Ngược Về Thời Minh - Chương 1162: Thắng bại khó đoán trước (2)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Ngược Về Thời Minh
- Chương 1162: Thắng bại khó đoán trước (2)
Muốn đánh trận thì phải dựa vào binh giáp khí trướng, yên ngựa móng ngựa, còn phải dùng đến đủ loại dược liệu, một thương nhân thông minh làm sao bỏ qua cơ hội chiến tranh để phát tài chứ?
Thành Khởi Vận mượn lý do đến Vệ Sở Đại Minh sắp xếp những vật dụng trong quân, công khai “trốn” khỏi phủ Nữ vương, sau đó hội hợp với A Đức Ny, dẫn dắt binh lính các bộ trước tiên đến Dĩ Đô, dừng lại ở đây đợi Hồng Nương Tử.
– Đại quân của Bạch Y Quân và Đóa Nhan Tam Vệ đã hội họp, đang xuất phát về hướng này, ước chừng chạng vạng ngày mai thì có thể đến. Khởi Vận tỷ tỷ, đội tình báo bí mật của ta cần phải làm những gì?
A Đức Ny phấn chấn nói.
Thành Khởi Vận trầm ngâm nói:
– Chúng ta vừa đến thật ra đã cứu Ngõa Lạt một mạng rồi, không ngờ con cá muối Bá Nhan này sau nhiều lần trở mình, bách bại thì đã lợi dụng sơ suất của Hỏa Si mà một chiêu chuyển bại thành thắng, bao vây đại quân Hỏa Si. Tuy Hỏa Si đã phá vây thoát ra, đáng tiếc là trên người trúng hai mũi tên, chỉ chịu đựng được ba này thì mất mạng về trời rồi.
Bây giờ Bá Nhan Mãnh Khả phản kích toàn diện, truy đuổi không tha bộ tộc Ngõa Lạt đã lòng quân tan rã, bộ tộc Ngõa Lạt đã khó lòng tổ chức phản kháng có hiệu quả nữa. Cứ như vậy, kẻ thù của chúng ta đã xác định là Bá Nhan Mãnh Khả không còn nghi ngờ gì nữa. Chúng ta không thể chờ khi Bá Nhan hoàn toàn chinh phục Ngõa Lạt được, như vậy không phù hợp với lợi ích của chúng ta. Hơn nữa, đám bùn không dựng nổi tường Ngõa Lạt này vẫn còn có tác dụng đối với chúng ta.
A Đức Ny nghịch ngợm cười nói:
– Dùng để cân bằng Đóa Nhan Tam Vệ?
– Đúng vậy, bây giờ lực lượng mà chúng ta cài vào Đóa Nhan Tam Vệ vẫn không thể cân bằng chính cục, lúc này phải khiến bọn họ hoàn toàn đứng về phía chúng ta, phải để đám quý tộc của họ ngoan ngoãn mặc chúng ta sắp đặt, không thể để bọn chúng cảm thấy trên thảo nguyên đã không còn uy hiếp gì nữa. Một lực lượng lớn mạnh, thay vì dốc hết sức lực để nâng nó lên, chi bằng dùng đòn bẩy mà nhẹ nhàng khéo léo bẩy nó lên.
Thành Khởi Vận cười khanh khách, trong khoảnh khắc như hoa lan nở rộ:
– Có điều Ngõa Lạt vẫn còn có một tác dụng, bấy giờ chúng ta vẫn chứa đủ sức để nuốt trọn thảo nguyên. Để phòng ngừa thế lực Tây Vực và phương bắc lấp đầy vào chỗ trống này, Ngõa Lạt binh mệt ngựa mỏi, nội bộ phân tán vẫn cần vì chúng ta mà tiếp tục kéo dài hơi tàn.
– Ôi!
A Đức Ny khe khẽ thở dài:
– Làm đối thủ của tỷ thật là đáng sợ, trước khi bị tỷ ép sạch giá trị lợi dụng thì muốn bại, muốn chết cũng không được. Đại quân Hồng Nương Tử sắp đến rồi, người của ta cần xuất chinh theo nàng ấy sao?
– Không được, nhân mã của cô không được huấn luyệ để làm thế. Nhân thủ hao nhiều sức lực, ngân lượng huấn luyện ra như vậy, không thể bỏ dài lấy ngắn được. Huống hồ người của cô tổng cộng chỉ có năm ngàn người, xung phong chính diện không có tác dụng gì lớn.
– Vậy, nhiệm vụ của ta là…?
Thành Khởi Vận híp hai mắt lại, trong mắt lóe lên sáy ý:
– Chọn yếu mà ăn, tấn công hậu phương! Nhiểu bước chân địch, quấy rối quân tâm!
– Hay là tin tức, mai phục?
