NGÔI LÀNG LINH THIÊNG - Chương 23: Điểm báo chẳng lành
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NGÔI LÀNG LINH THIÊNG
- Chương 23: Điểm báo chẳng lành
Liên tiếp ba ngày liền thằng Nguyên gặp giấc mơ kỳ lạ, qua những giấc mơ ấy thằng Nguyên nhận ra được một số điều:
” Đây chắc chắn là điềm báo, và là điềm báo xấu, rất xấu”.
” Có liên quan đến người thầy cúng “
” Rất nhiều vong hồn, ma quái đã xuất hiện “
” Sắp sửa có chuyện chẳng lành xảy ra với làng Đình Long”.
Dù không biết chính xác chuyện gì xảy ra, nhưng thằng Nguyên tin rằng sự việc có liên quan đến Tâm trố, vì hiện tại Tâm trố là người duy nhất được gọi là “thầy” cúng trong làng Đình Long.
Buổi sáng, thằng Nguyên thức dậy sớm chuẩn bị một số đồ tế lễ rồi lặng lẽ mang ra khu nghĩa địa. Thằng Nguyên phải tránh ba khung giờ “xấu” là 12 giờ trưa (đứng bóng), 6 giờ tối (chật vật) và 3 giờ sáng (quỷ môn quan). Thực ra chính xác phải gọi là giờ thiêng, nhưng với những người bình thường thì nên tránh những khung giờ này là tốt nhất.
Sau khi ra khu nghĩa địa, thằng Nguyên đi một vòng quanh xem xét. Nó dừng lại trước khu mộ của nhà ông Én, đây là một khu mộ lớn khang trang nhất nhì ở nghĩa địa. Cũng phải thôi, vì nhà ông Én làm cán bộ, có của ăn của để vì thế tất nhiên có điều kiện sửa sang mộ phần. Nhưng điều đặc biệt khiến thằng Nguyên để ý chính là những tàn tích của lửa cháy và một số thứ khác còn sót lại quanh khu mộ, nó có thể nhận ra có việc tế lễ và đốt vàng mã ở đây, một lượng vàng mã không hề nhỏ. Thằng Nguyên suy nghĩ:
” Chẳng lẽ gia đình ông Én mời thầy cúng về lễ tạ mộ tổ tiên”.
” Không phải chứ, ông Én làm cán bộ, ông ấy rất bài xích việc cúng lễ và đốt vàng mã”.
” Nhưng tại đây, có rất nhiều dấu vết chứng minh từng có người làm tế lễ”.
Thằng Nguyên quay lại khu vực chính giữa nghĩa địa, nơi có một cây cổ thụ um tùm. Nó bắt đầu việc lễ thần linh thổ địa với hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Sau một hồi thì công việc cúng lễ cũng xong, thằng Nguyên hoá vàng mã rồi thu dọn ra về. Trên đường về nó gặp anh em thằng Phát, thằng Đạt. Thằng Phát vốn dĩ không ưa gì thằng Nguyên, lại thêm việc nó từng thích cái Như nhưng cái Như lại thích thằng Nguyên, vì thế nó luôn cay cú trong lòng. Nay lại gặp thằng Nguyên xách đồ tế lễ từ phía nghĩa trang về, thằng Phát nói kháy luôn:
– – Lại có những thằng hâm suốt ngày đi ra nghĩa địa nói chuyện với ma quỷ.
Lúc này thằng Đạt nói chen vào:
– – Ơ, anh Phát, hay là nó giống ông Tâm hôm trước, cũng ra nghĩa địa làm phép.
Thằng Phát nói:
– – Lão Tâm bị điên cả làng đều biết, à mà có thằng cũng điên như lão haha.
Lúc này thằng Nguyên rất bực tức, nó hiểu thằng Phát nói kháy nó. Nó không nhịn được nói luôn:
– – Thế mà có những người còn mời người điên về lễ cho, không biết nhục.
Thằng Phát hùng hổ túm lấy áo thằng Nguyên nói:
– – Thằng không có bố, mày nói ai không biết nhục?
Thằng Nguyên trả lời:
– – Đứa nào có tật thì giật mình, thằng chó, mày đừng lôi bố tao ra.
