NGƯỢC CHIỀU ÁNH SÁNG, ANH ĐẾN BÊN EM - Chương 31
Quách Chí nghĩ là hôm qua anh Đông cùng chị dâu vừa cửu biệt trùng phùng, đoán chừng suốt cả đêm đã làm mấy chuyện không thể miêu tả, để đốt nóng tình cảm lên đến cực điểm. Nếu như không phải là có chuyện quan trọng, anh cũng sẽ không dại dột đến đây để phá đám cuộc sống lãng mạn của anh Đông từ sáng sớm.
“Anh ấy dậy rồi.”
Quách Chí “À” một tiếng thật dài, nghĩ cũng đúng, thể lực anh Đông khẳng định không yếu, ngay cả chị dâu cũng đã dậy, anh Đông làm sao mà còn nằm ỳ một chỗ như mấy cô thiếu nữ.
“Bây giờ anh ấy còn đang rửa mặt, rất nhanh sẽ ra thôi.” Giản Ninh đưa ly sữa bò cho anh ta: “Anh ăn sáng chưa, nếu như chưa, tôi cũng chuẩn bị thêm một phần.”
“Ăn rồi ạ.” Quách Chí nói: “Bởi vì có chuyện rất quan trọng cần phải thông báo cho anh Đông, nên mới đến đây sớm như vậy, thật sự là quấy rầy chị dâu.”
“Không sao.”
Ánh mắt Quách Chí rơi xuống bàn cơm đã được bày biện đủ loại điểm tâm sáng, phong phú mười phần. Trong đầu anh lại nhảy số, anh Đông trải qua một đêm vận động, sáng sớm thể lực đại khái vẫn sẽ kém vài phần.
Ánh mắt lại lanh lợi trượt trên người Giản Ninh, bên trong ánh mắt lóe lên vạn phần bội phục với người phụ nữ này. Người phụ nữ có thể ép khô anh Đông, vậy chắc hẳn phải là sứ giả do thần Angus (1) đặc cách phái xuống.
(1) Thần Angus là một vị thần trong thần thoại Celtic Ireland, đây là vị thần của tình yêu, xung quanh là bốn con chim tượng trưng cho nụ hôn của anh ấy và tiếng hót của chúng khiến các cặp đôi yêu nhau. (Source: VNese.wiki)
Giản Ninh và anh ta trò chuyện câu được câu không, cô cũng không chú ý tới nụ cười dâm đãng trên mặt Quách Chí.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Đồng Phó Ngôn từ toilet ra, ánh mắt nhạy bén phát hiện trên ghế sa lon Quách Chí đang ngồi đó. Anh chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Quách Chí, ánh mắt tỉnh táo mang theo vài phần thâm ý, tựa hồ sớm đã biết anh ta đến.
Sau đó ánh mắt lại rơi xuống Giản Ninh: “Sao em còn chưa ăn sáng vậy?”
“Chờ anh đấy.” Giản Ninh đến bên cạnh anh, Đồng Phó Ngôn mặc áo sơ mi trắng, cổ áo mở rộng lộ ra vân da rõ ràng trên cơ ngực, cô liền tự mình cài cúc áo lên: “Sao anh ở trong nhà vệ sinh lâu vậy.”
“Phải nhận một cuộc điện thoại, cho nên mới lâu như thế.” Đồng Phó Ngôn nhàn nhạt giải thích.
Quách Chí ngồi ở trên ghế sa lon, ngửa đầu nhìn hai người thân mật, trên mặt lại không khỏi lộ ra nụ cười toe toét. Đại khái là anh ta và Đồng Phó Ngôn quen biết lâu như vậy, lần đầu tiên được nhìn thấy có một người phụ nữ có những cử chỉ thân mật với anh Đông, quả nhiên là phải sống lâu mới được chứng kiến.
Đồng Phó Ngôn dặn Giản Ninh ăn sáng trước, sau đó ánh mắt ra hiệu Quách Chí đến thư phòng. Lúc cửa thư phòng vừa đóng lại, Quách Chí cười nói: “Anh Đông, tháng ngày sau sống không tệ nha.”
“Thu cái nụ cười hèn mọn của cậu lại ngay đi.”
Đồng Phó Ngôn chỉ cần liếc một cái là biết trong đầu Quách Chí đang suy nghĩ đến chuyện gì, lạnh lùng trừng anh ta, ánh mắt lạnh lùng này khiến Quách Chí vội vàng thu lại nụ cười gian manh kia, để đi vào chính sự.
