NGƯỜI Ở NƠI NGỰC TRÁI - Chương 11: Cô Thật Quá Quắt
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGƯỜI Ở NƠI NGỰC TRÁI
- Chương 11: Cô Thật Quá Quắt
Thời điểm hừng đông hoàn toàn ló rạng và đem ánh sáng rải xuống dãy núi, Hàn Tuyết mới lên tiếng nói với cô: “Chúng ta mau trở về thôi. Mọi người hẳn là đói lắm rồi, dù sao thì tối qua cũng không ăn uống gì mà.”
Trương Hàm Vận gật gật đầu đáp: “Được.”
Cùng song song tản bộ, lại nghe mùi hương thoang thoảng trên người nàng. Chẳng hiểu vì sao trong thoáng chốc cô bỗng trở nên mặt đỏ tai hồng.
“Hàn giáo quan, tiểu Lục, hai người vì sao lại đánh lẻ dậy sớm luyện tập vậy?”
Không ngoài dự đoán, năm kẻ ồn ào kia vì đói nên sớm đã thức giấc tìm cái ăn. Trông thấy cô và nàng xuất hiện liền nhao nhao thắc mắc.
“Chúng tôi đi hai chứ đâu phải đánh lẻ?” Hàn Tuyết mỉm cười. “Hôm nay để tôi nấu mì cho mọi người.”
“Thật sao?” Vẫn là đồng chí Lão Tam nghi hoặc. “Tôi biết với trù nghệ của Hàn giáo quan thì mì ăn liền vào tay cô cũng thành cao lương mỹ vị. Nhưng ngộ nhỡ trong khi nấu cô bỏ thuốc tăng lực vào, vậy thì lát nữa chúng tôi phải tập luyện thực khổ sở rồi.”
Trương Hàm Vận cầm gói mì gõ lên đầu hắn một cái: “Bớt nói nhảm đi.”
***
Dùng bữa sáng xong bảy người liền tiếp tục đeo balo lên và tiến vào sâu trong núi. Lần huấn luyện này của Hàn Tuyết khác hoàn toàn với những lần ra ngoài chạy lòng vòng hời hợt của Chung Thế Châu. Bởi mọi người không chỉ phải học cách tự bảo vệ bản thân, mà còn nâng cao thể lực sau những khoảng thời gian dài chạy bộ hoặc leo trèo khi trên lưng gánh theo gần bốn cân đồ đạc.
“Đấy. Tôi biết ngay mà.” Lão Tam vừa dùng nước suối rửa mặt vừa than thở. “Ăn được bát mì do chính tay Hàn giáo quan nấu, đổi lại là cả buổi sáng ở sâu trong khu rừng rậm rạp này lăn lộn.”
“Thì cứ coi như chúng ta đang du ngoạn ngắm cảnh đi.” Lão Ngũ nhoẻn miệng cười. “Thời gian nghỉ phép sau tôi chắc chắn sẽ mang máy ảnh tới đây chụp. Phong cảnh quả thực lần đầu gặp đã thích.”
Đương khi sáu người còn đang nhao nhao bàn luận về chủ đề cỏ cây sông suối, thì Hàn Tuyết bỗng lên tiếng cắt ngang: “Mọi người qua đây nhận nỏ đi.”
“Nỏ?”
“Nỏ?”
Tiểu đội không hẹn đều chuyển sự chú ý qua nàng.
“Đúng vậy.” Nàng cầm trên tay sáu chiếc nỏ làm từ cao su. “Bởi vì không được phép dùng súng thật, cho nên trước khi đi vài hôm tôi đã đặt làm. Hiện tại chúng ta đang ở trong rừng, đây cũng coi như cơ hội tốt để thực chiến.”
Ngừng một lát liền tiếp tục bổ sung: “Luật chơi rất đơn giản, sáu người chia làm hai đội, kế tiếp dùng những viên bi tôi phát này thay cho đạn. Đội nào bị bắn trúng nhiều hơn sẽ thua. Mà hình phạt thì…”
Nói tới đây, khuôn mặt của Hàn giáo quan rõ ràng trở nên âm hiểm trông thấy.
“Hình phạt là gì?” Sáu đồng chí ai nấy ánh mắt đều tập trung vào vị Hàn giáo quan lắm mưu nhiều kế trước mặt.
Thật không ngờ nàng chỉ thản nhiên thốt ra hai chữ: “Chép phạt.”
“…”
“…”
“…”
“Thôi nào Hàn giáo quan, cô có thể phạt chúng tôi bằng nhiều cách khác nhau như cọ nhà xí, cuốc đất, nhổ cỏ kia mà. Có hàng tá công việc cùng hàng tá sự lựa chọn ở trường, cô làm sao phải khổ sở tìm cách bắt chúng tôi chép phạt làm gì cơ chứ?”
Trước lời than thở của Lão Tứ, Hàn Tuyết ngược lại chẳng hề nói nhiều mà chỉ chỉ tay về nơi bằng phẳng hơn phía dưới.
“Đều xuống và bắt đầu cả đi. Tôi ở trên này quan sát mọi người.”
Mặc dù không cam song cũng chẳng còn cách nào khác. Tiểu đội 111 theo sự chỉ dẫn của Lão Đại mà nhanh chóng di chuyển vị trí rồi bắt đầu tìm chỗ núp trước tiếng hô “bắt đầu” của nàng.
Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam lần lượt một đội, đội còn lại đương nhiên về phe Lão Lục Trương Hàm Vận.