– Không, quân đội của Bá Nhan không cần các ngươi đối phó. Nhân mã của Bá Nhan đến từ ba bộ lạc lớn bên cánh trái, mà ba bộ lạc lớn này lại do rất nhiều rất nhiều những bộ lạc nhỏ tạo thành. Trận chiến lần này với Ngõa Lạt hai bên đều cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, đều muốn toàn lực tiến công một trận, hai bên đều xuất ra tinh kỵ khắp nơi, tất cả nam tử tráng niên khắp nơi đều lên chiến trường, trong bộ lạc đã không còn sức chiến đấu gì nữa!
A Đức Ny cắn môi, thấp giọng nói:
– Khởi Vận tỷ tỷ, bộ lạc Thát Đát bị Hoa Đương cướp bóc sạch trơn, những gì Bá Nhan đoạt về chỉ là cái vỏ không. Bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm lại bị chúng ta đánh lén nhiều nơi, thiêu đốt cã mảng lớn thảo nguyên. Mùa đông này, những mục dân kia đã rất khó qua được rồi, lại tiến hành tiến công bộ lạc của bọn họ thêm lần nữa, khoảng chừng năm sáu năm bọn họ cũng không hồi phục được. Trong bộ lạc…đã chỉ còn lại người già yếu thôi.
– Ta hiểu.
Thành Khởi Vận dịu dàng nói, trong giọng nói dịu dàng lại mang theo quyết ý sát phạt khó nói nên lời:
– Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với người của mình. Trên chiến trường, tất cả thủ đoạn đều hợp lý, đều vì một mục đích: thắng lợi!
Nghĩ lệch một lần chính là ngàn vạn đầu người rơi xuống, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nhân từ không nắm binh, đánh bay cái thiện lương ngu xuẩn của cô đi. Đã lên chiến trường thì cô phải xem mình như một con sói cực kỳ hung tàn!
– Được!
A Đức Ny dù sao cũng xuất thân là quân nhân chuyên nghiệp, sau một lúc do dự nhắn ngủi thì vẫn kiên quyết tiếp nhận mệnh lệnh.
– Năm ngàn nhân mã, chia làm ba đội, đại quân Hồng Nương Tử vừa đến thì chúng ta lập tức rời đi, triển khai du kích trong các bộ lạc trên thảo nguyên, cố gắng cướp nhưng không giết. Tình Hình các bộ lạc bị tập kích một khi truyền đến chỗ Bá Nhan, lòng quân chắc chắn bị ảnh hưởng lớn, việc này sẽ giúp đỡ rất lớn cho hành động của Hồng Nương Tử. Cô ở đó rat ay càng độc, thì áp lực mà Hồng Nương Tử phải chịu càng nhẹ, phần thắng cũng càng lớn!
– Hiểu rồi, tỷ cứ yên tâm đi! Ta sẽ đích thân dẫn đội, nhất định hoàn thành nhiệm vụ!
A Đức Ny giống như lập thề mà cất cao giọng nói.
Đại mạc to lớn vô bờ, cuồng sa lưu hỏa, cô nhạn vút bay, Hồng Nương Tử suất lĩnh mấy vạn đại quân đang tiến vào sa mạc Qua Bích trời cao đất rộng, đại quân đi như rừng, hùng tráng như núi, nam nhi vốn dĩ tự trọng hoành hành, sấm gió chỉ tăng thêm khí khái.
Mỗi ba ngàn người là một tiểu đoàn, cứ mỗi tiểu đoàn có ba Thiên phu trưởng, chia nhau quản lý một Thiên Nhân đội. Ba Thiên Nhân đội này chia thành ba hàng tiến lên. Thiên Nhân đội đầu tiên trang bị giáp da, vũ khí công kích chủ yếu là trường thương và thương phóng tiêu, chủ yếu phụ trách đột phá trung ương, mở ra đường vào.
Thiên Nhân đội thứ hai chủ yếu trang bị mã đao, loan đao và gậy răng sói đơn giản, phụ trách nhanh chóng vào giết sau khi kỵ binh xé toạc ra một con đường, vật lộn cận chiến, mở rộng chiến quả.
Thiên Nhân đội thứ ba toàn bộ đều là khinh kỵ không mang giáp trụ. Nhiệm vụ của bọn họ là trinh sát yểm hộ, cung cấp viện trợ hỏa lực, quét sạch tàn quân và theo dõi truy kích. Binh khí chủ yếu của bọn họ là cung và loan đao. Loan đao dùng để phòng thân, cung là vũ khí chủ yếu của bọn họ. Bọn họ mang theo hai loại tiễn, một loại đầu nhỏ như nhọn, trọng lượng khá nhẹ, mũi tên tẩm độc, chuyên dùng bắn xa, loại còn lại đầu to mà rộng, bên trên gắn móc câu, lực sát thương lớn, chuyên dùng cận chiến. Ngoài ra, mỗi người bọn họ còn mang theo một sợi dây móc.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!