NGƯỢC CHIỀU ÁNH SÁNG, ANH ĐẾN BÊN EM - Chương 30
Thật sự là như vậy. Giản Ninh kiên định với ý nghĩ này, bởi vì anh chính là ánh dương rực rỡ soi sáng cho những tháng ngày chán nản dài dằng dặc trong cuộc đời của cô.
“Giản Ninh.” Đồng Phó Ngôn biểu lộ sự tỉnh táo: “Tình cảm chỉ là một phần của cuộc sống, cho nên nếu có một ngày, anh không có ở đây…..”
Trong lúc anh còn đang nói thì Giản Ninh đã vội lắc đầu, nói với anh: “Em hiểu ý của anh, nhưng nếu như anh không còn ở đây, anh có thực sự mong rằng em sẽ từ bỏ tất cả những quá khứ và hồi ức giữa hai chúng ta, sau đó lại đi tìm một người đàn ông khác chung sống không?”
Đồng Phó Ngôn trầm mặc không nói, anh không muốn thừa nhận cũng không thể phủ nhận, chỉ cần nghĩ đến việc Giản Ninh chung sống cùng một người đàn ông khác, sự ghen tuông và tức giận liền trỗi dậy trong lòng anh. Không thể không thừa nhận, nếu như mắt thấy Giản Ninh ở bên người đàn ông nào khác, Đồng Phó Ngôn nhất định sẽ bị điên.
Giản Ninh coi sự trầm mặc của anh là ngầm thừa nhận, trong lòng cảm thấy đau nhói: “Nhưng em sẽ không làm như vậy…”
“Giản Ninh.”
Anh khẽ gọi tên của cô, giống như những đôi tình nhân hay thầm thì cùng nhau.
“Đồng Phó Ngôn, Đồng Phó Ngôn, Đồng Phó Ngôn…..” Giản Ninh một mực gọi tên của anh, đôi mắt chăm chú ngắm nhìn anh. Sau đó cô cúi đầu xuống hôn trên làn môi mỏng của Đồng Phó Ngôn, hai tay quàng lấy cổ của anh.
“Đồng Phó Ngôn, anh là tên hỗn đản!”
Câu nói này là do Giản Ninh buột miêng nói ra khi bàn tay của Đồng Phó Ngôn vội vàng đỡ lấy lưng Giản Ninh để giữ thân thể cô khỏi rơi xuống từ trên ghế.
Đồng Phó Ngôn nặng nề cười một tiếng: “Anh cho là em vẫn luôn biết anh như thế.”
“Vì sao lúc nào chúng ta nói chuyện luôn vô duyên vô cớ mà trở nên trầm trọng, còn nhà người ta thì lúc nào cũng ngọt ngào thân mật.” Giản Ninh phàn nàn nói: “Em không muốn chúng ta lần nào cũng nói đến mấy chuyện sinh ly tử biệt, em cũng muốn như mấy đôi tình nhân khác suốt ngày nói mấy câu sến súa nhão nhẹt.”
Giản Ninh híp mắt, nũng nịu có chút miễn cưỡng, chợt phát hiện kỳ thật mỗi lần đều là mình bắt đầu gợi lên mấy chủ đề này.
Do vẻ nũng nịu của Giản Ninh mà Đồng Phó Ngôn bị chọc cười, tay phải trực tiếp cầm đầu vai mượt mà của cô, sau đó nhẹ nhàng đẩy Giản Ninh ngã trên ghế dựa.
Lúc Giản Ninh còn chưa kịp phản ứng, Đồng Phó Ngôn đã cúi người về phía trước. Cô chỉ thấy Đồng Phó Ngôn đang đè trên người mình, cánh tay phải của Đồng Phó Ngôn chống bên cạnh đầu của cô, còn cánh tay bên kia đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô.
Tư thế này tạo ra một vẻ áp bách từ tính, khiến Giản Ninh không hiểu sao có chút khô nóng, thế là cô hơi nghiêng mặt sang một bên, cố ý tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của Đồng Phó Ngôn.
Đồng tử đen nháy của Đồng Phó Ngôn đong đầy ý cười, anh đã sớm phát hiện từng cử động nhỏ đấy của Giản Ninh, anh cảm thấy sự nhút nhát của cô gái nhỏ nhà mình thật dễ thương làm sao.
