NGÔI LÀNG LINH THIÊNG - Chương 29: Đi tìm duyên phận
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGÔI LÀNG LINH THIÊNG
- Chương 29: Đi tìm duyên phận
Dù là người gan dạ, tiếp xúc nhiều với thế giới siêu nhiên thì thằng Nguyên cũng không khỏi lo lắng. Không phải bỗng nhiên mà ma quỷ đến trêu nó, thằng Nguyên có cảm giác nó không được che chở bảo vệ bởi thần linh nữa. Có lẽ là do lỗi của nó phạm phải nên mới bị trừng phạt như vậy. Cũng có thể đây là thử thách mà nó phải vượt qua trước khi thực sự trở thành con nhà thánh.
Sau hôm gặp ma nữ và bị trêu chọc, thằng Nguyên cảnh giác hơn, nó ra đường vào sáng sớm hay tối muộn thì luôn tập trung tinh thần, cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh và không quan tâm đến những biến động xung quanh. Nhưng đâu phải nó muốn là được, thần thánh hay cả ma quỷ đâu dễ dàng bỏ qua như vậy.
Đầu mùa đông, thời tiết bắt đầu trở lạnh, việc lội xuống nước lúc sáng sớm tinh mơ thực sự không hề dễ dàng với nhiều người. Nhưng với những người quen công việc lao động đồng áng, bắt tôm cua cá như thằng Nguyên thì nó là việc phải làm hàng ngày. Vẫn bờ đê quen thuộc với hàng cây phi lao đung đưa trong gió, thằng Nguyên mang quang gánh đi nhấc rọ tôm về. Ra tới bờ sông định lội xuống nước thì nó thấy bóng một người con gái nhảy từ bờ đê xuống sông. Thằng Nguyên nghĩ “thời tiết lạnh như thế này chắc chắn không phải nhảy xuống tắm, chẳng lẽ là tự tử”. Lập tức trong đầu thằng Nguyên loé lên suy nghĩ “phải cứu người”, nó chạy lại chỗ cô gái vừa đứng và nhảy xuống sông tìm cô gái.
Bình thường thằng Nguyên lội nước nhấc rọ tôm thì nước chỉ ngang đùi nó chứ không bị ướt người. Nhưng nay nhảy xuống sông lặn ngụp mò mẫm tìm người làm thằng Nguyên cảm vô cùng lạnh buốt cơ thể. Nó cố gắng chịu đựng với hi vọng có thể cứu được người vừa nhảy xuống. Khua khoắng ngụp lặn vài phút thì thằng Nguyên cũng tìm được người đó, nó nhấc người ấy lên thấy đó là một cô gái, trong bóng tối mờ ảo và vì mái tóc dài ướt sũng che một phần khuôn mặt nên nó không nhìn rõ mặt, qua phần mặt và cổ lộ ra thì đây là cô gái rất trắng.
Thằng Nguyên đưa cô gái lên bờ, cô gái ấy vẫn đang bất tỉnh, thằng Nguyên dốc ngược người cô gái lên để nước chảy ra. Thằng Nguyên không dám ấn vào lồng ngực hay hô hấp nhân tạo, vì đó là một cô gái.
Hụ… hụ… hụ…
Tiếng ho phát ra, thật may mắn khi cô gái ấy cũng tỉnh lại, cô ta mở mắt ra nhìn. Trời khi ấy đã sáng hơn một chút, thằng Nguyên lúc này có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái, thằng Nguyên hỏi:
– – Cô không sao chứ, chắc là lạnh lắm hả?
– – Hụ hụ… Sao…anh lại cứu tôi?
Thằng Nguyên bất ngờ trước câu hỏi ngớ ngẩn ấy của cô gái, nó nói:
– – Tôi không phải người thấy chết mà không cứu. Để tôi đưa cô về nhà kẻo bị cảm lạnh.
– – Anh thật tốt bụng, tôi có thể tự về được.
