NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT CỦA EM - Chương 10
Cô vừa chốt cửa thì phía sau, ngay chính chiếc giường thân yêu phát ra tiếng nói:
– Chà, chà. Cô thật tự giác a.
Hữu Tố giật mình nhìn nó đang nửa ngồi nửa nằm trên giường. Rõ ràng ban nãy cô không thấy nó mà, lẽ nào nó trốn trong chăn.
Cô ấp úng không biết nói gì. Nó cười nhẹ chậm bước tới chỗ cô:
– Lẽ nào cô khóa cửa là muốn nhốt em ở ngoài?
Đúng vậy đó.
Cô lắc đầu, vội mở cửa nhưng cánh cửa không thể di chuyển được do cánh tay nó đang đè lên. Nó áp cô vào cửa, nheo mắt nguy hiểm:
– Cô lên giường ngay. Không đừng trách em.
Giờ phút này quả thực cô không kiềm nén được, bao nhiêu ủy khuất, nhớ thương cứ theo dòng chảy nước mắt. Vai cô run bần bật, khắc chế tiếng khóc bằng cách cắn chặt môi làm môi suýt bật máu.
Nó hốt hoảng, mặt mày tái xanh sợ hãi. Nó làm quá rồi sao.
– C… cô đừng khóc mà. Nín đi em thương.
Cô nắm tay đấm thùm thụp vào nó:
– Mấy người thương gì tôi. Mấy ngươi nói thương tôi là bỏ đi thế à. Còn dám nói không quen tôi.
Giọng cô lạc hẳn đi rất khó nghe. Nó cuống quýt ôm chầm cô vuốt lưng dỗ dàng. Nó nhẹ giải thích:
– Tại em phải đi làm một số chuyện gấp. Hơn nữa lúc đấy người ta nghĩ cô không thương người ta mà.
– Em là tên ngốc. Ai nói tôi không thương.
– Huhu, tại hôm đó em nghe thấy cô bảo với chị Nhã Kỳ chỉ xem em là học trò, là em gái nên… oa… không biết đâu… tại cô nói thế nên em mới hiểu lầm… không biết đâu…
Hữu Tố nhìn cảnh dở khóc dở cười trước mặt đến quên cả khóc. Cái gì đây. Người ban nãy khi dễ cô giờ đang ngồi dưới đất khóc quên trời đất thật giống mấy đứa trẻ con ăn vạ giữa phố.
Cô ngồi thụp xuống đất vỗ về đứa trẻ lớn xác. To con hơn cô, cao hơn cô đấy. Nhưng chỉ được cái bề ngoài. Nói thế nào nó mới chỉ 21 tuổi.
Nó sụt sùi úp mặt vào cô rụi rụi. Cô co giật khóe miệng đẩy đầu nó ra:
– Em đừng tưởng thừa nước đục thả câu đi ăn đậu hũ của tôi. Em vào trong kia lau mặt ngay cho tôi.
Nó thấy cô nghiêm túc thì lật đật đứng dậy chạy như bay vào trong cười hề hề. Cô miễn cưỡng lắc đầu.
Nó rúc sâu vào lòng cô ngửi mùi hương. Cô gõ đầu nó:
– Em ra đây cho tôi. Tôi còn chưa nói rõ với em.
Nó giương đôi mắt cún con ủy khuất:
– Cô ơi, người ta nhớ cô mà.
– Nhớ tôi hay nhớ thứ khác của tôi.
– Cái nào chẳng giống nhau. Của cô thì vẫn là cô. Nhớ của cô cũng là nhớ cô. Coi như nhìn vật mà nhớ người đi.
Nó vừa nói vừa cười định chui vào khu vực yêu thích thì bị tay cô đẩy ra. Cô nghiêm giọng:
– Em thời gian qua đi đâu? Làm gì? Sống như thế nào mà?
Nó xiết chặt vòng tay trên eo cô:
– Cô từ từ, để em kể cho cô nghe.
Đúng như nó hứa. Đêm đó có một người chuyên chú khai báo, có một người chăm chú nghe báo cáo. Coi như bao nhiêu khúc mắc đã giải quyết trong một đêm. Có lúc khúc mắc chỉ cần cùng ngồi nói chuyện lắng nghe là có thể giải quyết.
– Xong. Báo cáo đã hết.
Cô rụi mắt, ậm ừ trong cổ họng dần chìm vào giấc ngủ.
Nó thấy vậy thì nhoài người ra sau với lấy điện thoại trên bàn. Bấm duy nhất chữ “OK” nhấn nút gửi cho vài người.
Sáng sớm, cô lờ mờ tỉnh giấc do tiếng chuông báo thức. Cô bật dậy nhìn khắp phòng trống không. Lẽ nào đêm qua chỉ là mơ.