“Anh Tống đêm qua bị một băng nhóm chặn đường, có đấu đá và phải dùng đến súng với nhóm người đó. Bị thương nhẹ, sợ cô bạn gái nhỏ lo lắng, bây giờ đang nằm trong cục cảnh sát nghỉ ngơi.”
Đồng Phó Ngôn đứng trước bàn, chậm rãi mở ngăn kéo ra, ném một tập hồ sơ dày cui trên bàn: “Tôi biết, cục trưởng Ngụy vừa rồi có gọi điện thoại nói cho tôi biết.”
“Tập hồ sơ này là cái gì?” Quách Chí đến gần, cầm tập hồ sơ mở ra, bên trong lít nha lít nhít chữ cùng mấy tấm hình.
“Hồ sơ về những nhân viên trong vùng khả nghi.”
“Trong cục cảnh sát còn có nội gián?”
Quách Chí rất kinh ngạc, vội vàng xem mấy nhân viên khả nghi này là ai. Đến khi tư liệu trên bàn được mở ra, năm tấm ảnh khoảng chừng một tấc cùng nhau bày ra trước mắt Quách Chí, đầu anh ta đau muốn nứt ra.
“Chỉ là nghi ngờ, còn chưa xác minh được.” Ánh mắt Đồng Phó Ngôn lướt qua những tấm hình kia, tỉnh táo mở miệng: “Tôi căn cứ vào thời gian bọn họ gia nhập cục cảnh sát, còn có địa chỉ trình độ kinh nghiệm cùng những vấn đề khác cần phải xác minh.”
Quách Chí buông tập hồ sơ xuống, nhìn Đồng Phó Ngôn: “Nếu như đoán sai thì sao, Trâu Đông cũng đã nói là đệ tử thứ chín kia ẩn mình rất kỹ, ngộ nhỡ không phải mấy người này thì làm sao.”
Đồng Phó Ngôn đưa tay nhéo mũi, ánh mắt đạm mạc: “Hắn đã tiết lộ cho lão Chu rất nhiều thông tin bảo mật của cục cảnh sát, như vậy cũng đủ để chứng minh hắn là một viên cảnh sát trong tổ phòng chống ma túy.”
Quách Chí gật đầu, ánh mắt thành khẩn: “Vậy có cần tìm người âm thầm theo dõi điều tra không?”
“Không cần.” Đồng Phó Ngôn cự tuyệt: “Năng lực chống trinh sát của người này rất mạnh, nếu không đã không thể khiến cho chúng ta vất vả truy tìm lâu như vậy. Nếu như theo dõi bọn chúng, đánh cỏ động rắn, dễ hư chuyện.”
Quách Chí gật đầu, lại hỏi Đồng Phó Ngôn: “Lão Chu gần đây hình như đã buông lỏng cảnh giác với chúng ta, nhưng em hiếu kì vì sao lão Chu một mực không động thủ.”
Quách Chí hỏi, Đồng Phó Ngôn hiểu rất rõ ý tứ của cậu.
Lúc trước Đồng Phó Ngôn làm nội ứng xâm nhập vào băng đảng buôn lậu thuốc phiện, về sau thậm chí tuồn ra rất chuyện cơ mật. Cảnh sát đến vây quét, thu hoạch mấy tấn ma túy, còn có một đống lớn các loại chất kích thích chưa chế xong, và bắt được mười mấy tội phạm chuyên điều chế ma túy.
Đối mặt với chuyện như vậy, Chu Gia hoàn toàn có lý do giết Đồng Phó Ngôn. Tìm tới chỗ Đồng Phó Ngôn ẩn thân, sau đó thi hành kế hoạch trả thù tàn khốc, nếu là Chu Gia, lão ta hoàn toàn có năng lực làm như thế.
“Hắn đang đợi ai đó.” Đồng Phó Ngôn trầm ngâm không nói một lúc, mới mở miệng: “Ban đầu ở Vân Nam, lúc chúng ta truy bắt Trình Dịch, xui xẻo để hắn đào tẩu ra nước ngoài. Trình Dịch rất thông minh cũng biết cách dùng pháp luật lách tội, từ trước lúc đó đã đổi quốc tịch thành nước khác. Hắn hiện đang một mực trốn ở Pháp, không chỉ để đào thoát khỏi lệnh trừng phạt của luật pháp, nguyên nhân rất lớn là để tránh né Chu Gia hạ thủ.”
Quách Chí kinh ngạc: “Ngay cả Chu Gia cũng tìm không thấy hắn ở đâu sao?”
