NGƯỜI TÔI THẦM MẾN - Chương 15: Trượt tuyết
“Không cần không cần!”
Tôi hít sâu hai hơi, cảm giác bí bách nơi lồng ngực đỡ đi nhiều, “Em cảm thấy khá hơn nhiều rồi.”
Dư Thanh Dã bán tín bán nghi nhíu mày, “Đừng cậy mạnh, nếu thật sự không thoải mái thì chúng ta về nội thành.” Cậu ấy thở ra một làn sương trắng, “Bên này thật sự quá lạnh.”
Buổi sáng tôi dậy quá sớm, cơm trưa cũng không ăn được, vừa rồi lại chạy trong tuyết một lúc nên cảm thấy khó chịu cũng không có gì lạ.
Nhưng Dư Thanh Dã quan tâm đến tôi như vậy vẫn khiến tôi rất cảm động.
“Em thật sự không sao, chỉ là vừa rồi chạy mệt quá nên hơi khó thở mà thôi.”
“Thật sao?” Dư Thanh Dã duỗi tay ôm bả vai tôi, sau khi nghiêm túc quan sát kỹ nét mặt của tôi một lúc lâu thì nói, “Có phải vì ăn chưa no không?”
Sau đó không đợi tôi trả lời, cậu ấy đã tự gật đầu đồng tình, “Chắc chắn là vậy, lượng ăn của em lớn như vậy, một gói mì sao đủ no được.”
“…”
Vừa rồi tôi nên giả vờ yếu đuối mới đúng.
Cho tới bây giờ, có lẽ hình tượng của tôi trong lòng cậu ấy là thùng cơm cũng nên.
Tôi tức giận tới mức sắc mặt cũng hồng hào hơn.
Lúc này Dư Thanh Dã mới yên tâm gật gật đầu, “Có lẽ bọn họ ăn xong rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Dựa theo kế hoạch ban đầu, chúng tôi sẽ đi thăm làng tuyết theo hướng dẫn viên du lịch, nhưng khi Dư Thanh Dã và tôi nhìn thấy phong cảnh xung quanh thì hứng thú giảm đi nhiều.
Hình ảnh trên poster quảng cáo đa phần là ảnh chụp từ trên cao xuống, những căn nhà hình nấm nằm trong tuyết nhìn vô cùng dễ thương, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh thật thì chúng tôi lại cảm thấy dấu vết tư bản quá nặng.
Bắp ngô treo trước cửa nhà được làm bằng nhựa, người bản địa mặc áo hoa lớn của Đông Bắc mỉm cười đầy mệt mỏi với du khách tới thăm, đống cỏ khô được tạo thành hình kẹo hồ lô, nhưng giá lại rất đắt.
Trước khi tới đây đặt quá nhiều kỳ vọng, sau khi đến tận nơi, cảm giác chênh lệch khiến người ta tiếc nuối.
Dư Thanh Dã không quá yên tâm về tôi, đi sát theo bên cạnh, ánh mắt quan tâm đảo qua đảo lại trên mặt tôi.
“Haiz!”
Một tảng băng vụn lấp lánh dưới ánh mặt trời, lúc tôi đang định nhắc nhở Dư Thanh Dã thì cậu ấy đã dẫm lên.
Cậu ấy hơi lảo đảo một chút, tôi vội vàng túm chặt ống tay áo của cậu ấy, kéo cậu ấy sang một bên.
“Nguy hiểm thật.”
Dư Thanh Dã gật đầu đồng tình, sau đó ôm chặt lấy khuỷu tay tôi, nhìn tảng băng vụn kia cảm thán, “Suýt nữa là anh bị ngã sấp rồi.”
Tôi nghiêng đầu, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ấy lại thấy buồn cười, bắt chước thái độ trước đó của cậu ấy với tôi, trầm giọng nói, “Sau này đi đường nhớ chú ý nhìn đường, đừng nhìn ngang nhìn dọc.”
“…Ồ?” Dư Thanh Dã nghe vậy, chậm rãi nâng mắt, trong mắt là ý cười nghiền ngẫm, “Nhưng anh không chân trong chân ngoài.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì cậu ấy đã cúi đầu, tầm mắt đối diện với tầm mắt tôi, không nhanh không chậm nói, “Anh đang toàn tâm toàn ý nhìn em.”
Hơi thở ấm áp gần trong gang tấc, tôi nhìn đôi mắt sáng trong của cậu ấy, có hơi ngẩn ra.
Rõ ràng tuổi còn nhỏ hơn tôi, nhưng cậu ấy luôn toát lên vẻ trưởng thành thoải mái, sự tự tin điềm đạm khiến cậu ấy trông vô cùng thu hút, nhưng cũng để lộ cảm giác mơ hồ.
