NGƯỜI TÔI THẦM MẾN - Chương 7: Trả lời tin nhắn
Lơ lửng trong không trung khoảng nửa phút, hiếm khi tôi có thể thấy mặt của Dư Thanh Dã khi nhìn từ trên cao nhìn xuống.
Cậu ấy nâng mắt, con ngươi phản chiếu dáng vẻ của tôi, ở góc độ này, đường nét khuôn mặt của cậu ấy càng thêm rõ ràng.
Thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy mồ hôi từ thái dương đậu lên hầu kết của cậu ấy.
Tầm mắt của tôi bắt đầu không đứng đắn, mắt thấy nó hoàn toàn chìm vào chỗ xương quai xanh.
Thình thịch…
Trái tim như biến thành một quả bóng, sau khi bị đánh trúng thì không ngừng đàn hồi, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Lòng bàn tay của cậu ấy ấm áp mà hữu lực, tôi cảm thấy nếu tôi và cậu ấy mà tiếp xúc thêm chút nữa thì tôi sẽ không tránh được mà suy nghĩ miên man, vậy nên tôi chột dạ mà giãy giụa mấy cái.
Sau khi Dư Thanh Dã cảm nhận được sự kháng cự của tôi thì chậm rãi giảm bớt lực, sau khi đặt tôi ổn định trên mặt đất, cậu ấy thuận tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu tôi.
Thái độ hòa nhã thân thiện như vậy khiến tôi một lần nữa phải hoài nghi rằng cậu ấy xem tôi là một người nhỏ hơn cậu ấy và cần được người khác chăm sóc.
Suy nghĩ này lập tức dập tắt ngọn lửa vừa nhen nhóm vừa rồi.
“Lần sau chú ý một chút, vận động rất dễ bị thương.”
“Ồ.” Tôi cúi đầu, có hơi nhụt chí, một lát sau không nhịn được mà ngước mặt lên lặng lẽ nhìn cậu ấy.
Ánh mắt của chúng tôi đúng lúc chạm nhau, cậu ấy cũng như đang suy tư gì đó mà nhìn tôi.
“Cậu…”
“Chị…”
Sau khi đồng thời mở miệng, ánh mắt cậu ấy lóe lên, khóe miệng mang theo ý cười.
“Hai người không sao chứ?”
Không biết Cá Lớn đi tới đây từ bao giờ, cô ấy đánh giá tôi một lượt từ đầu đến chân rồi nhẹ nhàng thở ra, “Kim Kim, cậu cẩn thận một chút.”
“Được.”
“Còn em nữa, trêu người ta làm gì.” Nói thôi còn chưa hết giận, Cá Lớn vỗ một cái lên cánh tay của Dư Thanh Dã: “Chuyên tâm một chút cho chị!”
“Shhh!”
Khi cái đánh tiếp theo sắp rơi xuống, Dư Thanh Dã cau mày, nhạy bén né tránh.
Sau khi liếc mắt nhìn tôi một cái, trên mặt cậu ấy xuất hiện vẻ xấu hổ, “Em… không cố ý đâu, chỉ là cảm thấy…”
“Cảm thấy cái gì?”
Cá Lớn thuận miệng nói tiếp.
Dư Thanh Dã nói qua loa cho xong, nâng tay nghịch tóc mái, sau khi do dự một lát, cậu ấy đột nhiên bật cười, “Chị, chị nặng bao nhiêu thế?”
Đôi mắt xinh đẹp của Cá Lớn phát ra ánh sáng nguy hiểm.
Dư Thanh Dã xoay xoay cổ tay, thản nhiên quơ quơ rồi cười nhìn tôi, “Đàn chị, chị nhẹ quá, nên ăn nhiều thêm một chút, chị nhìn cánh tay chắc nịch của chị em này!”
Vừa nói xong, sắc mặt Cá Lớn chuyển đen bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, thậm chí tôi còn có thể cảm giác được nhiệt độ trong không khí giảm đi vài độ.
“Dư Thanh Dã, chị thấy em không muốn sống nữa đúng không?”
Cô ấy chậm rãi cuộn tay thành nắm đấm, nhanh chóng nhào về phía cậu ấy.
