơi huynh đệ, ôm cổ Vân Trung Hạc: “Huynh đệ tốt, muốn nhảy thì cùng nhảy, ta không thể bỏ mặc ngươi ở lại.”
Trên mặt Vân Trung Hạc thoáng xuất hiện một vệt đỏ: “Lúc nào rồi còn buồn nôn như vậy.” Vân Trung Hạc từ trong tay áo lấy ra một chiếc ô: “Đây là Thiên Cơ Tán, mong là có thể che được hai chúng ta.”
Sau khi Đỗ Hành đếm ba hai một, cả hai bay ra khỏi hang động phía sau vách núi.
Thành thật mà nói, cảm giác này không dễ chịu cho lắm, thế giới trước mặt cứ quay cuồng, Đỗ Hành bị xoay đến choáng váng.
Tất cả những gì cậu có thể làm là ôm chặt Vân Trung Hạc, giữa bầu không khí đầy bụi bặm này, mùi dược liệu thoang thoảng tỏa ra từ trên người Vân Trung Hạc là mùi hương duy nhất khiến Đỗ Hành cảm thấy an tâm.
Hai tay Vân Trung Hạc nắm chặt Thiên Cơ Tán, bề mặt ô mỏng manh đã phồng lên, khung ô mảnh mai kêu lên từng tiếng cót két khe khẽ.
Hai người giống như hai quả cân treo dưới tán ô, Thiên Cơ Tán bị gió thổi lắc lư trái phải một lúc cũng dần ổn định lại, chầm chậm rơi ruống.
Đỗ Hành gần như phát khóc vì sung sướng, ô ở Tu Chân Giới đều lợi hại như vậy sao? Mạnh hơn ở thế giới hiện đại nhiều lắm!
Đỗ Hành nghe thấy tiếng gọi lớn giữa núi sông: “Vân sư đệ ——” Vân Trung Hạc đột nhiên hăng hái tinh thần: “Sư huynh —— Ta ở đây!!” Đỗ Hành với đôi mắt tinh tường đã nhìn thấy xung quanh mấy ngọn núi cũng có những chiếc ô trắng nhỏ bay xuống, cậu nghi hoặc hỏi: “Ngươi và các sư huynh đã bàn với nhau hôm nay sẽ vượt ngục sao?”
Vân Trung Hạc khựng một lúc, hắn tức giận nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, nếu không phải lôi kiếp đánh vỡ cấm chế của Ma Vực, ngươi cho rằng chúng ta có thể rời khỏi sơn động sao?” Đỗ Hành ngẩng đầu nhìn Thiên Cơ Tán: “Vậy tất cả mọi người đều mang theo ô à?”
Vân Trung Hạc nói: “Đây là trang bị tiêu chuẩn dành cho đệ tử nội môn của môn phái.
Y tu chúng ta thuật pháp không cao, chỉ có thể dựa vào pháp khí và linh bảo để bảo vệ bản thân.” Đỗ Hành hiểu ra, y tu da giòn, sức chiến đấu không cao.
Thảo nào Ma Tôn thoáng cái bắt được tám người…
Dưới sự bảo vệ của Thiên Cơ Tán và hộ thân phù, hai người vượt qua muôn trùng khó khăn trắc trở đáp xuống dòng nước lạnh lẽo.
Đỗ Hành giờ mới phát hiện, thì ra thế giới này đang vào mùa đông, khắp nơi đều là sương tuyết.
Vân Trung Hạc giãy giụa vài cái liền bị sặc nước, dường như chân hắn bị thương, một chân không thể dùng lực nữa rồi.
Vân Trung Hạc không tự chủ được thân thể liền rơi xuống nước, không còn sức thu hồi Thiên Cơ Tán, chiếc ô mở tung cuốn Vân Trung Hạc trượt theo dòng nước, Đỗ Hành kéo Vân Trung Hạc lại: “Vứt ô đi! “
Cậu bắt đầu hiểu được tâm trạng của Vân Trung Hạc khi nhìn thấy cậu nhét gà, lúc nào rồi, còn lo mấy vật ngoài thân? Vân Trung Hạc giãy giụa một lúc: “Ta không quen dưới nước…” Đỗ Hành từ phía sau túm lấy hắn bơi vào bờ: “Không sao, ngươi đừng nhúc nhích.”