Rất nhiều lần tôi muốn buột miệng thốt lên câu hỏi liệu cậu ấy có thích tôi không, có muốn hẹn hò không, nhưng lại bị thái độ tản mạn của cậu ấy xua tan ý định.
Cho dù là thế nào thì trong chuyến đi tới làng tuyết lần này, tôi muốn có một câu trả lời rõ ràng.
Sau khi du khách rời đi, quán ăn quạnh quẽ hơn nhiều, tôi và Dư Thanh Dã chọn một vị trí gần cửa sổ trên tầng hai.
Ánh mặt trời mùa đông sáng ngời, tràn lên mặt kính như dòng nước dào dạt, để lại trên bàn gỗ một vệt sáng nhạt nhòa.
Trong nhà rất ấm, Dư Thanh Dã cởi áo khoác lông vũ thật dày ra, đưa thực đơn cho tôi, “Em chọn trước đi, anh đi vệ sinh.”
“Được.”
Cân nhắc tới chuyện chúng tôi chỉ có hai người, tôi không gọi nhiều lắm, người phục vụ đi tới nhìn lướt qua, “Em gái, bọn chị không làm những món trong thực đơn của em đâu.”
“Hả?”
“Nhất định phải gọi món hầm nồi sắt, nếu không đầu bếp cũng ngại lên lửa.” Người phục vụ xoay xoay bút chì trong tay, lười biếng ngáp một cái, giải thích, “Dù sao cũng tốn phí mà.”
Nghĩ lại thì thấy cũng đúng, nhưng tôi thật sự không giỏi cò kè mặc cả với người ta, đang lúc phiền não thì có một giọng nói vọng ra từ chỗ cầu thang.
Tôi tò mò nhìn thoáng qua, đối diện với một cô gái đang đi đầu, cô nàng nhanh chóng dời ánh mắt, tiện tay cởi mũ lưỡi trai xuống để lộ mái tóc ngắn màu xanh rêu.
Mặc dù trang điểm đậm nhưng lại không khiến người ta cảm thấy giả tạo, lens màu xanh xám kết hợp với eyeliner dài tạo thành vẻ đẹp lạnh lùng kiểu người sống chớ gần.
Mấu chốt là trời lạnh như vậy mà cô nàng chỉ mặc một chiếc áo khoác da bên ngoài một chiếc áo lông cừu mỏng, vòng eo trắng nõn như ẩn như hiện.
Đúng là một cô gái mát mẻ nóng bỏng.
Chàng trai bên cạnh cô nàng cũng rất thời thượng, phong cách ăn mặc rất bụi bặm nhưng khuôn mặt lại hết sức trẻ con.
Trên vai chàng trai mang theo túi lớn túi nhỏ, trong tay còn cầm máy ảnh, đi theo đằng sau cô gái đánh giá bốn phía, ánh mắt mang theo sự tò mò và dè dặt.
Bởi vì mỗi bàn đều đặt một cái nồi sắt lớn nên khoảng cách giữa bàn ghế tương đối nhỏ hẹp, thế là bọn họ ngồi xuống ở phía đối diện.
Sau khi người phục vụ thấy có khách mới tiến vào thì lập tức lại gần hỏi gọi món, nghe nói đối phương chỉ gọi có mấy món thì chị ta lại thể hiện thái độ lười nhác như vừa rồi đối với tôi, “Các người gọi ít quá, không nấu được.”
Cô gái tóc xanh nghe vậy thì nhướng mày, “Quán ăn mà không nấu ăn thì làm cái gì?”
Ngữ khí của cô nàng không quá thân thiện, nhưng thái độ của chị Đông Bắc cũng rất ngang ngược, “Cần phải cân nhắc đến lời lãi.”
Chàng trai đi cùng lập tức hòa giải, “Vậy thì chúng ta gọi mấy món chính đi, ăn không hết thì đóng gói mang theo?”
“Bị điên à? Trời lạnh như vậy mà lát nữa anh còn muốn mang theo ngỗng hầm về khách sạn?”
Chàng trai cười mỉa, quay đầu hỏi người phục vụ xem còn biện pháp nào khác hay không.
Trong lúc bên kia đang giằng co thì Dư Thanh Dã đã trở lại.
“Gọi món xong rồi chứ?”
Cậu ấy rút một tờ giấy ăn để lau tay, đốt ngón tay thon dài có hơi phiếm hồng, có lẽ là do nước lạnh.
Tôi lắc đầu, giải thích qua tình hình với cậu ấy.
“Hay là mấy người ghép bàn với nhau đi?” Người phục vụ bỗng quay đầu chỉ vào tôi và Dư Thanh Dã, rồi lại nhìn về phía cô gái tóc xanh, “Bốn người gọi một món hầm nồi sắt và vài món gì đó, cũng không tốn bao nhiêu, không phải là được rồi sao?”
