NGƯỜI DU HÀNH GIẤC MƠ - Chương 37: Chương 37
Ngày 16 tháng 3, 10 giờ tối.Ngày và đêm ở thành phố bị đảo lộn, có người vượt qua kiếp nạn, có người lại đắm mình trong tửu sắc.Trong quán bar tụ tập tốp năm tốp ba, trên toà nói chuyện tử tế là thế nhưng họ cũng thích bàn tán về những chuyện riêng tư ngoài lề.Người ngồi ở vị trí dễ nhìn thấy nhất là Trình Duật Chu, người đàn ông bảnh bao ngồi cạnh bỗng quay sang nhìn anh nói, “Hôm nay tôi thay mặt chị em phụ nữ hỏi anh, rốt cuộc anh thích người thế nào?”Anh ta dừng một lúc, giọng điệu càng thêm nghiền ngẫm, “Mỗi khi anh nhìn vào phụ nữ, anh sẽ chú ý vào chỗ nào đầu tiên?”Một câu hỏi đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Cố Cửu cách đó không xa, cô dỏng tai lắng nghe, điệu bộ mang mấy phần tò mò.Vai chính nhận biết bao sự chú ý chỉ nhẹ nhàng đáp một câu không đầu không đuôi, “Nhìn mặt.”Cố Cửu đang nhấp một ngụm rượu, suýt tí thì bị sặc.Men rượu ngà ngà, cô híp mắt lại, đám người mờ ảo mông lung trong mắt cô, phần lớn những người ở đây đều -paste bộ dáng học thức, chỉ duy nhất người kia khí chất rõ ràng, ngoại hình nổi bật.Nhắc đến Trình Duật Chu thì không thể không nhắc đến vụ án “tỷ phú giết vợ”.Tháng 9 năm ngoái, Phan Vĩ Lương được tuyên trắng án trong bản án sơ thẩm vụ kiện “tỷ phú giết vợ”.Tám tháng trước, vợ cũ Phan Vĩ Lương – Tưởng Hàm chết đuối trong hồ bơi tại biệt thự.
Sau khi vụ án xảy ra, anh trai kế Tưởng Hàm là Đường Quân tận mắt nhìn thấy Phan Vĩ Lương lái xe từ biệt thự ra.
Lúc Đường Quân chạy vào biệt thự đã thấy Tưởng Hàm chết trong bể bơi.Trùng hợp thay, hôm đó có tên trộm nào lẻn vào tắt hết camera giám sát.
Ai ngờ Tưởng Hàm trở về, thành công ngăn được một vụ phạm tội nhưng lại không thể tránh được vụ thảm sát.Thời gian Tưởng Hàm tử vong từ bốn giờ chiều đến năm giờ chiều cùng ngày, camera bị tắt từ ba giờ bốn mươi phút.
Phan Vĩ Lương rời khỏi biệt thự lúc bốn giờ bốn mươi lăm, tối hôm đó Phan Vĩ Lương định xuất cảnh nhưng bị chặn lại.Trước khi ly hôn, Tưởng Hàm đã nhiều lần bị bạo hành gia đình, cô ấy tình cờ gặp Cố Cửu, lúc ấy Cố Cửu đứng bên đường, cô đưa tay kéo người phụ nữ vẻ mặt hoảng hốt kia lại.
Sau đó cơ duyên trùng hợp, Tưởng Hàm bắt đầu đi tư vấn tâm lý.Tưởng Hàm kết thúc tư vấn với ba buổi trị liệu, cô ấy quyết định ly hôn Phan Vĩ Lương để cuộc đời lật sang trang mới.
Ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, chưa đầy ba tháng sau cô ấy đã qua đời tại biệt thự.Tưởng Hàm chết đuối, mọi chứng cứ, manh mối đều chĩa về Phan Vĩ Lương – sau khi ly hôn, Phan Vĩ Lương nhiều lần dây dưa với Tưởng Hàm, gã có động cơ giết người, lại không có chứng cứ ngoại phạm, không những thế còn có ý đồ bỏ trốn.
Quan trọng hơn chính là sau gáy Tưởng Hàm có vết siết cổ, cùng kích thước với hổ khẩu của Phan Vĩ Lương.
