NGỰ TỶ LÃO SƯ - Chương 47
(Chinese: 囧; variant: 冏; Hanyu Pinyin: jiǒng; Jyutping: gwing2; pronunciation in English: jiong; hán việt: quýnh) là một ký tự Trung Quốc có nghĩa nguyên thủy là một “họa tiết cửa sổ”, “ánh sáng chiếu qua cửa sổ”, hoặc đơn giản là “độ sáng”.
Trên internet, ký tự 囧 ngày nay được sử dụng phổ biến như là một biểu tượng cảm xúc biểu, đại diện cho một loạt các tâm trạng, vì nó giống với khuôn mặt của một người. Nó thường được sử dụng để thể hiện các ý tưởng hay cảm xúc như ít phiền toái, sốc, bối rối, lúng túng, v.v.. Xem thêm: en.m.wikipedia.org/wiki/Jiong)
Dương Nhất nhìn Mộ Ngôn Tín trên bục giảng, trong lòng cảm xúc lắng đọng, nghĩ đến vị mỹ nhân này bằng cách nào lại trở thành vợ mình, đến bây giờ mình cũng còm cảm thấy mọi chuyện như một giấc mơ.
Nhìn Mộ Ngôn Tín mở giáo án, Dương Nhất rất là vui thích, bộ dáng lúc Mộ Ngôn Tín giảng bài cùng với bình thường làm việc ở công ty khác nhau một chút, khi trên bục giảng nàng vui hơn, thanh âm ôn nhu, ngữ khí từ tốn nhã nhặn, có đôi khi nói đến vấn đến mấu chốt nàng cũng sẽ biểu hiện xúc động, lời nói ra rất đanh thép, đây là cảm thụ của Dương Nhất khi nghe Mộ Ngôn Tín giảng bài.
Mộ Ngôn Tín lần này giảng về số lượng nghiệp vụ của công ty và làm thế nào để ứng dụng kỹ năng kinh doanh, mọi người đều biết lương hàng tháng của nhân viên marketing dựa vào số lượng nghiệp vụ, cái này là là trình độ chuyên môn cùng quan hệ khách hàng của từng người. Mộ Ngôn Tín muốn dùng tri thức cùng kinh nghiệm của mình truyền thụ cho học sinh, làm cho bọn họ sau này ra làm sẽ giảm đi tỷ lệ sai lầm.
Dương Nhất cảm thấy tiết này trôi qua rất nhanh, vừa được nhìn thấy người mình yêu, vừa được nghe giảng nội dung rất hứng thú, tâm tình hôm nay của Dương Nhất vô cùng thoải mái.
Chính là, tới giờ giải lao Dương Nhất vốn muốn cùng Mộ Ngôn Tín về ký túc xá, nhưng lại thấy được tầng tầng lớp lớp người bu xung quanh nàng, tôm luộc liền bỏ đi ý nghĩ này, cúi đầu ủ rũ trên mặt bàn, Đổng Nghệ nhìn thấy bộ dáng Dương Nhất như thế, liền cười ha hả vỗ lưng cô.
“Ô, bạn học Tiểu Nhất của chúng ta làm sao thế này, mới vừa rồi còn hăng hái chiến đấu lắm mà, sao giờ như trái bóng xì hơi á!” Đổng Nghệ nói xong không quên cười khanh khách hai tiếng.
Dương Nhất nghe Đổng Nghệ chế nhạo, dựng thẳng lưng trừng to mắt “Tiểu Nghệ cùng đại tiểu thư càng ngày càng tệ rồi, người ta bị thương như thế còn khi dễ.” Nói xong không để ý Đổng Nghệ nữa, tiếp tục úp mặt xuống bàn, vờ như xác chết.
Đổng Nghệ nhìn tiểu tử Dương Nhất ủ rũ, trong lòng lại cảm thấy tốt đẹp, cái này thật sự giống Nhâm Sơ, quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng một cửa, đúng là vợ chồng có đạo lý của vợ chồng ah.
Thực ra Mộ Ngôn Tín cũng rất là phiền muộn, vốn nàng muốn tranh thủ giờ giải lao sẽ cùng Dương Nhất về ký túc xá, kiểm tra vết thương của cô, bởi vì lúc Dương Nhất băng bó, Mộ Ngôn Tín đã hỏi bác sĩ rất kỹ, bác sĩ bảo sau khi gãy xương ít ngày sẽ xuất hiện cảm giác đau đớn, nhưng Dương Nhất luôn đối với nàng tươi cười, căn bản nhìn không ra có cái gì bất thường, nàng minh bạch là Dương Nhất vì sợ nàng lo lắng nên không biểu hiện ra, cho nên nàng cũng không nhắc đến chuyện này, chỉ là trong lòng không nỡ.
