NGÔI LÀNG LINH THIÊNG - Chương 7: Vụ cướp thế kỉ (2)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGÔI LÀNG LINH THIÊNG
- Chương 7: Vụ cướp thế kỉ (2)
Mỗi lần đi ngủ thì ít nhiều thằng Nguyên đều mơ, những giấc mơ xuất hiện một cách rất kỳ lạ. Thằng Nguyên luôn cảm thấy cảnh vật con người trong mơ như là dự báo về một điều gì đó sắp xảy ra. Đặc biệt là nó thường xuyên gặp những người đã mất, nó tiếp xúc với họ, nói chuyện với họ lúc thì rất huyền ảo, khi thì lại chân thực rõ ràng.
Đã hai đêm liền thằng Nguyên mơ thấy thằng Tư, giấc mơ lặp lại khá giống nhau, đều là hình ảnh thằng Tư ở ngoài bờ đê được một người đàn ông lạ mặt đi xe đạp Phượng Hoàng đèo. Rồi kết thúc vẫn là cảnh cả hai đạp xe qua sông đi sang bờ bên kia. Thằng Nguyên không thể nào lý giải được tại sao nó lại mơ như vậy, nó nghĩ “Có lẽ chỉ có ông Nhị mới có thể giải thích được” nhưng đâu thể gặp được ông Nhị. Thằng Nguyên không biết ông Nhị ở đâu, cũng không biết khi nào ông đến chùa với Sư thầy. Nó cảm thấy mông lung không lối thoát, cuối cùng nó quyết định đi gặp Sư thầy.
– ——————————————————————–
Đó là một ngày cuối năm, thằng Nguyên được cậu Quý chở đến chùa. Cậu Quý thương thằng Nguyên đường xa, trời rét nên cậu dù rất bận cũng cố gắng đưa nó đi rồi quay về làm việc.
Vào đến chùa, không gian thanh tịnh nơi đây làm thằng Nguyên cảm thấy tĩnh tâm hơn, nó chắp tay và nhắm mắt lại thả mình vào sự yên bình tĩnh lặng trong giây lát. Sư thầy đã nhìn thấy thằng Nguyên, nhưng Sư thầy không gọi, thầy muốn để cho thằng Nguyên tĩnh tâm. Một lát sau thằng Nguyên vào chào hỏi Sư thầy, Sư thầy lôi thằng Nguyên ra phía sau rửa chân tay sạch sẽ rồi hai thầy trò mới vào trong trò chuyện.
– – Con dạo này có chuyện gì à? Thầy thấy con như có phiền muộn. – Sư thầy hỏi thằng Nguyên.
Thằng Nguyên trả lời:
– – Dạ thưa thầy, con mấy ngày hôm nay thường xuyên mơ về những người đã mất, giấc mơ có khi lặp đi lặp lại làm con hơi lo lắng.
Sư Thầy lấy cái bát, bên trong có vài củ khoai luộc ra rồi nói:
– – Chắc sáng con chưa ăn gì phải không? Hai thầy trò mình cùng ăn khoai đi không đói, ăn xong nói chuyện.
– – Dạ, con xin thầy. – Thằng Nguyên đỡ lấy củ Khoai Lang luộc của Sư thầy rồi hai thầy trò cùng ăn.
Trong không gian tĩnh lặng chỉ có hai thầy trò ăn khoai luộc, khung cảnh ấy thực sự ấm cúng, yên bình. Sau khi thầy trò ăn xong bát khoai luộc thì thằng Nguyên đi rót nước lá Vối mời Sư thầy, ở chùa có cây Vối khá to, vì thế quanh năm Sư thầy đều uống nước lá Vối. Sư thầy đặt chén nước lá Vối xuống cái bàn cũ kỹ rồi nói với thằng Nguyên:
– – Con là người có nghiệp âm, vì thế gặp người âm cũng là chuyện bình thường, con đừng lo lắng quá. Có khi những người âm muốn báo cho con biết một điều gì đó mà con chưa thể hiểu ra, cứ bình tĩnh không cần vội vàng rồi con sẽ hiểu.
Thằng Nguyên nghe thầy nói cũng yên tâm phần nào, nhưng nó vẫn còn những điều không hiểu, nó hỏi Sư thầy:
– – Dạ, con cũng cảm thấy giấc mơ của con như là một điềm báo, nhưng con không thể giải thích được điềm báo ấy. Con hiểu là con có căn số, nhưng con không rõ là khi nào con mới có thể thực sự hiểu về người âm?