Cảnh sát suy đoán Phan Vĩ Lương từng có ý định đẩy Tưởng Hàm xuống bể bơi.Chỉ trong một đêm mà vụ án “tỷ phú giết vợ” đã gây sóng gió khắp thành phố, thu hút chú ý cả ngàn người.
Hơn nữa đoàn luật sư Mộng Ảo sau lưng Phan Vĩ Lương tập hợp rất nhiều luật sư nổi tiếng gồm Đới Khải Trí, Khương Chuẩn, lúc ấy Trình Duật Chu cũng chỉ vừa xuất hiện, nhờ có Đới Khải Trí đề bạt mà thuận lợi bước vào cuộc đua danh lợi này.Người đứng đầu đoàn luật sư Mộng Ảo – Đới Khải Trí, tuyên bố bào chữa vô tội cho Phan Vĩ Lương gây bao nhiêu tranh cãi khiến dư luận xôn xao.
Sau đó Phan Vĩ Lương có đề cập đến việc Tưởng Hàm bị trầm cảm, đã cố tự sát mấy lần trước khi ly hôn nhưng không thành; vết siết cổ của Tưởng Hàm cũng do hôm đó gã biết Tưởng Hàm uống nhiều thuốc ngủ, muốn Tưởng Hàm nhổ thuốc ra nên mới để lại dấu hằn như vậy.Bất lợi đối với phía công tố viên chính là trong báo cáo khám nghiệm tử thi có đề cập đến trong dạ dày Tưởng Hàm chứa một lượng lớn thuốc ngủ.Ban đầu, đoàn luật sư Mộng Ảo khăng khăng với chi tiết Tưởng Hàm bị trầm cảm nên tự sát.
Sau đó Cố Cửu xuất hiện trước tòa làm chứng rằng Tưởng Hàm không hề mắc bệnh trầm cảm, đồng thời chỉ rõ sự khác nhau giữa cảm xúc hậm hực và rối loạn trầm cảm.Cảm xúc hậm hực chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn, không có khuynh hướng và hành vi tự sát; còn rối loạn trầm cảm xuất hiện trong thời gian dài, khiếm khuyết khả năng tự kiểm soát bản thân, hơn nữa cũng không thấy vui vẻ, không còn sức sống.
Người bị rối loạn trầm cảm có khuynh hướng tự sát rất nghiêm trọng.Tưởng Hàm thuộc vế trước.Sau một hồi bàn luận đã lật đổ hoàn toàn tính toán của đoàn luật sư.Thấy cán cân đã lệch hẳn sang một phía, đoàn luật sư Mộng Ảo quyết định tung con át chủ bài ra, vạch trần chuyện anh trai kế của Tưởng Hàm là Đường Quân từng có ý định xâm phạm Tưởng Hàm, còn giữ hình khoả thân của cô ấy, có cả ảnh chụp và tin nhắn đe dọa làm bằng chứng.Lời nói dối của Đường Quân bị phanh phui, trong thời gian Tưởng Hàm chết, y cũng có mặt tại biệt thự, đủ thời gian để thực hiện hành vi giết người.Trận đấu giữa các công tố viên đã kết thúc, bên bào chữa giành thắng lợi vẻ vang.Có tin đồn sau khi vụ án kết thúc, Trình Duật Chu trở thành khách quý của Phan Vĩ Lương, không còn thấy bóng dáng Đới Khải Trí đâu nữa.