– – Này thì chó. – Thằng Phát nói rồi đấm thằng Nguyên.
Hai thằng lúc ấy xông vào đánh nhau, thằng Đạt xông vào giúp anh nó. Vì thế thằng Nguyên nhanh chóng thua thiệt, nó bị đánh đau nhức khắp người. Đến khi có người dân làng can thiệp bọn nó mới chịu dừng lại, đứa nào về nhà đứa ấy trong cay cú.
– ——————————————————————–
Thằng Nguyên về nhà với những vết xước sát trên mặt, bà Cả thấy vậy lo lắng hỏi:
– – Chuyện gì vậy con?
Thằng Nguyên thật thà trả lời:
– – Dạ, con đánh nhau với anh em thằng Phát Đạt.
Bà Cả buồn rầu nói:
– – Sao con lại đánh nhau với bọn nó, nhà nó làm cán bộ còn nhà mình mẹ góa con côi đấu sao lại người ta.
Thằng Nguyên bức xúc kể:
– – Nhưng con tức lắm mẹ ạ, nó chửi kháy con không có bố, lại còn bị điên. Con không nhịn được.
Bà Cả lúc này nước mắt chảy xuống, bà nghẹn ngào:
– – Thôi con ạ, cố gắng nhẫn nhịn, số phận con vất vả rồi ông trời sẽ thương con.
Thằng Nguyên lúc này cay cay ở khóe mắt, nó cảm thấy mẹ con nó số phận thật hẩm hiu. Cuộc sống vốn đã khó khăn, lại gặp phải quá nhiều kiếp nạn, không rõ bao giờ nó mới có thể thoát được cảnh này.
– ——————————————————————–
Đêm hôm ấy, thằng Nguyên lại gặp điềm báo, nó thấy cảnh tượng một căn nhà đang bùng cháy dữ dội, người trong nhà khóc lóc gào thét kêu cứu làm thằng Nguyên tỉnh giấc mộng. Lúc thức dậy người nó vẫn đau nhức vì chuyện đánh nhau với thằng Đạt, nó suy nghĩ:
” Lần này thực sự là điềm báo chẳng lành rồi, chẳng lẽ có nhà sắp cháy”.
Sáng dậy thằng Nguyên kể lại chuyện điềm báo với bà Cả, bà Cả cũng không khỏi lo lắng. Làng Đình Long chiếm một nửa là nhà tranh vách đất hoặc nhà ngói khung gỗ, nếu xảy ra cháy nhà rất dễ lây lan qua những nhà khác. Lúc này bà Cả và thằng Nguyên cẩn thận kiểm tra lại những nguồn có thể gây hoả hoạn trong nhà, rồi đi gánh nước đổ đầy vào chum để ngay sát cạnh nhà đề phòng có cháy xảy ra.
Xong xuôi đâu đấy rồi thằng Nguyên đi ra ngoài đường, nó muốn báo cho cái Như đề phòng cháy nhà xảy ra. Nhưng đã khá lâu rồi hai đứa không nói chuyện, gia đình cái Như thì cấm tiệt thằng Nguyên vào nhà, cũng không cho con cháu mình gặp gỡ hay nói chuyện với thằng Nguyên. Thằng Nguyên hiểu, nếu nó cố tình tìm cái Như, sẽ gây khó khăn cho chính cái Như, nó đành nghĩ ra cách viết thư gửi. Thằng Nguyên lấy bút viết nội dung vào tờ giấy rồi đứng gần nhà cái Như chờ cơ hội.
Một lúc lâu sau cái Như bước ra phía ngoài hàng rào để phơi quần áo. Lúc này thằng Nguyên tiến lại và cuộn bức thư vào cục gạch nhỏ và ném về phía cái Như rồi nó chạy luôn để tránh người nhà cái Như nhìn thấy.
Cái Như nhặt vội tờ giấy lên nhét vào người, sau đó nó ra chỗ khác bí mật đọc bức thư. Cứ tưởng thằng Nguyên viết thư tình, ai ngờ chỉ được vài dòng ngắn ngủi nhắc nhở phải cẩn thận đề phòng có cháy nhà. Cái Như thở dài thất vọng “xem ra cậu ấy đã từ bỏ ý định với mình”.