Sư thầy hiểu về Phật pháp, biết nhiều kiến thức Tâm Linh, nhưng thực sự thầy cũng không hiểu hết về những điều kỳ bí, những giấc mơ kỳ lạ. Cái đó có lẽ chỉ ông Nhị mới giải thích được, nhưng ông Nhị không rõ ngày nào mới lại về thăm chùa, thầy nói:
– – Thực sự là thầy cũng không rõ chuyện này, thầy nghĩ ông Nhị có thể giúp con. Ông ấy từng nói rằng con phải làm lễ mở phủ.
Thằng Nguyên cũng hiểu sơ qua về mở phủ, mở phủ là một nghi thức được xem là nghi thức tối cao nhất trong tín ngưỡng thờ mẫu, là sự khẳng định đồng nhân với thánh mẫu đình thần Tam Tứ Phủ. Nguyện cắt tóc làm tôi, nối đời làm con với nhà Thánh để từ đây nguyện cầu cho Quốc thái dân an, sống tốt đời đẹp đạo… Nó biết rằng nghi lễ đó rất tốn kém, và hiện tại nó chưa thể làm được, nó thưa với thầy:
– – Con cũng nghe qua về lễ mở phủ, nhưng thầy cũng hiểu hoàn cảnh của gia đình con, giờ con chưa thể làm được.
Gia đình thằng Nguyên như thế nào thì Sư thầy hiểu quá rõ, thầy rất thương nó, thầy nghĩ cách để giúp nó:
– – Thầy sẽ giúp con, hiện tại chưa được nhưng một thời gian nữa, biết đâu sẽ có Phật tử hảo tâm phát lòng từ thiện giúp đỡ con, con đừng suy nghĩ quá nhiều. Sống tốt, tạo phúc đức rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Thằng Nguyên còn điều chưa hiểu, nó hỏi Sư thầy:
– – Thưa thầy, mở phủ xong thì thế nào ạ?
Sư thầy tuy là người xuất gia theo Phật nhưng ít nhiều cũng hiểu về những nghi thức, nghi lễ của tín ngưỡng thờ Mẫu, thầy nói:
– – Sau khi mở phủ xong, con cần thời gian 3 năm thử lính, 9 năm thử đồng thì tiến tới 1 nghi thức đại đàn trong tứ phủ là lễ tạ ơn phật thánh tạ thầy, cấp sắc thành đồng. Từ đây các thanh đồng có thể đủ duyên để đi hành đạo, khai hồ, mở phủ, nhận đệ tử… Hay nói dễ hiểu hơn là con sẽ lên làm thầy.
Thằng Nguyên nghĩ “Vậy là không hề đơn giản, lễ mở phủ xong vẫn cần tới 12 năm mới thực sự lên làm thầy, khi đó nó mới có thể tạo phúc cứu giúp mọi người…” Nó cảm thấy con đường phía trước còn quá nhiều chông gai thử thách, nó thưa với Sư thầy:
– – Thực sự con không biết mình có thể theo được không thầy ạ, mẹ con nói con mà không theo thì không thể giữ được mạng sống.
Hiểu được tâm trạng của thằng Nguyên, Sư thầy an ủi nói:
– – Thầy rất thương con, nhưng thầy không thể quyết định số mệnh của con được. Con hãy mạnh mẽ lên, thầy sẽ ở phía sau ủng hộ con. Hàng ngày thầy luôn tụng kinh niệm Phật cầu cho con an lành.
Thằng Nguyên thấy một số người đi lễ chùa thường cầu tài cầu lộc, cầu làm ăn phát đạt… nhưng nó nghe thầy nói rằng cầu vậy không có tác dụng gì cả. Đến chùa chỉ nên cầu bình an, sức khỏe, và Đức Phật chỉ chứng giám lòng thành cứu giúp những người sống đức hạnh. Còn những kẻ sống gian trá hại người thì có đi lễ thế nào cũng không được như ý muốn. Thằng Nguyên hiểu rằng nó cần phải sống tốt, sống có đức thì mới có thể tai qua nạn khỏi được. Thằng Nguyên rất quý trọng Sư thầy, nhờ thầy mà nó hiểu được nhiều điều, nó nói:
– – Dạ, con cảm ơn thầy.
– – Thầy trò ta mà còn khách sáo vậy sao, thôi ra vườn giúp thầy trồng rau nào.
Hai thầy trò cùng nhau ra vườn chùa chăm sóc luống rau cũ, cuốc đất trồng những luống rau mới… Thằng Nguyên ở lại chùa đến chiều tối nó lại được cậu Quý đón về nhà.
___________________________________________ #Ngôi_Làng_Linh_Thiêng Facebook tác giả:
https://www.facebook.com/vanba.nguyen.5074
____________________________________________
Vài hôm sau thì thằng Nguyên nghe người dân làng Đình Long nói về việc đã bắt được hung thủ gϊếŧ người cướp xe đạp Phượng Hoàng. Hung thủ là một kẻ gần nhà nạn nhân, khi biết nạn nhân mới mua được chiếc xe đạp Phượng Hoàng giá trị, hắn đã có ý định trộm cắp rồi.