Giản quay đầu nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ trong màn sương mờ ảo, liền cảm nhận được hơi ấm từ eo mình, hóa ra lòng bàn tay của Đồng Phó Ngôn đã lặng lẽ đặt trên hông của cô, mang theo yêu chiều mà nhẹ nhàng xoa nắn. Những động tác nhẹ nhàng như vậy khiến Giản Ninh nhột đến giãy dụa, cật lực né tránh bàn tay của anh.
“Ở cùng anh mà còn suy nghĩ đến chuyện khác?” Trong giọng nói của Đồng Phó Ngôn mang theo chút trêu ghẹo: “Cực kỳ hư, thế này phải bị phạt.”
“Em sai rồi.” Giản Ninh không ngừng cầu xin tha thứ: “Phạt em cái gì cũng được, nhưng không cho phép phạt em kiểu này, em sợ nhột.”
“Cái gì đều được?”
“Ừm.” Giản Ninh cực hiểu tình thú, lúc trả lời Đồng Phó Ngôn, đã chậm rãi đưa tay ôm lấy Đồng Phó Ngôn, ngẫu nhiên còn nhẹ cọ vào thân thể của anh.
Từng cử chỉ của cô mang theo ý vị trêu chọc, Đồng Phó Ngôn cảm giác thân thể nổi lên nhiệt ý, dục vọng trong tim chậm rãi tràn ra. Nhưng lại nhớ đến cảm xúc vừa rồi của Giản Ninh, anh liền cực kỳ cố gắng kiềm chế dục vọng của mình lúc này.
Thế là liền mở miệng chuyển sang chủ đề khác.
Thanh âm của anh do phải khắc chế mà trở nên nặng nề khàn khàn: “Anh nghe Tống Yến nói, sắp tới em muốn đến Afghanistan?”
Giản Ninh gật đầu giải thích: “Bởi vì có hạng mục biên dịch liên quan đến lịch sử và văn hóa của Afghanistan, để bảo đảm tính chân thực cùng tính chuyên nghiệp, em phải đích thân đến khảo chứng tận nơi mới hiểu rõ được. Anh cảm thấy thế nào?”
Cô giải thích rất rõ ràng cụ thể, thậm chí cuối câu cũng không quên hỏi cảm nhận của anh như thế nào. Kỳ thật điều cô muốn hỏi nhất chính là, anh có nguyện ý đi cùng với cô đến Afghanistan hay không, nhưng lại nhớ là Đồng Phó Ngôn còn phải bận rộn công việc, Giản Ninh vẫn đè nén lại lời đề xuất này ở đáy lòng.
“Rất ổn.” Lời ít mà ý nhiều, anh hỏi cô: “Vì sao lúc trước em lựa chọn nghề phiên dịch, anh nhớ em muốn trở thành nhiếp ảnh gia mà.”
“Bởi vì muốn càng gần với anh hơn. Lúc trước sau khi tách ra, một khoảng thời gian rất dài tối nào em cũng có thể mơ tới anh, có đôi khi lúc nửa đêm tỉnh lại, em cảm thấy rất sợ hãi.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ anh sẽ chết.” Giản Ninh kể lại cho anh biết: “Em nhớ được trước kia trong một lần đi cứu viện, cánh tay của anh đã bị thương rất nặng. Lúc đó em không nhịn được liền khóc tu tu, anh mới nói với em, mấy vết thương này rất bình thường, không cần lo lắng.”
Đồng Phó Ngôn trầm tư gật đầu.
“Cho nên em luôn nằm mơ, mơ tới cảnh anh bị thương rồi mơ tới cảnh anh phải chết, đến khi tỉnh lại em cảm thấy vô cùng khó chịu nên chỉ muốn khóc toáng lên. Lúc đó phát sinh rất nhiều chuyện, cũng là vào lúc đó, em bắt đầu dùng thuốc ngủ.”
Giản Ninh nói xong, đôi mắt đã kìm lòng không đặng chảy ra một dòng nước trong suốt, Đồng Phó Ngôn vội vươn tay vuốt ve gương mặt cô, sau đó anh cúi đầu rơi xuống một nụ hôn sâu an ủi Giản Ninh.