____________________________________________ #Ngôi_Làng_Linh_Thiêng Facebook tác giả:
https://www.facebook.com/vanba.nguyen.5074
____________________________________________
Trở lại với “thầy” Tâm, sau khi kiếm được một món tiền từ nhà bà Én, Tâm trố tiêu hết vào ăn chơi cờ bạc, hết tiền hắn lại phải tìm cách đi kiếm. Tâm trố xem tử vi tướng số ở chợ thì bị chính quyền nhắc nhở không cho hắn hoạt động nữa, nếu vi phạm sẽ bị phạt về hành vi mê tín dị đoan. Tâm trố hết cửa kiếm cơm, đành phải nghĩ cách khác, hắn biết nhiều người thường đi sớm về muộn qua khu nghĩa địa, vì thế hắn tìm cách để doạ nạt họ.
Tâm trố vào khu nghĩa địa của làng, rồi hắn buộc một đầu dây vào đèn lồng, một đầu buộc vào cái gậy dài, bên trong đèn lồng là rất nhiều đom đóm mà hắn bắt được. Sau đó Tâm trố trèo lên cây, tay cầm cái gậy có buộc sợi dây, đợi đến khi phát hiện người đi lại gần hắn cầm gậy và dây để làm cái đèn lồng lên xuống hoặc qua trái qua phải. Lúc này trời tối, người đi đường không thể nhìn rõ gì, chỉ thấy một quả bóng phát sáng lập lòe bay lơ lửng giữa không trung ở trong khu nghĩa địa. Ai trông thấy đều hoảng sợ vì nghĩ rằng ma, tất cả đều nhanh chóng bỏ chạy.
Một người nói thì không ai tin, nhưng nhiều người cùng lúc nói thì không thể không tin. Người dân làng Đình Long bắt đầu xôn xao về ma quỷ thường xuyên xuất hiện ở khu vực nghĩa địa. Lúc này Tâm trố mới phao tin nửa đêm hắn sẽ ra nghĩa địa bắt ma để trừ hại cho dân làng.
– ——————————————————————–
Đêm hôm ấy, Tâm trố ra khỏi nhà với lỉnh kỉnh đồ bắt ma. Hắn cố tình gây tiếng ồn để mọi người biết hắn ra nghĩa địa, một số người bạo gan tò mò đi theo “thầy” Tâm.
Ra đến nghĩa địa, Tâm trố thắp hương khấn vái rồi thỉnh trư vị thần linh về giúp hắn trấn áp yêu ma. Sau đó Tâm trố nói với những người đi xem hắn trừ ma:
– – Mọi người nghe đây, ở đây tôi có chục quả trứng gà, mọi người giúp tôi dựng đứng quả trứng gà trên cái đĩa được không.
– – Được, được…
Mọi người đồng thanh rồi giúp Tâm trố, nhưng không một ai có thể dựng đứng quả trứng gà lên được. Sau một hồi thì ai cũng chán nản lắc đầu nói:
– – Ông Tâm, chúng tôi không làm được.
“Thầy” Tâm khi ấy mới bảo mọi người tránh sang một bên để “thầy” làm phép nhốt lũ yêu ma vào những quả trứng. Lúc ấy ai cũng nửa tin nửa ngờ vào khả năng của “thầy” Tâm.
Tâm trố cầm từng quả trứng gà lắc mạnh làm phép, vừa lắc vừa niệm bùa chú. Sau đó hắn đặt quả trứng gà vào đĩa, đến 8 trên 10 quả trứng gà dựng đứng trên đĩa. Tâm trố tự nhủ hài lòng với chính mình ” tỉ lệ thành công của mình cao thật”. Lúc này những người dân có mặt ở đó đều kinh hãi, không ngờ có nhiều hồn ma vất vưởng nơi đây như vậy. Họ cảm thấy khâm phục vào tài năng của “thầy” Tâm. Sau khi làm phép xong Tâm trố nói:
– – Từ ngày mai sẽ không còn ma quỷ nào ở đây quấy nhiễu mọi người nữa. Mọi người yên tâm về đi, nhà ai bị ma quỷ làm phiền cứ đến tìm tôi, tôi sẽ diệt yêu trừ ma giúp.