Người chủ của chiếc xe đạp Phượng Hoàng là kẻ làm ăn buôn bán, nghe nói cũng buôn gian bán lận chứ chẳng tử tế gì. Gã hàng xóm lại là kẻ ham mê cờ bạc, khi túng thiếu hắn tìm cách trộm chiếc xe đạp Phượng Hoàng nhưng không được vì chủ chiếc xe giữ gìn rất cẩn thận. Một hôm hắn nghe được ông chủ chiếc xe đạp Phượng Hoàng sẽ đi ăn cỗ ở xa và về nhà muộn, vậy là hắn nảy ra ý định chặn cướp dọc đường nơi bờ đê vắng vẻ.
Gã hàng xóm không hề có ý định gϊếŧ người, hắn mang dao nhọn đi chỉ để dọa và cướp, khi thấy ông kia đạp xe đến, hắn bịp kín mặt nhảy ra chặn đường rồi quát:
– – Để xe lại tao tha mạng.
Ông kia quý chiếc xe còn hơn tính mạng, vì thế nhất quyết không chịu để xe lại, ông ta chống trả tên cướp quyết liệt. Trong lúc vật lộn vô tình khăn bịp mặt của tên cướp lộ ra, chính là gã hàng xóm của ông. Vậy là gã hàng xóm đành phải gϊếŧ người diệt khẩu, hắn dùng dao đâm chết ông kia rồi lôi xuống dưới cống cấp nước ở dưới chân đê và nhét xác của ông hàng xóm vào trong. Xong xuôi kẻ gϊếŧ người đạp xe đạp đi ngược ra hướng thị trấn để tìm cách bán xe.
Những tưởng mọi chuyện thuận lợi không ai biết, nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Sau khi cướp và bán thành công chiếc xe đạp Phượng Hoàng gã hàng xóm đêm nào cũng mơ thấy người hắn gϊếŧ tìm hắn đòi mạng. Cứ nhắm mắt lại ngủ là gã thấy ông hàng xóm người đầy máu, đôi mắt đỏ cũng như máu gọi tên hắn.
Mất ăn mất ngủ triền miên khiến gã phải bí mật mời thầy về cúng. Thầy cúng hỏi hắn:
– – Con ma theo ông là ma nam hay nữ?
Gã trả lời:
– – Dạ ma nam thưa thầy.
Thầy cúng hỏi tiếp:
– – Vậy không phải là vì chuyện tình cảm tiền kiếp rồi. Ông nghĩ xem con ma có gì đó quen thuộc không? Có phải người ông từng quen biết hoặc làm gì có lỗi không?
Gã ấp úng:
– – Dạ… con…con…
Thầy cúng thắc mắc:
– – Làm sao mà ấp a ấp úng vậy? Ông không nói rõ thì sao tôi có thể trị ma cho ông được, nó sẽ theo ông hết đời.
Gã suy nghĩ, nếu nói lộ ra thì mình chết, thôi thì cứ bịa bừa ra vậy:
– – Dạ, con trước có nợ người ta tiền, nay người ta chết con chưa kịp trả ạ.
Thầy cúng:
– – Vậy à? Ông nợ nhiều hay ít để còn biết làm lễ trả nợ cho người ta.
Gã đắn đo rồi nói:
– – Con nợ cũng kha khá ạ.
Thầy cúng:
– – Thôi được rồi, để đấy tôi sẽ lo cho ông, yên tâm con ma sẽ không còn theo ông nữa, ông có biết chữ không?
Gã thở phào nhẹ nhõm:
– – Dạ con biết.
Thầy cúng:
– – Giờ tôi đưa ông lá sớ này, ông viết họ tên ông, họ tên người ông nợ và số tiền ông nợ người ta, kể cả những gì muốn nhắn nhủ cho người ông nợ vào tờ giấy trắng bên trong rồi cho vào tờ bìa đỏ bên ngoài và dán lại. Sau đó đặt lên bàn tế, tôi sẽ cúng, cúng xong ông mang sớ đốt đi là xong.
Nói rồi thầy cúng ra sân chuẩn bị đồ lễ, để mặc gã ở lại viết nội dung tờ sớ. Gã đắn đo suy nghĩ không biết viết như thế nào, cuối cùng gã quyết định viết sự thật vào tờ sớ vì viết xong cho vào bao dán lại đâu ai biết, sau đó cúng lễ và đốt đi là xong.