Giọng nói của Đồng Phó Ngôn trở nên nặng nề: “Trình Dịch là cao thủ, tính tình âm lãnh tàn nhẫn, so với Chu Gia còn ác độc và đa nghi hơn nhiều lần. Chu Gia có thể nghĩ tới chuyện gì, thì Trình Dịch khẳng định cũng đã liệu trước được chuyện đó, làm sao có thể dễ dàng bị tóm được.”
“Cho nên Chu Gia sát sao theo dõi chúng ta, mặc dù có giằng co xuất thủ cùng chúng ta, nhưng chậm chạp không muốn hạ sát là do muốn liên thủ với chúng ta sao?” Quách Chí nghi vấn.
Đồng Phó Ngôn hơi nhíu lông mày, nói: “Không tính là liên thủ. Chúng ta bây giờ níu chặt lấy bọn chúng không buông, bọn chúng cũng không thể hành động lộ liễu. Cho nên giằng co súng ống chỉ là uy hiếp, còn mặt kia thì bọn chúng muốn làm ngư ông đắc lợi.”
Quách Chí kinh ngạc, vạn lần không ngờ rằng trong đây còn có âm mưu quỷ kế như thế. Không khỏi dời ánh mắt về phía Đồng Phó Ngôn: “Anh Đông định làm gì.”
“Chuyện này còn phải thương lượng thêm với cục trưởng Ngụy và Tống Yến, có lẽ bọn họ sẽ có ý kiến tốt hơn.”
Giọng nói lạnh lùng của Đồng Phó Ngôn vang lên trong thư phòng, truyền vào tai Quách Chí, giống như một kiều thuốc an thần.
Thương lượng với Quách Chí xong, Đồng Phó Ngôn mới mở cửa đi ăn sáng. Quách Chí cũng không muốn làm bóng đèn, tự nguyện làm ổ trong thư phòng, mấy chục năm nay anh ta cũng đâu có đọc sách, nhưng cũng đành chịu gặm sách để giết thời gian cho đỡ chán.
Lúc Giản Ninh đang phết bơ đậu phộng lên một miếng bánh mì nướng, giương mắt lên thì nhìn thấy thân ảnh cao ráo tuấn tú xuất hiện ngay cửa thư phòng, đáy mắt cô chợt trở nên tươi sáng, cười nói: “Bàn chuyện xong rồi?”
Đồng Phó Ngôn khẽ vuốt cằm, nhanh chân đi đến cạnh Giản Ninh, sau đó ngồi xuống: “Bàn xong rồi. Đợi lát nữa cần phải đi ra ngoài, em có muốn đi đâu không?”
Giản Ninh lại phết bơ đậu phộng lên một miếng bánh mì nướng khác, sau đó đưa tới trước mặt Đồng Phó Ngôn, ra hiệu anh nhận lấy. Đợi đến khi Đồng Phó Ngôn cầm lấy, cô mới kể cho anh nghe lịch trình của mình trong hôm nay: “Em phải đi đến công ty, bàn chuyện cùng tổng giám đốc về kỳ nghỉ phép của em.”
Đồng Phó Ngôn nói: “Vậy để anh đưa em đi, làm xong công chuyện, anh sẽ dặn Quách Chí đưa em trở về.”
Giản Ninh cảm thấy thế này thì thật phiền phức, vội vàng cự tuyệt: “Không cần, em tự mình lái xe là được. Tự nhiên lại đi dùng tài nguyên của cục cảnh sát vào mấy chuyện vớ vẩn này làm gì. Lỡ như anh bị người ta báo cáo trách phạt, vậy chẳng phải là em cũng bị vạ lây phạm phải đại tội à?”
Đồng Phó Ngôn bị chọc cười bởi lời cô nói, tiếng cười rất trầm thấp.
Nụ cười này càng khiến Giản Ninh thêm phần túng quẫn xấu hổ, vừa mới nói như vậy chỉ là muốn hòa hoãn bầu không khí, không nghĩ tới Đồng Phó Ngôn không hiểu phong tình.
Bàn tay phải của Đồng Phó Ngôn đột nhiên nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Giản Ninh, Giản Ninh không kịp kinh ngạc, lạnh lùng nhìn vào ánh mắt thanh lãnh đen láy của anh. Nụ cười trong mắt anh càng đậm hơn, rồi anh khẽ cúi đầu xuống đặt lên giữa cổ tay cô một nụ hôn lành lạnh.
Da thịt trên cổ tay truyền đến cảm giác tê dại, Giản Ninh có chút hoảng hốt, bên tai là giọng nói đầy dụ hoặc của Đồng Phó Ngôn.