Chàng trai mặt trẻ con nhìn về phía cô gái tóc xanh, sau đó lại xấu hổ nở một nụ cười lễ phép với tôi và Dư Thanh Dã.
“Anh có để ý không?”
Tôi hỏi Dư Thanh Dã.
Cậu ấy tỏ vẻ không sao cả, “Cũng được.”
Từ sau khi Dư Thanh Dã xuất hiện, vẻ lạnh lùng của cô gái tóc xanh giảm đi không ít, thường xuyên nhìn qua như đang quan sát gì đó.
Hai phút sau, cô nàng bỗng a một tiếng, giọng điệu vô cùng vui mừng.
Xuất phát từ tò mò, tôi nhìn qua, phát hiện cô nàng đang nhìn thẳng về phía khuôn mặt của Dư Thanh Dã.
Cậu ấy đang xem điện thoại, vẻ mặt bình đạm, ánh nắng chiếu vào sườn mặt góc cạnh của cậu ấy, cái mũi vừa cao vừa thẳng, viền môi hơi mím lại, không nhìn ra cảm xúc.
Lớp băng mỏng bao phủ trên cửa sổ được ánh mặt trời chiếu vào chiết xạ những tia sáng nhiều màu sắc, Dư Thanh Dã chớp mắt, lông mi dày rậm hơi rũ xuống che đi con ngươi giống như bông tuyết đột nhiên biến mất.
Thong dong tự nhiên nhưng vẫn vô cùng nổi bật.
Nếu thật sự có trăng giữa trời mây, tuyết trên núi Thiên Sơn, thì hẳn đó là chỉ Dư Thanh Dã vào giờ phút này.
Cô gái tóc xanh quay mặt đi, ra lệnh cho chàng trai mặt trẻ con mang đồ lại đây, “Không ngại ghép bàn chứ?”
“Không ngại.”
Tôi vừa nói xong thì cô nàng đã ngồi xuống trước mặt Dư Thanh Dã.
Người phục vụ rất hài lòng với sự sắp xếp này, chị ta lưu loát viết tên mấy món ăn lên giấy, sau khi xác nhận lại một lần, chị ta vừa ngâm nga giai điệu nào đó vừa đi xuống lầu.
“Xin chào hai người.” Chàng trai mặt trẻ con tự giới thiệu mình tên là Trịnh Diệu, cô gái tóc xanh tên là Vương Nhược Doanh, cậu ta cố ý điều hòa bầu không khí, cười tủm tỉm hỏi tôi và Dư Thanh Dã, “Các người cũng tới đây du lịch à?”
“Ừm.”
Dư Thanh Dã lên tiếng, ngả người ra đằng sau, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, lặng lẽ gia tăng khoảng cách với bọn họ.
Lúc cậu ấy không cười trông khá lạnh lùng, huống hồ khi ra ngoài, cậu ấy cũng không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin với người lạ.
Không hỏi được gì, Trịnh Diệu nhếch mép nhìn tôi, “Đi tự túc hay là đi theo đoàn thế?”
Dù sao lát nữa còn ăn cơm với nhau, cũng không thể khiến bầu không khí quá xấu hổ, tôi gật đầu, “Đúng vậy, hôm nay chúng tôi muốn tới đây trượt tuyết.”
“Ồ, chúng tôi cũng vậy.”
Không mặn không nhạt xã giao hai câu, cô gái tóc xanh bỗng mở miệng, “Anh đẹp trai, nhìn anh quen mắt thật đấy.”
Nghe câu nói này, lông mày tôi nhăn lại, phương thức làm quen này có phải đã cũ kỹ quá rồi không?
Nhưng cô nàng vô cùng tự tin, nửa người trên dần dần nghiêng về phía trước, muốn nhìn kỹ khuôn mặt của Dư Thanh Dã.
Dư Thanh Dã nghe vậy thì chậm rãi quay đầu nhìn tôi, hơi nhíu mày, có chút khó hiểu.
“Chúng ta chắc chắn đã từng gặp nhau.” Vương Nhược Doanh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, click mở một đoạn video, ngoảnh mặt làm ngơ trước sự thờ ơ của cậu ấy, “Anh tên là Dư Thanh Dã đúng không?”
Tôi và Dư Thanh Dã nghe vậy thì đều thoáng sửng sốt, cậu ấy khôi phục tinh thần trước, xem đoạn video kia.
Tiếng người ồn ào hòa cùng ánh đèn sân khấu rực rỡ màu sắc, Vương Nhược Doanh nhìn vẻ mặt vẫn khó hiểu như cũ của Dư Thanh Dã, giọng điệu có hơi sốt ruột, “Đây là Mao Livehouse ở đường Nam Trọng Khánh đó, chắc chắn anh đã tới đó rồi, em còn cố ý hỏi thăm, anh là một ca sĩ parttime ở đây.”
