NGƯỜI TÔI THẦM MẾN - Chương 10: Mập mờ
Tôi cảm thấy, yêu thầm là ước nguyện trong thầm lặng, là không dám vượt quá giới hạn, là cách tấm kính thủy tinh, nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả hình dáng của người ấy.
Không dám dễ dàng thổ lộ tiếng lòng, sợ rằng sẽ phá vỡ sự cân bằng, sợ rằng một chút dịu dàng ấy sẽ biến mất.
Chúng tôi cảm thấy thứ tình cảm này vô cùng trân quý, nhưng lại vô cùng tự ti, trước mặt người đó, có lẽ suy nghĩ quanh co cẩn thận của chúng tôi không đáng để nhắc tới.
Là chờ mong, là do dự, và càng nhiều hơn là mất mát.
Liên tục giằng co, tự tạo mâu thuẫn.
Ngày bắt đầu thích Dư Thanh Dã, tôi đã đăng một bài viết trên account clone của tôi rằng, “Thích một người rất tốt nhưng cũng cách mình rất xa thì phải làm sao bây giờ?”
Bên dưới có rất nhiều chị em nhiệt tình bày mưu tính kế thay tôi.
Đoạn tình cảm yêu thầm này là nỗi cô đơn, tôi có thể tâm sự với những người xa lạ nhưng lại không dám nói một chữ với cậu ấy.
Từ đầu tháng chín đến cuối tháng mười một, trong ba tháng này, chúng tôi từ xa lạ đến thân thiết, dường như có thứ tình cảm mập mờ nào đó, nhưng càng nhiều hơn là nỗi bất an vì lúc xa lúc gần.
Mỗi lần nói chuyện phiếm với Dư Thanh Dã, tôi vừa vui vẻ vừa thấp thỏm.
Nếu cậu ấy gửi một sticker mới, tôi sẽ không nhịn được mà phỏng đoán xem liệu cái này có phải là do nữ sinh khác gửi cho cậu ấy hay không, mỗi khi cuộc đối thoại kết thúc, tôi đều làm ra vẻ bâng quơ không quan tâm, nhưng thực tế lần nào cũng phải phân vân bao nhiêu lần mới viết được một câu “Cậu đi bận việc của mình đi.”
Tôi cố gắng hết sức để xây dựng mối quan hệ thân thiết, không câu nệ tiểu tiết của chúng tôi.
Chỉ là sau mỗi lần gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, tôi đều sẽ đọc lại lịch sử trò chuyện một lần, không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Tầm thường không?
Sau khi đọc xong những tin nhắn ấy, tôi cảm thấy mình thật tầm thường.
Lúc mới đến, cậu ấy giúp tôi, lúc tôi tụt lại phía sau, cậu ấy đi cùng với tôi.
Ở sân vận động, giữa đám đông, cậu ấy quay đầu mắt đối mắt với tôi, đôi mắt vừa sáng vừa trong.
Nhưng cậu ấy cũng khoác tay với nữ sinh khác trước mặt tôi, đón nhận những ánh mắt cực kỳ hâm mộ mà thản nhiên đi lại giữa sân trường.
Cậu ấy vô tư kể cho tôi nghe về những mối tình đã qua, an ủi khi tôi buồn, để lại áo khoác cho tôi, nghiêng ô về phía tôi khi trời mưa, dưới đêm mưa ảm đạm, cậu ấy sáng ngời tựa ánh trăng.
Nếu chỉ là một mối quan hệ tốt mà thôi, vì sao lại chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống của cậu ấy với tôi? Vì sao lại gửi cho tôi những bài ca tràn đầy tình cảm?
Nếu là tùy ý, vậy tại sao cậu ấy lại nhìn tôi nghiêm túc như vậy?
Nếu là vì lễ phép, vì sao lại gọi tên thân mật của tôi?
Nếu tất cả đều là tôi tự mình đa tình, có thể để tôi tiếp tục mơ mộng được không?
Tất cả sự hèn mọn của tôi đều để lại dấu vết, dễ dàng thích một người, thấu kính yêu thầm khiến cậu ấy trở thành vị thần của tôi.