Dù nói thế nhưng mang theo một người sống lớn như thế bơi trong dòng nước lạnh như băng cũng cố sức quá rồi.
May mà một sư huynh khác của Dược Vương Cốc cũng nhanh chóng đến, hai người mới không chết đuối.
Người đến tên Phương Lâm, là sư huynh của Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc và Đỗ Hành run cầm cặp vì lạnh, Phương Lâm vội vàng dán một phù triện lên người Vân Trung Hạc: “Vân sư đệ, thấy đỡ hơn chứ?” Đỗ Hành đang run như cầy sấy bên cạnh: “…” Đãi ngộ khác biệt rõ ràng như vậy sao?
Sắc mặt tái xanh của Vân Trung Hạc mới khá hơn chút, một lúc lâu sau, hắn mới tỉnh lại: “Đa tạ Vân sư huynh, những sư huynh khác đâu?” Phương Lâm ngẩng đầu nhìn trời: “Chắc là bị gió thổi bay tứ tán rồi, chỉ cần có thể rời khỏi khổ lao, bọn họ sẽ có cách quay về Dược Vương Cốc.”
Phương Lâm hỏi Vân Trung Hạc: “Vân sư đệ, đệ luyện thành Xuất Khiếu Đan cho ma đầu đó rồi à?” Vân Trung Hạc lắc đầu, hắn bóc lá bùa ra khỏi người và dán vào người Đỗ Hành.
Đỗ Hành cảm thấy y phục đang đóng băng rất nhanh trở nên khô ráo, thân thể sắp mất đi tri giác dần ấm lên.
Vân Trung Hạc nói: “Không phải đệ làm, Ngôn Bất Hối ăn món ăn Đỗ Hành làm, sau đó thì đột phá.” Nghe những gì Vân Trung Hạc nói, Phương Lâm vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Đỗ Hành, Đỗ Hành hướng Phương Lâm mỉm cười lấy lòng, trên mặt viết hai chữ vô tội.
Phương Lâm nói, “Chúng ta mau rời khỏi đây.
Nơi này vẫn thuộc lãnh địa của Ma Tông, hiện tại Ngôn Bất Hối đang độ kiếp, đây là thời cơ tốt nhất để rời đi.” Vân Trung Hạc ấn ấn vào chân mình, rồi nhíu mày: “Gãy rồi…!Chắc là lúc rơi xuống nước đã đập vào tảng đá.”
Phương Lâm hét vào mặt Đỗ Hành: “Ngươi bảo vệ Vân sư đệ như thế nào hả?” Vân Trung Hạc nói: “Đừng trách Đỗ Hành, hắn đã tận lực rồi.” Phương Lâm nói: “Vân sư đệ chớ hoảng sợ, sư huynh có đan dược ở đây, Sinh Cốt Đan thượng hạng, sau một canh giờ là khỏi.”
Đỗ Hành tỉnh lại lâu như vậy biết được hai chuyện.
Một là sư huynh đệ Dược Vương Cốc rất đoàn kết yêu thương nhau.
Hai là hắn chỉ là một tên tạp dịch.
Ôi, lĩnh ngộ đau thương biết bao.
Phương Lâm cõng Vân Trung Hạc đi như bay trên tuyết, Đỗ Hành ở phía sau ngã ngã bò bò.
Phương Lâm vừa chạy vừa mắng Đỗ Hành: “Những đệ tử ngoại môn khác có thể liều chết vì đệ tử nội môn, ngươi thì hay rồi, toàn mang đến phiền phức cho chúng ta.
Nếu không phải tại ngươi, Vân sư đệ sao lại bị ma đầu phong bế tu vi!”
Vân Trung Hạc nói: “Chỉ cần sư tôn trở về, phong ấn của ta có thể giải trừ rồi.
Hiện tại ta đang lo lắng chuyện khác hơn.” Phương Lâm khó hiểu: “Chuyện gì?”