Thanh âm trầm ấm của anh vang bên tai Giản Ninh: “Đều đã qua, hiện tại, anh đang ở cạnh em.”
Đồng Phó Ngôn cảm thấy cái ghế dựa quá nhỏ hẹp, thế là đứng dậy ôm Giản Ninh, bước nhanh tới giường. Giản Ninh co người trong lồng ngực của anh, không rên một tiếng, đến khi đã nằm trên chiếc giường ấm áp mềm mại, cô mới mở to hai mắt ngước nhìn Đồng Phó Ngôn đang đứng bên giường.
Đồng Phó Ngôn đắp chăn mền trên người Giản Ninh, Giản Ninh cho là anh định lát nữa lại vào thư phòng, cô vội vàng vươn tay nắm lấy cổ tay Đồng Phó Ngôn.
Giọng nói của Giản Ninh mang theo vài phần nũng nịu: “Ở cạnh em.”
Động tác tay của Đồng Phó Ngôn ngừng lại, lập tức hiểu rõ cô tưởng mình định rời đi, thế nên mới nũng nịu như vậy. Anh cười cưng chiều: “Anh không đi.”
Giản Ninh còn không buông tay của anh ra: “Ngủ cùng em.”
Đồng Phó Ngôn thuận theo ý cô: “Được.”
Vừa nói, anh vừa buông Giản Ninh, sau đó anh cởi quần áo trên người, lúc này mới nằm cạnh Giản Ninh. Giản Ninh mắt thấy anh đang nằm bên cạnh mình, rất nhanh liền đưa tay ôm lấy eo của anh, sau đó đầu tựa ở trong ngực của anh, lẳng lặng nhắm mắt lại.
Đồng Phó Ngôn lại lo lắng Giản Ninh mặc hai lớp quần áo đi ngủ sẽ không thoải mái. Thế là động tác đặc biệt nhẹ nhàng cởi quần áo bên ngoài của cô, Giản Ninh hơi bối rối do bị quấy rầy, có chút không vui nỉ non vài tiếng.
Đồng Phó Ngôn liền thấp giọng an ủi cô: “Cởi quần áo ra, đi ngủ thế này mới thoải mái, nghe lời anh.”
Một đêm dài dằng dặc yên tĩnh như vậy, Đồng Phó Ngôn vẫn ôm thật chặt Giản Ninh, họ cũng không làm bất cứ chuyện gì khác. Lòng bàn tay khoan hậu của anh đỡ sau ót của Giản Ninh, như vậy có thể giúp Giản Ninh càng an ổn nằm trong lồng ngực của mình, còn mình lại do Giản Ninh, mà chậm chạp chưa thể chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng tối om, Đồng Phó Ngôn đến cuối cùng cũng rã rời mà chậm rãi nhắm mắt, nhưng khi vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra những cảnh tượng anh từng trải qua. Thậm chí cả những chuyện trong trại cai nghiện, đó là một quãng thời gian cai nghiện dài đằng đẵng và vô cùng thống khổ.
Nó đã dài đến nỗi anh dường như mất đi niềm tin, và thống khổ đến nỗi anh đã suýt bỏ lỡ Giản Ninh của mình.
—— ——
Ngày hôm sau, khi ánh nắng xán lạn xuyên thấu qua màn cửa trắng xám làm cả căn phòng vẫn còn mờ mịt trở nên bừng sáng, Đồng Phó Ngôn mông lung tỉnh lại, vô thức đưa tay che trên mắt, nhằm ngăn lại ánh nắng chói chang.
Ý thức nhanh chóng quay lại, Đồng Phó Ngôn phát hiện bên người đã không còn Giản Ninh, sờ tấm chăn đã phát hiện không còn ấm áp, phỏng đoán đại khái cô đã rời đi một khoảng thời gian trước.
Đồng Phó Ngôn có chút bận tâm, rất nhanh liền đứng dậy thay quần áo. Lúc cửa phòng mở ra, liền thấy Giản Ninh đứng bên cạnh bàn ăn trong phòng khách, mà trên bàn trưng bày các loại bữa sáng, vẫn còn bốc khói.