Dư Thanh Dã vừa chạy vừa trốn, ánh nắng ấm áp lay động trên người cậu ấy, thiếu niên sống động và sáng ngời như buổi trưa mùa hè.
Mặc dù tôi thường xuyên nhìn thấy cảnh Cá Lớn đánh Dư Thanh Dã, nhưng một màn này vẫn khiến người ta xem trăm lần cũng không thấy chán.
Cuối cùng, Dư Thanh Dã thở hổn hển trốn sau lưng tôi.
“Em sai rồi em sai rồi!”
Hơi thở thuộc về cậu ấy quanh quẩn bên người tôi, sau khi vận động, hormone của cậu ấy càng tiết ra mạnh mẽ hơn, đôi tay đặt trên vai tôi liên tục truyền đến nhiệt độ của cơ thể cậu ấy.
Cá Lớn chỉ vào tôi, “Kim Kim, cậu tránh ra đi!”
Dư Thanh Dã giữ bả vai tôi nhưng lại không dùng sức, “Kim Kim sẽ không tránh.”
Nói rồi cậu ấy cúi người xuống, khóe mắt tôi chỉ thấy khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của cậu ấy, lúc cậu ấy nghiêng đầu, sống mũi cao thẳng phất qua vành tai của tôi.
Trong nháy mắt ấy, dường như có một dòng điện chạy qua vùng da đó, tê tê dại dại khiến tôi cũng không dám động đậy.
“Đúng không…” Dư Thanh Dã nhướng mày với tôi, thoải mái nói, “Kim Kim?”
Gọi tên thân mật một cách bất thình lình thế này là phạm quy rồi.
Tôi cảm thấy nhất định dáng vẻ của mình lúc quay đầu lại nhìn cậu ấy rất giống người máy, cử động chậm chạp khiến người ta bật cười.
Bởi vì nụ cười lúc ấy của Dư Thanh Dã thật rực rỡ, hơi thở ấm áp dừng bên tai tôi với chút vấn vương.
“Em qua đây cho chị!”
Cá Lớn không chút nương tay mà duỗi tay ra bắt lấy cậu ấy.
Dư Thanh Dã nửa ôm tôi rồi trốn đến cạnh hàng rào, sau đó nhân lúc tôi và Cá Lớn đối diện với nhau, cậu ấy một tay chống lan can, nhẹ nhàng nhảy qua.
Nhiệt độ của cậu ấy lưu lại quá lâu, lâu tới mức khiến tôi mặt đỏ tai hồng.
Dư Thanh Dã sang bên kia rồi thì quay đầu lại cười thật tươi với chúng tôi, khỏi phải nói cậu ấy đắc ý đến mức nào.
“Thằng nhóc thối.”
Cá Lớn thấy cậu ấy khoe khoang như vậy thì dở khóc dở cười mà hừ một tiếng.
Nhưng Dư Thanh Dã còn chưa trốn được mấy giây đã bị huấn luyện viên của cậu ấy bắt ngay tại chỗ.
Tôi và Cá Lớn ở bên cạnh xem mấy hiệp đấu, cảm nhận được một cách rõ ràng sự điềm tĩnh và nhạy bén của Dư Thanh Dã.
Huấn luyện viên cũng hết sức hài lòng, luôn dốc lòng chỉ dẫn.
Cá Lớn nhàn nhã ôm hai tay, càng xem càng vui, cô ấy nghiêng người hỏi tôi, “Bà thấy A Dã chơi bóng có tốt không?”
Hoàn toàn là biết rõ còn cố hỏi, tôi liên tục gật đầu, “Rất giỏi, hơn nữa mặc dù lối chơi của cậu ấy rất nhanh gọn nhưng mỗi động tác đều có thể nhắm chuẩn vào góc chết phòng bị của đối phương.”
Cá Lớn cười cười, âm điệu thấp hơn một chút, “Vậy bà cảm thấy nó giỏi rap hơn hay là chơi bóng bàn giỏi hơn?”
“…”
Tôi cố gắng lặng lẽ quan sát vẻ mặt của cô ấy để đoán xem cô ấy đang nghĩ gì.
“Không sao, bà cứ nói đại thôi, tôi biết bà và A Dã có quan hệ tốt, nó cũng gửi cho bà rất nhiều bài hát, đúng không?”
“Ừm.”