Tôi thành kính cầu nguyện, hi vọng cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi.
Đoạn kết của “Biên thành”* có viết: Chàng trai ấy có thể mãi mãi không trở về mà cũng có thể “ngày mai” sẽ trở về.
*Biên thành là tên một tiểu thuyết ngắn phát hành năm 1936 của Thẩm Tòng Văn/ Thẩm Tùng Văn. Tiểu thuyết được xem như kiệt tác văn học trữ tình của tác giả, được xếp vào danh sách 100 rồi danh sách 20 tác phẩm vĩ đại nhất thế kỷ XX của Trung Quốc.
Dư Thanh Dã, cậu là trường hợp nào?
Cậu là biên giới tôi không dám tới gần, cậu có tường thành của cậu.
Thật ra tôi chưa bao giờ hoàn toàn có được cậu, nhưng lại luôn suy nghĩ xem bao giờ sẽ mất đi cậu.
Tình cảm được xây đắp bởi tình cảm thầm kín giống như một bàn cân, còn tỏ tình là một ván bài lớn, tôi cẩn thận tới mức gần như rụt rè, không muốn thua cả bàn cờ.
Nhưng bây giờ, sau khi hỏi xong câu “Chúng ta là bạn bè ư?”, rõ ràng tôi nghe được tiếng thủy tinh vỡ nát, tiếng tường thành sụp đổ ầm ầm.
Thịnh thịch.
Tim tôi càng đập mãnh liệt hơn.
Dư Thanh Dã đã từng nói tôi là ngoại lệ của cậu ấy, bởi vì từ trước đến nay cậu ấy chưa bao giờ tâm sự với những người thân thiết.
Cậu ấy nói khi ở cạnh tôi, cậu ấy rất thoải mái, rất yên tâm.
Nói rằng nói chuyện phiếm và gặp mặt với tôi hằng ngày đã thành thói quen.
Tôi là ngoại lệ, là sự an toàn, là một thói quen.
Ba thứ này, có thể biến chất thành thích không?
Tôi nhìn cậu ấy không chớp mắt, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của cậu ấy.
“Đúng vậy.” Dư Thanh Dã chậm rãi gật đầu, “Đàn chị, với em mà nói, chị là một người bạn rất đặc biệt.”
Mọi chuyện đã được định*.
*Nguyên văn là “Trần ai lạc định” (尘埃落定), khi một truyện hay văn bản nhắc đến cụm từ này, thì có nghĩa rằng đó là một chuyện không hề tốt. Khi mọi chuyện đã định thì dù ta có làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì cả, có cố cách mấy đi chăng nữa thì ta cũng chỉ nhận lại đắng cay mà thôi.
Đúng là tôi đặc biệt, là một người bạn đặc biệt.
Tôi á khẩu không trả lời được, thời tiết quá lạnh, gió lạnh thổi từ cổ họng đến đáy lòng, theo đó là cảm xúc cũng hạ xuống theo.
Lời nên nói cũng đã nói, tỏ tình cũng không có ý nghĩa.
Có lẽ tôi nên miễn cưỡng cười nói rằng, “À, tôi cũng vậy.”
Nhưng bây giờ tôi nói không nên lời, tôi chỉ ảo não vì nhất thời đầu có nóng lên, sao lại nhanh chóng đâm thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh này, ngay cả một cái cớ cũng không có.
“Nhưng mà…”
Tôi chậm rãi nâng mắt, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của cậu ấy.
“Kim Kim, chị…”
Tôi nâng tay che miệng cậu ấy theo bản năng.
Lòng bàn tay cảm nhận được hơi thở ấm áp, là cậu ấy đang nói chuyện.
Cửa phòng khám bỗng có một chiếc moto phân khối lớn phóng nhanh qua, tiếng ồn át đi âm thanh của Dư Thanh Dã.
Tôi là một con đà điểu, chỉ cần vùi đầu vào cát thì sẽ không bị thương.
Dư Thanh Dã lặng lẽ nhìn tôi, “Chị có nghe thấy không?”
Đối với cảm xúc mâu thuẫn tự lừa mình dối người của tôi, vẻ mặt cậu ấy có chút bất đắc dĩ, thậm chí là bất lực.
