NGƯỜI QUÈ CŨNG BỊ TA LỪA ĐẾN ĐỨNG LÊN - Chương 7: Đưa tiền, không có tiền không bàn nữa
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGƯỜI QUÈ CŨNG BỊ TA LỪA ĐẾN ĐỨNG LÊN
- Chương 7: Đưa tiền, không có tiền không bàn nữa
Edit by Nhã Diệp
Beta by Kim_Minseol, Nhã Diệp
===========================
Đ*ch! Dũng mãnh ghê!
Triệu Bằng Vũ biết mình được cứu rồi bèn vừa vội vàng hít vào mấy ngụm khí lớn vừa bò ra xa nữ quỷ kia. Đến khi nhìn thấy rõ ràng người đến là ai liền kinh ngạc muốn rớt cằm. “…….Cố Diệp?!!”
Hai đêm không được ngủ ngon khiến tâm trạng Cố Diệp kém vô cùng. Cậu liếc nhìn hai người đang quỳ rạp dưới đất là Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn đầy ghét bỏ rồi nhướng mày nói. “Cậu vừa được tôi cứu mà còn không biết đường quỳ xuống gọi tôi một tiếng ‘ba ba’ sao?”
Triệu Bằng Vũ: “….. Người anh em, cậu bị rối loạn đa nhân cách sao? Chẳng lẽ đây là nhân cách thứ hai của cậu?”
Cũng không trách hắn được, bởi vì tính cách này của Cố Diệp khác hoàn toàn so với lúc ở trường học.
Lúc này Cố Diệp mới đưa mắt nhìn Triệu Bằng Vũ. “Cậu sinh ra trong gia đình phú quý, tổ tiên từng làm võ quan, ông nội từng tham gia quân đội, đến thế hệ của cha cậu thì bắt đầu kinh doanh, gia tộc mẹ cậu càng phú quý cường thịnh, tính cách khá cường thế lại có sự nghiệp của chính mình, là điển hình của nữ cường nhân. Khi cậu còn nhỏ mẹ cậu do bận rộn, không có thời gian chăm sóc nên quan hệ giữa hai mẹ con vẫn luôn căng thẳng, nhưng chủ yếu vấn đề là ở cậu. Cậu luôn muốn đối nghịch với mẹ mình, nói thẳng ra là thiếu đánh. Lúc cậu bốn tuổi đã từng suýt chết non, mà mẹ cậu vì cứu cậu cũng suýt chút nữa bỏ luôn cái mạng của mình, bản thân cậu chắc hẳn đã quên rồi. Trước mắt cậu vẫn còn một kiếp nạn, chỉ cần vượt qua được nó sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của cậu trong tương lai. Còn nếu không qua được, cậu đắp chiếu.”
Triệu Bằng Vũ vẻ mặt mê man bê cái ghế trước mặt lên gắt gao ôm vào trong ngực, giống như chỉ có cái ghế này mới giúp hắn có cảm giác an toàn. Những lời này của Cố Diệp cơ bản đều đúng hết.
Cố Diệp nheo nheo mắt. “Đưa tiền, tôi giúp cậu tránh tai họa.”
Triệu Bằng Vũ nhanh chóng trả tiền. Chỉ bằng việc Cố Diệp vừa cứu hắn một mạng, cậu nói gì hắn cũng tin.
Cố Diệp thấy hắn hào phóng như vậy, khóe miệng cong lên, tâm tình cũng tốt hơn hẳn. “Thời gian tới đừng đi qua cầu.”
Triệu Bằng Vũ khẩn trương hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Không đi qua cầu sẽ không có sau đó, qua cầu rồi thì càng không có sau đó.” Cố Diệp nói xong liền dẫm lên chân nữ quỷ, lấy ra một tấm Trấn Hồn Phù dán lên đầu cô ta. Sau khi đem đối phương định trụ lại Triệu Bằng Vũ mới thấy rõ ràng thảm trạng của nữ quỷ này, lời nói đã treo ở đầu môi lại bị dọa cho nuốt ngược trở về.
Lúc này Lâm Tử Hào cũng tỉnh lại, nhận ra Cố Diệp thật sự có bản lĩnh chứ không phải kẻ lừa đảo vội khóc lóc bò đến ôm lấy chân cậu. “Cố Diệp, cậu cứu tôi với! Cô ta thật sự muốn giết tôi!” Lâm Tử Hào sờ lên mặt mình, vết máu vẫn chưa khô khiến hắn càng thêm hoảng sợ. Hắn nắm chặt lấy Cố Diệp như người chết đuối vớ được ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.
