NGƯỜI TÔI THẦM MẾN - Chương 9: Tủi thân
Dư Thanh Dã đưa áo khoác cho tôi, ở trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và áo len màu trắng tinh, gió bắc thổi qua, bông tuyết đậu trên ngọn tóc của cậu ấy khiến cậu ấy trông càng lạnh lùng xa cách hơn.
Tôi cởi áo ra khoác lên bả vai cậu ấy, “Cậu mặc vào trước đã, đừng để bị cảm.”
Cậu ấy nhìn tôi, vẻ mặt do dự mà túm túm ống tay áo, “Chị đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi.”
So với cảm giác quặn đau vừa rồi, bây giờ bụng tôi đã dễ chịu hơn rất nhiều, tôi bắt đầu nhớ lại xem có phải món sườn bò vừa rồi tôi ăn còn hơi tái không.
“Còn chỗ nào khác không thoải mái nữa không?” Dư Thanh Dã tùy ý khoác áo vào, sau đó lại kéo khăn quàng trên cổ tôi cao hơn, cao tới mức tôi chỉ còn để lộ ra đôi mắt, “Bên này lạnh lắm, đợi lát nữa em đưa chị tới trung tâm thương mại mua đồ bịt tai.”
“Có rồi…” Nhiệt độ hơi thở phả lên vải dệt mềm mại cao cấp, ngay cả nói chuyện cũng không rõ.
Dư Thanh Dã hơi nhướng mắt, cẩn thận lắng nghe lời tôi nói, “Sao vậy?”
Tôi kéo khăn quàng cổ xuống để lộ miệng, “Tôi nói tôi có mang theo đồ giữ nhiệt rồi.”
“Ồ.” Cậu ấy mỉm cười gật đầu, dừng một chút, “Nhưng em chưa từng mua cho chị.”
“…”
Lời này thật sự dễ khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
Nhìn vào ánh mắt ấm áp của Dư Thanh Dã, tôi cảm thấy mình hoàn toàn không cần đồ giữ nhiệt mà bây giờ cũng đã bắt đầu nóng lên.
Vất vả lắm mới chờ được xe, Dư Thanh Dã kéo cửa ghế sau ra ý bảo tôi và Chương Già cùng ngồi vào.
Lúc tôi chui vào, giày giẫm phải băng tuyết trên đường nên bị trượt chân, cái trán đập vào mui xe.
“Shh…” Tôi che chỗ đau lại, hít một hơi khí lạnh.
Gió lạnh xẹt qua cửa kính lùa vào mặt, cảm giác đau đớn nhanh chóng bị cảm giác lạnh lẽo thay thế.
Xem ra tôi không hợp với khí hậu vùng Đông Bắc này, xui xẻo quá.
Dư Thanh Dã không kịp ngăn chuyện ngoài ý muốn vừa xảy ra, lông mày cậu ấy nhíu chặt, giữ chặt cánh tay tôi rồi cùng ngồi xuống hàng ghế sau.
“Không sao chứ?”
Cậu ấy bật đèn xe ở hàng ghế sau lên, nương theo ánh sáng mờ nhạt mà quan sát trán tôi.
“Không sao, không sao…”
Có thể là vì lạnh quá nên cảm giác đau đến khá chậm, lúc ngón tay của Dư Thanh Dã chạm vào miệng vết thương, tôi thậm chí còn quên tránh đi, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
Trong bóng tối, đường nét khuôn mặt của cậu ấy càng thêm rõ ràng hơn, đôi mắt vừa sáng vừa trong.
“Xoa cái đau… Xoa cái đau…” Cậu ấy bỗng nhẹ giọng đọc một câu đồng dao, có lẽ thấy vẻ mặt của tôi ngốc quá nên cậu ấy hơi cong môi cười thành tiếng, “Như vậy có tốt hơn chút nào không?”
Tôi ẩn ẩn cảm thấy nơi cậu ấy chạm qua có hơi nóng lên, khoang xe quá hẹp, khoảng cách giữa chúng tôi cũng hơi gần quá, cho dù là ở góc độ nào thì ánh mắt cũng sẽ chạm nhau.
Giống như rơi vào một vòng xoáy lặng lẽ.
“Cậu… Cậu tin cái này?”
May mà khăn quàng cổ đã che hơn nửa khuôn mặt của tôi, không tới mức để lộ quá nhiều cảm xúc hoảng loạn.
Dư Thanh Dã thu tay lại, “Khi em còn nhỏ chị em có làm vậy với em, à, còn thổi thổi một chút nữa.”
Khi cậu ấy nói cần phải thổi, ngữ khí chậm lại, cánh môi cong lên một độ cong dịu dàng.