Trong bầu không khí trầm mặc muốn nói lại thôi, chúng tôi đồng thời dịch chuyển tầm mắt.
Ban đêm tuyết rơi dày đặc, bay lả tả, đậu trên những mái nhà, ngọn cây và những con đường dài vắng vẻ.
“Cô gái, sao rồi, bụng dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Bác sĩ trực ban đi tới, hồn nhiên không phát hiện ra bầu không khí lạ kỳ giữa hai chúng tôi, nhiệt tình nói, “Nếu vẫn còn không thoải mái thì có cần truyền dịch không?”
Dư Thanh Dã nghe vậy, gật đầu tỏ vẻ quan tâm: “Bụng thấy khá hơn chưa?”
Uống thuốc xong là tôi đã gần như không sao rồi, điều tôi muốn làm nhất bây giờ chính là né tránh ánh mắt của Dư Thanh Dã.
“Vậy được rồi.” Bác sĩ duỗi tay xoa xoa đầu tôi, giọng nói ấm áp hiền lành, “Lần sau phải chủ ý một chút, đây là đơn thuốc trong hai ngày, cách dùng và liều lượng đều được ghi trên vỏ hộp, trời lạnh tuyết dày, chị cũng không giữ hai đứa nữa.”
Chị ấy nhìn lướt qua tôi và Dư Thanh Dã. “Các em mang ô không?”
Chúng tôi đồng thời lắc đầu, đổi lại tiếng cười sang sảng của chị ấy.
“Không sao.” Chị ấy đi tới sau quầy lấy ra một chiếc ô trong suốt, “Không biết là người bệnh nào bất cẩn để quên ở đây.”
Chị ấy rũ rũ mấy cái rồi đưa cho chúng tôi, “Có hơi nhỏ, dùng tạm nhé.”
“Cảm ơn chị.”
Tôi chân thành nhìn bác sĩ, vô cùng cảm động. Sau khi Dư Thanh Dã nhận lấy chiếc ô cũng nghiêm túc nói cảm ơn.
“Có gì đâu mà.”
Bác sĩ xua xua tay, không để trong lòng. Dư Thanh Dã đi tới cửa gọi điện thoại cho tài xế taxi.
“Này cô gái, đây là người yêu em à?”
Bác sĩ nhướng mày nhìn về phía Dư Thanh Dã, ý bảo tôi cũng nhìn qua.
“À… Không phải.”
“Không phải chứ?”
Giọng Đông Bắc vốn đã sang sảng, bây giờ mang thêm cả sự kinh ngạc.
“Chị thấy cậu ấy chạy tới chạy lui, quan tâm em lắm mà.”
Bác sĩ vòng hai tay trước ngực, nhìn bóng lưng của Dư Thanh Dã như suy tư gì đó, ánh mắt kia giống như đang đánh giá củ cải trắng ở ngoài chợ bán thức ăn.
Vô cùng hài lòng.
“Tài xế nói đầu phố có chỗ đang sửa cống thoát nước nên xe không vào được, bảo chúng ta đi bộ khoảng mười phút qua đó, chú ấy sang bên kia chờ.”
Dư Thanh Dã quay đầu lại, đối diện với nụ cười đầy nhiệt tình của bác sĩ và ánh mắt chưa kịp tránh đi của tôi thì hơi sửng sốt, bước chân cũng bất giác dừng lại, “Sao vậy?”
Cậu ấy chỉnh lại cổ áo khoác, đuôi mắt hơi nhướng lên, mím môi tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Không sao, trông cậu đẹp trai cao ráo, dáng người này, người cao chân dài, vừa nhìn là biết là người yêu vận động.”
“Vâng, cậu ấy là vận động viên.” Tôi trả lời theo bản năng.
“Xem đi, ánh mắt nhìn người của chị…” Bác sĩ làm một động tác khóa lại, tươi cười xán lạn, “Chuẩn thật.”
Cả tôi và Dư Thanh Dã đều bị chị ấy chọc cười, sau đó nhìn nụ cười của đối phương, đồng thời cúi đầu.
“Cô gái, em cũng nên vận động nhiều hơn, có thể ăn được là tốt, nhưng cũng cần tập thể dục điều độ.”