Nghe thấy tên tiệm, hơn nữa trong video còn xuất hiện hình ảnh của cậu ấy, thái độ cảnh giác của Dư Thanh Dã giảm bớt một chút, “Các người cũng đến từ Thượng Hải?”
“Đúng vậy, hơn nữa chúng ta còn học cùng một trường, chỉ là bọn em học ở cơ sở Mẫn Hành.”
Trước mặt Dư Thanh Dã, Vương Nhược Doanh hoàn toàn biến mất, vẫn luôn nói không ngừng, thậm chí còn biết rõ thời gian làm việc của Dư Thanh Dã như lòng bàn tay.
Tôi đã không còn cảm thấy khó chịu khi Dư Thanh Dã được xoay quanh nữa, dù sao thì mấy ngày nay cũng có không ít con gái đến gần cậu ấy.
Tôi hiền quá mà.
Nhưng Trịnh Diệu lại rất căng thẳng, tuy nhiên lại giả vờ như không thèm để ý, trưng ra gương mặt tươi cười phụ họa Vương Nhược Doanh, “Đúng vậy, bọn em thường đi xem anh biểu diễn.”
Sau khi Dư Thanh Dã nghe được từ “anh” kia thì nhẹ nhàng nhướng đuôi mắt, giơ tay che nửa bên mặt mình rồi thể hiện vẻ mặt đầy vi diệu với tôi.
Tôi bị ánh mắt bất đắc dĩ của cậu ấy chọc cười, đúng lúc người phục vụ mang đồ ăn lên, che đi hai người ngồi đối diện.
“Một khán giả nữ nhiệt tình như vậy.” Tôi che miệng lại, thấp giọng trêu chọc cậu ấy, “Anh không vui à?”
Dư Thanh Dã nghe vậy, chậm rãi nheo mắt, bỗng nhiên nắm lấy ngón tay tôi nhéo nhẹ hai cái, nhẹ giọng nói, “Biết rõ còn cố hỏi.”
Lần thứ hai tôi nghe cậu ấy nói lời này.
Dường như tôi nhận ra gì đó, nhưng rồi lại ngượng ngùng thừa nhận.
Khi ăn cơm, Vương Nhược Doanh vẫn thao thao bất tuyệt việc cô nàng đã phải tốn bao nhiêu công sức để có thể nghe Dư Thanh Dã live.
Cô nàng vừa nói vừa vén lọn tóc ngắn ra sau tai, nở một nụ cười thẹn thùng với Dư Thanh Dã, “Anh không nhớ em cũng là chuyện bình thường, trước đây em vẫn luôn ngại nói chuyện với anh.”
Dư Thanh Dã nhàn nhạt ừm một tiếng, gắp cho tôi một miếng cánh ngỗng.
“Cảm ơn.”
“Ăn nhiều một chút, lát nữa đi trượt tuyết sẽ rất mệt.”
Vương Nhược Doanh nhìn động tác của cậu ấy, cuối cùng cũng nghiêm túc đánh giá tôi, trong mắt và vẻ tò mò và sự khinh thường được kìm nén.
Không cần đoán tôi cũng biết suy nghĩ của cô nàng.
Sự thù địch giữa con gái với con gái có thể đến rất dễ dàng.
Trịnh Diệu cũng rất tự giác gắp cho cô nàng một miếng cánh ngỗng.
“Tôi nói muốn ăn cái này à, béo muốn chết.”
Vương Nhược Doanh trừng cậu ta một cái, tức giận đập đũa xuống bàn, “Không ăn nổi nữa, trước kia anh luôn nói với tôi rằng Cáp Nhĩ Tân các anh ăn ngon chơi vui, người Đông Bắc nhiệt tình.”
Cô nàng hếch cằm nhìn về phía người phục vụ đang đứng ở dưới hàng hiên lướt TikTok, “Đây là nhiệt tình à?”
Trịnh Diệu bị cô nàng ép hỏi như pháo liên thanh, mặt đỏ tai hồng giải thích, “Đây là khu du lịch, không thể tránh khỏi việc thiếu tận tâm, chờ tới lúc em tới nhà anh…”
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, tôi và Dư Thanh Dã đều cảm thấy rất xấu hổ.
Sớm biết vậy thì đã không đồng ý ghép bàn, nhưng nhìn Trịnh Diệu bị nói đến á khẩu thì lại không đành lòng nhìn tiếp.
Tôi chọc chọc cánh tay Dư Thanh Dã, ý bảo cậu ấy hòa giải.
Dù sao thì người sáng suốt đều có thể nhìn ra Vương Nhược Doanh đang nhân cơ hội gây chuyện.