Lưu Diệc Văn cũng bị dọa đến suýt trầm cảm, vừa sống sót qua tai nạn cả người vẫn còn run rẩy. “Bọn tôi thật sự không cố ý. Bọn tôi chỉ vì tò mò mới thỉnh bút tiên, thật sự chỉ vì tò mò thôi.”
Cố Diệp ghét bỏ bĩu môi. “Đưa tiền, không có tiền không bàn nữa.”
Ba người ở đây đều mang vẻ mặt mơ hồ, Triệu Bằng Vũ tò mò hỏi: “Phú nhị đại như cậu không phải đều coi tiền bạc như cặn bã sao?”
Cố Diệp cười lạnh: “Hôn tiền thì tôi thấy nhiều rồi nhưng hôn phân thì chưa thấy bao giờ.”
“Phụt!” Triệu Bằng Vũ không nhịn được bật cười. Giây phút cận kề cái chết Cố Diệp lại xông vào cứu bọn họ, nhờ vậy có thể thấy được người anh em này thật ra tâm địa không xấu, chỉ là miệng lưỡi có hơi độc địa quá thôi.
Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn chỉ có thể run run rẩy rẩy móc ra hơn phân nửa sinh hoạt phí.
“Không đủ.” Cố Diệp nhìn hai người bọn họ với ánh mắt lạnh nhạt như cũ. “Đem hết tiền tiêu vặt ra đây.”
Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn khẽ liếc nhìn nữ quỷ đang bị định trụ, ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa đành đưa hết tiền ra nhưng vẫn còn chần chừ. “Nhưng mà, đưa hết tiền cho cậu, tiền cơm một tháng này của bọn tôi…”
Triệu Bằng Vũ không nhịn được nữa giật lấy ví tiền hai người rồi lấy tất cả tiền bên trong ra, tức giận nói: “Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn tiếc mấy đồng tiền này. Trường học không phải vẫn cho học sinh nghèo khó mấy công việc kiếm tiền tiêu vặt sao? Các cậu đi quét tước vệ sinh được năm đồng* một ngày cũng đủ ăn bánh bao, bánh nướng đến hết tháng. Vừa hay cũng làm hai người nhớ kĩ.”
*5 đồng RMB = 17 nghìn VNĐ
Cố Diệp đem tiền cất vào túi của mình, khẽ nhếch miệng hỏi: “Kiểm tra cuối năm thành tích không tồi ha?”
Sắc mặt hai người vốn dĩ đang tái nhợt đột nhiên đỏ bừng giống như bị người khác lột mất mặt nạ, xấu hổ không chịu nổi.
Triệu Bằng Vũ cạn lời. Hóa ra để biết trước đề kiểm tra nên hai người này mới tự tìm đường chết mà thỉnh bút tiên rồi triệu hồi ra cái ‘thứ’ này. Bảo sao kiểm tra cuối kỳ đợt vừa rồi kết quả của cả hai người bọn họ đều cao chót vót như vậy.
Cố Diệp cũng lười so đo với bọn họ, quay sang bỏ đi phù chú trên người nữa quỷ. “Chị gái nhỏ, chúng ta đến tâm sự nào.”
Ba người đều không đành lòng nhìn khuôn mặt máu thịt lẫn lộn này của nữ quỷ. Kể từ hôm nay bọn họ đều có bóng ma tâm lý với “chị gái nhỏ”.
Nữ quỷ bị Cố Diệp đả thương hồn phách uể oải tựa vào góc tường. Cô phẫn nộ trừng mắt với Cố Diệp, nhưng lại kiêng kị phù chú trong tay cậu nên không dám động đậy.
Cố Diệp ngồi lên chiếc ghế Triệu Bằng Vũ mới đưa qua, một chân gác lên. “Tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Chết như thế nào? Đã phát sinh chuyện gì không vui? Nói một chút đi.”
Triệu Bằng Vũ nhìn khẩu khí bá đạo của Cố Diệp, trong lòng nghĩ nếu không phải mùa này không thích hợp thì hắn đã sớm lấy ra một cây quạt quạt gió cho cậu.
Sau khi hỏi kĩ, mọi người ở đây đều đồng tình với nữ quỷ này. Quá thảm!