“Anh đã dậy rồi.” Đôi mắt sáng ngời của Giản Ninh lóe lên tia sáng, nhìn thấy Đồng Phó Ngôn hiện ra sau cửa phòng ngủ, vội vàng gọi anh đến: “Em chuẩn bị bữa sáng, nhanh rửa mặt sạch đi, sau đó liền có thể ăn.”
Ánh mắt của Đồng Phó Ngôn không nổi lên một gợn sóng, có chút lướt xuống nhìn qua nụ cười trong trẻo tươi tắn của Giản Ninh, trên tay còn đang cầm ly sữa nóng, trong nội tâm tràn ra một dòng chảy ấm áp khó mà diễn tả bằng lời.
Đồng Phó Ngôn hỏi cô: “Làm sao em lại dậy sớm vậy?”
“Đâu sớm lắm đâu.” Giản Ninh đặt ly sữa bò trên bàn, nhìn về phía Đồng Phó Ngôn: “Em chuẩn bị cháo và bánh mì nướng, bởi vì không rõ khẩu vị của anh trong bữa sáng thế nào, cho nên mấy món điểm tâm cơ bản em đều chuẩn bị chút.”
“Em đi siêu thị rồi?”
“Ngay bên cạnh chung cư, đi qua rất nhanh, em liền thuận tiện chuẩn bị mấy thứ khác.”
“Lần sau ra ngoài, nói với anh.” Đồng Phó Ngôn trầm mặc, lại nói: “Anh không yên lòng, phải ở cạnh em trong suốt qua trình mới được.”
Giản Ninh vui vẻ cười cười, gật đầu đáp ứng anh.
Lúc này Đồng Phó Ngôn mới xoay người đi vào toilet rửa mặt. Còn Giản Ninh thì ngồi trên ghế sa lon, chờ Đồng Phó Ngôn cùng ăn bữa sáng, cùng lúc này, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.
Giản Ninh cũng theo thói quen nổi lên cảnh giác, nhìn từ hệ thống giám sát kiểm tra ai ở ngoài, mặc dù không biết tên của người này hay anh ta là ai, nhưng Giản Ninh nhớ kỹ trước kia anh ta có đi cùng với Đồng Phó Ngôn một lần, lúc này cô mới yên lòng để anh ta đi vào.
Trong nháy mắt cánh cửa mở ra, Quách Chí nhìn dáng người của Giản Ninh uyển chuyển, tóc uốn gợn lười biếng xõa ngang vai, anh sửng sốt một hồi lâu, cứ đứng đấy như vậy, nhìn chằm chằm Giản Ninh.
Giản Ninh đối diện với ánh nhìn trừng trừng của anh ta cảm thấy thật không vui, hơi nhíu lông mày: “Anh đang nhìn cái gì.”
Quách Chí bị ánh mắt lạnh lùng của cô làm cho tỉnh táo lại, đầu tiên là lên tiếng chào: “Chào chị dâu.”
“Chào.”
Giản Ninh vẫn không vui, dù sao ánh mắt vừa rồi của Quách Chí quá mức dữ dội, cuối cùng vẫn khiến Giản Ninh có chút cảnh giác.
Quách Chí nhìn thấy biểu cảm của cô không được vui, rất nhanh chóng giải thích: “Chị dâu, ánh mắt vừa rồi của em không phải cố ý.”
“Hả?”
Giản Ninh nhíu mày, xem anh ta giải thích thế nào.
Quách Chí chi tiết giải thích với cô: “Em không phải là có ý xấu, chỉ là muốn nhìn một chút…..”
“Nhìn cái gì!”
“Xem coi người phụ nữ có thể khiến cho anh Đông của em gục ngã, đến tột cùng có thể trâu bò cỡ nào.” Quách Chí sợ cô không tin, giọng điệu càng thêm nghiêm túc, đặc biệt thành khẩn tha thiết: “Chị không biết đấy, chứ anh Đông trước kia thuộc cấp bậc thần tiên, đàn ông phụ nữ ai cũng không chịu ăn. Khi đó mấy huynh đệ bộ đội đều nói, người phụ nữ có thể khiến cho anh Đông động tâm chắc chắn phải là yêu nghiệt đầu thai!”
“…..”