Dư Thanh Dã bị tôi chọc, ho khan một tiếng, “Tôi cảm thấy Cáp Nhĩ Tân cũng rất thú vị, đồ ăn cũng không tồi.” Nói rồi lại gắp một miếng bắp non cho vào miệng tôi, “Đúng không?”
Miếng này khiến tôi bị sặc, Dư Thanh Dã giả mù sa mưa giơ tay vỗ vỗ mấy cái sau lưng giúp tôi thuận khí.
Tôi nghiêng mặt qua, đập vào mắt là biểu cảm nhịn cười của cậu ấy, tức giận đến trợn trừng mắt nhưng lại khiến cậu ấy bật cười thành tiếng.
Đẩy anh vào đám lửa nên anh cũng kéo em vào theo, đúng là đồ lòng dạ hẹp hòi.
Thần tượng cũng đã khen, thái độ của Vương Nhược Doanh thay đổi trong nháy mắt, sau đó ít phàn nàn đi nhiều.
Vốn là bèo nước gặp nhau, kết quả ăn xong bữa cơm, bầu không khí có thể so với oan gia ngõ hẹp.
Sau đó tôi lôi Dư Thanh Dã đi dưới cái nhìn chăm chú lưu luyến không rời của Vương Nhược Doanh, hi vọng sau này không bao giờ gặp lại cô nàng này nữa.
1 giờ rưỡi chiều sân trượt tuyết sẽ mở cửa, tôi và Dư Thanh Dã thay trang phục trượt tuyết xong, lúc đi nhận ván trượt thì lại gặp Vương Nhược Doanh trong đội.
“Dư Thanh Dã!”
Cô nàng nhiệt tình chạy tới, vẫy vẫy tay với Dư Thanh Dã, tôi và Trịnh Diệu cười xấu hổ.
“Trùng hợp thật đấy.”
Dư Thanh Dã không trả lời cô nàng, chậm rãi đeo kính bảo vệ lên, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng, cổ áo khoác che hơn phân nửa khuôn mặt, cậu ấy đứng trên nền tuyết vô cùng nổi bật và đầy lạnh lùng.
Vương Nhược Doanh gợi chuyện vài lần nhưng đều bị ngó lơ nên cô nàng cũng thấy chán, quay đầu nói chuyện với Trịnh Diệu.
Không có âm thanh ồn ào của cô nàng, tôi như trút được gánh nặng.
Nhưng trong số những người đang xếp hàng cũng có không ít cô gái nhìn về phía này, Dư Thanh Dã cao ráo lại nổi bật, cho dù không nhìn thấy mặt thì cũng có thể nhận ra cậu ấy là trai đẹp.
Với tôi mà nói, cảnh tượng như vậy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Trước đây tôi cũng âm thầm theo dõi cậu ấy như vậy.
Bây giờ đứng gần như vậy, nhưng khi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, tôi bỗng sinh ra ý nghĩ như gần như xa.
Thậm chí tôi không thể phản bác được ánh mắt khinh thường của Vương Nhược Doanh, bây giờ nếu có ai đó tiếp cận Dư Thanh Dã, tôi cũng chỉ biết thức thời đứng sang một bên.
Từ từ tiến tới, từ từ tiến tới, rốt cuộc là cho tôi chờ mong hay chỉ là lý do của cậu ấy?
Dư Thanh Dã biết trượt tuyết, cậu ấy chọn một tấm ván trượt có độ khó rất cao về mặt kỹ thuật. Đây là lần đầu tiên tôi trượt tuyết, sau khi đi đôi giày trượt tuyết nặng hơn 20kg, tôi cảm thấy di chuyển một bước cũng khó.
Dư Thanh Dã ngồi xổm bên cạnh buộc dây giày cho tôi, cẩn thận kiểm tra từng chi tiết trên ván trượt.
Từ góc độ của tôi, tôi có thể nhìn thấy đôi lông mày đẹp đẽ của cậu ấy.
“Được chưa?” Dư Thanh Dã nâng mắt, sau khi đối diện với tầm mắt của tôi, cậu ấy khẽ nhướng mày, để lộ ý cười, “Đơ rồi?”
Tôi hoàn hồn, cảm nhận một chút, “Vừa rồi.”
“Còn đang nghĩ về chuyện vừa rồi à?” Dư Thanh Dã vác ván trượt lên, đỡ tôi đi về phía bãi trượt tuyết, giọng điệu ôn hòa, “Ra ngoài chơi thì phải vui vẻ một chút.”
“Không có, chỉ là em…”
Cho dù tôi thật sự để ý thì cũng sẽ không nói ra.