Vân Trung Hạc nói: “Nếu Ngôn Bất Hối xuất khiếu thành công, Thái Hư Giới sẽ xuất hiện thêm một Xuất Khiếu kỳ, Tu Chân Giới lại sắp lâm vào hỗn loạn rồi.” Vân Trung Hạc nói xong rồi quay lại nhìn Đỗ Hành, hắn càng lo lắng hơn.
Lôi kiếp của Xuất Khiếu kỳ quả nhiên rất đáng sợ, may mà bọn Đỗ Hành chạy nhanh, bọn họ chạy qua mấy ngọn núi, lúc nhìn lại thì thấy ngọn núi mà bọn họ nhảy xuống lúc nãy đã khuất dần.
Mà giữa những đám mây đen dày đặc có một thân ảnh đang tiếp nhận từng đợt từng đợt lôi kiếp đánh xuống, không phải Ma tôn Ngôn Bất Hối thì còn ai nữa?
Đỗ Hành cảm thấy đau khổ, rốt cuộc bản thân đã làm sai điều gì, đây là đi tới chỗ quái quỷ nào thế này?
Sắc trời dần dần tối sầm, lớp tuyết dưới chân ngày càng dày, thể lực của Đỗ Hành ngày càng yếu.
Cuối cùng cậu không nhịn được mà thở hồng hộc rồi khuỵu xuống dưới tuyết: “Ta không thể đi tiếp nữa…”
Phương Lâm khinh bỉ: “Thần tặc, nếu không phải ma đầu đang độ kiếp, chúng ta còn có thể ngự kiếm, dựa vào hai chân thì kiếp nào mới ra khỏi được Ma Vực!” Vân Trung Hạc nói: “Ta vừa mới nhận được tin từ các sư huynh khác, bọn họ đã tìm được ngọn núi có thể tránh gió tuyết, Đỗ Hành, ngươi đến đó đi.”
Đỗ Hành khó khăn đứng lên khỏi mặt đất, Vân Trung Hạc đưa cho cậu một bình ngọc: “Đây là Tích Cốc Đan.” Đỗ Hành vui vẻ nhận lấy: “Ồ, đa tạ.”
Vân Trung Hạc khẽ cười, nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ trách ta trước đây không chịu giao cho ngươi.” Đỗ Hành cười nói: “Đồ của ngươi, cho ta hay không thì tùy ngươi thôi.” Vân Trung Hạc cười nói: “Ngươi so với trước đây thay đổi nhiều quá, loại Tích Cốc Đan này Trúc Cơ kỳ trở lên mới có thể ăn, linh khí rất nhiều, ngươi ăn sẽ không tiêu.”
Đỗ Hành đổ ra một viên rồi nói: “Vậy thì ta ăn một nửa là được rồi.” Dựa vào tuyết quang*, cậu nhìn rõ được hình dạng của Tích Cốc Đan, nó có màu hơi vàng vàng, giống như hạt đậu, hơi thô ráp, ngửi thì thấy có một mùi vị khó tả.
Đỗ Hành cẩn thận cắn làm đôi, cậu tràn ngập mong chờ, đây là đồ của Tu Chân Giới, Tích Cốc Đan trong truyền thuyết đó nha! Ăn một viên, ba ngày không đói.
Kết quả, sắc mặt của Đỗ Hành nhanh chóng xị ra, cậu chép chép miệng: “Nó…!có mùi lạ quá…” Giống như nhai trấu, ăn vào thì nhạt thếch lại hơi đăng đắng.
Không giống mùi vị ngon lành của kẹo dẻo như cậu tưởng nha!
Đồ lừa đảo, trả lại cảm tình cho ta!
– Hết chương 4 –
Chú thích:
*Bão nguyên thủ nhất (抱元守一) là một trong những phương pháp tu luyện ở giai đoạn đầu của Đạo giáo, trọng tâm là rèn luyện tinh thần.
Thông qua đó, loại bỏ tạp niệm trong lòng, giữ tâm trí thanh tĩnh, hòa làm một với thân thể.
*Tuyết quang (雪光): Ánh sáng do tuyết phản chiếu sau khi được nguồn sáng khác chiếu vào.
– —————-
Bản edit này được làm với mục đích phi lợi nhuận, chưa được sự đồng ý của tác giả và được đăng tải độc quyền trên wattpad WS_King!.