Có chút mập mờ.
Tôi cúi đầu, trong đầu bất giác nhớ lại lúc cậu ấy đọc đồng dao vừa rồi, trông hơi trẻ con.
Đáng yêu quá!
Trước đó tôi thấy trên mạng nói rằng lúc bạn cảm thấy một người đàn ông đáng yêu là lúc bạn hoàn toàn chìm đắm.
“Em trai nhỏ, các người muốn tới bệnh viện à?”
Anh tài xế nghiêng người nhìn thoáng qua chúng tôi, ánh đèn đường dừng trên làn da mặt thô ráp của chú ấy, giọng Đông Bắc mạnh mẽ mà mang theo sự thân thiết.
“Vâng.”
Dư Thanh Dã thấy Chương Già vẫn chưa lên xe thì đưa tay ra hiệu hai lần.
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, sau khi Chương Già nhìn thoáng qua tôi thì nhàn nhạt nói: “Không cần, tớ còn phải về đội nữa.”
Tôi nhìn vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của cô ấy, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.
Tài xế xác nhận lại một lần nữa, “Cô gái, cô không lên xe hả?”
Chương Già gật đầu, nắm thật chặt cổ áo khoác gió, ánh mắt như suy tư gì đó mà dừng trên người Dư Thanh Dã.
“Đi đây.” Sau khi cô ấy nói xong câu đó thì vẫy vẫy tay với chúng tôi, “Ngày mai gặp lại ở sân thi đấu.”
“Được.” Dư Thanh Dã nghe vậy, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều, “Ngày mai gặp.”
Tôi yên lặng nhìn bọn họ chào tạm biệt, nhưng lại không biết mình có cảm giác gì.
Chẳng lẽ vừa rồi không phải là họ đang hẹn hò à?
Nghĩ đến dáng vẻ chật vật vừa rồi của mình là tôi lập tức cảm thấy xấu hổ.
Dư Thanh Dã nói tên bệnh viện với tài xế, “Chú ơi, phiền chú đi nhanh một chút, bạn cháu đang đau bụng lắm.”
A, bạn bè.
Tôi cúi đầu, bóc tách ý nghĩa của từ bạn.
Trong bài hát “Chung Vô Diệm” có câu, “Nhưng dưới nụ cười xinh đẹp lại giống như đang uống nước tuyết mùa đông.”
Sự nhiệt tình trước đó của cậu ấy có lẽ là vì gặp được người quen ở nơi tha hương vậy nên mới quan tâm một cách đặc biệt.
“Biết rồi biết rồi.” Tài xế lái xe theo con đường quen thuộc, quay đầu nhìn lướt qua chúng tôi, “Hai người là người vùng nào phía nam vậy?”
Tôi kinh ngạc, nhìn chú ấy cao lớn thô kệch, không ngờ liếc mắt một cái đã biết chúng tôi không phải là người bản địa.
Chú ấy nhìn qua kính chiếu hậu, nhướng lông mày cười với tôi, “Con gái Đông Bắc chúng tôi không có vóc người nhỏ như vậy.”
Thôi được rồi, từ sau khi tôi bước lên đất Cáp Nhĩ Tân, ngoại trừ con nít, những nơi tôi đi qua vẫn chưa gặp ai lùn hơn tôi.
Tôi không nhịn được mà nhíu mày, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ.
“Bọn cháu đến từ Thượng Hải.”
“Ồ, Thượng Hải hả, đất tốt đấy, tới Đông Bắc chúng tôi du lịch à?”
Không thể không nói, tính cách của người phương bắc thật hào sảng, chỉ hai ba câu đã như quen biết từ lâu.
Dư Thanh Dã cười nói tiếp, “Không tính là du lịch, cháu tới Cáp Nhĩ Tân tham gia thi đấu, còn chưa kịp đi đâu tham quan cả, chú có đề cử gì không?”
“Cậu tới đây mấy ngày rồi mà vẫn chưa đi tham quan ư?” Tôi có hơi sửng sốt.
Dư Thanh Dã bất đắc dĩ nói, “Đúng vậy, em vẫn luôn tập huấn trong trường học.” Cậu ấy nói, xoa xoa cánh tay, lộ ra mấy phần mệt mỏi, “Đêm nay hiếm lắm mới ra ngoài ăn bữa cơm.”
“À…”
Quả nhiên tôi vẫn quấy rầy người ta gặp người xưa ôn chuyện cũ.
“Xin lỗi, gây thêm rắc rối cho cậu rồi.”
Sau khi tôi xin lỗi, rõ ràng vẻ mặt của Dư Thanh Dã khựng lại trong chốc lát.