“Trước kia nó cũng gửi cho tôi, nhưng tôi thật sự không có hứng thú, cũng không quá hiểu biết.” Cá Lớn rũ mắt, trong giọng nói mang theo chút áy náy, “Nói thật bây giờ nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của nó khi nói những chuyện này với bà tôi cũng sẽ thấy hơi ghen tị.”
“Hả?” Tôi không biết nên hiểu chữ ghen tị này của cô ấy theo cách nào, có chút sợ hãi, “Tôi và cậu ấy chỉ nói về chuyện âm nhạc thôi, tôi tuyệt đối không có…”
Từ tiếp theo như mắc kẹt trong cổ họng, tôi không thể thề thốt một cách thản nhiên được.
“Thật ra A Dã không phải là người dễ hòa đồng, chỉ khi ở trước mặt bạn bè thì mới có thể xem như là dễ tính.”
Tôi rất tán đồng về điểm này, ngoại hình và khí chất của Dư Thanh Dã vốn đã có chút lạnh lùng, khi bình thường cậu ấy đem lại cho người ta cảm giác xa lạ, hình thành rào chắn người sống chớ gần.
Cậu ấy đối xử ôn hòa với tôi có lẽ là vì nể mặt Cá Lớn đi.
Sự tự tin lớn nhất mà tôi dành cho bản thân đó là tự biết mình là ai.
Tôi phát hiện cậu ấy vượt qua ranh giới, cũng mất kiểm soát vì sự rung động này.
Nhưng tôi không dám đánh cuộc, sợ rằng một khi thua sẽ không còn đường lui.
“Nhất là trên phương diện tình cảm, căn bản vẫn là một đứa trẻ, không có cảm giác an toàn, cần dỗ dành cần bao dung…” Cá Lớn chuyển chủ đề, “Không bao giờ từ chối người khác nhưng lại vẫn chờ mong tình cảm thuần túy, ngốc nghếch tới mức trở nên giống một thằng cặn bã.”
Tôi sửng sốt vài giây mới sắp xếp xong suy nghĩ, sao bỗng nhiên chuyển từ chuyện sở thích sang chuyện tình cảm rồi?
Chẳng lẽ ý đồ của tôi rõ ràng đến vậy à?
Tôi chột dạ liếc mắt nhìn về phía Dư Thanh Dã, cậu ấy đang vung tay, tay áo xắn đến khuỷu tay để lộ ra cánh tay với đường cong rắn chắc, trên mu bàn tay để lộ đường gân xanh mờ mờ.
Cậu ấy thật nghiêm túc, cũng rất vui vẻ, trạng thái giống hệt khi cậu ấy rap.
“Từ nhỏ tôi đã rất ngưỡng mộ những người có nhiều sở thích, hơn nữa việc gì cũng có thể hoàn thành một cách xuất sắc. Trước kia tôi từng học đàn tranh, vẽ tranh, sau đó cũng từng thử đánh bida, nhưng chưa bao giờ kiên trì được lâu.”
“Có thể kiên trì gắn bó với một sở thích là điều rất khó, nhưng có lẽ thử nghiệm nhiều thì có thể gặt hái được nhiều hơn thì sao? Tình cảm cũng giống vậy, chỉ cần không làm người khác tổn thương, trải qua nhiều cuối cùng cũng sẽ trưởng thành thôi.”
Nói xong, chính tôi cũng cảm thấy bất ngờ.
Trong lúc bất tri bất giác, dường như tôi đã đặt cái gọi là suy nghĩ an toàn sang một bên.
Cá Lớn nhìn tôi một lúc lâu, đôi mắt bỗng hiện lên ý cười, “Kim Kim…”
Tôi nhìn cô ấy, nghĩ thầm nếu cô ấy muốn tiếp tục hỏi về suy nghĩ của tôi về Dư Thanh Dã thì tôi sẽ thẳng thắn thành khẩn nói thật với cô ấy rằng đúng là tôi có hảo cảm với cậu ấy.
Có lẽ sẽ xấu hổ, nhưng tôi càng không muốn giữa tôi và cô ấy bị ngăn cách bởi bí mật.
Nhưng Cá Lớn chỉ cười cười chứ không nói gì khác.
Nhìn ánh mắt nhu hòa của cô ấy, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.