Lối vào khu trượt tuyết đông nghịt người, ván trượt lại dài, mọi người đều tiến từng bước về phía trước như những chú chim cánh cụt vụng về.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng đen lướt qua ngọn núi đầy tuyết đối diện, tôi còn tưởng là loài chim hay là túi nilon bị gió thổi bay lung tung gì đó, nhưng nhìn kỹ lại thì mới phát hiện đó là con người, ngay sau đó có một vận động viên trượt tuyết khác hét lên rồi bắt đầu trượt xuống, bóng dáng len lỏi qua những bóng cây thông.
Tuyết trắng như thể biến thành tơ lụa bóng loáng, bị bọn họ chinh phục.
“Trời ơi…”
Trượt tuyết không hổ là một trong những môn thể thao mạo hiểm.
Dư Thanh Dã nhìn theo tầm mắt của tôi, ồ một tiếng, “Bên kia là khóa học trượt tuyết nâng cao, anh định năm nay sẽ thử thách.”
“Thật sao?”
Tôi thậm chí còn không thể đi bộ trên mặt tuyết với đôi giày trượt trên chân, khó có thể tưởng tượng nổi có thể trượt từ ngọn núi tuyết có độ cao như vậy xuống dưới, theo ước tính trực quan của tôi, độ dốc ở đây cũng khoảng 80m, không khác gì nhảy xuống một tòa nhà.
Sau vài giây băn khoăn, tôi túm chặt ống tay áo của Dư Thanh Dã, “Có thể đừng… ít nhất là lúc ở cùng em thì đừng đi được không?”
Chỉ nghĩ đến khả năng Dư Thanh Dã có thể bị thương là tôi đã thấy vô cùng sợ hãi.
Dư Thanh Dã nghe vậy thì đẩy kính bảo vệ mắt ra, nở một nụ cười trong sáng với tôi, “Yên tâm, hôm nay anh chỉ ở bên cạnh em, một tấc cũng không rời.”
Bao tay ấm áp cọ qua chóp mũi tôi, Dư Thanh Dã cúi đầu, mắt đối mắt với tôi, “Kim Kim…”
Tôi đứng tại chỗ, hoàn toàn rơi vào ánh nhìn dịu dàng chăm chú của cậu ấy.
Vào giờ phút này, ánh tuyết bất tận, những bóng thông và những du khách nối đuôi nhau đổ về đây cùng với tiếng gió lạnh đều biến thành một phông nền mờ ảo.
Chỉ có Dư Thanh Dã là nhân vật chính không thể bỏ qua.
“Đừng lo lắng, anh sẽ bảo vệ tốt cho em.”
Có lẽ biểu cảm sửng sốt của tôi quá ngốc nên Dư Thanh Dã nâng tay vỗ đầu tôi, “Chỉ là em cũng phải cẩn thận một chút, đừng để bị thương, biết chưa?”
Tôi hoàn hồn sau cú sốc vì sắc đẹp, gật đầu lia lịa, “Biết rồi.”
Trước khi lên kế hoạch đi trượt tuyết, tôi đã đọc rất nhiều hướng dẫn trên mạng, nhưng dù sao cũng chỉ là lý thuyết suông, sau khi thật sự đứng trên khu trượt tuyết, cho dù đã chuẩn bị tâm lý đến đâu cũng không thể khắc phục được cảm giác mất không chế này.
Mặt tuyết rất trơn, ván trượt tuyết lại càng trơn hơn, Dư Thanh Dã hết sức kiên nhẫn chỉ dạy tôi cách khởi động và bước đi, tôi cảm thấy như trở lại khi học bơi, nằm trên ghế dài vùng vẫy như một con cá mắc cạn.
“Từ từ thôi, giữ thăng bằng, nếu muốn dừng thì khép ván trượt lại…”
Tôi nắm chặt gậy trượt tuyết trong tay dịch chuyển từng bước theo sự hướng dẫn của cậu ấy, dần dần thích ứng.
Sau khi thấy trạng thái của tôi đã hơi ổn định, Dư Thanh Dã chạy chậm vài bước về phía trước, “Em từ từ tới đây…”
Tôi nhìn về phía cậu ấy, kính bảo vệ mắt khiến tầm nhìn hẹp đi nhiều, ván trượt nặng nề, mặt đất nhẵn nhụi, tôi hít sâu một hơi, chần chừ nâng chân phải lên rồi bắt đầu trượt, cơ thể nghiêng về phía trước, rồi bắt đầu hoạt động chân trái.
Sau khoảnh khắc mất kiểm soát ngắn ngủi, tôi cảm thấy nhẹ nhàng tự do.
Ồ, hình như tôi đã mơ hồ nắm được kỹ thuật trượt tuyết rồi.
Tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nâng gậy trượt tuyết lên, sau khi đi đến trước mặt Dư Thanh Dã, tôi nhanh chóng khép ván trượt lại.
Một cú dừng hoàn mỹ.
Dư Thanh Dã giơ ngón tay cái với tôi, “Không hổ là sinh viên giỏi, vừa dạy đã biết làm.”