Lần này chỉ có mình Dư Thanh Dã cười.
Chuông điện thoại vang lên, có lẽ là có người bệnh mới.
Bác sĩ thu hồi dáng vẻ nhàn nhã, quay người trở lại bàn khám bệnh.
Sau khi tôi và Dư Thanh Dã nói lời tạm biệt, chúng tôi mở cửa hòa vào màn tuyết.
Bầu không khí vui vẻ nhanh chóng lạnh xuống, đường đi vừa lạnh vừa trơn, tôi và Dư Thanh Dã thong thả mà đi, lặng lẽ duy trì một khoảng cách nhất định.
Trên hàng cây hai bên đường được giăng rất nhiều ánh đèn, lấp lánh nhấp nháy, xen lẫn với những bông tuyết như những vì sao.
Tôi quay mặt sang lặng lẽ quan sát Dư Thanh Dã.
Dường như cậu ấy cũng thất thần, lông mày nhíu chặt, hơi hơi rũ mắt, lông mi dày rậm che khuất đôi mắt, không nhìn ra cảm xúc.
Dưới ánh đèn và màn tuyết, đường nét khuôn mặt rõ ràng của cậu ấy dường như lãnh đạm hơn nhiều, không có cảm giác hiền hòa như ngày thường.
Tôi bắt đầu suy ngẫm xem câu nói vừa rồi tôi từ chối nghe là gì.
Vì vậy nên cậu ấy mới tức giận sao?
Nghĩ nghĩ, lại không chú ý đường đi, tôi bị vấp chân, lần này được cậu ấy vững vàng đỡ lấy.
“Cẩn thận một chút.”
Có lẽ xuất phát từ sự hoảng loạn nên giọng cậu ấy có hơi nặng nề.
Tôi hoàn hồn từ nỗi sợ hãi, yếu ớt xin lỗi, “Ngại quá.” Nhất thời có chút không dám nhìn cậu ấy.
Dư Thanh Dã cầm ô, nhưng lại không hề bước về phía trước.
Ngoại trừ áo khoác ngoài, cậu ấy không có quần áo chống lạnh nào khác, mái tóc ngắn dày rậm còn có mấy bông tuyết, giờ phút này cậu ấy im lặng đứng đó để lộ vẻ tiêu điều xơ xác.
Tôi nhìn thấy hầu kết cậu ấy chuyển động lên xuống hai cái, quai hàm căng chặt hơn, giống như đang kìm nén cái gì đó.
“Dư Thanh Dã?”
Cậu ấy rũ mắt nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm, nửa phút sau, cậu ấy thở phào một hơi, cảm xúc hòa hoãn một chút.
“Sau này em không gọi chị là đàn chị nữa, chị cũng đừng khách sáo với em nữa, được không?”
Tôi không hiểu vì sao cậu ấy bỗng đề cập tới chuyện xưng hô làm gì, nghi hoặc hỏi, “Vậy thì gọi là gì?”
“Chị hi vọng em gọi là gì?” Dư Thanh Dã nghe vậy, hơi nhướng mày, đáy mắt chứa đầy ý cười, “Kim Kim.”
“Vì sao?”
Vì sao đã gắn cho tôi cái mác bạn bè mà lại còn mập mờ như vậy.
So với việc rung động, tôi càng thấy mệt lòng hơn.
Bởi vì cậu ấy không bao giờ từ chối ai ư?
Nhưng rõ ràng cậu ấy từ chối tôi.
Tôi nhớ lại cảnh tượng ở nhà hàng trước đó, lúc cậu ấy ôn hòa tinh tế cắt đồ ăn cho Chương Già có lẽ cũng giống như việc cậu ấy dốc lòng chăm sóc cho tôi.
Dư Thanh Dã tốt, nhưng giống như hơi nước lơ lửng trong không khí.
Đến một lúc nào đó sẽ ngưng tụ thành mưa, dịu dàng rơi vào trái tim, cuối cùng chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Có phải đàn ông đều đưa ra quyết định dựa vào tình cảm không?
Tôi nghiêm túc nhìn cậu ấy, lần đầu tiên cảm thấy thất vọng.