Người người đồn đoán sau trận chiến này, Trình Duật Chu đã nổi danh nên dĩ nhiên phải tách khỏi Đới Khải Trí.Nội tình thế nào chẳng mấy ai rõ ràng.Thông minh như Cố Cửu cũng chỉ biết hai điều duy nhất.Xuyên suốt phiên tòa, trí nhớ của anh thể hiện hết sức tuyệt vời, dù anh có cố che giấu kín đáo đến đâu thì cô vẫn biết – Trình Duật Chu mắc chứng ức chế tiềm ẩn.Thứ hai, Trình Duật Chu có vẻ là người rất thú vị.Nam nữ chấm dứt cuộc trò chuyện vô bổ, lục tục đứng dậy rời đi.Tầng hai được trả lại sự yên tĩnh, nữ ca sĩ nước ngoài bên quầy bar lầu dưới xướng lên bài hát không tên, giọng ca tuỳ ý mê ly lại nóng bỏng gợi tình, vô cùng phù hợp với bầu không khí hiện tại.Cố Cửu đỡ trán, tay còn lại kéo lấy vạt áo người đàn ông.Gặp gỡ ái muội, không thiếu đi vẻ mê đắm, nhân vật chính của ngày hôm nay bị Cố Cửu kéo áo, thế mà gương mặt kia không có chút vẻ bất ngờ nào.Cố Cửu nhìn Trình Duật Chu, sắc mặt cô ửng đỏ, đôi mắt phiếm men say song lại đặc biệt sáng ngời, “Tôi say rồi, ở đây một mình không an toàn.”Lạc mềm buộc chặt, vừa khiêu khích, vừa thử lòng.Ngay sau đó, Trình Duật Chu ghé người đến.“Để tôi ở lại, có lẽ sẽ càng nguy hiểm hơn đấy.”Trong giây phút cô hoảng hốt, đôi môi anh cọ qua sườn mặt cô.Mềm mại, nóng cháy.Không phải ảo giác.Trình Duật Chu không ở lại vì một con ma men, chuyện này chẳng có gì kỳ quái; cũng may Cố Cửu không để ý chút nào, càng thua lại càng hăng.
Lát sau, cô lọ mọ đi theo anh ra ngoài.Hiệu quả cách âm ở quán bar quá tốt, Cố Cửu không biết bên ngoài trời đã mưa như trút nước, dường như bầu trời đang giãi bày tâm sự thông qua trận mưa này nên mưa mỗi lúc một nặng hạt.Người đàn ông ven đường đang định bước lên xe, bóng lưng nổi bật quen thuộc.
Cô lảo đảo tiến đến ôm lấy cổ anh, động tác to gan lớn mật như bao đôi tình nhân nồng nhiệt phóng túng trong bóng đêm.Trình Duật Chu cúi đầu nhìn con sâu rượu vùi trước ngực, nhướng mày, “Cố Cửu…”Anh chưa bao giờ kiên nhẫn với phụ nữ, đang muốn gỡ tay cô ra thì da thịt chạm nhau, phát hiện bả vai cô run bần bật, môi dưới cũng bị cắn chặt hằn lên dấu răng sâu.Đêm nay, ma đưa quỷ dẫn thế nào mà Trình Duật Chu lại dẫn Cố Cửu đi.Không biết qua bao lâu, Cố Cửu từ từ trở về với trạng thái tỉnh táo, cảm giác ở thân dưới là lạ, cô hé mắt ra, không gian mang phong cách tối giản ba màu xám đen trắng.
Cô quay đầu, đập vào mắt là nửa người trên trần trụi của người đàn ông khiến người ta nóng máu.Bụng tám múi, cơ bắp căng đầy rõ nét, lưng quần che đi đường nhân ngư mê người, theo động tác mặc quần áo của anh mà thoắt ẩn thoắt hiện.Cố Cửu tựa vào đầu giường, cực kỳ bình tĩnh thưởng thức từ đầu đến cuối không sót gì.Đèn ngủ đầu giường tỏa sắc ấm nhuộm bầu không khí thêm phần mờ ám.“Tỉnh rồi à?” Trình Duật Chu nhìn cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm nhưng không mang chút độ ấm, ý tứ đuổi khách rất rõ ràng, “Gọi xe cho cô hay thế nào?”Anh khom người với lấy chiếc di động đầu giường, hiếm khi đàng hoàng lịch sự với một người phiền toái như vậy.Gió đêm vén tấm rèm cửa sổ lên.
Sấm chớp, giông bão đì đùng dường như đang chạy tiếp sức.
Cố Cửu ôm gối tựa vào đầu giường, không hề có ý định muốn đi.Cô nhìn thẳng vào mắt Trình Duật Chu, bốn mắt nhìn nhau như đọ sức.Cô trêu chọc đã vài tháng nhưng định lực của anh rất tốt, chưa từng dao động.Nhưng Trình Duật Chu càng không động lòng, cô lại càng muốn trở thành một viên đá xé toạc vẻ tĩnh lặng của mặt hồ yên ả..