– – Cô có chắc không? Nhỡ cô lại nhảy xuống sông nữa thì ai sẽ cứu cô.
– – Không đâu, tôi sẽ không sao cả. Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi về đây.
Cô gái nói rồi đứng dậy chạy biến đi mất, thằng Nguyên còn không kịp nói gì, nó định đuổi theo nhưng nó lại thôi, nó nghĩ:
“Giờ mình đuổi theo cô ta nhỡ tình ngay ý gian, mọi người lại nghĩ xấu về mình thì không hay. Thôi mặc kệ đi, phải nhanh chóng nhấc rọ tôm rồi về không cảm lạnh mất”.
– ——————————————————————–
Hôm ấy thằng Nguyên về đến nhà bà Cả thấy con trai mình ướt sũng người và đang run rẩy vì lạnh, bà vội vàng nói:
– – Con nhanh vào nhà thay quần áo rồi xuống bếp sưởi cho ấm kẻo cảm bây giờ.
Thằng Nguyên chạy vào nhà thay quần áo khô rồi xuống bếp ngồi sưởi. Bà Cả ở ngoài sân vừa đổ rọ lấy tôm vừa nói vọng vào bếp:
– – Sao người con lại ướt như vậy?
Thằng Nguyên suy nghĩ “Có lẽ không nên nói chuyện hôm nay với mẹ, kẻo mẹ lại lo lắng”, nó trả lời:
– – Con bị trượt chân ngã xuống nước ạ.
– – Ừ, lần sau nhớ cẩn thận, sáng sớm và ngâm mình xuống nước dễ cảm lạnh lắm.
– – Vâng con biết rồi ạ.
Chuyện xảy ra buổi sáng hôm ấy thằng Nguyên không hề nói với ai, nó cũng không nghe tin thấy có người mất tích hay tự tử vì thế yên tâm về cô gái. Thằng Nguyên nghĩ:
” Có lẽ cô gái ấy là người làng bên vì cô ta chạy về hướng đó, nhưng cô ta xinh đẹp như vậy tại sao mình lại không biết nhỉ, chẳng lẽ cô ta từ nơi khác đến”.
Ở vùng quê dù không phải cùng làng nhưng mọi người vẫn thường quen biết nhau, không biết tên thì chí ít cũng biết mặt. Nhất là những người ở độ tuổi gần nhau, mà con gái càng xinh đẹp thì càng nhiều người biết, vì thế thằng Nguyên nghĩ cô gái ấy từ một nơi khác đến.
Do bị nhiễm lạnh thằng Nguyên hôm ấy bị ốm, bản thân nó cũng không ngờ nó lại ốm khá nặng, nó phải nằm nhà mất cả tuần. Những ngày ốm lơ mơ ấy thằng Nguyên thi thoảng lại mơ thấy gương mặt xinh đẹp, làn da trắng mịn của cô gái mà nó vô tình gặp ở bờ sông. Thằng Nguyên nghỉ đánh rọ tôm khá lâu, tuy một tuần sau nó đã khỏi ốm nhưng bà Cả không cho nó sáng sớm lội xuống nước lạnh để tránh bị ốm lại.
Một thời gian sau, thằng Nguyên đi đánh rọ tôm trở lại, nó cũng không còn để ý đến chuyện xảy ra ngày nó nhẩy xuống sông cứu cô gái nữa, nhưng gương mặt xinh đẹp của cô gái ấy thì nó ấn tượng không phai.
– ——————————————————————–
Thời tiết mùa đông buổi sáng thường có mưa phùn, trong cái âm u giá lạnh một bóng nam giới mảnh khảnh cầm theo quang gánh đi trên bờ đê, gió ngoài sông thổi mạnh vào khiến người đó run lên vì lạnh. Đột nhiên phía trước người nam giới xuất hiện một người nữ đầu đội nón hai bên vai mái tóc dài buông xuống. Người nữ lên tiếng:
– – Anh còn nhớ tôi không?