Tiếc rằng trời không như ý nàng, giờ giải lao có rất nhiều đệ tử đến hỏi nàng nhiều vấn đề, trên mặt Mộ Ngôn Tín không hề lộ ra chút xíu nào gọi là thiếu kiên nhẫn, nhưng trong lòng lại vô cùng sốt ruột. Nhưng dù thế nào nàng cũng là lão sư, nàng vẫn kiên nhẫn trả lời từng vấn về của đệ tử.
Sau mười lắm phút, tiết học tiếp tục, đừng nói đến muốn nhìn nhìn Dương Nhất một chút, ngay cả Mộ Ngôn Tín muốn đi toilet cũng không có cơ hội. các đệ tử thay phiên nhau trở về chỗ ngồi, Mộ Ngôn Tín nhìn Dương Nhất, Dương Nhất vẫn còn úp mặt trên bàn. Đợi khi tất cả học sinh ngồi xuống, Mộ Ngôn Tín tiếp tục giảng bài, Dương Nhất mới ngồi đậy, dùng ánh mắt ai oán nhìn Mộ Ngôn Tín, Mộ Ngôn Tín thấy vậy, trong lòng không nhịn được trở nên vui vẻ, nghĩ đến chút nữa hết giờ, phải ôm Dương Nhất dỗ dành một chút.
Phòng học rất yên tĩnh, đệ tử không ai nói chuyện, mọi người đều cằm bút nghe Mộ Ngôn Tín giảng bài.
Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, Mộ Ngôn Tín cho rằng là đệ tử nghỉ giải lao vào trễ, cho nên lên tiếng mời vào, tiếp tục giảng bài. Nhưng nhìn thấy đệ tử bắt đầu xì xào bàn tán, có người trên mặt tràn ngập nụ cười xấu xa, nên nàng quay nhìn ra cửa, nhìn thấy Ngô Phi tay ôm bó hoa tiến vào, một thân đồ vest phối hợp cùng bó hoa kia, hơn nữa Ngô Phi còn là tiểu bạch kiểm, toàn cảnh có thể nói là đẹp trai, khiến cho một số nữ đệ tử mắt lấp lánh ánh hào quang.
Dương Nhất vừa nhìn thấy cảnh tượng này, nội tâm bắt đầu nguyền rủa Ngô Phi, nhưng trên mặ không lộ ra cảm xúc gì.
Đổng Nghệ nhìn thấy Ngô Phi, nàng quay lại nhìn Dương Nhất một chút, nhìn thấy cô không có gì biểu hiện gì bất thường, yên tâm lại, nàng trừng mắt nhìn Ngô Phi, muốn dùng ánh mắt giết chết hắn.
Tiếng xì xầm của đệ tử ngày càng lớn, nam đệ tử còn hút sáo, Ngô Phi vì tránh bị gièm pha nên hôm nay đặc biệt đeo mắt kính, che gần nữa khuôn mặt. Mộ Ngôn Tín nhìn cảnh này mà buồn nôn, lập tức tâm tình gì cũng không còn, mặt lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng, Ngô Phi đi đến trước, quỳ một chân xuống đất, tay giơ cao bó hoa.
“Ngôn Tín, sự tình trước kia là ta không đúng, ta không nên nghi ngờ ngươi, xin ngươi tha thứ cho ta, còn có lần tới trước mặt hai bác ta sẽ cầu hôn ngươi.” Biểu diễn hài kịch chắc, thật là một trò đùa thái quá, ngày hôm qua còn chất vấn ta, hôm nay đem cha mẹ ra muốn cầu hôn ta, Mộ Ngôn Tín rất là chán ghét, không thể hình dung tâm trạng của nàng lúc này, nhưng vẫn không lộ ra bất kỳ biến hóa nào, được người ta công nhận là ngự tỷ cùng nữ vương, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện này mà lộ ra cử chỉ bất nhã nào.
Xem màn cầu hôn kịch tính, đệ tử phía dưới bắt đầu vỗ tay, rất nhiều đệ tử còn hô to gả đi, gả đi.
Dương Nhất bĩu môi, trong lòng không ngừng trấn tĩnh, bỏ qua cái ý tưởng điên rồ đó, Đổng Nghệ vỗ lưng Dương Nhất, cổ vũ cùng an ủi cô, trong lòng tính toán làm cách nào cho tên này vĩnh viễn biến mất.