Tôi là điển hình của kiểu người vừa khen là phổng mũi ngay, nhìn những người mới bắt đầu học ngã lên ngã xuống xung quanh, tôi không nhịn được mà có hơi đắc ý.
“Có lẽ em là thiên tài trượt tuyết cũng nên.”
Dư Thanh Dã nghe vậy, sửng sốt hai giây, sau đó bật cười ha ha.
Sau khi tập luyện thêm mười mấy phút, về cơ bản tôi đã có thể đứng trên tuyết như đứng trên đất bằng.
Dư Thanh Dã ở cùng với tôi một lúc lâu, chỉ lo làm huấn luyện viên chứ vẫn chưa được cảm nhận niềm vui của việc trượt tuyết.
Trong lúc đó, có một cặp cha mẹ thấy thái độ chỉ dạy của cậu ấy rất chuyên nghiệp nên cho rằng cậu ấy là vận động viên trượt tuyết, kéo cậu ấy đi dạy một bạn nhỏ.
Không lâu sau, một đứa nhỏ mập mạp được cậu ấy dạy đi đến trước mặt tôi trượt một vòng.
“Chị gái, chị chậm quá đi mất!”
Thiên tài trượt tuyết (tự xưng) phải chịu nhục nhã!
Tôi tức giận nắm chặt tay, nhìn dáng vẻ khoe khoang của nhóc mập, quyết tâm phục thù, “Hừ, chị muốn thi đấu với em!”
Dư Thanh Dã nghe được thì không quá tán đồng, “Kỹ thuật này của hai người…” Cậu ấy khoanh tay trước ngực, nhìn chúng tôi từ đầu đến chân, giọng điệu ôn hòa nhưng câu từ sắc bén, “Mèo khen mèo dài đuôi.”
Tôi càng không phục, đây chính là lúc phô ra kỹ thuật chân chính.
Tôi và nhóc mập đứng trên ván trượt, quyết định… thi đấu trên đường trượt chính.
Lúc đứng trên sườn dốc đầy tuyết, nói không căng thẳng là giả, nhưng tôi cũng rất phấn khích.
Kỹ năng và các yếu tố cần thiết nhanh chóng lướt qua trong đầu tôi, hít sâu, mắt đối mắt với Dư Thanh Dã đang đứng bên dưới.
Cậu ấy mím chặt khóe môi, có chút bất lực, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng.
Vòng thi đầu tiên diễn ra hết sức thuận lợi, tôi còn thắng nhóc mập.
Sau khi dừng lại một cách hoàn hảo trước mặt Dư Thanh Dã, tôi tháo kính bảo vệ mắt xuống, nhướng mày với cậu ấy, “Thế nào?”
Cậu ấy chậc một tiếng, thu hồi vẻ ngạc nhiên, “Xem ra đúng là thiên tài.”
“Được rồi, em có thể trượt được rồi, anh cũng đi chơi đi, đừng để vui vẻ một mình chứ.”
Tôi chỉ vào tấm ván của cậu ấy, bên cạnh đường đua có không ít người đang vui vẻ chơi đùa.
Sau khi giám sát tôi trượt thêm vài lần nữa, Dư Thanh Dã yên tâm hơn nhiều, dưới sự thúc giục của tôi, cậu ấy mới mang ván trượt qua đường trượt bên cạnh.
Nhóc mập không phục, muốn tiếp tục thi với tôi.
Bảo sao trượt tuyết có biệt danh là “thuốc phiện trắng”, khi chân chính cảm nhận được sự tự do nhẹ nhàng như cánh én và chinh phục được tốc độ và trọng lực, tôi hoàn toàn không thể dừng lại được.
Sau khi chơi được một lúc, tôi thấy Dư Thanh Dã trượt xuống dưới, ván đơn càng yêu cầu nhiều kỹ thuật hơn ván đôi, nhưng cậu ấy vẫn có thể xử lý một cách thành thạo, nửa người trên hơi khom, tiết tấu vững vàng, tốc độ nhanh nhẹn, lướt nhanh qua như cơn gió.
Khi gặp phải chướng ngại vật, trái tim tôi như trào lên cổ họng, nhưng cậu ấy chỉ do dự một lúc rồi thuận lợi rẽ sang, tạo ra một tràng tiếng vỗ tay từ người xem bên ngoài đường đua.
Người này không phải giỏi tất cả các môn thể thao đấy chứ?
Đẹp trai quá.
Tôi dựa vào lan can nhìn một lúc lâu, nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh Dư Thanh Dã.
Vương Nhược Doanh vô cùng nổi bật với mái tóc xanh.
Không biết cô nàng nói gì mà Dư Thanh Dã kéo cổ áo xuống, để lộ khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng, sau đó nở nụ cười với cô nàng.