“Dư Thanh Dã, tôi thích cậu, nhưng nếu cậu không thích tôi, vậy thì đừng làm những chuyện dễ khiến người ta hiểu lầm như vậy với tôi, đừng cho tôi những suy nghĩ viển vông.”
Nếu là miễn cưỡng thì tôi sẽ lập tức từ bỏ.
Không nghĩ tới, vậy mà lần đầu tiên tôi chủ động tỏ tình lại là cảnh tượng thế này.
Lời tỏ tình tới bất ngờ khiến Dư Thanh Dã sửng sốt một lúc lâu, tiếng gió rét lạnh, tiếng bông tuyết rơi vào chiếc ô nhựa phát ra âm thanh ồn ào.
“Chị… thích em.”
Nửa câu sau Dư Thanh Dã nói rất khẽ, có kinh ngạc, cũng có hiểu ra.
Cậu ấy thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra.
Hoặc nói cách khác, ham muốn chiếm hữu của tôi với cậu ấy có thể kéo dài tới bây giờ cũng là nhờ sự dung túng của cậu ấy dẫn dắt.
“Ừm, tôi biết cậu không thích tôi, vậy nên sau này tôi cũng sẽ… Tóm lại tôi sẽ xử lý cho tốt cảm xúc của mình, cậu không cần cảm thấy quá xấu hổ, nếu có thể thì cậu đừng nói cho Cá Lớn biết.”
Mặc dù đây là kết quả tôi có thể đoán trước những khi thực sự suy xét đến những chuyện sau đó, tôi mới nhận ra nó phiền phức và xấu hổ tới mức nào.
Thích một người không thể là một chuyện hoàn toàn sai lầm.
Dư Thanh Dã nhìn tôi không chớp mắt, lông mày nhíu chặt, đường nét trên khuôn mặt vô cùng sâu sắc, đôi mắt sáng ngời đầy sức sống.
Bàn tay cầm ô của cậu ấy siết chặt hơn, khớp ngón tay bị đông lạnh phát ra tiếng “răng rắc” nho nhỏ.
“Em nói không thích chị bao giờ?”*
(*Editor: Lần đầu làm niên hạ, không biết đoạn này nên xưng hô thế nào cho phải, mong mọi người góp ý cho em với ạ.)
Lần này đến lượt tôi á khẩu không trả lời được.
“Cậu nói gì cơ?”
Tôi hoảng sợ tới mức nói bằng giọng Đông Bắc luôn.
Dư Thanh Dã cười khan, chậm rãi tới gần tôi, gần tới mức tôi có thể nhìn thấy những nếp gấp trên mi mắt của cậu ấy.
Đôi mắt cậu ấy hẹp dài, khóe mắt sâu thăm thẳm khiến đường nét càng thêm rõ ràng hơn, con ngươi đen bóng, lúc nhìn người khác đem đến cảm giác bất cần đời.
Đã thế lúc cậu ấy cười rộ lên còn có bọng mắt, khí chất lập tức trở nên mềm mại, vừa trẻ con vừa ngây thơ.
“Vừa rồi em muốn nói với chị thì chị không nghe…”
Cậu ấy lại bước thêm một bước nữa, tôi lùi lại theo bản năng, bị cậu ấy nắm lấy cổ tay.
Lúc cầm ô, tay cậu ấy vẫn luôn để lộ trong không khí, đột nhiên chạm vào tay tôi, lạnh tới mức dọa người.
“Tay cậu lạnh quá!”
Cậu ấy dửng dưng nhìn qua.
Một lát sau, tấm mắt cậu ấy rơi xuống tay tôi, chậm rãi nói, “Tay chị ấm lắm sao?”
Tôi muốn nói, để tới Đông Bắc, tôi còn phải đi mua áo khoác nữa đấy.
Nhìn chiếc áo khoác sành điệu mà mỏng manh của cậu ấy, tôi bĩu môi.
“Biểu cảm gì vậy?”
Cậu ấy buồn cười bắt chước bĩu môi theo tôi, nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó.
“Cậu nói gì?”
Tôi đến gần cậu ấy, cảm giác đây không phải là lời hay.