“Đàn chị, chị…”
Cậu ấy nghiêng người nhìn tôi, lòng bàn tay đặt trên đùi, khớp ngón tay gõ gõ mấy nhịp như thể đang tìm từ để nói cho phù hợp.
“Bạn đã đi chệch khỏi tuyến đường dự tính, đang định vị lại khoảng cách một lần nữa…”
Một giọng nữ máy móc bỗng cắt ngang bầu không khí muốn nói lại thôi.
Dư Thanh Dã lập tức nhìn về phía tài xế, phát hiện chú ấy không đi theo tuyến đường hướng dẫn thì ánh mắt tối đi mấy phần, “Tài xế, chú lái đi đâu vậy?”
“À, tôi thấy cô cậu sốt ruột, muốn tới bệnh viện thành phố còn phải đi thêm một đoạn xa nữa, tôi biết gần đây có một phòng khám.”
Vẻ mặt của tài xế rất thành thật, “Đừng lo lắng, tôi sẽ không lừa cô cậu đâu.”
Lúc nói chuyện, chiếc xe rẽ vào một góc, tôi và Dư Thanh Dã nhìn thấy ánh đèn chữ thập đỏ sáng lên cách đó không xa qua cửa kính.
“Không phải là tới rồi sao?” Tài xế chậm rãi dừng xe lại bên đường, chỉ chỉ vào biển hiệu của phòng khám, “Chính là nơi này, là phòng khám gia truyền, người bản địa mà đau đầu hoặc bệnh tật gì đó thì đều sẽ tới đây, tới bệnh viện lớn còn phải làm thủ tục đăng ký mất một lúc lâu, không nhanh chút nào.”
Tài xế giải thích rõ ràng. Sau khi Dư Thanh Dã thanh toán tiền xe, tài xế cười tủm tỉm nói, “Chào mừng tới Cáp Nhĩ Tân của chúng tôi!”
Tôi bị cảm động bởi thái độ niềm nở nhiệt tình của chú ấy, tự hứa với lòng mình rằng trong vòng một tuần này nhất định phải tìm hiểu thật kỹ về thành phố này.
Có lẽ là vì trong xe ấm áp nên dạ dày và hệ tiêu hóa cũng ổn hơn rất nhiều, tóm lại là khi vào phòng khám thì tôi đã không thấy khó chịu nữa.
Bác sĩ trực ban là một chị gái có khuôn mặt hiền lành, sau khi hỏi thăm tình hình của tôi, chị ấy dùng tay ấn nhẹ mấy cái lên bụng tôi.
Dư Thanh Dã cong lưng, hỏi với vẻ mặt quan tâm, “Sao rồi bác sĩ?”
Tôi thấy cậu ấy càng ngày càng gần, tầm mắt dừng trên tay bác sĩ, cậu ấy cau mày, ngữ điệu rất nghiêm túc, “Không phải là viêm dạ dày chứ?”
Cúi đầu nhìn xuống bụng mình, ừm, tròn vo.
“Cái đó…” Tôi thật sự rất xấu hổ trước ánh mắt chăm chú của cậu ấy.
Có y tá đi tới, thấy cảnh tượng này thì trêu ghẹo, “Sao vậy, thai nhi cử động hả?”
Một câu khiến mọi người kinh ngạc.
Tôi và Dư Thanh Dã đều sửng sốt, sau khi nhìn nhau một lúc, một cảm xúc không thể giải thích được lan tràn, cậu ấy nhanh chóng quay mặt đi.
Nếu bây giờ mà có hiệu ứng đặc biệt, thì chắc hẳn trên đầu tôi sẽ là một bầy quạ đen bay qua.
“Cô gái, vừa rồi em đau thế nào?”
Bác sĩ cười tủm tỉm dò hỏi tình huống, tôi hỏi gì đáp nấy.
Chị ấy trầm ngâm một lúc lâu, “Hẳn là do vừa rồi em ăn nhiều quá, hơn nữa bò bít tết còn không đủ chín nên gây khó chịu cho đường tiêu hóa.”
Tất cả lực chú ý của tôi đều dồn vào mấy chữ “ăn nhiều quá” kia, lặng lẽ quay đầu nhìn Dư Thanh Dã, khóe miệng cậu ấy khẽ co giật.
Cậu ấy khó khăn lắm mới nhịn cười được.
“Chị sẽ kê cho em một số loại thuốc tiêu hóa, em uống hai liều trước, nếu không đỡ thì đến khám lại.”
Bác sĩ nói, bước đến sau tấm chắn thủy tinh viết một đơn thuốc với hàng chữ rồng bay phượng múa.
Dư Thanh Dã đi theo y tá để lấy thuốc.