Thôi, cứ để thuận theo tự nhiên vậy, thích một người cách mình rất xa thì có gì sai chứ?
…
Giải đấu được tổ chức ở Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân, lúc Dư Thanh Dã biết được tin này đã rất vui, cậu ấy nói rằng đây là nơi mà sinh viên ngành kỹ thuật nào cũng muốn tới.
Tôi tìm hiểu một chút, Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân là một trường đại học về khoa học kỹ thuật nổi tiếng trong và ngoài nước, điều trâu bò nhất là trong khuôn viên trường có cả máy bay chiến đấu thật sự.
Là một người sinh ra và lớn lên ở phương nam, tôi vẫn luôn rất có hảo cảm với những thành phố ở phương bắc.
Hơn nữa có thể là vì vóc dáng không cao nên tôi vẫn luôn khát khao những thứ cao lớn, Cáp Nhĩ Tâm nằm ở vùng Đông Bắc, đất rộng mênh mông, dân cư thưa thớt, ăn cơm bằng chậu, là địa điểm du lịch mà tôi luôn muốn tới.
Hơn nữa bây giờ là mùa đông, bên kia đã có tuyết rơi trắng xóa, tôi lướt thấy rất nhiều bài trên XiaoHongShu và đã thêm nơi này vào danh sách những điểm đến nhất định phải tới một lần của mình.
Sau khi Dư Thanh Dã biết được chuyện này, cậu ấy nói với tôi: “Em giúp chị trải nghiệm trước, nếu vui thật thì lần sau chúng ta sẽ tới đó du lịch.”
Thái độ của cậu ấy khi nói những lời này quá thản nhiên, tôi sửng sốt vài giây rồi lặng lẽ gật đầu, “Được thôi.”
Huấn luyện viên và Cá Lớn vừa nói vừa cười đi tới.
“Thanh Dã đành làm phiền thầy rồi.”
“Nếu cậu ấy giữ vững trạng thái này thì việc giành được huy chương không phải là vấn đề.”
Huấn luyện viên cũng đặt kỳ vọng rất cao với cậu ấy.
“Haiz…” Dư Thanh Dã vỗ nhẹ vào vai tôi, “Chị có…”
“Hả?”
Tôi quay đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh trong suốt của cậu ấy.
Dư Thanh Dã nhìn tôi, sau khi suy nghĩ một lát thì chậm rãi nói, “Có kỳ vọng vào em không?”
Thậm chí trong giọng điệu của cậu ấy còn mang theo một chút căng thẳng không dễ phát hiện, và cả sự mong chờ?
“Đương nhiên là có rồi, tôi cảm thấy huy chương vàng nhất định là của cậu!”
Dư Thanh Dã nghe vậy thì chậm rãi đến gần tôi, gần tới mức tôi có thể nhìn thấy rõ nếp uốn tinh tế nơi đuôi mắt của cậu ấy.
Cậu ấy đang cười.
“Được.” Dư Thanh Dã gật đầu, “Một lời đã định.”
“Ừm!”
“Được rồi, đừng dính nhau nữa, xe tới rồi.” Cá Lớn cười tủm tỉm ho khan hai tiếng, đẩy Dư Thanh Dã về phía huấn luyện viên, “Đừng quên lời hứa vừa rồi của em!”
Dư Thanh Dã liên tục quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt trong veo sáng ngời.
Bọn họ qua đó bằng máy bay, từ Thượng Hải tới Cáp Nhĩ Tân mất hơn năm tiếng đồng hồ.
Sau khi cậu ấy đến sân bay có gửi ảnh cho tôi.
“Em sắp lên máy bay rồi, không thể trả lời tin nhắn được.”
Lời này như thể tôi hay gửi tin nhắn cho cậu ấy lắm vậy.
Mấy giây sau, cậu ấy lại nhắn tiếp, “Nhưng em sẽ đọc hết tin nhắn chị gửi.”
Hu hu, đã đẹp trai rồi thì không cần để ý tới từng chi tiết nhỏ như vậy đâu.
“Được, cậu nghỉ ngơi đi.”
Mặc dù nói không thể gửi tin nhắn nhưng Dư Thanh Dã vẫn gửi cho tôi hình ảnh cậu ấy lên máy bay thế nào, ngồi xuống thế nào, ngồi bên cạnh ai, gặp được hành khách nào thú vị.