Người nam giới đó là thằng Nguyên, nó lại gần cô gái ngập ngừng nói:
– – Cô là…? Chẳng lẽ cô là…?
– – Anh quen biết với nhiều cô gái như vậy sao? Không còn nhớ nổi tôi?
– – À không, tôi nhớ ra cô rồi. Sáng sớm cô ra đây làm gì?
– – Tôi đi có việc, anh ngày nào cũng ra đây sao?
– – Đúng vậy, trừ những ngày tôi bị ốm.
– – Thì ra là vậy.
– – Tôi không hiểu, cô nói gì vậy?
– – À không có gì. Anh làm việc của anh đi, tôi phải về đây.
Cô gái đến rồi đi như gió thoảng mây trôi làm thằng Nguyên không kịp phản ứng gì. Nó nhìn theo bóng dáng cô gái dần dần khuất sau làn mưa bụi và sương mù. Hôm ấy thằng Nguyên đã nhìn thấy rõ ràng hơn hình dáng cô gái, cô ấy quả là một người xinh đẹp cả khuôn mặt lẫn thân hình. Từ lúc ấy thằng Nguyên luôn nhớ đến cô gái, nó tự nhủ khi nào gặp lại phải hỏi tên tuổi địa chỉ của cô gái ấy.
____________________________________________ #Ngôi_Làng_Linh_Thiêng Facebook tác giả:
https://www.facebook.com/vanba.nguyen.5074
____________________________________________
Hôm sau thằng Nguyên vẫn ra bờ sông để nhấc rọ tôm, trong đầu nó luôn mong ngóng cô gái xinh đẹp hôm qua xuất hiện. Nhưng rồi mọi chuyện không được như ý muốn, cô gái ấy đã không xuất hiện, thằng Nguyên trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.
Vài ngày sau đó thằng Nguyên đi nhấc rọ tôm đều mong ngóng sự xuất hiện của cô gái nhưng cô gái ấy vẫn không xuất hiện. Thằng Nguyên nghĩ rằng có lẽ cả đời này không còn gặp lại cô gái ấy nữa, nó tự nhủ:
” Thôi bỏ đi, dù sao mình với cô ấy cũng không là gì, nếu có duyên thì sẽ gặp lại, mà số phận của mình có lẽ không giữ được người con gái nào bên cạnh “.
Hồi trước thầy Nhị từng nói với thằng Nguyên số nó đào hoa được nhiều cô gái thích. Nhưng chính cái đào hoa ấy sẽ làm hại nó rất nhiều. Đặc biệt nó lại là con nhà thánh, việc quá xa đà vào chuyện tình cảm nam nữ sẽ khiến con đường tu đạo của nó bị cản trở thậm chí là bị hủy hoại. Thằng Nguyên tuy được nhắc nhở nhưng nó cũng chỉ là người trần mắt thịt mang số kiếp theo hầu các thần linh chứ nó có phải là thần thánh đâu. Làm sao bản thân nó có thể thoát khỏi những cảm xúc, những tình cảm tồn tại trong mỗi con người, nó có yêu có ghét, có nhớ có thương như những người bình thường khác.
– ——————————————————————–
Ở cái tuổi đôi mươi lại là con một, thằng Nguyên bị bà Cả giục lấy vợ. Bà Cả khi ấy đã ngoài ngũ tuần, bà rất sốt ruột mong có cháu để bế. Thằng Nguyên thì được nhiều người dự báo là số không thọ, vì thế bà Cả càng mong muốn nó lấy vợ sớm. Nếu hồi xưa gia đình cái Như không cấm cản có lẽ giờ này bà đã có cháu bế rồi.