Người dân ở đó rục rịch kéo nhau về trong sự thán phục “thầy” Tâm, chỉ còn một mình Tâm trố ở lại thu dọn đồ đạc. Lúc này hắn vừa cầm những quả trứng vừa tiếc “bỏ ra mười quả trứng gà tiếc gê”. Tâm trố cảm nhận được có điều gì đó không ổn phía sau lưng hắn, hắn quay lại nhìn thì thoáng giật mình vì thấy có lân tinh, không chỉ một mà tới vài quả cầu phát sáng.
” Doạ ma tao à? Tao sợ á!”
Tâm trố tiện tay cầm luôn mấy quả trứng ném về phía những lân tinh. Những quả cầu phát sáng lập lòe ấy thoắt ẩn thoắt hiện khiến Tâm trố không ném trúng phát nào. Lúc này Tâm trố bắt đầu thấy sợ, hắn vội vàng cầm đồ đạc để ra về, nhưng đồ đạc lỉnh kỉnh khiến hắn không thể chạy nhanh được. Chưa ra khỏi nghĩa địa thì Tâm trố cảm thấy như bị ai đó ngáng chân làm hắn vấp ngã xuống đất. Lúc này Tâm trố quát to:
– – Yêu ma nơi nào, ta không sợ đâu.
Những cơn gió mạnh đột ngột kéo đến, lân tinh bay lơ lửng vọt trên đầu Tâm trố khiến hắn thực sự sợ hãi. Hắn hét to thực ra là để trấn an tinh thần của bản thân mình. Tiếng chim lợn kêu eng éc hoà với tiếng chim cú và tiếng gió thổi tạo thành những âm thanh gê rợn. Tâm trố lúc này không giữ được bình tĩnh, hắn đứng dậy dùng ngọn đuốc khua khoắng xung quanh như cố gắng đuổi những vong hồn ma quỷ đi.
” Tao sẽ cho chúng mày chết cháy hết”
Tâm trố lúc này thực sự thành người “trừ yêu diệt ma” bất đắc dĩ, hắn lấy lọ dầu hoả mang theo dự trữ rồi đổ vào đống đồ đạc lỉnh kỉnh, hắn còn cởi luôn chiếc áo mặc trên người ném vào cho dễ bắt lửa. Một ngọn lửa lớn bùng phát dữ dội sáng rực khu nghĩa địa, những lân tinh cũng biến mất hết. Không ngờ Tâm trố lại có thể làm được điều như vậy, hắn cười tự đắc:
– – Ha ha, biết sợ rồi à? Tao cho chúng mày biết tay.
Nói rồi Tâm trố dùng đuốc châm lửa khắp nghĩa địa, những chỗ có lá cây hoặc cỏ khô bén lửa bùng cháy. Vậy là cả nghĩa địa thành một đám cháy sáng rực. Tâm trố không thể ngờ rằng hành động của hắn tuy đuổi được vong hồn vất vưởng, nhưng đã phạm tội với thần linh và những người đã khuất được chôn cất ở nơi đây.
Sau khi thấy đám cháy lớn vượt ngoài sự kiểm soát, Tâm trố nhanh chân chuồn về nhà để tránh bị mọi người nhìn thấy.
– ——————————————————————–
Lúc này ở trong nhà thằng Nguyên có cảm giác bất an, nó không thể ngủ được. Không rõ ma xui quỷ khiến thế nào nó lại chạy ra ngoài đường, rồi leo lên một cây cao quan sát xem có đám cháy nào xảy ra không. Khi nhìn về phía nghĩa địa, thằng Nguyên thấy một vùng sáng khá lớn có khói bốc lên nghi ngút, nó nghĩ “vậy là ở đó có cháy”. Thằng Nguyên nhanh chóng nhảy xuống đất gõ kẻng báo cháy.
Người dân làng nghe tiếng kẻng vội vàng chạy ra ngoài, được tin báo ở nghĩa địa có cháy lớn mọi người liền chạy ra đó xem. Quả nhiên nghĩa địa khi ấy cháy lung tung rất nhiều chỗ khác nhau, mọi người liền dùng cành cây và múc nước để dập tắt những đám cháy.
