NGỰ TỶ TOÀN NĂNG LẠI BỊ PHÁ MÃ GIÁP - Chương 7: 7 Lục Miên - Kẻ Bất Tài Vô Dụng
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGỰ TỶ TOÀN NĂNG LẠI BỊ PHÁ MÃ GIÁP
- Chương 7: 7 Lục Miên - Kẻ Bất Tài Vô Dụng
Editor: Moriuchi Eira
“Miên Miên, hôm nay chủ nhiệm lớp con gọi điện cho mẹ.” Bà cố gắng bình tĩnh, nói: “Con lại trốn học, phía nhà trường rất không hài lòng.”
Lục Miên cắn một miếng hamburger, tựa hồ không để ý đến việc này lắm, cô nhàn nhạt trả lời: “Hôm nay có việc.”
Cái bộ dạng bất cần lơ đễnh này của cô đã chọc cho Phó Mạn tức nổ phổi.
“Mày thì có việc gì cơ chứ! Vì để mày được học ở cao trung Côn Bằng, mày biết tao phải vất vả thế nào không? Tao đã phải nhờ rất nhiều mối quan hệ, năn nỉ họ bao nhiêu, người ta nể tình vì mày là nạn nhân của vụ bắt cóc năm đó mới cho mày vào học.
Cao Bằng là trường trung học danh giá nhất Vu Thành, không biết bao nhiêu người muốn vào đây mà không được, mày lại không biết quý trọng!”
“Còn có bác sĩ Diệp Cẩn Văn.
Người ta chính là bác sĩ tâm lí nổi tiếng, tao đã phải hẹn cậu ta rất nhiều lần mới gặp được.
Nhưng mày đã làm cái gì, hả……”
Nói đến đây, Phó Mạn nhìn một bàn đồ ăn, không nuốt nổi nữa.
“Mẹ, mẹ đừng giận, chị vừa mới được cứu về nên đối với nhiều việc còn chưa thích ứng được.
Mẹ cho chị ấy một ít thời gian đi, nếu mẹ muốn mắng thì mắng con cũng được, đừng mắng chị ấy……”
“Con bé ngốc này, mẹ mắng con làm cái gì chứ? Chị con mới là người có lỗi, còn con thì có tội tình gì đâu!”
Hai đứa con gái này của bà, đúng là khác nhau một trời một vực.
Lục Tâm Noãn an ủi Phó Mạn khiến bà nguôi giận, đồng thời cũng nói sang chủ đề khác.
“Mẹ, đừng giận nữa, vui vẻ lên nào.
Mẹ đã quên rồi sao, ngày mai Tô Giác mời chúng ta qua đó ăn cơm đấy, ông của cậu ấy về rồi!”
Phó Mạn nghe vậy, sắc mặt lập tức tốt hơn nhiều.
Tô gia và Lục gia đều là một trong những gia tộc đứng đầu Vu Thành, nhất là Tô lão tiên sinh, ông ta ở Cẩm Kinh cũng có một số thế lực nhất định, ở Vu Thành bất kì ai cũng muốn được giao hảo với Tô gia.
Mà Tâm Noãn lại học cùng với cháu trai của lão Tô– Tô Giác, quan hệ rất tốt, còn được Tô Giác mời đến Tô gia ăn cơm, cậu ta có ý đồ gì thì ai cũng đoán được.
“Noãn Noãn, ăn xong thì cùng mẹ đi mua áo mới nhé, mẹ sẽ biến con thành một nàng công chúa thật xinh đẹp.
Đợi ngày mai lấy giải thưởng hộ họa nữa, nhất định con sẽ là tâm điểm chú ý ở Tô gia.
Lão gia Tô gia rất thích những thứ tao nhã, ông ta nhất định cũng sẽ thích con cho xem!”
“Cảm ơn mẹ!” Lục Tâm Noãn ngọt ngào cảm ơn, cô ta quét mắt nhìn Lục Miên, làm bộ lơ đãng, nói: “Chị, chị sẽ đi chứ……”
Lục Miên nhìn hamburger rồi nhìn Lục Noãn Tâm, cô hơi mờ mịt.
Lục Tâm Noãn vẫn cố nén xúc động, “Em nhớ năm 16 tuổi, chị có viết thư tình cho Tô Giác……”
“Thư tình?” Lục Miên dừng cắn hamburger, cô nghiêng đầu nhớ lại một chút, sau đó nhún vai: “Đó là thư mời của lão Tô, tôi không muốn đi nên trả lại cho cậu ta.”
“Ra là vậy……” Lục Tâm Noãn cong môi cười, cúi đầu ăn cơm.
Phó Mạn ngồi bên cạnh không nhịn nổi giận, bà gắt lên.
“Lục Miên, mày không thể trung thực một lần được sao? Sao lúc nào cũng nói dối người khác như vậy! Tô lão gia tử là ai cơ chứ, ông ấy sẽ cho mày thư mời ư? Mày nghĩ mày là ai hả?! Từ nhỏ đến lớn chỉ biết nói láo là giỏi! Mấy lời này mà để người ngoài nghe được, họ không cười chết mày mới lạ!”
Con bé này từ nhỏ đã nói dối không biết bao nhiêu lần, cái gì mà con không cẩn thận làm mất sách, thành tích tốt nên được miễn thi; cái gì mà phá nát TV lại sửa được như cũ; thậm chí còn dõng dạc nói láo bảo mình đã cứu người.
Còn bé mà đã biết nói dối trắng trợn như vậy!
Lục Miên nghe xong, mặt không cảm xúc, dù cô có giải thích bao nhiêu lần thì bà ấy cũng không tin, nhiều đến mức thâm tâm cô đã sớm chết lặng.
Lục Tâm Noãn buông chiếc đũa, khuyên, “Mẹ, đừng giận, hình như chị cũng muốn đến Tô gia……”
“Nó đi cái gì mà đi, cho cái loại bất tài vô dụng ấy đi để rước nhục à!” Phó Mạn hận rèn sắt không thành thép, bà không ăn nổi nữa, bực bội quát: “Lục Miên, về sau đừng có mà khoác lác nữa!”.