Một hôm bà Cả nói chuyện với thằng Nguyên:
– – Con à, nhà mình cây đơn lá chiếc, mẹ chỉ có mình con. Con phải lấy vợ sinh con để lấy người nối dõi tông đường, cũng là để mẹ có cháu bế vui vẻ tháng ngày. Mẹ biết nhà mình nghèo, nhưng dù gì vẫn có chỗ che mưa che nắng, có chỗ riêng tư cho con lấy vợ. Con giờ cả ngày chỉ biết đi làm, không chịu đi đâu tìm hiểu con gái nhà người ta thì bao giờ mới lấy được vợ.
Thằng Nguyên chưa muốn lấy vợ, nó chống chế:
– – Mẹ cũng biết số còn rồi đó, liệu có cô gái nào muốn lấy con, có gia đình nào muốn gả con gái cho con.
– – Con đừng bi quan thế, con mặt mũi sáng sủa, ngoan ngoãn lễ phép lại chăm chỉ làm ăn. Mẹ biết nhiều cô gái trong làng để ý con nhưng họ bị điều tiếng và sự ngăn cản của gia đình nên không thể đến với con. Thôi thì con đi ra thiên hạ tìm hiểu vậy, lấy vợ xa cũng được con à.
Thời ấy mọi người luôn có xu hướng lấy vợ lấy chồng ở quanh làng. Với điều kiện kinh tế khó khăn đường xá giữa các làng toàn đường đất, phương tiện đi lại là thì không phải nhà nào cũng có. Nhiều gia đình vẫn phải đi bộ thì cách khoảng 4, 5km cũng gọi là xa. Bà Cả biết hoàn cảnh gia đình như vậy nên chấp nhận để thằng Nguyên lấy vợ ở đâu cũng được, miễn là nó chịu lấy vợ. Nhưng thằng Nguyên không nghĩ vậy, nó nghĩ rằng duyên số chưa tới nên nó chưa lấy vợ, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên không nên gượng ép.
– – Mẹ à, duyên số chưa tới thì có muốn cũng không được, mẹ phải là người hiểu hơn ai hết chuyện này chứ.
– – Thôi được rồi, con đã nói như thế thì mẹ cũng không có ý kiến. Nhưng dù con có duyên số với cô gái nào thì cũng phải để mẹ gặp đã, con không được tự ý quết định đâu đấy.
– – Con hiểu rồi ạ.
– ——————————————————————–
Vẫn như thường lệ, thằng Nguyên sáng sớm tinh mơ đi ra bờ đê để nhấc rọ tôm. Đã một thời gian trôi qua kể từ hôm thằng Nguyên gặp mặt cô gái xinh đẹp, nó không quên cô gái ấy nhưng cũng không còn hi vọng gì gặp lại cô ta. Hôm ấy trời dày đặc sương mù, ngoài bờ sông còn dày hơn nữa, thằng Nguyên đứng trên bờ mà nhìn xuống mặt nước còn lúc mờ lúc tỏ. Nó lội xuống dưới sông lần mò nhấc rọ tôm, lúc này ở trên bờ có tiếng người:
– – Anh làm gì dưới đó vậy?
Thằng Nguyên giật mình ngước lên, nó nhìn không rõ người đứng trên bờ là ai, nó hỏi lại:
– – Ai vậy?
– – Tôi, cô gái được anh vớt lên từ dưới sông.
Thằng Nguyên khi ấy vừa mừng vừa lo, mừng vì nó được gặp lại người con gái xinh đẹp ấy. Còn lo bởi vì với những trải nghiệm của nó, nó tin rằng cô gái này có vấn đề. Nó cố gắng nheo mắt nhìn kỹ về phía cô gái, tuy không rõ ràng nhưng vẫn nhận ra thực sự đây là cô gái xinh đẹp nó gặp lần trước.
– – Cô xuất hiện để trêu chọc tôi à?
– – Sao anh lại nói vậy?
– – Giờ này rất ít người ra đường, huống hồ cô lại là một cô gái trẻ đẹp.
– – Anh thấy tôi đẹp sao hihi. – Cô gái cười, cô ta không hề để ý hoặc cố tình lờ đi sự nghi ngờ của thằng Nguyên.