Tôi ngồi trên ghế xoay, có chút đứng ngồi không yên.
Bởi vì ăn quá nhiều khiến đối tượng yêu thầm bận trước bận sau, sợ bóng sợ gió một hồi.
Thử hỏi xem nếu là bạn thì bạn có xấu hổ không?
“Đàn chị, thử độ ấm xem.”
Dư Thanh Dã cầm cốc giấy đi tới, đặt thuốc lên bàn, kiên nhẫn đọc hướng dẫn sử dụng rồi lấy hai viên thuốc ra đưa cho tôi.
Tôi nhận nước, độ ấm thích hợp, “Cảm ơn.”
Cậu ấy cười cười, “Đừng khách sáo.” Khuỷu tay cậu ấy gác lên bàn kính, chống cằm, thích thú nhìn tôi.
Tôi nuốt hai viên thuốc, uống một ngụm nước lớn, quả nhiên lại bị sặc.
Cuối cùng Dư Thanh Dã cũng không nhịn được cười nữa.
“Kim Kim… Sao chị đáng yêu vậy?”
Đáng yêu?
Cậu ấy khen tôi đáng yêu?
Một người vì ăn nhiều quá nên đau bụng, đi đường còn bị trượt ngã, bây giờ còn ăn mặc dày cộp giống con gấu như tôi, đáng yêu?
Tôi kinh ngạc tới mức quên cả ho khan, chớp chớp mắt mấy cái mới hoàn hồn.
Dư Thanh Dã lấy giấy ăn lau sạch vết nước đổ, vẻ mặt bình tĩnh, giữa hai đầu lông mày để lộ một chút cảm giác thư thái.
“Chị tới Cáp Nhĩ Tân từ bao giờ thế?”
Giọng điệu của cậu ấy đã bình tĩnh hơn nhiều, “Sao không nói cho em biết?”
Rõ ràng lúc ở sân bay Tùng Nguyên tôi đã gửi ảnh cho cậu, nhưng do cậu “bận quá” nên không thấy mà thôi.
Hoặc là nhìn thấy mà không trả lời.
“Hử?” Thấy tôi không nói lời nào, cậu ấy lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.
Tôi cũng click mở WeChat, nhìn thấy trước khung thoại tôi gửi cho cậu ấy có một dấu chấm than.
Bức ảnh kia gửi không thành công.
Dư Thanh Dã thò đầu qua, “Chị chụp à?”
“Ừm, định gửi cho cậu.” Tôi có chút thất vọng, càng nhiều hơn là cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ trước đó của mình, “Bởi vì cậu đang thi đấu nên tôi không báo trước.”
Dư Thanh Dã nghe vậy thì gật gật đầu, “Nhưng nếu chị nói cho em từ trước thì em sẽ xin nghỉ để đi đón chị.”
“Không cần phiền phức như vậy.”
Nếu xin nghỉ thì làm sao cậu đi ăn tối với Chương Già được.
Không phải là tôi ghen, mà đây là sự thật.
“Tưởng Kim.”
Dư Thanh Dã bỗng nghiêm túc gọi tên tôi, ánh mắt trầm tĩnh nhìn tôi chằm chằm.
“Nếu em không hỏi, liệu chị có nói cho em biết chuyện chị đến đây không?”
Tuyết ngoài trời lại rơi, bay lả tả, ánh tuyết xuyên qua cửa kính, dừng trong mắt cậu ấy.
Tôi khó có thể nhìn thấu những cảm xúc cuồn cuộn bên trong.
“Tôi…”
Bị cậu ấy nhìn như vậy, tôi bỗng cảm thấy rất tủi thân.
Không hiểu động lực vô lý nào khiến tôi buột miệng thốt ra: “Đúng vậy, vì tôi không muốn quấy rầy cuộc sống của cậu. Hôm nay làm phiền cậu rồi, làm gián đoạn bữa cơm của cậu và Chương Già.”
Lời này có lẽ còn chua hơn giấm Sơn Tây.
Nhưng tôi không thể không so đo những chuyện này.
Rõ ràng đối xử dịu dàng với tôi, rõ ràng khiến tôi cho rằng bản thân khác biệt, nhưng lại dùng hiện thực để nói với tôi rằng, đó chỉ là phép lịch sự.
Nếu chỉ là bạn bè, vậy thì đừng vượt qua ranh giới, đừng gọi tôi là Kim Kim, đừng… khiến tôi tự mình đa tình như vậy.
Tôi không tính là cổ hủ, nhưng tôi cũng có sợ hãi, lo được lo mất.
“Dư Thanh Dã, chúng ta là bạn bè ư?”