Trong lòng sự kiện, Mộ Ngôn Tín hít sâu một hơi, cười cười, giơ tay ra hiệu cho đệ tử bên dưới yên lặng, sau đó xuống bục giảng, không để ý tới hoa trong tay Ngô Phi, chỉ đi đến bên người hắn, lấy kính hắn ra ghim vào túi áo vest, làm động tác ý bảo hắn đứng lên, Ngô Phi nhìn thấy một loạt động tác của Mộ Ngôn Tín, trong lòng hưng phấn, nghĩ Mộ Ngôn Tín rốt cuộc bị hắn làm yếu thế rồi, nghĩ vậy khiến hắn không khỏi đắc ý, vội vàng đứng lên, mục đích của hắn chính là muốn Dương Nhất mất mặt, triệt để muốn đánh bại nữ nhân này.
Ngô Phi đang đắc ý, Mộ Ngôn Tín thì khí định thần nhàn hướng về các đệ tử “Các bạn sinh viên, yên lặng, ta giới thiệu với mọi người, đây là tổng giám đốc tập đoàn Đông Á chi nhánh thành phố Z, Ngô Phi tiên sinh, chẳn hẳn các bạn không xa lạ gì, Ngô Phi tiên sinh gần đây đã rạng rỡ xuất hiện trên tivi, thật sự là ví dụ điển hình cho bài học hôm nay, các bạn nên cảm ơn Ngô Phi tiên sinh, hắn tự mình đến trường chắc hẳn đã tự nhận ra sai lầm của mình, muốn đến đây vì các bạn truyền giáo.” Nghe xong lời này của Mộ Ngôn Tín, đệ tử phía dưới vỗ tay rần rần.
Ngô Phi không thể tin được, nhìn Mộ Ngôn Tín, hắn không ngờ tới hôm nay chính mình rơi vào cái cục diện này, hắn đặc biệt gọi điện cho cha mẹ Mộ Ngôn Tín xin ủng hộ, không ngờ Mộ Ngôn Tín sẽ như vạch trần tin xấu của hắn, làm hắn không cách mở miệng.
Dương Nhất nghe Mộ Ngôn Tín nói xong, tâm tình lập tức tốt trở lại, nữ vương cùng ngự tỷ kết hợp thật sự là cự kỳ kinh khủng, chỉ cần một bài giới thiệu là khiến Ngô Phi không thể phản bác, hơn nữa còn đem tin tức của hắn làm ví dụ giáo dục đệ tử, còn có ý nói cho đệ tử hắn biết sai rồi nên đến đây truyền giáo, haha, chết cười mất thôi, Dương Nhất vừa nghĩa vữa cười, đến méo mó mặt mày.
Đổng Nghệ nghe xong lời này, thật sự là bội phục khả năng ứng biến trong mọi hoàn cảnh của Mộ Ngôn Tín, không hổ là nữ cương của tập đoàn đa quốc gia, thực là đáng để mình sùng bái thần tượng ah, lúc nào mình mới có thể phách lực như thế đây.
Lúc này có đệ tử lớn tiếng hỏi “Xin hỏi Ngô tổng, ngươi giải quyết chuyện này như thế nào? Ngươi thừa nhận sai lầm của mình như truyền hình đưa tin.”
Ngô Phi nghe được có người hỏi hắn, lập tức sùi bọt mép, nhìn qua Mộ Ngôn Tín, muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ lại, nếu bây giờ bỏ chạy thì còn gì phong độ, cũng như nói mình không ý thứ được sai lầm, nếu như hiện tại mình nhận sai, truyền thông cũng sẽ bỏ qua cho mình, hơn nưa bây giờ mình cũng có thể có thể thay đổi tình hình, có thể nói mình bị hãm hại, dù sao trước nay tác phong của mình cũng nghiêm cẩn.
Ngô Phi nghĩ như thế, đem hoa để trên bục giảng, sau đó quay về phía đệ tử “Ta biết mọi người có hứng thú với chuyện của ta, ta hiện tại nói cho mọi người biết, ta là bị oan, đoán chừng là do đối tác làm ăn hãm hại, cái này trên thương trường cũng là bình thường, ta tác phong nghiêm cẩn, lần này bị hãm hại ta sẽ tìm người hại ta, hơn nữa sẽ yêu cầu truyền thông làm rõ việc này, cứ như vậy đi, ta còn có việc đi trước.” Ngô Phi nói xong, không kịp nhìn Mộ Ngôn Tín liền rời khỏi phòng học. Để lại một đám đệ tử vẻ mặt hoài nghi, người này không phải đến đây cầu hôn sao, như thế nào lại thành thuyết giáo rồi.