Nữ quỷ tên Vương Thiến Thiến, là người địa phương, bảy năm trước tốt nghiệp khoa diễn xuất của một trường đại học danh tiếng. Vốn dĩ tiền đồ vô hạn, không ngờ lại đột nhiên mang thai. Bạn trai cô học thanh nhạc trên cô một khóa, khi đó đã trở thành một tiểu thịt tươi trong giới giải trí. Khuôn mặt gã đẹp trai lại vừa có thể hát vừa có thể nhảy, sau khi tham gia vào một chương trình tài năng ca hát liền thu được một lượng lớn fan hâm mộ, tương lai vô cùng rộng mở.
Tình yêu làm đầu óc Vương Thiến Thiến mê muội, dứt khoát từ bỏ diễn xuất, muốn trước tiên cùng bạn trai kết hôn rồi sinh hạ đứa nhỏ, về sau sẽ giao cho bố mẹ bạn trai chăm sóc. Khi cô đem ý tưởng này nói cho bạn trai lại không ngờ được nam nhân luôn miệng nói yêu cô như sinh mạng lập tức trở mặt, cự tuyệt kết hôn thậm chí đến đứa nhỏ cũng không cho cô sinh. Lý do rất đơn giản, đây là thời điểm sự nghiệp của gã đang phát triển, fan hâm mộ đều là fan bạn gái, ngộ nhỡ bị fan phát hiện gã đã kết hôn còn có cả con nhỏ… Đây khẳng định sẽ là đả kích to lớn đối với sự nghiệp của gã.
Vương Thiến Thiến tất nhiên sẽ không đồng ý. Mắt thấy bụng càng lúc càng lớn còn bạn trai lại nhất quyết trốn tránh trách nhiệm, cô sâu sắc cảm nhận được mình đã bị phản bội. Cô là cô nhi nên luôn khát khao có được một gia đình ấm áp của riêng mình, bản thân cũng cực kì yêu nam nhân kia, yêu đến mức không tiếc nói lời hung ác uy hiếp gã ta nếu không kết hôn sẽ lập tức đem chuyện tình cảm này công khai để fan gã biết gã là loại người nào. Thế nhưng cô lại không ngờ, chỉ một câu nói như vậy lại khiến gã nổi sát tâm.
Cô quá coi thường sự theo đuổi của nam nhân đối với danh lợi, cũng đánh giá sai vị trí của mình trong lòng đối phương. Cũng vào một đêm khuya yên tĩnh, gã hẹn Vương Thiến Thiến đến trường Ngũ Trung lúc đó còn đang trong quá trình xây dựng, tàn nhẫn dùng cục đá đập thẳng vào đầu cô.
Không đợi Vương Thiến Thiến hoàn toàn tắt thở, tên khốn kia đã cầm một thùng axit đến hủy thi diệt tích.
Vương Thiến Thiến không có người nhà, mất tích cũng không có người báo án. Ngũ Trung tiếp tục mở rộng, không ai hay biết có một thi thể đã gần như bị hủy hoại chôn ở dưới lòng đất. Công nhân xây dựng vẫn làm việc như thường ngày. Một thảm án mất nhân tính như vậy liền bị che giấu suốt bảy năm.
Oán khí quá nặng khiến Vương Thiến Thiến không cách nào đầu thai được. Cô chỉ muốn báo thù nhưng lại bị biến thành Địa Phược Linh, vĩnh viễn phải lưu lại nơi bị giết. Mãi đến khi Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn tự tìm đường chết triệu hoán bút tiên, đem Vương Thiến Thiến – người chỉ có thể di chuyển mười mét xung quanh thi thể mình gọi đến kí túc xá nam sinh.
Vương Thiến Thiến muốn rời khỏi trường học thì phải giết người khiến hồn phách của đối phương thay thế mình. Cô chỉ liếc mắt một cái liền đưa Hạ Tường vào tầm ngắm. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là ăn linh khí của cậu ta xong giết Lâm Tử Hào để hắn thay thế mình rồi đi báo thù. Đáng tiếc trên người Hạ Tường luôn có thứ gì đó bảo vệ, về sau lại ở chung kí túc xá với Cố Diệp, cô không có biện pháp tiếp cận đành đổi mục tiêu thành Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn.
Cố Diệp nghe Vương Thiến Thiến kể xong tiền căn hậu quả, đồng tình nói: “Chị quả thật rất thảm.”
Thiên sư vậy mà đồng tình với quỷ! Vương Thiến Thiến phòng bị nhìn chằm chằm Cố Diệp, phát hiện cậu một chút cũng không hề giả vờ. Ý thức được Cố Diệp không quá giống thiên sư trong truyền thuyết, lá gan của cô liền lớn lên, nói có sách mách có chứng. “Tôi giúp bọn họ đạt được mục đích, để trao đổi tôi có thể thu một cái mạng của bọn họ.”