“Ái dục, là cội nguồn của nguyên tội.” (2) Giọng nói của anh khàn khàn bởi vì cố ý hạ xuống, dừng lại bên tai cô, lại đặc biệt làm cho người ta cảm thấy quyến rũ: “Em đã khiến anh phạm tội, cũng giống như anh khiến em phạm phải nguyên tội.”
(2) Trong sách Sáng thế quyển thứ I của đạo Thiên Chúa, Eva nghe lời dụ dỗ của con rắn và đưa trái cấm cho Adam nên cả Adam và Eva đã không nghe lời Thiên Chúa và ăn phải trái cấm (trái của cây biết điều thiện và điều ác) trong vườn địa đàng. Sau đó cả Adam và Eva đều bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng và mang trong mình tội nguyên thủy.
Ngay khi hai người đang sa vào ái dục, sau lưng truyền đến một tiếng “Á——” rất đột ngột.
Giản Ninh thoát thân từ trong cám dỗ của anh, ngẩng đầu liền thấy Quách Chí đang hé mở cửa, sắc mặt có chút lúng túng nhìn về phía này. Mà Đồng Phó Ngôn lập tức chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Quách Chí có chút khó mà diễn tả bằng lời.
Quách Chí như là bị sét đánh trấn kinh, anh ta đang định ra lấy ly nước, không ngờ là bắt gặp được cảnh này. Mà cái gọi là chấn động không phải vì nhìn thấy hai người đang tán tỉnh nhau, mà là bởi vì Đồng Phó Ngôn.
Quách Chí quen biết Đồng Phó Ngôn lâu như vậy, trong ấn tượng của anh có thể nói là đã cắm rễ sâu vào đáy lòng, Đồng Phó Ngôn luôn là một người trầm mặc cứng nhắc lại có tính cách lạnh lùng. Trước kia cũng có mấy người phụ nữ đến tán tỉnh anh, nhưng anh đều rất lạnh lùng “Ừ” một cái, chặt đứt mọi vọng tưởng của con gái người ta.
Vạn lần không ngờ rằng, người phụ nữ trước mắt này đã phá vỡ tính cách của Đồng Phó Ngôn. Có thể khiến cho anh nói ra những lời sặc mùi cợt nhả đến thế, thậm chí còn thể hiện mấy cử chỉ dụ hoặc như vậy.
Đúng là chó má mà, Quách Chí bây giờ đã tin cái câu hồng nhan họa thủy (3). Anh phát hiện ra mình không thể cứ ù lì đứng chai mặt ở đây, thế là lẳng lặng không một tiếng động khép cửa lại, tiếp tục gặm sách.
(3) Hồng nhan họa thủy: Hồng nhan họa thủy ý muốn nói sắc đẹp của người phụ nữ tỷ lệ thuận với tai họa.
“Thế mà bị bắt gặp.” Giản Ninh cảm thấy một màn vừa rồi thật là xấu hổ, tay khẽ động, muốn rút tay từ trong tay của anh, Đồng Phó Ngôn lại cố ý không cho cô rời đi, nắm chặt thêm một chút.
Mặc dù Đồng Phó Ngôn cảm thấy vừa xấu hổ vừa thô lỗ với bộ mặt trắng trợn vừa rồi của mình, bởi vì anh không thích thể hiện quá nhiều trước mặt người ngoài.
Nhưng lời nói đùa vừa rồi của Giản Ninh rất có tình thú, làm sao anh có thể xem như không thấy một cách nhàm chán như thế được, lúc nãy mới chỉ là phần dạo đầu.
Đồng Phó Ngôn cũng không cảm thấy hối hận, bàn tay ấm áp còn cầm cổ tay Giản Ninh, sau đó nói: “Chẳng phải em nói anh phải giống như Tống Yến đối xử với Triệu Mật, cặp đôi yêu nhau cũng có thể nhão nhẹt sến súa trước mặt nhau, như vậy mới tốt sao?”
“…..”
Giản Ninh im ắng nhìn anh, ngược lại cũng không thấy quá xấu hổ nữa, dù sao đúng như Đồng Phó Ngôn nói, mấy cặp đôi yêu nhau làm mấy chuyện như vậy quả thực rất bình thường.
Đợi đến khi cả hai đều ăn xong bữa sáng, Giản Ninh đảm nhiệm việc thu dọn bàn ăn.
Còn Đồng Phó Ngôn thì quay trở lại thư phòng, cùng Quách Chí thảo luận mấy chuyện lặt vặt liên quan tới cục công an. Sau đó lại gọi điện thoại cho cục trưởng Ngụy, hỏi thăm Tống Yến hiện tại như thế nào.