NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT CỦA EM - Chương 7
Còn cô, mắt nhoè đi không rõ. Ngực trái bị thứ gì đó đè nén nặng nề, đau nhói.
Cứ như vậy, sương ngày một dày, thời tiết trở nên không mấy khả quan. Cô không giữ được bình tĩnh, mở cửa xe đi đến chỗ nó.
Nó vẫn đang đong đưa trên chiếc xích đu bị hoen rỉ đôi lúc phát tiếng ken két rợn gáy.
Cô đến nắm tay nó lôi đi, nó nhìn nơi hai bàn tay nắm lấy rồi nhìn bóng lưng nữ nhân trước mỉm cười.
Cô đứng sựng lại quay ra sau nghi hoặc nhìn bàn tay trống không của mình nhìn nó.
Nó nghiêng đầu một bên nụ cười không hề tắt:
– Cô là ai?
Cô như hóa đá không tin tai mình, lắp bắp hỏi lại nhưng đáp lại cô chẳng là thứ gì. Nó lắc đầu cười rồi đi vào lùm cây dựng chiếc xe máy lên rời khỏi không nói một lời.
Cô chưa kịp hiểu chuyện gì cổ tay bị kéo mạnh:
– Hữu Tố, hai người nói gì?
– Em… ấy… không… biết… mình…
Cô nói xong như chiếc lá rụng nằm trong lòng Nhã Kỳ bất tỉnh. Nhã Kỳ chật vật gọi xe đón hai người. Do ban nãy chị đã bảo Quốc Tuấn phóng xe đuổi theo nó.
– Cô ơi, cô ăn miếng bánh này xem. Có ngọt không? Nếu ngọt để lần sau em cho ít đường.
– Cô ơi, cô nóng không? Nước mát nè cô.
– Cô ơi, em mới biết điểm kiểm tra. Điểm cao lắm nha. Cô thưởng em đi.
– Cô ơi, em mới mua đồ cho Bơ nè. Hôm nào cô rảnh em đón cô với Bơ đi chơi nhá.
– Cô ơi, nhà cô sao không có đồ ăn tươi sống gì vậy. Toàn mấy đồ ăn sẵn. Mấy thứ này không có chất đâu. Để em cắm chốt ở đây nấu cho cô mỗi bữa nha. Không cần trả lương đâu.
Mảnh ký ức cứ thế vụt qua trước mắt cô, gương mặt tươi cười ngô nghê của người nọ. Không gian màu hồng bỗng bị màu xám bao trùm.
Trước mắt cô là gương mặt nó vẫn nụ cười ấy nhưng ánh mắt nó vô hồn, nụ cười cứng ngắc.
– Cô là ai?
Cô đưa tay muốn nắm lấy nó khi hình ảnh người trước mặt dần mờ đi. Nhưng thứ cô nắm được chẳng là gì.
Cô chạy khắp nơi gọi tên nó nhưng xung quanh một màu u tối. Thứ màu đấy ngày càng tiến lại gần cô hơn. Rồi nó nuốt trọn thân ảnh nhỏ bé ấy.
Cô bật dậy hai mắt mở lớn thở hổn hển. Mắt lướt một vòng định nói gì đó nhưng miệng khô khốc. Nhìn sang bên cạnh thấy cốc nước, tay cô run rẩy cầm cốc nước. Uống được vài ngụm, định đặt lên bàn nhưng bị tiếng động bên ngoài làm cho giật mình đánh rơi cốc.
Cô không tiếp nhận nổi thông tin vừa nghe được. Nó nhận ra tất cả mọi người nhưng chỉ có cô thì không.
Nghe tiếng động, hai người đang nói chuyện sau bức tường chạy vội ra:
– Hữu Tố, có sao không?
– Để em dọn. Nhã Kỳ, chị đừng động cẩn thận chảy máu.
Cô thều thào nặn ra từng chữ:
– Cho… m…mình… gặp… Dương…
– Cậu mới tỉnh nghỉ ngơi khỏe rồi gặp nó.
– Không. Mình… muốn… gặp…
– Hữu Tố… cậu…
– Được rồi. Cô nghỉ đi. Em ra gọi nó vào. Cô đừng kích động.
Cô nhận được đồng ý nhẹ nhõm thở phào, ngả người xuống giường nghe theo lời Nhã Kỳ.
– Kỳ Kỳ… mình nhập… viện bao lâu rồi…
– Hơn 1 ngày. Cậu nghỉ ngơi cho khỏe. Mình xin nghỉ cho cậu rồi.
Cô gật đầu, không rõ lý do mi mắt cô như đeo chì, trùng xuống rồi khép lại.
Nhã Kỳ thấy vậy nhẹ gọi cô vài tiếng không thấy đáp lại mới thở dài một hơi lắc đầu. Vừa lúc đó cửa phòng bệnh mở ra. Nó cầm cặp lồng bước vào:
– Cô vừa tỉnh?
Nhã Kỳ gật đầu:
– Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nó như người câm điếc không nói không nghe. Đặt cặp lồng lên bàn rồi bỏ ra ngoài.
Ra cửa bệnh viện, nó bấm số gọi. Đầu dây bên kia lập tức bắt máy:
– Alo! Tiểu Dương, con gọi bác có việc gì không?
– Con muốn chữa bệnh.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới đáp lại ngữ điệu không giấu được vui mừng:
– Được rồi. Để bác sắp xếp. Đợi bác một chút.
Nó không nói gì. Im lặng chờ đợi.
– Xong. Ngày mai con lên máy bay qua đây với bác. Con bảo với cả Tiểu Kỳ nữa.
– Vâng.
Nó không ngờ bác lại vui như vậy khi nghe nó đồng ý chữa bệnh. Xem ra chục năm qua nó làm khổ không ít người.
Nó quay lại nhìn cổng bệnh viện thở dài lắc đầu. Về đến nhà, nó bắt đầu chuẩn bị hành lý. Tối, nó nấu cháo cho vào cặp lồng gọi Quốc Tuấn đến lấy. Nó không muốn đối mặt người kia.
Đúng trời vừa sáng, nó đem vali ra khỏi nhà để lại mảnh giấy trên mặt bàn.
————————————-