Gã viết: ” Nhâm Tý…ngày, Ất Sửu…tháng, Bính Thìn…năm. Khổ chủ abcd, Việt Nam quốc, yyy Tỉnh…nợ ông xxx một mạng và một chiếc xe đạp Phượng Hoàng… Kính mong bác tha thứ cho lỗi lầm của em và đừng về tìm em nữa… hàng tháng em sẽ thắp hương cho bác….”.
Sau đó gã cẩn thận cho vào phong bì dán lại, bên ngoài sân thầy cúng vẫn đang chuẩn bị đàn tế lễ không để ý gì đến những việc gã làm.
Gã bước ra sân hỏi thầy cúng:
– – Con viết xong rồi thầy, để đâu ạ.
Thầy cúng lúc bấy giờ mới quay lại nhìn gã rồi nói:
– – Ông cứ để trên chốc đống tiền vàng ấy là được, rồi quay ra đây chuẩn bị làm lễ.
Gã làm theo những gì thầy cúng nói, sau đó thầy cúng bắt đầu tụng kinh gõ mõ. Một lúc sau thì thầy cúng bê mâm tiền vàng đội lên đầu gã rồi lẩm bẩm khấn bái một hồi, sau đó thì bỏ mâm tiền vàng xuống. Gã để ý tờ sớ màu đỏ vẫn còn nguyên trên đống tiền vàng nên rất yên tâm. Sau một hồi thì việc cúng lễ cũng xong, đích thân gã mang đống tiền vàng và lá sớ ra góc sân để đốt. Gã thở phào nhẹ nhõm cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc, sẽ không còn con ma nào xuất hiện hàng đêm trong những giấc mơ của gã nữa.
– ———————————————————————
Đến chiều khi đang ngon giấc thì gã bị công an vào triệu tập ra ủy ban, mà nói là áp giải thì đúng hơn. Gã bực mình ca thán khi ngồi trong phòng ủy ban:
– – Các cán bộ lại có chuyện gì thế, tôi có làm gì sai đâu.
Cán bộ điều tra:
– – Anh viết lại lời khai vào đây, ngày… giờ.. hôm xảy ra án mạng của ông X hàng xóm của anh thì anh ở đâu làm gì…
Gã nhăn mặt nói:
– – Hôm trước tôi chẳng khai báo rõ ràng rồi còn gì, cán bộ hơi tý bắt tôi khai báo là sao.
Cán bộ điều tra:
– – Chúng tôi đã điều tra ra anh là người gϊếŧ ông X và cướp chiếc xe đạp Phượng Hoàng, chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe, người mua họ nhận ra anh đấy, mai anh sẽ được đối chất. Giờ anh thành khẩn khai báo để được sự khoan hồng của pháp luật.
Gã tái mặt nhưng vẫn to tiếng quát:
– – Tôi… các anh vu khống tôi.
Cán bộ điều tra:
– – Giờ này anh còn ngoan cố sao, anh làm gì anh phải là người rõ nhất, tôi cho anh xem cái này nhé.
Công an viên đưa tờ sớ ra, nội dung chính là do gã vừa mới viết lúc sáng. Gã kinh hồn bạt vía không hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng gã đã dán lại phong bao rất cẩn thận, chính tay gã còn đi đốt lá sớ mà sao giờ nó lại ở đây. Biết không thể chối tội, gã đành phải thừa nhận việc gϊếŧ người cướp xe. Trước khi ký vào biên bản nhận tội gã có một thắc mắc:
– – Tại sao cán bộ lại có tờ sớ này?
Cán bộ điều tra:
– – Đó là nghiệp vụ của chúng tôi, anh sẽ hiểu được khi ngồi trong nhà đá.
Gã ký xong gục đầu xuống bàn, đúng là làm những việc hại người sớm muộn cũng không được yên ổn. Gã đã bị trả giá về những hành động mà mình gây ra.
___________________________________________
Từ hôm tìm thấy hung thủ gϊếŧ người cướp xe đạp Phượng Hoàng thằng Nguyên lại không mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ nữa. Nó không thể lý giải những giấc mơ, nhưng nó luôn cảm thấy có điều gì đó trùng hợp lạ lùng.
Người dân làng Đình Long lại trở về với cuộc sống bình thường, sự lo lắng cảnh giác được giảm xuống rõ rệt. Mọi người thở phào nhẹ nhõm khi hung thủ đã sa lưới pháp luật. Tâm “trố” cũng được lợi từ sự việc ấy, hắn không còn bị xếp vào diện nghi vấn, và hắn có thể tiếp tục thực hiện những mưu đồ mà hắn đã toan tính trước. Nhưng trước hết để thực hiện được nó thì hắn phải có tiền, không cần nhiều nhưng vẫn phải đủ dùng, hắn triệu tập đám đàn em lại để bàn kế hoạch cụ thể…
Còn tiếp…