Trương Hàm Vận núp sau thân cây lớn, thông minh sáng dạ dựa vào vóc dáng nhỏ bé để tránh đi từng đợt tấn công của đội bên kia.
Song kì thực đám người đó chẳng khác nào lang hổ. Thậm chí còn liên tục dùng bi nã về phía ba người.
Mục tiêu rất rõ ràng, ấy chính là không thể để bản thân bị chép phạt. Tuyệt đối không thể.
“Lão Tứ, chẳng lẽ chúng ta cứ trốn tránh mãi như vậy à? Mau tìm cách phản công lại đi chứ?” Lão Ngũ ấm ức lấy viên bi trong chiếc túi nhỏ đeo bên hông ra đặt vào tấm nệm cao su. Nào ngờ vừa mới ló mặt liền bị Lão Đại bắn vào vai trái.
“Đồ ngốc này, đã nói từ từ cơ mà.” Lão Tứ ngăn không được liền buột miệng la mắng. Đúng là chẳng sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.
Nhẩm tính tỉ số hiện tại đang là 8 – 10, Trương Hàm Vận vừa ngồi xổm xuống tìm cách đổi địa điểm di chuyển vừa có chút lo lắng cho tương lai của chính mình.
“Học viên Trương, nếu cô cứ án binh bất động mãi như vậy thì sẽ thất bại thật đấy.”
Đột nhiên phía trên vách núi vang lên giọng nói của Hàn Tuyết.
Trương Hàm Vận có chút ấm ức trong lòng. Ai bảo cô muốn vậy? Chỉ là đội của Lão Đại mạnh quá, ba kẻ gà mờ như các cô rõ ràng đánh không lại.
Như nàng vừa mới cảnh cáo nếu không di chuyển sẽ thực sự thất bại. Quả nhiên chưa tới ba phút sau, bằng cảm nhận từ độ vang của nước bùn và của lá trên mặt đất. Dù rằng rất nhỏ, song Trương Hàm Vận vẫn có thể nhận ra đội kia chắc chắn đang chuẩn bị tấn công.
Ngầm ra dấu với Lão Tứ và lão Ngũ, cô chỉ chỉ tay ý muốn nhắc mọi người lùi về sau để thủ.
Lão Tứ nhướn mày, dùng khẩu hình đáp: “Bằng cách nào?”
“Thật là ngốc.” Trương Hàm Vận lầm bầm trong cổ họng. Đoạn, cô gài bi vào đầu nỏ rồi bất ngờ ló đầu bắn về phía Lão Nhị đang đứng cách mình vài gốc cây.
Giống như có đại ma lực, viên bi rất nhanh đã đáp thẳng vào trán hắn.
“Chà…”
“Tiểu Lục, tặng cô một ngón tay cái.”
Hai kẻ đồng đội kém cỏi của cô hiển nhiên chỉ chờ cơ hội này để cười đến vô cùng suиɠ sướиɠ. Và đương nhiên cái giá phải trả chính là từng người một bất hạnh bị dính đạn.
Trương Hàm Vận vừa liên tục tìm cách phản công vừa nhẩm tính trong đầu.
Thời điểm con số dừng lại mốc 25 – 30. Cô bỗng muốn ngồi xuống ôm mặt khóc cho thỏa cõi lòng đang tràn đầy bi thương.
Kết thúc rồi.
***
Lầm lũi trở lại địa điểm tập kết, đồng chí Trương đến nhìn cũng chẳng dám nhìn Hàn Tuyết. Phần vì tự thẹn với chính bản thân, phần vì biết mình lại để nàng chứng kiến liên tiếp thất bại rồi.
Kì thực Trương Hàm Vận không phải kẻ hay đổ lỗi cho người khác mà luôn tự vơ hết về bản thân. Giống như hiện tại đây, cô vốn có quyền trách Lão Tứ và Lão Ngũ rằng vì sao không chịu cố gắng? Song cô đã không làm vậy. Mà cô lại trách chính mình bởi chẳng thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho đồng đội.
Sự nhạy cảm ấy đã tạo nên một Trương Hàm Vận của ngày hôm nay.
Hàn Tuyết im lặng quan sát sáu người. Lúc nãy nàng nhận ra tiểu Trương nhà nàng kĩ thuật tương đối tốt, mặc dù thể lực có chút tụt lùi, song như vậy cũng được khoảng 6/10 điểm trong cuộc huấn luyện cuối tháng nếu chưa rèn giũa thêm.
Một con số không hẳn là thấp.
“Hàn giáo quan, cô nói gì đi chứ… cô cứ an an tĩnh tĩnh khiến chúng tôi bất an lắm đấy…” Lão Tam sốt ruột lầm bầm.
Nhanh chóng thu hồi nét trầm mặc, nàng mỉm cười nói: “Như luật lệ đặt ra mà làm. Đội thua cuộc chép 500 lần cụm từ chúng tôi nhất định sẽ cố gắng. Tuy nhiên do bây giờ điều kiện khó khăn, cho nên tôi sẽ rời lịch tới khi chúng ta quay lại trường.”
“…”
“…”
“Hàn giáo quan, cô thật quá quắt.” Đồng chí Trương Hàm Vận cảm thấy vô cùng tủi thân. Trần đời thiếu gì cách phạt? Hà cớ gì vị Hàn giáo quan này lại cứ phải thích phạt viết lách vậy?
Hàn Tuyết hiển nhiên cũng nghe rõ lời than thân trách phận của cô. Nàng vô thanh vô sắc phối hợp trả lời: “Cơ thể tôi cũng chưa quắt chỗ nào.”