– – Cô đẹp, nhưng không giống một người bình thường. – Thằng Nguyên không nhìn lên nữa, nó vẫn tiếp tục công việc nhấc rọ tôm và nói giọng châm biếm.
Cô gái không tỏ ra bực bội, ngược lại còn vui vẻ hỏi lại:
– – Vậy tôi đẹp giống ai? Giống tiên nữ sao?
Thằng Nguyên bật cười với câu nói vô tư của cô gái, nó không hiểu cô ta là người gì nữa, mà chưa chắc đã là người.
– – Cô đẹp giống một nữ yêu tinh.
– – Haha, anh bảo tôi là yêu tinh sao? – Cô gái cười lớn nói.
Thằng Nguyên cau mày, nó không hiểu cô ta sao lại cười được như vậy. Nó nói thẳng:
– – Chẳng lẽ không phải, cô thoắt ẩn thoắt hiện, xuất hiện tại nơi vắng vẻ vào giờ này. Cô lại rất xinh đẹp khiến ai nhìn thấy có lẽ cũng bị mê hoặc.
Cô gái vẫn đi chậm rãi trên bờ đê theo hướng đi dưới sông của thằng Nguyên, cô ta nói:
– – Tôi có lý do của riêng mình không thể cho anh biết được, mà nếu tôi là yêu nữ tại sao tôi không hại anh? Và anh lại không hề sợ tôi mà bỏ chạy.
Thằng Nguyên rơi vào tâm trạng nửa muốn cười nửa muốn khóc. Cười vì cô gái nói rất hồn nhiên vô tư, khóc vì nếu cô ta là yêu nữ thì quả là một con yêu tinh rất mạnh. Thằng Nguyên cố gắng giữ bình tĩnh nói:
– – Tôi không biết tại sao cô lại ở đây, và tại sao cô gặp tôi. Nhưng tôi không sợ cô, vì nếu cô muốn hại tôi chắc chắn tôi muốn thoát cũng không được, vậy việc gì phải cố gắng làm điều vô nghĩa.
Có lẽ cô gái cũng bất ngờ trước câu trả lời của thằng Nguyên, cô ta nói:
– – Anh nghĩ sao cũng được, tôi phải về rồi, chào anh.
Thằng Nguyên khi ấy ngước mắt lên, cô gái từ từ xa dần trong màn sương dày đặc và mất hút khỏi tầm nhìn của thằng Nguyên. Lúc ấy thằng Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, nó không phải không sợ mà không thể hiện ra bên ngoài. Nếu cô gái ấy là người thực thì cô ta thực sự quá kỳ lạ, còn nếu cô ta là một yêu tinh thì đó là một yêu tinh đã tu hành lâu năm, có pháp lực rất mạnh mới có thể hành động giống người như vậy. Thằng Nguyên tiếp xúc với cô ta mà không thể phân biệt được là người hay yêu. Vì thế bản thân nó có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
– ——————————————————————–
Sau hôm ấy thằng Nguyên tạm thời không đi đánh rọ tôm nữa, nó đề phòng bất trắc xảy ra. Nhưng bản thân nó lại rất mâu thuẫn. Nó không đi đánh rọ tôm vào sáng sớm để tránh gặp cô gái mà nó nghi là yêu tinh, nhưng bản thân nó vẫn muốn gặp lại cô gái ấy và hi vọng cô ta là người thực. Vì thế thằng Nguyên không đi ra bờ đê vào sáng sớm hay tối muộn, mà nó đi vào những giờ bình thường.
Thằng Nguyên cố tình đi đánh bắt cá, hay mò cua bắt ốc… ở những cánh đồng gần khu vực nó gặp cô gái. Nó hi vọng biết đâu đấy sẽ gặp lại cô ta, và sẽ chứng minh được rằng cô gái ấy là người, một người bình thường chứ không phải yêu ma gì cả.
Còn tiếp…