Dư Thanh Dã thuận tay nắm lấy tay tôi nhét vào túi áo khoác ấm áp, thản nhiên nói. “Em nói trước kia có phải chị giả vờ dịu dàng ít nói hay không.”
Thật ra cũng không phải giả vờ, chỉ là mỗi lần nhìn thấy cậu ấy đều sẽ muốn để lại cho cậu một chút ấn tượng tốt, thế là bất giác làm dáng một chút mà thôi.
Dù sao bây giờ lời cũng đã nói, quan hệ bạn bè cũng đóng băng, lại còn bị từ chối…
Hình như chưa bị từ chối?
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, do dự hỏi, “Vừa rồi ở phòng khám cậu muốn nói gì với tôi?”
Kiềm chế, không được để cậu ấy nhìn thấy sự chờ mong của tôi.
Tôi căng thẳng tới mức quên luôn cả việc không lấy tay ra khỏi túi áo khoác sau khi bị cậu ấy nắm lấy rồi nhét vào.
Hai chúng tôi sóng vai đi trên đường tuyết, vì mặt đất trơn trượt nên xuất phát từ sự an toàn, chúng tôi bất giác đi sát vào nhau, giống như những chú chim cánh cụt vụng về.
Cứ như đang đi trên băng mỏng.
Sau khi lên xe, Dư Thanh Dã ngồi ở hàng ghế sau với tôi, tôi tiếp tục hỏi, “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Hai tay cậu ấy đan vào nhau, cúi đầu thổi hơi, sương trắng lơ lửng giữa hai đầu lông mày của cậu ấy, ánh mắt nhu hòa.
“Vừa rồi chị không nghe, em không nói nữa.”
“…”
Thật đáng ghét, nhưng không ghét nổi.
Có lẽ là vì vội tan làm nên bác tài xế này phóng rất nhanh, suốt cả quá trình không nói một câu vô nghĩa, phanh lại, đạp ga, tăng tốc, cả đường đi có thể so sánh với trình độ đua xe F4.
“Tới rồi.”
Chưa đến năm phút, tôi và Dư Thanh Dã đầu váng mắt hoa xuống xe.
Giáo viên hướng dẫn đúng lúc gọi tới hỏi thăm tình hình của tôi, “Em đã đến dưới lầu khách sạn rồi, vâng vâng, thầy yên tâm đi ạ, vâng ạ…”
Dư Thanh Dã không lên tiếng mà chỉ che ô cho tôi, ánh đèn vàng rực rỡ từ khách sạn kiểu Nga soi sáng bông tuyết đầy đất, giống như lâu đài trong truyện cổ tích.
“Cậu đưa đến đây thôi.”
Tôi dừng bước, nâng mắt nhìn cậu ấy, nghĩ nghĩ, định cởi khăn quàng cổ xuống đưa cho cậu ấy.
Kết quả Dư Thanh Dã hơi cong lưng, tầm mắt ngang với tầm mắt tôi, đuôi mắt hơi nhướng lên, ý cười nhu hòa, dáng vẻ như đang ôm cây đợi thỏ.
Tôi luôn cảm thấy chàng trai này rất giỏi trong việc nắm bắt trái tim con gái.
Sau khi tôi buộc vào cổ cậu ấy, không nhịn được mà thắt một cái nút.
“Khụ khụ…” Dư Thanh Dã ho khan hai tiếng, kéo kéo khăn quàng cổ, dở khóc dở cười nhìn tôi, “Chị thế này là từ fan biến thành anti à?”
Hừ.
Đừng toát ra vẻ quyến rũ của cậu nữa.
Nhưng những lời của Dư Thanh Dã cũng đã nhắc nhở tôi, sau đêm nay chúng tôi nên chung sống thế nào đây?
Hoàn toàn lật sang trang mới?
Đối mặt với cậu ấy, hình như tôi không làm được.
Giả vờ như không có chuyện gì cũng rất mệt mỏi.
“Tôi đi đây.”
Càng nghĩ càng phiền, tôi nhắm mắt làm ngơ.
Vào khoảnh khắc tôi xoay người, mũ áo khoác bị cậu ấy kéo lại, tôi lùi về phía sau hai bước theo bản năng, quay về tán ô.