– – Có lẽ nhà nào thắp nhang gây cháy…
– – Chắc là có nhà đốt vàng mã làm cháy…
– – Chắc có nhà dọn cỏ đốt nên cháy…
– – Ma quỷ gây cháy cũng nên…
Mọi người bàn tán xôn xao, mỗi người đưa ra một lý do khác nhau. Không ai biết chính xác ngoài Tâm trố, khi ấy hắn không hề ra khỏi nhà. Nghe tin có cháy là Tâm trố đã biết đám cháy đó do hắn gây ra, vì thế hắn nằm im trong nhà.
– ——————————————————————–
Sáng hôm sau thằng Nguyên đi vào khu nghĩa địa để kiểm tra mộ phần tổ tiên. Đám cỏ cây trong nghĩa địa cháy rụi đen thui. Nhìn vào dấu hiệu để lại có thể thấy được có người cố tình châm lửa đốt. Thằng Nguyên suy nghĩ “thực ra đốt cỏ cây mọc dại cũng là việc tốt, để quang cảnh được gọn gàng sạch sẽ hơn. Nhưng phóng hoả đốt cả khu nghĩa địa thì đã phạm tội với thần linh rồi, e rằng người ấy sẽ gặp quả báo nhãn tiền”.
Sau khi thấy mộ phần tổ tiên không gặp vấn đề gì, thằng Nguyên rời khu nghĩa địa trở về nhà.
Sau hôm ấy một số người dân làng đến nhà “thầy” Tâm để gọi vong, cúng vong, đuổi vong…vì họ tin Tâm trố đuổi được ma, gọi được vong.
Căn nhà nhỏ của Tâm trố trở lên chật chội vì có nhiều người tới nhà. Trước đây vì chơi bời cờ bạc nên Tâm trố đã dỡ căn nhà ra bán, từ đó gia đình hắn phải sống trong gian nhà phụ mái lợp ngói nhưng khung bằng tre nứa, vách bằng liếp và rơm trộn đất. Tâm trố liền tìm lý do đuổi vợ con về nhà ngoại để có chỗ cho hắn gọi vong, làm lễ cho những người đến nhà. Mặt khác khi không có vợ con ở nhà, Tâm trố kiếm được bao nhiêu tiền không ai biết, hắn cũng có thể bịa chuyện nói phét mà không lo sợ gì, hắn nói với vợ:
– – Bà thấy đấy, tôi giờ làm việc cứu giúp mọi người, nhà mình thì quá chật chội. Hay mẹ con bà tạm thời về bên nhà ngoại một thời gian. Chờ tôi có lộc tôi cất căn nhà to đẹp rồi mẹ con bà lại về.
Vợ Tâm trố phản đối:
– – Không được, mẹ con tôi mà về nhà đẻ mọi người sẽ nghĩ sao.
Lúc này Tâm trố mới giả vờ lo lắng:
– – Thực sự là tôi lo cho bà và con thôi, khi tôi gọi vong về nhà, lỡ may có vong nào nó hợp với mẹ con bà lại nhập vào người bà thì lúc ấy lại rách việc.
Nghe đến chuyện vong theo, vợ Tâm trố cũng lo lắng, đành chấp nhận đưa con về nhà đẻ ở. Từ đó Tâm trố rảnh thân tha hồ vùng vẫy.
Tâm trố trước đây không lấy tiền làm lễ, giờ thì hắn không như vậy. Việc ăn cắp tiền trên bàn lễ sớm muộn cũng bị phát hiện. Vì thế hắn thu tiền công khai luôn, giá cả tùy theo hoàn cảnh từng người. Vừa thu tiền gọi vong, vừa thu tiền cúng lễ lên Tâm trố cũng có đồng ra đồng vào chứ không còn bị đói rách nữa. Nhưng tiền kiếm được Tâm trố không đưa cho vợ con, mà hắn lại ném vào cờ bạc. Đúng là của thiên trả địa, Tâm trố chẳng mấy chốc cũng trong tình trạng nhẵn túi.
Còn tiếp…