Nếu không phải là nói về trượt tuyết thì cũng là nói về rap.
Vừa rồi khi dùng cơm, lúc Vương Nhược Doanh nhắc tới rap, Dư Thanh Dã đã nhìn cô nàng với con mắt khác.
Không xét đến vẻ ngoài thì thật ra tôi cũng không hợp với cậu ấy lắm.
Khi cậu ấy là quán quân giải bóng bàn, giành được sự chú ý của mọi người, tôi chỉ có thể làm một khán giả.
Kỹ thuật trượt tuyết của cậu ấy rất tốt, tôi lại chỉ có thể đắc ý trên đường trượt cơ bản.
Có vô số cô gái vừa có tài vừa có sắc có thể đứng bên cạnh cậu ấy mà không hề băn khoăn, tôi hâm mộ hơn là chua xót.
Một lát sau, có hai người cùng trượt trên đường đua, kỹ thuật của Vương Nhược Doanh cũng không kém gì cậu ấy.
Ngay cả Trịnh Diệu cũng nhìn rất nghiêm túc, bằng lòng thỏa hiệp.
Tôi và cậu ta giống nhau.
Không được, sao lại tự sa ngã rồi, tôi cũng có chút năng khiếu trong việc trượt tuyết mà.
Không giỏi thì luyện tập là được, chỉ cần cố gắng thì có thể cậu ấy càng gần hơn.
Sau khi hạ quyết tâm, tôi bước lên ván trượt rồi đi lên, nhóc mập đã bắt đầu học kỹ thuật trượt tuyết trung cấp, tôi cũng muốn thử xem.
Vừa đi lên trên, tôi đã nghe thấy một tiếng gầm đầy giận dữ, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là vẻ mặt đầy lo lắng của Dư Thanh Dã ở cách đó không xa.
“Tưởng Kim! Xuống đây!”
Lúc tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì cậu ấy đã tháo ván trượt tuyết ra, sải bước đi tới bên này.
“Em vẫn chưa thể trượt ở đường trượt trung cấp được, rất nguy hiểm!”
Tôi chưa từng thấy dáng vẻ sốt ruột như vậy của Dư Thanh Dã, vừa thất thần, cơ thể đã hơi trượt xuống dưới.
Còn chưa kịp điều chỉnh tư thế thì sau lưng vang lên một tiếng hét chói tai.
Nhóc mập luống cuống tay chân lao xuống từ trên cao, tiếng khóc xen lẫn với tiếng kêu cứu, tình hình nhất thời trở nên hỗn loạn.
Tôi định dừng lại, nhưng trước khi kịp nhận ra thì cơ thể tôi đã trượt xuống theo quỹ đạo vừa rồi của nhóc mập.
Nếu không có lực cản, cậu bé sẽ trượt thẳng xuống dưới, chắc chắn sẽ bị thương.
Bố mẹ tôi vẫn hay nói bình thường trông tôi lù đù nhưng vào thời khắc mấu chốt lại rất dũng mãnh.
“Rầm!” một tiếng, nhóc mập đụng vào người tôi.
Gậy trượt tuyết của hai chúng tôi đều bị cong, khi tốc độ dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát, khóa giày của tôi bị gãy.
Xong rồi xong rồi, tuyết trắng vụt qua mắt tôi.
Còn có cả âm thanh lo lắng của Dư Thanh Dã, “Tưởng Kim!”
Ngã xuống ở độ cao này chắc là không chết đâu, nhưng không biết có bị tàn phế hay không, chắc là lúc ấy sẽ đau lắng.
Tôi muốn bật khóc rồi, bởi vì trái tim bắt đầu quặn đau theo bản năng, tôi căn bản không dám mở mắt ra.
Tốc độ này khiến tôi căn bản không thể suy nghĩ xem nên làm gì để bảo vệ mình, làm thế nào để dừng lại.
Trong đầu rối như tơ vò.
Cẩn thận mở mắt ra, nhìn thấy Dư Thanh Dã đang chạy như bay về phía mình, thấy cậu ấy mạnh mẽ giang rộng hai tay ra thì tôi lại càng sợ hãi hơn, lỡ như đụng vào cậu ấy thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa tôi căn bản không nỡ làm cậu ấy bị thương.
Lí trí nhanh chóng dập tắt nỗi sợ, tôi đột nhiên nghiêng người về phía trước.
Trong bóng tối, cảm giác đau đớn không ngừng xâm chiếm đại não, cái gáy bị đập đến tê rần, mặt đất đã đóng băng đè ép lên mặt, trong miệng có mùi sắt gỉ, cơn đau âm ỉ khiến tôi mất đi ý thức.
Mọi thứ bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Cảm giác này giống như đồng hồ bắt đầu ngừng hoạt động.
“Tưởng Kim! Tỉnh lại đi!”