Cố Diệp nghiêm túc khen cô. “Hai người mà chỉ lấy một, chị đúng là một doanh nhân có lương tâm.”
Vương Thiến Thiến dùng sức gật gật đầu. “Đúng vậy.”
Không nghĩ đến ngay sau động tác của cô, mắt phải trong hốc mắt không được bao nhiêu da thịt ngăn trở lập tức rơi xuống đất. Sau khi bắn “bang bang” hai cái liền lăn đến chân mấy người Cố Diệp.
Tròng mắt rớt ra thì phải nhặt về a, cũng không thể bỏ luôn được. Vương Thiến Thiến theo bản năng bò lại đây nhặt tròng mắt.
“A a a a!!!” Ba nam sinh phía sau Cố Diệp lập tức hét lên như điên. Thanh niên Lưu Diệc Văn bị dọa đến tiểu ra quần lập tức ôm chân ghế của Cố Diệp khóc lớn.
Vương Thiến Thiến nhặt tròng mắt của mình lên rồi bò lại góc tường, ấn nó vào rồi nói: “Thật xin lỗi.”
Nhân loại ở đây: “……”
Cố Diệp phiền lòng sờ sờ lỗ tai bị chấn động đến tê dại. Đám phế vật này, mắt bị rớt còn không cho người ta đi nhặt sao?
“Cố Diệp, cậu cứu chúng tôi với! Hai người bọn tôi phải làm sao bây giờ?” Lâm Tử Hào khóc lóc nắm ống quần Cố Diệp, nhỏ giọng nhắc nhở cậu đừng hàn huyên tâm tình gì nữa, giết cô ta đi! Mau làm cô ta hồn phi phách tán đi!
Cố Diệp hất văng bàn tay đang túm ống quần cậu ra, cười tủm tỉm nói với Vương Thiến Thiến. “Chị buông tha cho bọn họ, em có thể giúp chị báo thù. Bảo cả tiểu quỷ kia xuất hiện đi. Oán khí của nó so với chị nặng hơn nhiều.”
Vẫn còn một tiểu quỷ lợi hại hơn?!
Ba người kia theo bản năng nhìn xuống bụng Vương Thiến Thiến. Đúng nha, lúc cô chết đã sắp sinh mà hiện tại bụng lại bằng phẳng. Cả ba hoảng sợ chen nhau xích lại gần Cố Diệp, chỉ hận không thể chui vào trong lòng cậu mà trốn. Bọn họ đều cảm thấy chỉ có dính sát vào Cố Diệp mới có thể bảo đảm được an toàn cho mình.
“Hì hì hì hì ~” Một chuỗi tiếng cười ma quái chói tai vang lên, kích thích đến da đầu tê dại. Lâm Tử Hào hoảng sợ nhìn về phía âm thanh vọng lại liền thấy một đám sương đen nho nhỏ trong ổ chăn của mình chậm rãi bò ra. Bởi vì trong phòng tối đen nên không thấy rõ hình dạng cụ thể của đám sương đen này, chỉ lờ mờ thấy tứ chi nó vặn vẹo, phần đầu đặc biệt lớn, đôi đồng tử đỏ như máu dựng thẳng cùng với một cái miệng rộng ngoác như muốn nuốt hết tất cả mọi thứ.
Lâm Tử Hào nghĩ đến mình vừa ngủ ở trên chiếc giường kia, tiểu quỷ này cũng không biết có ở đó từ lúc nào. Tưởng tượng đến bản thân có khả năng đã ôm thứ này liền bị dọa đến ngã ngửa ra đất, hai chân gắt gao kẹp chặt, một cỗ nhiệt lưu chảy ra, cũng bị dọa tiểu ra quần. Về sau hắn biết ngủ thế nào? Vừa nhìn thấy cái giường liền có bóng ma tâm lí a!
Quỷ anh* vốn chẳng hiểu nhân tính, thấy mẹ bị đánh gục cũng không có ý đi hỗ trợ. Cảm nhận được linh khí trên người Cố Diệp, nó liền há to miệng như quả bóng rổ, theo bản năng nhào về phía cậu. Sát khí trên người nó cuồn cuộn lại mang theo mùi tanh nồng, bộ dạng khát máu làm Cố Diệp nhăn mày lại: Tên nhóc này còn muốn ăn thịt người sao?
*婴 (yīng): Anh nghĩa là trẻ con