Cô hụt hẫng cười. Làm gì có chuyện em ấy trở về.
Ngay lúc cô đang tự ngặm nhấm nỗi buồn thì cửa phòng mở ra. Con người cao lớn mặc tạp dề bước vào. Cô vẫn không mảy may hay biết.
Nó tiến sát lại, cụng đầu nó vào đầu cô:
– Cô tỉnh rồi thì dậy đánh răng rửa mặt đi. Em nấu bữa sáng xong rồi.
Nó ngạc nhiên khi tự dưng cô ôm chầm lấy mình.
– Sao vậy? Mới sáng ra đã nhớ em sao?
Cô đỏ mặt nhe răng cắn cắn bụng nó nhưng chỉ cắn được lớp áo ngoài. Cô hừ nhẹ.
– Người gì mà chẳng có tý mỡ nào cả. Đáng ghét.
Nó bất lực lắc đầu nhìn cô rồi trở xuống nhà.
Nó bắt đầu bày thức ăn ra bàn. Điện thoại rung lên, nó bắt máy:
– Chuyện gì?
Ngữ điệu khác hoàn toàn khi nói chuyện với cô.
Người bên kia đầu dây cẩn trọng nói:
– Trần tổng, đã điều tra được đám người đó.
– Được rồi. Triệu tập họp cổ đông.
Nó thấy cô xuống thì tắt máy. Kéo ghế ra cho cô ngồi. Cô gõ đầu nó:
– Em học đâu thứ này vậy?
Nó bĩu môi:
– Người ta sống bên Úc 2 năm giời đó nhe. Người ta cũng làm trùm công ty đó. Cô đây là xem thường em sao?
Cô nhéo mũi nó:
– Nhóc con ngồi xuống ăn.
– Em không còn bé mà. Đừng gọi em nhóc con.
Cô cười lớn:
– Em hơn tuổi tôi đi rồi tính.
Nó không biết làm gì khác ngoài cách trút giận lên bát cơm. Ăn như muốn nghiền nát mọi thứ.
Ăn xong, nó đẩy cô ra ghế ngồi:
– Cô ngồi đi. Để đó em dọn.
Nó chạy vào trong dọn dẹp. Cô cảm giác thật giống như đang mơ. Điện thoại rung lên:
– Cô Lý, hôm nay cô rảnh không? Em muốn mời cô cơm trưa để cảm ơn cô đã giúp em đỗ đại học a.
– Đâu cần cảm ơn. Trách nhiệm của cô. Giờ là sinh viên rồi, tiết kiệm chút.
Bên kia truyền giọng vẻ tiếc nuối:
– Vâng ạ. Em chào cô.
Cô tắt máy. Cô từng này tuổi dĩ nhiên biết học sinh này đang có chủ ý với mình.
Cô nhìn người đang tất bật dọn dẹp, hôm nay cô không có tiết, định lát sẽ cùng nó đi mua sắm.
Nó nhanh chóng dọn dẹp, phút chốc đã xong. Nó ra phòng khác, đặt đĩa trái cây lên bàn.
– Cô ăn tráng miệng đi.
Cô gật đầu. Cho miếng lê vào miệng, hình như vừa mới từ tủ lạnh ra.
– Em muốn gặp hai bác.
Cô đang ăn suýt nữa bị sặc. Nuốt miếng lên xuống bụng. Cẩn trọng hỏi nó:
– Em chắc không?
Nó nắm lấy tay cô, ánh mắt chân thành:
– Hữu Tố, cô…. chị, chị tin em. Giờ em không còn là đứa nhóc long bong ngày một ngày hai đi đánh nhau gây sự phá làng phá xóm. Giờ em đã khác trước rồi. Có thể chăm sóc cho chị, là chỗ dựa cho chị. Chị nghe cho rõ, em chỉ nói duy nhất một lần.
Hữu Tố im lặng chờ đợi người trước mặt.
Nó hít một hơi sâu:
– LÝ HỮU TỐ, EM YÊU CHỊ.
Nó thiếu điều muốn hét lên cho thế giới biết vậy.
– Biết rồi. Không cần to mồm như vậy. Ra mở cửa cho chị cưng vào.
Hai người đang tình chàng ý thiếp thì giật mình nhìn ra chỗ cửa sổ. Hai cái mặt to thù lù đứng đó. Không ai khác là Nhã Kỳ và Trần Dương. Hai người họ đang định rủ Hữu Tố đi chơi cho khuây khỏa. Không ngờ gọi cửa mãi không được đành ra chỗ cửa sổ nhìn vào bên trong. Nhờ vậy hai người được ăn cẩu lương miễn phí.