Ngẩng đầu lên, chậm rãi đối diện với ánh mắt Dư Thanh Dã nhìn tôi từ trên cao, từ góc độ này, sống mũi của cậu ấy càng cao hơn.
“Sao lại…”
Cậu ấy rũ mi, trong mắt tràn đầy cảm xúc kích động, muốn nói lại thôi.
Không nói thì tôi đi đây, lần nào cũng vậy.
Tôi vừa tránh ra thì cậu ấy tiến lên trước tôi một bước, cảm giác ấm áp sát vào lưng tôi, thậm chí tôi còn cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch.
Giọng nói trong trẻo vang lên trong tiết trời lạnh lẽo, rơi vào tai tôi lại mang theo nhiệt độ như thiêu như đốt.
“Kim Kim, đừng tức giận.”
Tôi muốn quay đầu, nhưng bị cậu ấy ngăn lại.
“Trước đây anh chưa từng tỏ tình với nữ sinh nào, cũng không rõ thế nào là thật sự thích một người, em cũng biết danh tiếng của anh không được tốt lắm, trước kia anh chỉ mang theo ý nghĩ muốn thử một lần, về cơ bản có nữ sinh phù hợp thì sẽ chấp nhận luôn.”
“Nhưng anh chưa từng tìm hiểu sâu về bọn họ, lúc ở bên nhau cũng không biết có cảm giác thế nào, không hiểu gì về nhau, hoặc là nói, anh chưa bao giờ sinh ra lòng hiếu kỳ với họ.”
“Anh rất thích cảm giác được ở cạnh em, chỉ cần nhìn thấy em anh sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, cái gì cũng muốn nói với em, cũng chỉ có em là sẽ nghiêm túc lắng nghe những gì anh nói, rõ ràng anh là người làm gì cũng nửa vời, cái gì cũng thích nhưng không giỏi, nhưng em lại cảm thấy anh rất giỏi.”
Cậu ấy càng nói càng mất mát, tự giễu, “Vậy nên, Kim Kim, anh thật sự không tốt như em nghĩ đâu.”
Tôi nhớ tới dáng vẻ khi cậu ấy chăm chỉ tập luyện bóng bàn, nhớ tới sự cố gắng sửa chữa lời rap lúc nửa đêm của cậu ấy, lắc đầu, “Dư Thanh Dã, cậu có từng nghĩ tới, không phải là cậu lựa chọn những sở thích này, mà là chúng nó lựa chọn cậu.”
“Không phải ai cũng có thể thấy hứng thú với thứ gì đó, có người đến khi già vẫn sống một đời tầm thường vô vị, nhưng cậu có thể tự do lựa chọn thứ mình yêu thích, có lẽ đây là năng lực vốn có của cậu.”
Tôi vẫn luôn cảm thấy tài năng thiên bẩm là thứ không thể mong ước, trước đây từng có người khen tôi giỏi viết lách.
Tôi cũng không cảm thấy cái này gọi là tài năng, từng câu từng chữ tôi viết ra đều dựa trên những cuốn sách mà tôi đã từng đọc, qua quá trình tích lũy mà hình thành phong cách viết, cũng là bắt chước theo người khác, chỉ là thay đổi cách hành văn mà thôi.
Tác giả thật sự tài năng là người viết ra những gì mình muốn biểu đạt.
Nhưng tôi cũng không vì vậy mà nhụt chí, vẫn kiên trì viết lách, bởi vì tôi tin rằng, tôi đi được đến bây giờ cũng là vì tôi là người được chọn.
Dư Thanh Dã ngẩn ra một lúc lâu, thong thả gục đầu xuống, trán đặt trên vai tôi như trút được gánh nặng.
“Kim Kim, cảm ơn em.”
Hẳn là cậu ấy đang cười, sợi tóc ngắn ngắn cọ qua cổ tôi khiến tôi cảm thấy ngưa ngứa.
Một cái ôm không được xem là ôm dường như chữa khỏi cho hai người.
“Điều vừa rồi anh muốn nói ở phòng khám là, em có thể đợi anh một chút được không?”