Tôi bỗng nhớ tới một trò chơi trước kia mình đã từng chơi, Travel Frog.
Nhìn lịch sử trò chuyện một chút, tôi bỗng phát hiện không biết từ bao giờ cuộc trò chuyện của chúng tôi đã được lấp đầy bằng những tấm ảnh không có nội dung và những câu đối thoại bâng quơ.
Mong muốn được chia sẻ thật sự là một vũ khí sắc bén để kéo gần mối quan hệ.
Gần đây tôi và Cá Lớn đều bận nghiên cứu đề tài, sau khi tiễn cậu ấy đi rồi, bọn tôi đều tới thư viện.
Lúc chạng vạng, có lẽ Dư Thanh Dã đã đến Cáp Nhĩ Tân nên gọi điện báo bình an cho Cá Lớn.
Tôi ngại nói chen vào, cúi đầu đọc tài liệu, nhưng tâm trí tôi đều hướng về cậu ấy.
Có lẽ bên chỗ cậu ấy đang lạnh lắm, ngay cả giọng nói cũng trầm dày hơn rất nhiều, cũng cảm xúc hơn.
Tôi không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh tượng cậu ấy đứng giữa bầu trời đầy tuyết trắng.
Đôi mắt đen nhánh kia nhất định sẽ càng thêm thâm thúy.
Người yêu thầm khó tránh khỏi việc đa sầu đa cảm, thế mà tôi có thể nghĩ tới một câu thơ.
Đôi bên tương tư cùng đổ tuyết, giống như đời này cùng bạc đầu.
À, chỗ tôi không có tuyết rơi, chỉ là khi nghĩ đến cậu ấy, tuyết trong lòng bắt đầu lả tả rơi xuống.
Mềm mại mà lạnh lẽo.
Mấy phút sau, cuộc trò chuyện của hai chị em kết thúc.
Điện thoại của tôi rung lên vài cái, tin nhắn của Dư Thanh Dã không ngừng gửi tới.
Có cái là ảnh chụp bầu trời từ cửa sổ máy bay, những đám mây trắng mềm mại lơ lửng trong màu xanh bất tận.
Trong xanh hơn cả mặt biển, trải rộng khắp núi rừng và các thành thị nhỏ bé.
Cuối cùng là một tấm ảnh selfie.
Cậu ấy đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt và nửa phần mũi, phông nền phía sau là cảnh tuyết rơi.
Không lạnh lùng như trong tưởng tượng, giữa hai đầu lông mày của cậu ấy đầy ý cười trong sáng.
“Em tới rồi, sao vẫn chưa nhận được tin nhắn của chị?”
Tôi còn chưa kịp nhắn lại thì thoáng thấy vẻ mặt không tốt lắm của Cá Lớn qua khóe mắt.
“Sao thế?”
Cô ấy đưa màn hình điện thoại qua, nhíu mày nói, “Giải đấu lần này có thêm hạng mục đôi nam nữ.”
Đối thủ của Dư Thanh Dã có một gương mặt quen thuộc.
Tôi nhìn ảnh chụp của nữ sinh, nhớ tới trước đây Dư Thanh Dã từng cho tôi xem ảnh chụp của cô ấy.
Biểu cảm của cô ấy trong ảnh chụp chính thức càng lạnh lùng hơn, đường nét khuôn mặt cũng càng tinh xảo hơn.
Chương Già.
Lực uy hiếp của hàng loạt giải thưởng trong phần giới thiệu của cô ấy cũng không bằng ba chữ bạn gái cũ trong lòng tôi.
Oan gia ngõ hẹp với người yêu cũ.
Theo tình tiết thông thường trong tiểu thuyết, hoặc là gương vỡ lại lành, hoặc là đường ai nấy đi hoàn toàn.
Dư Thanh Dã và cô ấy sẽ là loại nào đây?
“Thật ra em cảm thấy cô ấy cũng không thích em.”
Lúc cậu ấy nói lời này, vẻ mặt như thế nào nhỉ?
Tôi không nhớ ra, tôi chỉ cảm thấy bất an nhưng rồi lại không có lý do gì để thể hiện cảm xúc của bản thân.